Chương 44
Tân Mộc ngồi trước bàn học, tâm tình xoắn xuýt mấy vòng.
Đầu tiên là cảm thấy may mắn, không cần cùng hũ nút như chị mình du lịch hai người nữa.
Tiếp theo là tức giận, cái gì chứ, rõ ràng là muốn đi hẹn hò, còn lấy việc dẫn em ấy ra ngoài chơi làm cái cớ.
Tân Mộc buông bút, khoanh hai tay, đôi mắt to tròn híp lại.
Thực sự là không dám nghĩ, hai người này làm thế nào lại dây dưa cùng nhau? Lẽ nào bởi vì quen biết lúc em ấy nằm viện?
Xem ra còn phải dựa vào bản thân. Cái nhà này, không có em ấy thì không xong rồi.
Tân Mộc kiêu ngạo ưỡn ngực, rồi lại có một chút quan ngại vì mắt nhìn của Chu Côn Ngọc.
Tân Kiều người này, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, làn da đặc biệt trắng trẻo mịn màn thì thực sự không có bao nhiêu ưu điểm. Tính cách vừa lãnh đạm vừa cứng đầu, còn ít nói, không biết dỗ dành, nói chuyện với chị ấy có thể tức chết người.
Tân Mộc buông hai tay xuống, một tay chống cằm, tay kia cầm lấy cây bút trên bàn, nắp bút nhẹ nhàng gõ xuống.
Nếu như hai người này thực sự có vấn đề, vậy lúc sinh nhật em ấy muốn tìm Chu Côn Ngọc, Tân Kiều còn vì thế tức giận, còn nói người ta ‘không có liên quan gì với chúng ta’, giả vờ hệt như một con sói ba đuôi.
Quên đi, Tân Kiều vốn dĩ thích ra vẻ, ai biết chị ấy đã bối rối thế nào mới đi đến bước này, vì thế Tân Mộc sẽ không tính toán nữa.
Thời gian thoáng chốc đã đến mừng sáu, mùng năm Tân Kiều phụ trách trực ban, cho đến sáng sớm hôm sau mới mang vali ra, nhanh chóng chuẩn bị hành lý.
Tân Mộc chui ra từ trong phòng mình, nhăn nhó đi đến cạnh Tân Kiều: “Chị.”
Tân Kiều thẳng sống lưng.
“Thỏi son môi em tặng chị, chị cho em mượn dùng một chút đi.”
“Vì sao?” Hôm nay cũng không phải ngày lễ giáng sinh.
Hai tay Tân Mộc chấp ở sau người, xoắn lấy ngón tay: “Bởi vì hôm nay muốn gặp chị Côn Ngọc a.”
Tân Kiều liếc em ấy một cái: “Coi trọng như vậy?”
“Chị ấy…” Tân Mộc nói lắp: “Vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, em không thể để lại ấn tượng tốt trước mặt chị ấy sao?”
“Sao em không nghĩ để lại ấn tượng tốt trước mặt chị?”
“Chị?” Tân Mộc trên dưới quan sát cô một lần: “Không cần.”
Hắc!
Trong lòng Tân Kiều có một chút ghen tị.
Đừng để trước khi có bạn gái thì đã ‘mất’ em gái.
“Không cho.” Không phải không thể dùng, mà là không cho mượn.
Keo kiệt. Tân Mộc ở sau lưng âm thầm trừng cô.
Chờ cô quan lại thu dọn vật dụng rửa mặt, Tân Mộc liên khuyên cô: “Vậy còn chị, chị cũng nên tô một chút son môi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sẽ gặp chị Côn Ngọc a!”
“Gặp chị ấy…” Tân Kiều đặt túi vật dụng rửa mặt vào trong vali, nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Tân Mộc lại chấn động rồi.
Quan hệ giữa hai người này rốt cục đã tiến triển đến mức độ gì rồi?
Tân Mộc giống như đang đọc một quyển tiểu thuyết bị khóa mất mười chương, vì sao lại cảm thấy bản thân theo không kịp diễn tiến câu chuyện.
Chờ Tân Mộc quải ba lô của mình lên, theo Tân Kiều xuống lầu, mới thực sự cảm thấy có một chút khẩn trương.
Tân Mộc không khỏi chỉnh lại mái tóc đuôi ngựa của mình, kéo lại cổ áo khoác.
Tân Kiều đứng ven đường nhìn dáng vẻ của Tân Mộc, cảm thấy có chút buồn cười.
Vốn dĩ Tân Kiều cũng có chút khẩn trương, nhưng nhìn Tân Mộc như vậy cô lại không khẩn trương nữa.
Vali đặt ở cạnh chân, phía sau là đường phố cũ với những bức tường xám. Cây cối đầu phố trơ trụi, vào đông trong lộ ra vẻ điêu tàn, chỉ còn những cành cây trơ trọi hướng thẳng lên bầu trời.
Ngoài ra, bầu trời trong xanh, cao xa đến mức làm cho người ta không thể ước lượng. Tân Mộc vì muốn giảm bớt khẩn trương, khe khẽ ngâm nga một bài hát, trong miệng phả ra khói trắng.
Cô rũ mắt nhìn Tân Mộc một cái, không khỏi cong khóe môi, hai tay cắm trong túi áo bông, rồi lại nâng ánh mắt nhìn lên bầu trời trong xanh.
Cho đến khi một chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường, tiếng hát của Tân Mộc dừng lại, về sau là âm thanh mở cửa xe.
Tân Kiều duy trì tư thế nâng mắt nhìn trời, trong lòng yên lặng đếm đến ba:
Ba.
Hai.
Một.
Cô dường như đã có thói quen đếm thầm trong lòng từ rất lâu, có lẽ là từ lúc Tân Lôi nói cho cô biết, chuyên viên gỡ bom không thoát khỏi quan hệ với thời gian, rất nhiều quả bom đều có trang bị đồng hồ điếm ngược, chuyên viên gỡ bom tại hiện trường phải nhìn con số màu đỏ đếm ngược từng giây, cho nên làm một chuyên viên gỡ bom, phải thời thời khắc khắc nắm rõ thời gian.
Cho nên lúc mẹ cô bỏ đi, cô dùng ngón tay càng không ngừng gõ vào lòng bàn tay, đếm từ một đến sáu mươi, chờ mong mẹ cô có thể quay lại.
Cho nên lúc Tân Lôi xảy ra tai nạn, lãnh đạo cảnh đội dẫn cô đến bệnh viện, cô đứng trong nhà xác, yên lặng nhắm mắt lại, trong lòng thầm đếm từ một đến bảy, bởi vì phật giáo nói bảy là con số tượng trưng cho một vòng luân hồi, đếm xong bảy giây rồi mở mắt ra, liệu có thể phát hiện Tân Lôi đã tỉnh lại hay hông.
Cho nên khoảng thời gian cô và Chu Côn Ngọc cắt đứt quan hệ, ngày ấy lúc ở ban công, Chu Côn Ngọc từ phía sau ôm lấy cô, trong lòng cô đã quy định cho bản thân, sau mười giây thì không được tiếp tục sa vào cái ôm ấy nữa.
Đây hình như là lần đầu tiên, việc đếm giây trong lòng cô có ý nghĩa tích cực.
Đếm đến ba, cô cụp mắt nhìn xuống, khuôn mặt hòa nhã của Chu Côn Ngọc xuất hiện trước mắt, giữa thời tiết lạnh giá buổi sáng sớm.
Cho nên, là thật.
Cô đếm xong ba giây, nếu như là ảo giác thì cũng nên biến mất rồi.
Nhưng Chu Côn Ngọc chân thật ngồi ở chỗ này, nở nụ cười dịu dàng với cô và Tân Mộc.
Bởi vì lần gặp vào đêm ba mươi, ngón tay của Chu Côn Ngọc đặt trên vô lăng, nói với cô và Tân Mộc: “Chúc mừng năm mới, năm nay xin chiếu cố nhiều hơn.”
Tân Mộc ngoan ngoãn trả lời: “Chị Côn Ngọc, chúc mừng năm mới.”
Tân Kiều bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Cô nhìn chằm chằm mũi giày của mình, ý cười vẫn chưa rút đi.
Tân Mộc nhìn cô một cách kỳ quái.
Tân Kiều chỉ là đang cười, Chu Côn Ngọc rất biết ăn nói a.
Năm mới bắt đầu, ngày tháng đổi mới, người cô thích ngồi dưới ánh nắng sớm của mùa xuân, chỉ dùng một câu nói đã quyết định cho cả một năm.
Cô có một chút vui thích. Thích người trước mắt nói chuyện tương lai với cô.
Tân Mộc nghĩ thầm, người trưởng thành thật là dối trá.
Nếu như hai người này không có gì với nhau, sao lại cùng đi du lịch đầu năm. Nhưng lúc mở cửa xe, Tân Kiều lại rất tự nhiên mang theo hành lý ngồi ở ghế sau, nhường vị trí cạnh ghế lái cho Tân Mộc.
Tân Mộc đối với vị trí cạnh ghế lại này vừa yêu lại vừa hận.
Em ấy hiển nhiên là muốn tiếp xúc với Chu Côn Ngọc nhiều hơn, dù sao Chu Côn Ngọc cũng rất dịu dàng, vòng tay lại ấm áp mềm mại. Nhưng thật ra lúc em ấy đối mặt Chu Côn Ngọc, vẫn sẽ rất khẩn trương.
Chu Côn Ngọc ngay cả hình dạng của xương trụ cẳng tay cũng rất xinh đẹp, cổ tay lơ đãng khoát lên vô lăng, cười hỏi Tân Mộc: “Ăn sáng chưa?”
Tân Mộc liền mơ hồ nói: “Ăn rồi.”
Cho dù chưa ăn, Chu Côn Ngọc chỉ cần mỉm cười nhìn em ấy một cái em ấy cũng thấy no rồi.
Chu Côn Ngọc lại cong môi cười với Tân Mộc, sau đó mở cửa bước xuống xe. Tân Mộc sửng sốt một giây, phát hiện Chu Côn Ngọc bước đến cạnh ghế sau của Tân Kiều, Tân Kiều vẫn giả vờ làm sói đuôi to, hai đầu gối mở rộng, một tay đặt trên vali, dường như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cũng không biết có gì đáng xem, rõ ràng con phố này cô đã xem từ nhỏ đến lớn, Tân Mộc đoán có lẽ ngay cả chân tường có bao nhiêu khối gạch Tân Kiều cũng đã đếm rõ rồi.
Thật ra Tân Mộc biết chị của mình bình thường sẽ hút thuốc ở đây, hoặc đứng ngây người không làm gì cả, có đôi khi sẽ cúi đầu, mũi chân nhiều lần chơi đùa một hòn đá, có đôi khi chỉ lẳng lặng nhìn chân tường.
Có hai lần em ấy thực sự không nhịn được, nên lặng lẽ đi theo phía sau Tân Kiều, đứng từ xa nhìn chị ấy.
Cho nên lúc này Tân Mộc rất cảm khái, tuy rằng Tân Kiều ngồi trong xe nhưng vẫn chăm chú nhìn chân tường, Chu Côn Ngọc đến trước cửa kính, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Tân Kiều mím môi, hạ cửa kính xuống.
“Xuống xe.” Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Theo chị đi mua điểm tâm.”
Tân Kiều đầu tiên là nhìn Tân Mộc ngồi phía trên một cái: “Vậy chị…”
“Chị mau đi đi.” Tân Mộc thở dài trong lòng, người chị này của em ấy thật không tiền đồ.
Tân Kiều lại kéo cửa kính lên, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Tân Mộc lập tức hạ cửa kính xuống, nhìn theo bóng lưng của hai người kia.
Vì sao lúc trước em ấy bắt được nhiều manh mối như vậy nhưng lại không dám nghĩ theo chiều hướng này đây? Bởi vì hai người này thực sự quá khác nhau, ngay cả bóng lưng cũng thế.
Hai người đi song song, khoảng cách không xa không gần, chỉ cần Tân Mộc thu vai lại một chút thì có thể chen vào giữa.
Mái tóc đuôi ngựa của Tân Kiều, so với mái tóc dài xỏa trên vai Chu Côn Ngọc.
Áo khoác bông ngắn màu đen của Tân Kiều, so với áo khoác lông cừu trắng tuyết của Chu Côn Ngọc.
Tư thái bước đi của Tân Kiều rất dứt khoát, đế giày nhấc lên, giống như hiệp khách thời cổ đại, còn tư thái của Chu Côn Ngọc rất nhẹ nhàng, nàng không cần tận lực nhấc chân, bởi vì bản thân nàng chính là một dòng sông êm ả, phong tình như dòng nước chảy xuôi trên người nàng.
Hai người như thế, Tân Mộc nâng má tựa vào cửa sổ xe, thực sự không biết hai người này có khả năng không?
Đến bây giờ em ấy vẫn chưa có cảm giác chân thực.
Bên kia Tân Kiều và Chu Côn Ngọc sóng vai bước đi, cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Ăn món gì? Gần nhà em cũng không có sandwich và vân vân.”
Chu Côn Ngọc tiện tay chỉ một chỗ.
Tân Kiều nhìn theo đầu ngón tay mềm mại kia.
Đó là một quầy bán bánh quẩy, các cô ăn từ nhỏ đến lớn, bánh được chiên kiểu truyền thống, mùa hè ông chủ sẽ ăn mặc thoáng mát một chút, lộ ra hai cánh tay và phần lưng, vun hay chiếc đũa còn dài hơn cả cánh tay, mùa đông thì ăn mặc kín hơn một chút, mặc một chiếc áo lông màu rám nắng, yên lặng nghe kinh kịch.
Yêu, Chu tam tiểu thư muốn ăn quán ven đường.
Tân Kiều chờ được cơ hội trêu chọc nàng: “Tam tiểu thư, bánh quẩy ở đây có trộn phèn chua, chị biết không?”
Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh: “Đã nhìn ra.”
“Vậy chị còn muốn ăn.”
“Chị là bác sĩ khoa ngoại tim mạch.”
“Hả?”
“Sống chết trước mắt, em còn nói phèn chua với chị?” Chu Côn Ngọc giọng điệu thản nhiên.
Hừ, trong lòng Tân Kiều nói thầm, không thú vị.
Đối với một bác sĩ đã quen chứng kiến sống chết, nhìn cuộc sống sẽ thấu triệt hơn một chút.
Mấy năm trước dịp Tết Âm Lịch quầy bán bánh quẩy này sẽ không kinh doanh, người dân trên phố oán thán khắp nơi, cho nên ông chủ lúc này mới hi sinh bản thân, mở bán trong tết.
Ngoài cửa đứng vài người hàng xem, có người thức xuyên đêm, lúc này còn buồn ngủ đứng chờ bánh quẩy mới ra nồi.
Nhìn thấy Tân Kiều đến, có người chào hỏi cô: “A Kiều.”
“Chào dì.”
“Thức dậy thật sớm a.”
“Vâng, dẫn Mộc Mộc đi ra ngoài chơi.”
Hàng xóm liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc bên cạnh Tân Kiều một cái. Chu Côn Ngọc chính là kiểu hình mà trưởng bối vừa gặp đã thích, thanh tú ôn hòa, cười lên đoan trang, hàng xem nhìn thấy nàng đôi mắt liền phát sáng: “A Kiều, đây là bạn cháu sao?”
Tân Kiều nói thầm trong lòng: dì à, đừng mắc bẫy của yêu tinh.
Chỉ là — không phải bạn bè.
Vì vậy cô trả lời: “Không phải.” Sau đó không nói tiếp nữa.
Tân Kiều chính là như vậy, thà rằng để cuộc đối thoại gãy ngay vị trí kỳ lạ như thế, cũng không muốn nói dối cứu vãn bầu không khí.
Cũng may lúc này một nồi bánh quẩy mới ra lò, hấp dẫn sự chú ý của các trưởng bối: “Tôi muốn giòn một chút!”
“Đây là cái tôi dặn trước!”
Không bao nhiêu người nhưng cũng có thể phát ra tiếng người ồn ào mang đầy hương vị nhân gian. Chu Côn Ngọc dưới tình huống này, đứng sát vào bên cạnh Tân Kiều một chút, thấp giọng hỏi: “Không mời chị ăn sao?”
Tân Kiều chăm chú nhìn mã QR trên quầy, vì đã in quá lâu nên luôn cảm thấy trên đó dính một ít dầu: “Vì sao phải mời?”
Chuyến du lịch này toàn bộ chia đôi, ngay cả chi phí đỗ xăng của Chu Côn Ngọc cô cũng đã chuẩn bị gánh vác.
Giọng nói của Chu Côn Ngọc ép xuống càng thấp: “Ngay cả một bữa ăn sáng cũng không mời… có người theo đuổi người khác như em sao?”
Ánh nắng sớm chợt lóe, Tân Kiều chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng lung lay theo.
Cô vẫn luôn cảm thấy hạ cổ là hành vi bí ẩn trong đêm tối, nhưng cách nghĩ này quá sai lầm. Có người chỉ dựa vào giọng nói, đã có thể hạ cổ đối với người khác ngay giữa ban ngày.
Tân Kiều siết chặt ngón tay, sau đó thấp giọng hỏi ngược lại: “Vì sao là em theo đuổi chị, mà không phải chị theo đuổi em?”
Đối thoại của hai người bị bao phủ bởi tiếng dầu nóng xèo xèo, tiếng mở túi giấy chứa bánh, tiếng trò chuyện của láng giềng xung quanh.
Chu Côn Ngọc cười khẽ một tiếng. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như đứng giữa sinh hoạt đời thường, nhưng dưới chân là một dòng suối, giống như có thứ gì đó đang phá đá mà ra.
Cuộc sống cũng có thể có thơ. Trong thơ cũng có thể có cuộc sống.
Chu Côn Ngọc lại đến gần cô thêm một bước, bàn tay gần như chạm vào tay cô, nhưng không, đó chỉ là ống tay áo nhẹ nhàng quét qua, mang theo hương thơm thoang thoảng: “Em muốn chị theo đuổi em sao?”
Đáng chết.
Tân Kiều nghĩ, yêu tinh còn muốn đầu độc người ta giữa ban ngày.
Cần cổ của cô có chút ngứa, cô liền nâng tay xoa nhẹ, tay kia đút vào trong túi áo, lấy điện thoại ra quét mã trả tiền.
Chu Côn Ngọc lại cười khẽ một tiếng, sau khi các vị hàng xóm đều đã mua được bánh quẩy, không chút hoang mang cầm túi giấy lần lượt rời đi.
Có lẽ người làm bác sĩ, sinh tử trước mặt nên không có nhiều cố kỵ, Tân Kiều phát hiện Chu Côn Ngọc người này, có thể ăn tổ yến uống trà ngon, nhưng trước đây cũng có thể cùng cô ăn quán mỳ lề đường, hiện nay lại cùng cô mua bánh quẩy, cũng không có gì không thể.
Tân Kiều thấp giọng nhắc nhở: “Em mới vừa thanh toán bốn tệ bốn đồng.”
Chu Côn Ngọc: “?”
“Còn mua cho chị một ly sữa đậu nành.”
Chu Côn Ngọc cười ra tiếng.
Bên ngoài đặt hai chiếc bàn vuông, xem như ‘ẩm thực đường phố’. Láng giềng mua sữa đậu nành và bánh quẩy xong thì ai về nhà nấy, chỉ có Chu Côn Ngọc chọn một chiếc ghế nhựa rồi ngối xuống.
Tân Kiều bước đến bên cạnh nàng, cầm lấy một cuộn giấy ăn trên bàn. Để tiết kiệm chi phí, cửa hàng này không sử dụng khăn giấy theo miếng. Giấy cuộn rất mỏng, Tân Kiều lưu loát quấn hai vòng quanh bàn tay rồi kéo đứt.
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim kêu, Chu Côn Ngọc và Tân Kiều cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, thấy chú bồ câu được ông lão trong ngõ nuôi đang vỗ cánh bay qua.
Ánh mắt của Tân Kiều dời xuống, cẩn thận lau sạch phần mặt bàn trước mặt Chu Côn Ngọc.
Lúc này Tân Mộc ở trong xe nhìn thấy cảnh này: chị của cô, cũng rất biết cách chăm sóc a!
Tân Kiều lau bàn xong, bản thân cũng không ngồi xuống, mà đi đến dưới một táng cây phía xa xa.
Cây Bạch dương đã trụi lá, cành khô giống như những thanh kiếm chỉ thẳng lên trời. Sữa đậu nành thêm đậu phộng, đánh đến sánh lại, Chu Côn Ngọc hút một ngụm, sau đó cắn một miếng bánh quẩy, xa xa nhìn Tân Kiều đứng dưới tàng cây tự châm thuốc cho bản thân.
Tân Kiều hiện tại hút thuốc không nhiều. Trong khoảng thời gian rời xa Chu Côn Ngọc, thỉnh thoảng mới hút một điếu.
Lúc này hút thuốc chủ yếu là bởi vì, khẩn trương.
Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều, Tân Kiều thích hợp đứng dưới tàng cây như thế, bởi vì chính cô cũng là một thân cây, một thanh kiếm. Cô khi thì ngẩng đầu, nghe tiếng chim bồ câu, nhìn đàn bồ câu lướt qua trên đỉnh đầu.
Tân Mộc ngồi trong xe, bỗng nhiên ảo não vì bản thân không phải sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình.
Tân Mộc rất muốn vẽ lại hình ảnh này.
Nói quá một chút, em ấy thậm chí muốn khóc. Dù sao trong nhân sinh của Tân Kiều, thời khắc tốt đẹp như vậy không có được bao nhiêu.
Cô đứng dưới tàng cây hút thuốc, nét mặt vẫn đạm nhiên, nhưng lại lộ vẻ ấm áp hiếm có. Mà người cô thích, đang ngồi trước quầy bánh quẩy, từ xa xa nhìn cô.
Tân Mộc cách một khoảng cách, nhìn không rõ nét mặt của Chu Côn Ngọc. Có lẽ nàng đang mỉm cười, cũng có thể là không. Nhưng mái tóc đen dài của nàng bị gió thổi tung, tạo thành một làn sóng mượt mà.
Trong lòng Tân Mộc nói thầm: chị, em xin chị, chị phải rất thích rất thích bác sĩ Chu. Bác sĩ Chu, em xin chị, chị cũng phải rất thích rất thích chị em.
Vì sao có người ngay cả lúc ăn bánh quẩy cũng có thể đoan trang tao nhã như vậy. Khóe mắt của Tân Kiều liếc nhìn Chu Côn Ngọc, thật ra có chút muốn cười.
Chờ Chu Côn Ngọc chậm rãi ăn xong, ưu nhã lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau sạch ngón tay, cô mới bước đến.
Chu Côn Ngọc không vội vã đứng lên, mà nói với cô: “Ngồi.”
Cô dùng mũi chân kéo lấy một chiếc ghế, sau đó ngồi xuống.
Chu Côn Ngọc hỏi: “Hàng năm em cho Mộc Mộc bao nhiêu tiền mừng tuổi?”
Tân Kiều sửng sốt: “A?”
“Bao nhiêu?”
“Sáu trăm tệ.” Trước đây trong nhà kinh tế khó khăn, cho quá nhiều sợ trong lòng Tân Mộc có áp lực, cho nên Tân Kiều cho sáu trăm, một con số mang ý nghĩ cầu vạn sự thuận lợi.
Chu Côn Ngọc từ trong túi xách lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, rồi lại lấy ví tiền ra, đương nhiên, nhãn hiện xa xỉ của nó đập vào mắt Tân Kiều.
Nàng mở ví, bên trong là một sắp tiền đỏ, từng tờ đều mới tinh. Chu Côn Ngọc từ một lần rút ra sáu tờ, đếm lại một lần, xác nhận là sáu tờ.
Tân Kiều nhìn động tác của nàng, đoán chừng sấp tiền này ngay cả số series cũng liền nhau, có lẽ là cố ý đến ngân hàng để đổi.
Chu Côn Ngọc nhét sáu tờ tiền vào bao lì xì, đóng lại. Sau đó từ trong túi xách lấy ra một cây bút, nhìn mặt bàn, mặt dù đã lau qua nhưng vẫn có chút dầu, cho nên nàng lại nói với Tân Kiều: “Cho mượn tay của em.”
Tân Kiều đưa tay ra.
Chu Côn Ngọc đặt bao lì xì vào lòng bàn tay cô, sau đó cúi đầu, đề bút viết lên phía trên: “Chúc Mộc Mộc cầu được ước thấy, suốt đời vô lo.”
Nếu nàng làm bác sĩ, nàng sẽ viết ‘bình an khỏe mạnh, vô tai vô ách’.
Nhưng nàng là Chu Côn Ngọc, nàng viết ra một câu mà bản thân vốn không mấy tin tưởng ‘cầu được ước thấy’.
Tân Kiều ngồi đối diện nàng, nhìn gió xuân thổi nhẹ qua mái tóc, mà trên gương mặt thu tú trắng nõn kia vẻ chân thành hiếm thấy. Ngòi bút cách bao lì xì, vẫn mang đến cảm giác ngứa ngáy giống như đang viết vào lòng bàn tay.
Chu Côn Ngọc nghĩ nếu như thật sự có người cầu được ước thấy, đó là việc cỡ nào cỡ nào.
Nàng trưởng thành ở Chu gia, dĩ nhiên được hậu đãi, nhưng điều không có khả năng nhất chính là ‘cầu được ước thấy’. Tân Kiều đã chứng kiến rất nhiều chân tướng của cuộc sống, cho nên cô cũng cũng không tin điều này.
Cho nên nàng tặng nguyện vọng xa xỉ này cho Tân Mộc. Có người chị như Tân Kiều che chở, nếu như trên đời có người nào đó có thể cầu được ước thấy, nàng hy vọng đó là Tân Mộc.
Chu Côn Ngọc đóng nắp bút, thản nhiên nói: “Đừng cự tuyệt. Năm trước Mộc Mộc vừa làm phẩu thuật xong, cái này xem như để áp tuổi.”
Tân Kiều nghẹn lời: “Ừ.”
‘Áp tuổi’ ám chỉ việc trấn ác trừ tà, trẻ con dễ bị tà ma làm hại, cho nên phải tìm cách bảo vệ đứa trẻ bình an khỏe mạnh.
Tân Kiều có chút cảm động, với gia cảnh của Chu Côn Ngọc, dù nàng cho hàng trăm ngàn Tân Kiều cũng sẽ không xúc động, cũng nhất định sẽ cự tuyệt.
Nhưng Chu Côn Ngọc hỏi cô sẽ cho Tân Mộc bao nhiêu, dùng sự chân thành và số tiền tương đương cô, tặng lời chúc phúc cho Tân Mộc mà không phải tặng bừa bãi, cho Tân Mộc áp lực, đồng thời cũng làm tổn thương Tân Kiều.
Lúc này Tân Mộc nâng má tựa tựa vào cửa kính, nhìn thấy cảnh tượng này, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Lúc trước Tân Mộc nghĩ như thế nào cũng không dám tin tưởng hai người này có chuyện gì, bởi vì hai người quá khác biệt.
Mà khi em ấy nhìn thấy Chu Côn Ngọc nắm tay Tân Kiều, cúi đầu viết gì đó, mà Tân Kiều ngồi đối diện chỉ lẳng lặng nhìn Chu Côn Ngọc mà không có cảnh tượng khó lường nào xảy ra. Đơn giản là một số hàng xóm lần lượt ra vào cửa hàng bánh quẩy, bầu trời khi thì có chim bồ câu bay qua, những cơn gió sáng sớm có phần lạnh lẽo từng đợt thổi qua.
Tân Mộc bỗng nhiên tin tưởng.
Tin hai người này có thể ở bên nhau. Có thể, có thể ở bên nhau thật lâu thật lâu.
Chu Côn Ngọc thu bút, cùng Tân Kiều đứng lên trở lại trên xe, trước tiên nói với Tân Mộc một câu: “Đợi lâu rồi.”
Sau đó nàng đưa bao lì xì cho Tân Mộc.
Tân Mộc sửng sốt, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Tân Kiều.
Tân Kiều thản nhiên nói: “Nhận đi.”
Tân Mộc lúc này mới nhận lấy. Em ấy cúi đầu nhìn lời chúc Chu Côn Ngọc viết trên bao lì xì, chữ viết thanh tú, từng nét đều rất có lực.
Thật ra một người khi viết chữ có dụng tâm hay không, là có thể nhìn ra được.
Tân Mộc hít sâu một hơi, cất bao lì xì vào túi xách, sau đó nhìn ra ngoài của sổ xe nói: “Cảm ơn chị Côn Ngọc.”
Trong lòng Tân Mộc vẫn lo sợ bất an, lúc dừng lại đi vệ sinh, Tân Mộc lặng lẽ mở bao lì xì ra xem, rất sợ Chu Côn Ngọc cho quá nhiều tiền. Đếm xong phát hiện là sáu trăm giống như Tân Kiều, Tân Mộc nhất thời muốn khóc.
Chu Côn Ngọc thật biết cách săn sóc a.
Quá biết cách rồi!
Tân Mộc rửa tay rồi lên xe, hai người lớn đang chờ trên xe. Bóng đèn như em ấy biến mất một chút, hai người cũng không lặng lẽ trò chuyện, mà mỗi người đều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, giống như không quen biết nhau vậy.
Thật giỏi giả vờ a.
Tân Mộc thắt dây an toàn, Chu Côn Ngọc hỏi: “Ngồi xe lâu như vậy, có mệt hay không?”
Tân Mộc lắc đầu: “Sẽ không.”
Chu Côn Ngọc từ trong ngăn xe lấy ra một viên chocolate, đưa cho Tân Mộc.
Tân Mộc nhận lấy, lặng lẽ liếc mắt nhìn ghế sau.
Vì sao Chu Côn Ngọc không cho Tân Kiều một viên? Dù sao, hôm qua chính là lễ tình nhân.
Chu Côn Ngọc dường như hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của Tân Mộc, nàng nắm vô lăng, nói: “Sẽ không cho em ấy.”
Tân Kiều ở phía sau thấp giọng nở nụ cười, nghe như đang ho khan, nhưng Tân Mộc biết, đó là cười.
Yêu, lúc này chịu cười rồi.
Tân Mộc mở viên chocolate cho vào miệng, đắng đến ê răng.
Tân Kiều cảm thấy rất buồn cười.
Làm gì a, so đo cái gì. Là vì đêm ba mươi bảo nàng đi mua giấm, hay là so đo việc sáng nay cô không chủ động thanh toán tiền mua bánh quẩy và sữa đậu nành cho nàng.
Tân Kiều cong môi nhìn hàng cây lướt qua hai bên đường, nhanh miệng hỏi Tân Mộc: “Không đắng sao?”
Trong xe bỗng chốc yên tĩnh.
Tân Mộc ngẩn người: “Chị, làm sao chị biết là đắng? Là có hơi đắng, nhưng em đã quen rồi.”
Tân Kiều dừng chốc lát: “Nhưng mà, chocolate nếu như không thêm nhiều đường, sẽ rất đắng.”
Nhưng… vì sao Tân Mộc lại cảm thấy ngữ điệu của Tân Mộc, rõ ràng giống như đã từng ăn loại chocolate này.
Hai người này đến cùng quen biết nhau từ khi nào?
Tân Kiều còn gạt em ấy? Khiến em ấy lo lắng vì chuyện tình cảm của Tân Kiều đến mức không có thời gian để tâm đến rung động của bản thân trong thời kỳ trưởng thành.
Tân Mộc tức giận, không nói gì nữa, cứ thế khoanh hai tay tựa vào lưng ghế.
Xe của Chu Côn Ngọc lái rất ổn, bất tri bất giác, mí mắt của Tân Mộc bắt đầu đánh nhau.
Tân Kiều ngồi ở ghế sau, nghe tiếng hít thở đều đều của Tân Mộc, lại thấy Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn Tân Mộc, sau đó đưa tay điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao hơn một chút.
Tân Kiều biết, Tân Mộc đang ngủ.
Cô cũng thả lỏng, cử động vai cổ, tay tùy ý đặt lên chiếc áo bông đặt ở một bên.
Bỗng nhiên phát hiện trong túi áo có thứ gì đó.
Chiếc áo này chính là chiếc áo hôm đó cô cho Chu Côn Ngọc mượn. Tân Kiều liếc nhìn Chu Côn Ngọc đang ngồi ngay ngắn trên ghế lái, ngón tay lặng lẽ sờ vào trong túi.
Cô lấy ra xem, là một viên chocolate.
Cho nên, đây là do Chu Côn Ngọc bỏ vào túi áo của cô trong đêm ba mươi? Cô lại không phát hiện?
Tân Kiều cong môi, xé mở bao bì của viên chocolate. Tất tất tốt tốt, Chu Côn Ngọc nhất định nghe thấy, nhưng nàng không lên tiếng, chẳng qua là khóe môi khẽ cong lên.
Tân Kiều cho viên chocolate vào trong miệng.
Vẫn đắng, thậm chí rất nồng. Phải đến khi nó chậm rãi tan ra trong miệng, mới có chút vị ngọt nhẹ.
Tân Kiều yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ thế chậm rãi ngậm hết một viên chocolate.
Cho nên một ngày ngay sau lễ tình nhân, là ngọt.
Ngủ nửa đường, Tân Mộc tỉnh dậy. Cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy tức giận.
Vì vậy Tân Mộc lại đi nhà vệ sinh một chuyến, Tân Kiều cầm bình giữa nhiệt lấy nước nóng, Tân Mộc lặng lẽ nói với Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc.”
“Thời trung học, chị của em từng thích một nữ sinh cùng lớp, là bạn ngồi cùng bàn của chị ấy.”
“Nhiều năm qua chị ấy vẫn còn nhắc với em, nói trên người nữ sinh kia, rất thơm.”