Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 584

Chương 584: Bất khuất

 

Ngư Thiển nhận ra câu nói này của Dạ khiến nàng vô cùng hoảng hốt, quỳ gối trong huyết trì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Dạ, run rẩy nói: “Nhưng… Cái gì?”

Dạ nói: “Nàng không chân chính chết đi, nhưng cũng không được tính là còn sống theo hiểu biết của chúng ta.”

Tâm tình của Ngư Thiển trong khoảng thời gian ngắn đã trải qua rất nhiều lần lên xuống, vui buồn đan xen, cả người nàng dường như không kịp làm ra phản ứng gì, mà chỉ ngưng đọng trong huyết sắc, cúi đầu nhìn Trạc Xuyên, một hồi lâu cũng không hé răng.

“Là… tương tự như người thực vật sao?” Sư Thanh Y kiềm chế xúc động trong lòng, thấp giọng hỏi: “Nhưng trong mộng cảnh, cổ tay nàng có ba vạch đỏ, cũng không phải là người thực vật.”

Trong mộng cảnh, có một loại tồn tại nằm giữ chủ thể và bán chủ thể, ở thực tại bọn họ vẫn chưa chết, nhưng cũng không được tính là sống tự chủ.

Loại tồn tại này sau khi tiến vào mộng cảnh, số đường vạch trên cổ tay không phải hoàn chỉnh như chủ thể, cũng không phải khiếm khuyết giống bán chủ thể, mà đó là một loại hình thức đặc biệt.

Điều này chứng tỏ bản thể của họ hoặc là người thực vật, hoặc là người bị luyện hóa giống như Triệu Giác, sau khi một phần cơ thể dung hợp với người khác, đánh mất quyền kiểm soát cơ thể, nói tóm lại chính là không chết không sống.

Nhưng đường vạch trên cổ tay Trạc Xuyên rõ ràng là bán chủ thể, có sự khác biệt rất lớn với loại tồn tại này.

“Không phải người thực vật.” Dạ nói: “Là trạng thái nghiêm trọng hơn so với người thực vật, hiếm có trên đời.”

Nàng thấp giọng nói tiếp: “Loại trạng thái này, là lưu khí.”

“… Lưu khí.” Sư Thanh Y lặp lại một lần.

Lạc Thần yên lặng nhíu mày.

Ngư Thiển lại si ngốc nhìn Trạc Xuyên.

Nét mặt của Dạ không chút thay đổi: “Khí, chính là một loại khái niệm mơ hồ. Nó không phải hơi thở trong hiểu biết của người bình thường, cũng không phải hô hấp, thông qua thăm dò hơi thở, nghe nhịp tim, bắt mạch, đều không cảm nhận được nó, mà phải vào huyết trì, dẫn nó ra thì mới có thể thấy được.”

Màu đỏ của huyết trì làm nổi bật đôi hoa tai đỏ trên lỗ tai nàng, nàng nói tiếp: “Khí là ranh giới cuối cùng của cái chết. Lúc hô hấp và nhịp tim của một người chính thức dừng lại, mọi người sẽ cho rằng người đó đã chết, nhưng thực tế, lúc này ‘khí’ vẫn có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian, chỉ cần vẫn còn khí, thì sẽ không tính là thật sự chết đi. Nhưng sau khi chết, thời gian lưu khí vô cùng ngắn, ước chừng trên dưới ba phút, cho nên cái chết danh nghĩa và cái chết thực sự gần như không khác biệt, mà chỉ cách nhau vài phút, chờ lúc khí rời khỏi cơ thể chính là hoàn toàn tử vong, hồn phách ly thể rồi tan biến, không còn khả năng sống lại nữa.”

Lạc Thần trầm ngâm nói: “Hồn phách tan biến đó là chân chính tử vong. Nếu nói như vậy, khí chính là hàng rào cuối cùng ngăn cản hồn phách rời khỏi cơ thể.”

“Đúng vậy.” Dạ gật đầu: “Tiêu chuẩn của huyết trì chính là tiêu chuẩn thực sự của tử vong, chính là nhìn xem có còn khí hay không. Nếu như có thể nhìn thấy khí, chứng tỏ hồn phách còn chưa rời khỏi cơ thể, cũng không phải là chân chính chết đi.”

Nói nói xong, ánh mắt chậm rãi liếc mắt nhìn Trạc Xuyên: “Sơ lân của Bạch Giao là chí bảo hộ mệnh, lúc đó trên người nàng có hai phiến sơ lân, có thể bảo toàn ‘khí’ của nàng. Hiện tại hồn phách của nàng là hoàn chỉnh, vẫn còn một chút ý thức tức, nhưng vô cùng yếu ớt. Mà phiến sơ lân của mỗ nương trong cơ thể nàng sẽ bảo đảm cơ thể nàng không bị phân hủy.”

Đây xem như may mắn trong bất hạnh.

Mỗ nương trước khi chết rốt cuộc đã thành công.

Lưu khí là trạng thái cực kỳ hiếm thấy, phải gặp đúng cơ duyên mới tìm được một hai người. Trên cơ bản cơ thể sau khi tử vong, khí đều sẽ nhanh chóng biến mất, ít nhiều nhờ có hai phiến sơ lân bảo vệ, mới có thể khiến Trạc Xuyên không đến mức hồn siêu phách tán.

Ngư Thiển thì thào như nói mê: “Khí và hồn phách của A Xuyên… vẫn còn.”

Sư Thanh Y hỏi Dạ: “Phản ứng của Trạc Xuyên trong mộng cảnh, cũng là bởi vì còn lưu lại khí? Trạng thái lưu khí, lúc ở trong mộng cảnh được phán định là… chết?”

Vài chữ cuối cùng, nàng nói vô cùng trầm thấp.

Dạ nói: “Mặc dù đều là tiểu thế giới, nhưng quy tắc của mộng cảnh không giống với huyết trì, mộng cảnh sẽ cam chịu trạng thái lưu khí chính là tử vong, bởi vì cơ thể không có bất cứ đặc điểm nào của người sống, vì vậy sẽ phán định là bán chủ thể, thể hiện ba đường vạch giống như những bán chủ thể khác. Nhưng thực tế xét theo góc độ của huyết trì, đó không tính là đã chết, nhưng cũng không tính là còn sống.”

Sư Thanh Y lúc này đã hoàn toàn hiểu được: “Mộng cảnh là sự tái hiện của ý thức và ký ức, nó coi trọng nhất chính là trạng thái tinh thần. Trạng thái lưu khí tuy rằng cơ thể không thể cử động, nhưng hồn phách vẫn còn, chứng tỏ việc sở hữu ý thức và ký ức hoàn chỉnh của trước kia, sau khi vào mộng cảnh, ý thức sẽ được mộng cảnh đánh thức, vì vậy lúc ở trong mộng cảnh sẽ vẫn giống như một người sống?”

Hiện tại nàng tỉ mỉ ngẫm lại, các nàng ở trong mộng cảnh thân là chủ thể, Triệu Giác nằm ở ranh giới giữa chủ thể và bán chủ thể, mà Trạc Xuyên lại được xác định là bán chủ thể, ba đường vạch lại không giống các nàng, nhưng rồi lại có một điểm chung. Đó chính là hồn phách và ý thức đều hoàn chỉnh.”

Chính vì thế Trạc Xuyên mới có thể sinh động như vậy, nàng ấy hoàn toàn hành động theo ý thức của bản thân.

“Phải.” Dạ nói.

“Nếu không tính là chết đi, vậy còn có thể… cứu được không?” Hô hấp của Sư Thanh Y nghẹn trong ngực, không dám thở ra, nhẹ giọng hỏi ra một câu khiến nàng vô cùng khẩn trương.

Ngư Thiển lập tức ngẩng đầu nhìn Dạ.

Dạ lắc đầu: “Hiện tại chỉ có ý thức còn sống. Không cứu được.”

Cả người Ngư Thiển kịch liệt run rẩy, tay vuốt ve gương mặt của Trạc Xuyên, đầu ngón tay ướt đẫm nước của huyết trì.

Nàng nhỏ bé hy vọng nhỏ bé mà đến.

Mắt thấy hy vọng dấy lên ánh lửa ngay trước mắt, rồi lại nhanh chóng bị dập tắt.

Dạ nói: “Chí ít, ta không cứu được.”

Ánh mắt của Sư Thanh Y và Lạc Thần trở nên buồn bã.

Dạ đều nói là không cứu được, vậy còn ai có thể cứu được?

Điều này thật khó có thể tưởng tượng.

Trong tay Dạ cầm một cây sáo đen kịt, nàng nói với Ngư Thiển: “Nếu như ngươi không ngại nàng biến thành con rối sống, ta có thể tạm thời thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, cho ngươi xem dáng vẻ ‘còn sống’ của nàng.”

“… Con rối sống.” Ngư Thiển dường như cũng biết con rối sống là dáng vẻ gì, nàng ngạc nhiên nhìn về phía Dạ.

Dạ lần nữa đặt cây sáo lên môi.

Lúc này đây, nàng thổi một giai điệu khác.

Giai điệu này còn quỷ dị hơn so với vừa rồi. Tựa như quỷ mị trong bóng đêm trồi lên từ hồ máu loãng, từng giọt nước theo sợi tóc rơi xuống, tí tách tí tách, phát ra âm thanh kỳ ảo.

Sau một lúc, Sư Thanh Y tinh mắt phát hiện ngón tay của Trạc Xuyên đặt ở trong nước dường như run rẩy.

Dạ vẫn tiếp tục thổi.

Ngón tay của Trạc Xuyên lại cử động vài cái.

Ngư Thiển cũng thấy biến đổi trên thân thể của Trạc Xuyên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trạc Xuyên không hề chớp mắt. Nàng không dám đưa tay chạm vào, rất sợ sẽ gây ra ảnh hưởng gì đó.

Làn điệu của Dạ chợt cất cao.

Trong làn điệu âm u rợn người này Sư Thanh Y nhìn thấy thân thể của Trạc Xuyên chậm rãi ngồi dậy từ trong huyết trì.

Động tác của Trạc Xuyên rất cứng nhắc, tựa như khởi thi mới vừa bật dậy từ trong quan tài, trì trệ chốc lát mới lảo đảo đứng lên. Ngư Thiển vô thức muốn đỡ lấy, đến lúc tay nàng chạm vào thân thể của Trạc Xuyên, chỉ cảm thấy nó lạnh lẽo thấu xương.

Mà suốt quá trình Trạc Xuyên đều nhắm mắt, hàng mi dài dính máu của huyết trì, mái tóc dài ướt sũng rũ xuống vai, vài sợi tóc mất trật tự dính lên khuôn mặt.

“… A Xuyên.” Ánh mắt của Ngư Thiển gần như mất đi tiêu cự, trước mắt mông lung.

Hai tay nàng đỡ lấy gương mặt của Trạc Xuyên, nhưng Trạc Xuyên không có một chút phản ứng.

Dạ tiếp tục thổi sáo, đồng thời chân trần đi lại trong huyết trì.

Vì vậy Trạc Xuyên cũng nhắm mắt, bước chân phù phiếm theo sau Dạ. Dường như Dạ có thể ra lệnh cho Trạc Xuyên, nàng nhìn về phía hướng nào thì Trạc Xuyên đi về hướng đó, tựa như một cái xác không có ý thức.

Rõ ràng là cử động, nhưng Sư Thanh Y chỉ cảm thấy cả người rét run.

Khác biệt duy nhất so với xác chết chính là bên trong thân xác này là hồn phách hoàn chỉnh của Trạc Xuyên. Nhưng nàng ấy vẫn không hề thức tỉnh, mà chỉ có thể hành động trong trạng thái nửa người nửa rối.

Ngư Thiển trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Trạc Xuyên dùng hình thức này di chuyển theo sau Dạ.

Người nàng yêu nhất trong cuộc đời này, đã không cách nào dịu dàng trò chuyện với nàng giống như trước đây, không cách nào dùng đôi mắt ấy nhìn nàng, càng không cách nào đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

Mà chỉ là một con rối bị giật dây, cứng nhắc cử động ở trước mặt nàng.

“Không cần… không cần nữa.” Ngư Thiển chạy đến, ôm chặt lấy Trạc Xuyên.

Dạ lập tức dừng thổi, buông cây sáo xuống.

Thân thể của Trạc Xuyên vô lực ngã xuống, Ngư Thiển cuống quýt ôm lấy nàng ấy, để nàng ấy tựa vào lòng mình.

Ngư Thiển nức nở nói: “Ta không cần nàng biến thành con rối sống, nàng là một người tự tôn cao như vậy, nếu biết bản thân trở thành một con rốt không có ý thức, tùy ý người khác điều khiển, nàng tất nhiên sẽ không muốn.”

“Nàng như vậy… quá đáng thương.” Ngư Thiển vùi mặt vào bả vai Trạc Xuyên, nức nở nói: “Nàng sẽ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.”

Lạc Thần rũ mắt nhìn xuống.

Sư Thanh Y hoàn toàn có thể thấu hiểu tâm tình của Ngư Thiển. Nàng cũng như thế, thấy Trạc Xuyên giống như một con rối bị điều khiển, đã không còn giống như trong dĩ vãng, trong lòng còn cảm thấy đau đớn hơn so với việc thấy nàng ấy ngủ yên.

Dạ tựa hồ cũng chỉ muốn làm mẫu cho Ngư Thiển thấy, tất cả vẫn phải xem sự lựa chọn của bản thân Ngư Thiển.

Hiện tại Ngư Thiển đã đưa ra lựa chọn, nàng nói: “Được.”

Ngư Thiển bế thân thể lạnh lẽo cứng nhắc của Trạc Xuyên lên, hôn nhẹ lên gương mặt nàng ấy, giọng nói tuy rằng vẫn run rẩy nhưng lại vô cùng dịu dàng: “A Xuyên, nên đi ngủ rồi. Chúng ta trở về ngủ thôi.”

Nói xong, nàng ôm Trạc Xuyên lên bờ.

Tuy rằng Dạ không có cách nào cứu Trạc Xuyên nhưng nàng biết Trạc Xuyên cũng không chân chính chết đi, trong nội tâm dường như cũng có một chút an ủi.

Nhất là vừa rồi Dạ điều khiển Trạc Xuyên, điều này đã mang đến kích thích cực đại cho Ngư Thiển, so với việc trở thành con rốt sống, hiện tại Ngư Thiển càng hy vọng Trạc Xuyên có thể được yên bình.

“Quay về thôi.” Lạc Thần nhìn Dạ.

Dạ gật đầu.

Các nàng rời khỏi huyết trì, trở lại phòng của Ngư Thiển.

Trạc Xuyên lúc ở trong huyết trì cả người đã ướt đẫm, không có cách nào trực tiếp nằm lên giường, cho nên Ngư Thiển ôm Trạc Xuyên vào phòng tắm. Sư Thanh Y để lại không gian riêng cho các nàng, bản thân đứng ngoài phòng tắm nói mấy câu với Ngư Thiển sau đó mới cùng Lạc Thần và Dạ rời khỏi phòng.

Trên đường Lạc Thần nhìn thấy Dạ luôn nhìn mình, cho nên nàng không đưa Dạ xuống lầu mà ba người cùng đi đến phòng của Sư Thanh Y và Lạc Thần.

Lạc Thần lúc này mới nói với Dạ: “Cứ nói đừng ngại.”

Dạ nói: “Ảnh hưởng của hồn đọa đối với cơ thể ngươi ngày càng rõ ràng, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Trái tim Sư Thanh Y đau nhói, nàng đứng bên cạnh Lạc Thần, nhẹ nhàng nắm tay nàng ấy, cảm giác được tay của Lạc Thần gần như lạnh thấu xương, vì thế vội vã âm thầm xoa nhẹ.

Lạc Thần nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, rồi nói với Dạ: “Ta sẽ nghỉ ngơi.”

“Vậy trước đó ngươi còn ở trên lầu… quét dọn phòng?” Sư Thanh Y do dự: “Cái này gọi là nghỉ ngơi sao?”

Nhưng nàng nhìn lướt qua căn phòng, quả thật vô cùng sạch sẽ, Lạc Thần không lừa gạt nàng. Với tâm tư tinh tế như Lạc Thần, nếu nói đang quét dọn thì nhất định đã tính toán trước, sẽ không để nàng nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Lạc Thần khẽ cười nói: “Quét dọn không mất bao nhiêu công sức, dù sao cũng không thể bất động cả ngày.”

Trong lòng Sư Thanh Y có tâm sự, nét mặt bất đắc dĩ.

Dạ nhìn các nàng, nói: “Sau này phải đặc biệt cẩn thận đối với cơ thể của Trạc Xuyên.”

Hai người đại khái cũng đoán được điều gì đo, ánh mắt chợt thay đổi.

Dạ nói: “Trên đời cơ bản có ba loại có thể bị ngự giả điều khiển, chia làm người sống, thi thể vô hồn, cơ thể lưu khí. Người sống có quá nhiều biến số, tuy rằng có thể điều khiển nhưng rất khó ổn định, cho nên thông thường sẽ dùng thi thể vô hồn là chính, giống như cản thi, những thi thể đó sẽ phục tùng ý chí của  ngự giả vô điều kiện.”

“Mà được ngự giả yêu thích nhất, chỉ có cơ thể lưu khí. Bởi vì thân thể mất đi năng lực hành động tự chủ, chỉ có hồn phách còn được bảo tồn, sẽ nghe lời và ổn định hơn so với người sống, đồng thời cơ thể lưu khí vẫn còn giữ lại ký ức và ý thức lúc còn sống, nên sau khi bị điều khiển có thể ghi nhớ hoàn chỉnh tất cả tuyệt học bản thân am hiểu lúc còn sống, lúc chiến đấu sẽ không khác gì người sống. Cơ thể lưu khí giống như Trạc Xuyên rất hữu hạn, lại am hiểu cách sự dụng rương tróc yêu và đạo pháp cao thâm, một khi bị ngự giả điều khiển, sẽ trở thành trợ lực cực đại cho đối phương, cho nên rất dễ bị ngự giả nhắm đến.”

“Đã hiểu.” Nét mặt của Sư Thanh Y trở nên âm trầm.

Dạ thuộc về ngự giả, nàng có thể thổi sáo điều khiển thân thể lưu khí của Trạc Xuyên.

Nhưng hiện tại Dạ cảnh cáo các nàng, rõ ràng chính là nói đến ngự giả đang ẩn nấp trong bóng tối, cũng chính là kẻ giám sát Dạ, khống chế Trữ Ngưng, âm thầm trợ giúp sự tồn tại bí ẩn nào đó.

Ba người thương lượng xong, Lạc Thần nói với Dạ: “Ngươi xuống lầu trước, ta và Thanh Y còn có vài câu muốn nói, sẽ xuống sau.”

Dạ trả lời một tiếng rồi rời khỏi phòng.

“Ngươi muốn nói gì?” Sư Thanh Y yếu ớt quan sát Lạc Thần: “Hiện tại biết thành thật rồi sao? Cũng không phải quét dọn đổ mồ hôi, mà bởi vì hồn đọa đổ quá nhiều mồ hôi lạnh nên mới đi tắm.”

Tay nàng không buông ra, càng nói giọng nói càng thấp, hai vai run rẩy.

Nàng cực kỳ đau lòng, rồi lại bất lực chỉ có thể mở to mắt nhìn Lạc Thần chịu khổ. Lại nghĩ nàng ấy sợ nàng lo lắng cho nên phải dùng đủ biện pháp tránh nhắc đến thống khổ do hồn dọa mang đến.

Rốt cục có bao nhiêu khó chịu, Sư Thanh Y căn bản không tưởng tượng được.

“Ta thật sự đã quét dọn phòng.” Lạc Thần vô tội nói: “Ngươi nhìn xem, không có bụi.”

“Ta không nói là ngươi không quét dọn.” Sư Thanh Y than nhẹ một tiếng, có chút dở khóc dở cười.

Lạc Thần nhìn vào đôi mắt nàng, nói: “Ta từng hứa với ngươi, sau khi trở lại trong thôn sẽ nói cho ngươi biết lúc đó ta làm sao bắt được A Mai. Ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

Nhịp tim của Sư Thanh Y trở nên dồn dập.

Nàng đại khái có thể đoán được một chút, nhưng hiện tại Lạc Thần muốn thổ lộ chân tướng ngay trước mặt nàng, nàng lại có chút khẩn trương.

Lạc Thần nâng tay lên, lòng bàn tay ngửa lên, đặt ở trước mặt nàng.

“Nhìn.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.

Sư Thanh Y ngừng thở, nhìn chằm chằm lòng bàn tay trắng nõn của Lạc Thần.

Rất nhanh, từ trong tay Lạc Thần chậm rãi toát ra những sợi tơ đỏ cực kỳ mảnh, chúng tựa như những giấc mộng biến hoá kỳ lạ, quấn quanh lòng bàn tay Lạc Thần.

Từng sợi từng sợi, mảnh đến mức gần như không nhìn thấy.

Sư Thanh Y vô thức run lên.

Trong đầu vô thức hiện lên cảnh tượng cuối cùng lúc ở Thần Chi Hải.

Lúc đó Lạc Thần chính là bị những sợi tơ đỏ này khống chế, rút kiếm chỉ thẳng vào nàng. Sau đó lúc ở trong bệnh viện, nàng đã từng mắt thấy những sợi tơ này xuyên qua da thịt của Lạc Thần, cứ thế khâu vết thương lại, không cho phép cự tuyệt, không đợi gây tê, một khi có vết thương sẽ lập tức tự động khâu lại.

Sư Thanh Y chỉ tưởng tượng đến loại đau đớn đó, cả người cũng đã run rẩy.

Lạc Thần nhìn thoáng qua những sợi tơ đỏ kia, chúng lơ lửng trên lòng bàn tay của nàng rồi bất động, dường như tuân theo lệnh của nàng.

“Thanh Y, đừng lo lắng.” Lạc Thần đứng tại chỗ, dịu dàng nói: “Chúng sẽ không làm hại ta.”

Sư Thanh Y đến gần hai bước, gần sát Lạc Thần hơn nữa, lên tiếng hỏi: “… Có đau hay không?”

“Không đau.” Lạc Thần cười khẽ: “Chúng đã cho ta điều khiển. Ta cũng đã học được cách điều khiển chúng.”

“Lúc đó ngươi chính là dùng những sợi tơ đỏ này tìm kiếm vị trí của A Mai, cũng dùng chúng để che miệng, bịt tai và trói nàng ấy lại?” Sư Thanh Y tưởng tượng đến hình ảnh đó, đại khái cũng có một chút ấn tượng.

“Đúng vậy.” Lạc Thần nói, đồng thời biểu diễn trước mặt Sư Thanh Y.

Những sợi tơ đỏ trên không trung càng tụ càng nhiều, cuối cùng kết thành một tấm vải mỏng, hoàn toàn có thể bịt miệng người khác.

Động tay một cái, chúng lại kết thành một sợi dài nhỏ.

Một bên kéo dài, một bên mở rộng, dường như kết thành thiên la địa võng.

Chúng thiên biến vạn hóa, dường như có thể tùy ý biến hình, tổ hợp với nhau.

Hơn nữa những sợi tơ đỏ này giống như có sự sống, có ý thức của mình, một khi tiếp xúc nhất định sẽ không giống với việc dùng vải che miệng bịt tai mà có thể hoàn toàn làm cho người ta đánh mất năng lực ngôn ngữ và thính lực trong một khoảng thời gian.

Lúc dùng rương tróc yêu bắt quỷ vật kim sắc lớn nhất, tiếng gào rít không ngớt, Lạc Thần nói nàng có thiết bị hỗ trợ bảo vệ thính lực, bảo Sư Thanh Y không cần lo lắng, hiện tại ngẫm lại, có lẽ chính là những sợ tơ đỏ này đã giúp Lạc Thần.

“Vì sao hiện tại ta có thể nhìn thấy chúng, nhưng lúc đó cho dù ta mở huyễn đồng cũng không nhìn thấy?” Sư Thanh Y chỉ còn lại một nghi vấn cuối cùng này.

Lạc Thần nói: “Chúng là vật sống, hấp thu cổ độc trên người A Mai.”

Sư Thanh Y nhất thời bừng tỉnh.

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Lúc đó ta thả tơ đỏ ra tìm kiếm A Mai, sợ bị ngươi nhìn thấy cho nên mới bảo ngươi cất dạ minh châu đi. Nhưng chờ ta tìm được A Mai, tơ đỏ tiếp xúc với cơ thể A Mai, nó đã hấp thu cổ độc trên người nàng ấy, cho nên cũng có thể tàng hình. Lúc đó ta không biết là nguyên nhân gì, chỉ biết nguyên nhân nằm trên người A Mai, sau đó Thiên Thiên nói trên người A Mai có cổ độc thì ta mới biết cổ độc trên người nàng ấy có thể làm nàng ấy tàng hình, đồng thời cũng ảnh hưởng đến chúng.”

“Loại cổ này có thể ảnh hưởng đến ngươi hay không?” Sư Thanh Y lo lắng trong lòng, vội hỏi.

“Sẽ không.” Lạc Thần trấn an nàng: “Nó là nó, ta là ta, không ảnh hưởng lẫn nhau, ta sẽ không bị cổ độc ảnh hưởng. Hơn nữa chúng cũng không bất lực đối với cổ độc giống như A Mai, ngược lại còn chuyển hóa thành đặc tính của bản thân, từ sau lúc đó, ta có thể tùy ý điều khiển, khiến chúng xuất hiện nhưng lúc cần thiết, cũng có thể khiến chúng ẩn nấp trong không khí, sẽ không bị người khác phát hiện.”

Sư Thanh Y không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, một lát sau mới nói một câu: “Chúng quá mạnh, hơn nữa thoạt nhìn sẽ càng lúc càng lớn mạnh hơn, mạnh đến mức khiến ta…”

Nàng nhìn vào ánh mắt của Lạc Thần, giọng nói có chút mất kiềm chế: “Khiến ta… sợ hãi.”

Ngoại trừ làm nũng, nàng kiếm khi biểu hiện ra tâm lý e ngại của bản thân, bởi vì nàng phải bảo vệ Lạc Thần, cho nên nàng không thể lùi bước hoặc lộ ra một chút khiếp sợ nào.

Mà hiện tại từ sâu trong nội tâm nàng cảm thấy sợ hãi và run rẩy.

Như là đối mặt một thế lực thần bí không hiểu rõ, nàng căn bản không thể khống chế được, lại càng sợ Lạc Thần không khống chế được.

“Đừng sợ.” Lạc Thần thu những sợi tơ đỏ lại, ôm nàng vào lòng: “Lần này ta nói cho ngươi biết, chính là muốn ngươi không cần lo lắng, ta có thể điều khiển chúng. Như vậy xem ra, hồn đọa ngược lại rất có ích đối với chúng ta, ngươi đừng luôn nghĩ đến điểm bất lợi của nó đối với ta, mà có thể nhìn vào một mặt khác của nó.”

Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, quanh quẩn bên tai Sư Thanh Y.

“Thực sự không sao chứ?” Trong lòng Sư Thanh Y luôn có cảm giác bất an mãnh liệt.

“Không sao.” Lạc Thần kiên định nói: “Ta là chủ bản thân, trên đời không người nào có thể trừng phạt ta, cũng không để người nào khống chế ta.”

Sư Thanh Y nghe thấy có chút hoảng hốt.

Nàng tin tưởng Lạc Thần sẽ vì điều này mà không ngừng nỗ lực nhưng nàng không biết Lạc Thần rốt cục cần trả giá bao nhiêu. Những sợi tơ đỏ này hôm nay bị Lạc Thần khống chế, nhưng nàng lại khó có thể vui vẻ được.

“Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, không rời xa ngươi.” Ánh mắt của Lạc Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như hạ quyết tâm gì đó, lúc nhẹ giọng dỗ dành Sư Thanh Y lại êm ái tựa như sóng biển chập chờn.

“…Ừm.” Hơi thở của Sư Thanh Y có chút nặng nề, ôm chặt lấy nàng ấy.

Đến buổi trưa, Lông Xám Trắng và Dạ ở lại ăn trưa, sau đó mới rời đi. Sư Thanh Y còn đặc biệt làm bánh bột mè cho Dạ, nét mặt của Dạ không hề thay đổi nhưng liên tiếp ăn vài cái, Trường Sinh ngồi bên cạnh nàng ấy thỉnh thoảng yên lặng nhìn nàng ấy, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng ấy.

Suốt quá trình Lông Xám Trắng đều ngơ ngác.

Nhưng hắn đã bị Dạ đe dọa, cho hắn một trăm lá gan thì sau khi trở về hắn cũng không dám nói lung tung.

Mọi người cũng đều biết trạng thái của Trạc Xuyên thuộc về ‘lưu khí’, tâm tình nặng nề. Tuy nói là chưa chết, nhưng cũng không có hy vọng, Ngư Thiển vẫn luôn ở trong phòng cùng Trạc Xuyên.

Bầu không khí nặng nề kéo dài đến đêm khuya tĩnh lặng.

Sư Thanh Y nằm trên giường không ngủ được, rồi lại không dám xoay người rất sợ sẽ quấy nhiễu Lạc Thần. Tối hôm nay Lạc Thần ngủ rất sớm, hiện tại đang nằm bên cạnh nàng, hô hấp bình ổn.

Ngay lúc Sư Thanh Y tâm tư hỗn loạn, lại nghe thấy tiếng sáo truyền đến từ xa xăm.

Tiếng sáo truyền đến từ bên ngoài, nghe kỹ sẽ phát hiện nó khác với tiếng sáo của Dạ, nó u ám hơn, thâm trầm hơn, có phần giống tiếng sáo ở Thần Chi Hải trong đoạn ghi âm của Trữ Ngưng, lúc đó phản ứng của Trữ Ngưng cũng rất kỳ lạ.

Sư Thanh Y cảm thấy không ổn, nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, cầm Xuân Tuyết cẩn thận mở cửa phòng.

Nàng đi rất vội vàng, không chú ý đến tay của Lạc Thần đặt trong chăn vẫn đang run rẩy, Lạc Thần rõ ràng không ngủ, mà dường như đang kiệt lực nhẫn nại điều gì đó.

Sư Thanh Y xuống lầu, mở cửa chính ra, nàng có thể nghe thấy tiếng sáo càng rõ ràng, dường như mang tính dẫn dắt nào đó trong màn đêm.

Sư Thanh Y đi theo tiếng sáo, bước nhanh trong bóng đêm đen kịt, một mạch băng qua bờ ruộng, chạy đến sườn núi.

Tiếng sáo còn đang tiếp tục, âm lãnh câu hồn nhiếp phách.

A Mai vô tư, ngủ say như chết. Hiện tại trên người nàng có cổ trùng, người khác đều không nhìn thấy nàng nên rất ít khi ra ngoài, bữa trưa ngại vì có Lông Xám Trắng ở đây nên cũng là Sư Thanh Y mang vào phòng cho nàng.

Thiên Thiên và Âm Ca lần lượt tỉnh dậy, Âm Ca ngồi bên mép giường, nghiêng tai lắng nghe.

Thiên Thiên lại đi đến trước cửa sổ, vừa nghe vừa nhìn bóng đêm bên ngoài.

Vũ Lâm Hanh cũng nghe thấy, dùng chăn che kín đầu, vui mình trong chăn, thân thể gần như vô thức run lên. Nàng xem chiếc chăn như pháo đài của bản thân, muốn ngăn cản tiếng sáo đến gần, nhưng dường như chỉ là phí công.

Ngư Thiển chợt mở mắt, nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, áo ngủ còn kịp thay đã trực tiếp chạy ra khỏi phòng.

Đúng lúc gặp Trường Sinh cũng mới ra cửa.

Trường Sinh thấy sắc mặt của nàng, cũng biết tình huống không ổn, hai người vội vã chạy ra ngoài.

Chỉ có Lạc Thần sau khi nghe thấy tiếng sáo, không có bao nhiêu phản ứng, thân thể dường như cố định trên giường. Qua một hồi lâu nàng mới miễn cưỡng chống người ngồi dậy, tay run rẩy xốc tấm chăn lên, từ trong ba lô lấy ra một con dao găm và một chiếc khăn tay rồi bước nhanh vào phòng tắm.

Bước chân của nàng đã bắt đầu chao đảo, nhưng vẫn miễn cưỡng ổn định tinh thần, đốt hương liệu đặt trong phòng tắm lên, rồi nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.

Cuối cùng nàng mở vòi sen.

Dòng nước tưới xuống, thấm ướt mái tóc đen và thân thể trắng nõn, trong hơi nước mông lung che lấp vẻ đẹp tuyệt sắc hoa mỹ câu người.

Giờ phút này, loại mỹ cảm này dường như sẽ lập tức úa tàn.

Lạc Thần đứng trong làn hơi nước nhìn vào con dao găm trong tay mình.

Sư Thanh Y còn đang lần theo tiếng sáo, chờ nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở phía trước, không khỏi giật mình, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.

Chờ nàng đến gần, người đó đứng đưa lưng về phía nàng, mái tóc dài lay động trong gió, ba cây trâm cài đoan chính cắm trên búi tóc.

“… Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y nhìn người đó, trầm thấp gọi một tiếng.

Trạc Xuyên chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, trên mặt không hề có chút huyết sắc.

Cùng lúc đó, một tiếng sáo khác vang lên, Sư Thanh Y nghe ra đây là tiếng sáo của Dạ.

Hai loại tiếng sáo dường như đang va chạm vào nhau, cắn xé lẫn nhau trong bóng đêm.

Phía sau truyền đến giọng nói của Trường Sinh, nghe có chút xa xôi: “A Cẩn, Ngư Thiển nói sau khi tỉnh lại, phát hiện thân thể của A Xuyên biến mất…”

Trường Sinh đã thấy gì đó, giọng nói đột nhiên im bặt.

Sư Thanh Y quay đầu lại, chỉ thấy Ngư Thiển và Trường Sinh đứng phía sau nàng.

Ánh mắt Ngư Thiển vô hồn, nhìn chằm chằm Trạc Xuyên đứng cách đó không xa.

“… A Xuyên.”

Ngư Thiển trầm thấp gọi một tiếng.

Trạc Xuyên không có nửa điểm phản ứng.

Tiếng sáo của đối phương cuối cùng cũng dừng lại, chỉ còn tiếng sáo của Dạ, rất nhanh tiếng sáo của Dạ cũng biến mất.

Thân thể của Trạc Xuyên ngã ra phía sau.

Sư Thanh Y, Trường Sinh, Ngư Thiển vội vã chạy đến. Ngư Thiển đỡ được Trạc Xuyên, ôm chặt nàng ấy vào trong lòng.

Xa xa trên nóc nhà, có một nữ nhân ngồi trên đó, thưởng thức cây sáo trong tay, cười khẽ: “Thực sự là kẻ đáng ghét.”

Nàng ta đứng lên, dọc theo mái nhà nhẹ nhàng nhảy lên, tựa như một u hồn trong bóng đêm, chợt đến chợt đi.

Chỉ trong nháy mắt, nàng ta đã đứng trên mái của căn phòng Sư Thanh Y đang ở.

Lạc Thần cả người quang lỏa đứng dưới vòi sen, nhìn chằm chằm con dao găm trong tay một hồi lâu, sau đó nhét khăn tay vào trong miệng.

Gió tuyết trong mắt trở nên dày đặc, nàng giơ cao dao găm, không chút do dự đâm mạnh vào bụng mình.

Một dao tiếp một dao.

Máu tươi đỏ rực dọc theo thân thể chảy xuống, rồi bị dòng nước cuốn đi, máu loãng lan tràn khắp nền gạch của phòng tắm phòng tắm.

Lạc Thần nhắm chặt đôi mắt, đứng trên vũng máu, cả người kịch liệt run rẩy, trong lúc nàng đâm ra một vết thương thật sâu, miệng vết thương cũng lập tức tràn ra vô số sợi tơ đỏ, bắt đầu khâu vá vết thương.

Khăn tay bị cắn chặt trong miệng, tiếng rên rỉ của Lạc Thần bị ngăn lại không thể thoát ra ngoài.

— Thanh Y, có lúc bị thương, đối với ta lại là một chuyện tốt.

— Ta nên chịu một số vết thương mới phải, ngươi đừng lo lắng.

Lạc Thần không dừng tay, một lần nữa tự đâm bản thân.

Đau đớn liên tục kích thích nàng, vừa có đau đớn khi da thịt bị cắt rách vừa có đau đớn khi miệng viết thương bị khâu lại. Nàng đau đến cúi gập người xuống, hô hấp dao động kịch liệt. Mồ hôi lạnh bị nước cuốn trôi, đã phân không rõ đâu là mồ hôi đâu là nước.

Chỉ có máu, là đỏ tươi chói mắt như thế.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của nàng thỉnh thoảng chợt lóe màu lam nhạt, dường như đang tranh đoạt quyền chủ đạo. Sau một lúc lâu, nàng cúi đầu, tiếp tục đâm một dao, sau đó nhấc bàn tay run rẩy, một phần tơ đỏ xuyên qua phòng tắm, leo lên mái nhà.

Người trên mái nhà nhìn thấy tơ đỏ xuất hiện, dường như vô cùng kiêng kỵ, cho nên lập tức rời đi.

Trong miệng người đó còn hừ nhẹ một tiếng: “Người này càng đáng ghét hơn, còn không chịu cúi đầu.”

Lạc Thần vừa cọ rửa vết máu trên người mình vừa chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chờ lúc nàng mở mắt ra, đôi mắt đã tựa như biển sâu không chút cảm tình.

Lạnh lẽo đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!