Thôi Trinh xuất hiện vô cùng đột ngột. V Sâm Hòa vốn tưởng rằng có thể lừa dối qua ải nhất thời cảm thấy trước mắt là một mảnh đen kịt, anh ta vội vã nháy mắt với Sùng Hoa, nhưng mắt còn chưa nháy xong, liền thấy Sùng Hoa đến cạnh Thôi Trinh, vô cùng tự nhiên khoác vai Thôi Trinh, dẫn nàng đến trước mặt Tùy An.

Sâm Hòa ngây ra một lúc, ý thức được Sùng Hoa muốn làm gì, anh ta lập tức gấp đến độ sắp khóc, Đạo diễn Sùng, ra quỹ cũng không phải như thế, cô có thể hỏi tôi, tôi có kinh nghiệm có thể chia sẻ cho cô. Nhưng là bây giờ nói gì cũng không kịp nữa rồi, Sâm Hòa đã cúc cung tận tụy, nhưng anh ta không dự định cùng sống cùng chết, vì vậy lặng lẽ thối lui đến góc tường, rời xa trung tâm cơn bão.

Tùy An nhìn một cái liền nhận ra người vừa từ trong phòng bệnh bước ra là Thôi Trinh, dù sao, tác phẩm của Thôi Trinh độ phủ sóng rất rộng, truyền bá nhanh lại toàn diện, bây giờ muốn tìm một người không nhận ra Thôi Trinh thật sự quá khó khăn.

Thôi Trinh vừa đến, liền thấy Sùng Hoa đứng trước mặt một nữ nhân nàng chưa từng thấy qua, qua nét mặt của Sùng Hoa nàng nhìn ra hai người bọn họ có quan hệ mật thiết.

Đối phương là thân phận gì, phải làm dùng thái độ gì để giao tiếp, thông thường Sùng Hoa sẽ gợi ý cho nàng. Thôi Trinh yên tâm chờ, lần này Sùng Hoa trực tiếp đi đến bên cạnh nàng, khoác vai nàng đến bên kia.

“A Trinh, đây là chị của em, chị ấy tên Tùy An.” Sùng Hoa cười giới thiệu. Cô vốn không muốn để Thôi Trinh tiếp xúc với người nhà sớm như vậy. Bởi vì gặp gia trưởng thường mang một ý nghĩa đặc thù, lúc tình cảm còn không thật sự ổn định, sẽ tạo thành một loại áp lực cho đối phương. Sùng Hoa hy vọng tình cảm của các nàng phát triển một cách tự nhiên, không nên bị ngoại lực quấy nhiễu.

Nhưng nếu đã gặp vậy cũng không cần phải che giấu.

Sùng Hoa rất tự nhiên khoác vai Thôi Trinh, cho thấy quan hệ giữa các nàng, sau đó giới thiệu Tùy An cho Thôi Trinh.

“Về phần A Trinh, em không nói, chị nhất định cũng biết.” Sùng Hoa quay đầu liếc nhìn Thôi Trinh, vì người cô yêu sở hữu thành tích lớn như vậy mà kiêu ngạo.

Tùy An vươn tay: “Thôi ảnh hậu, tôi đã xem qua những bộ phim của cô, đều là những tác phẩm xuất sắc.”

Thôi Trinh vươn tay, bắt tay cô, ánh mắt các nàng chạm nhau, Thôi Trinh thản nhiên mỉm cười: “Cô quá khách khí, gọi tên tôi là được rồi.”

Thời gian hai người đối diện không tính là ngắn. Đây là người nhà của Sùng Hoa, lúc ánh mắt giao nhau, Thôi Trinh dần thưởng thức ý tứ của hai chữ người nhà, ánh mắt nhìn Tùy An chân thành ôn hòa.

Tùy An cũng không có ý khó xử Thôi Trinh, chỉ là thành ý nàng biểu diễn cũng đã khiến Tùy An an tâm, thái độ của cô rõ ràng rất hiền hòa: “Cô gọi tôi là Tùy An là được rồi.”

Hai tay vừa buông ra, Sùng Hoa đã bắt đầu đuổi người: “Chị, chị đi làm việc của mình đi, hôm nay em có thể xuất viện.”

Tùy An gật đầu với Thôi Trinh, sau đó mới nói với Sùng Hoa: “Em chú ý sức khỏe nhiều một chút.”

Sâm Hòa quả thực nhìn trợn mắt hốc mồm, hồi tưởng đến lúc bản thân ra quỹ đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, đạo diễn Sùng bên này lại thân thiết hữu hảo quả thực ảo diệu giống như đang quay một bộ phim ngọt ngào lãng mạn, quá không khoa học rồi!

Tùy An không ở lại lâu, Sùng Hoa thấy Sâm Hòa còn chưa đi, lấy làm lạ hỏi: “Anh ở đây làm gì?”

Hoàn toàn chính là ngại anh ta dư thừa, uổng công anh ta còn lo lắng hãi hùng thay cô. Sâm Hòa ở trong lòng nhe răng trợn mắt, mới duy trì được dáng vẻ bình hòa, nghe theo ám chỉ của Sùng Hoa, đi.

Những người không có phận sự đã đi hết, Sùng Hoa tựa như phát hiện chuyện gì đó, cô nhìn Thôi Trinh, tiếu ý tràn đầy trong ánh mắt: “Vừa rồi chị khẩn trương?”

Thôi Trinh sững sốt một chút, xoay người đi vào phòng bệnh: “Đến thay quần áo.” Trên người Sùng Hoa còn mặc đồng phục bệnh nhân.

Sùng Hoa vội vã đuổi theo, tiến tới nhìn nét mặt của nàng, dương dương đắc ý nói: “Không cần muốn trốn tránh vấn đề, chị chính là khẩn trương.”

Thôi Trinh không để ý tới cô.

“Có phải lo lắng chị em sẽ phản đối không?” Sùng Hoa thật vất vả mới thấy Thôi Trinh không thể trấn định tự nhiên, nên sẽ không buông tha nhất định muốn nàng thừa nhận.

“Còn không đi, sẽ bị muộn.” Thôi Trinh xem đồng hồ đeo tay, ý bảo Sùng Hoa nắm chặt thời gian.

Xem ra là không chiếm được sự thừa nhận của nàng rồi. Sùng Hoa có chút thất vọng, nhưng vẫn rất nghe lời mà ôm lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh. Cô đi đến cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Thôi Trinh: “Sùng Hoa.”

Sùng Hoa khó hiểu quay đầu.

Thôi Trinh nhìn cô, trầm mặc chốc lát, nàng mỉm cười lại làm cho Sùng Hoa cảm thấy nàng càng thêm khẩn trương so với vừa rồi ở trước mặt Tùy An. Lúc không có người khác nói lời tâm tình êm tai, hoàn toàn là chuyện bình thường, Thôi Trinh dùng một loại ngữ khí bình tĩnh, che dấu sự bối rối của mình: “Tôi quả thật khẩn trương.”

Nếu như Sùng Hoa thích nghe nàng biểu đạt sự keo kiệt khẩn trương đối với cô, vậy nàng nhất định sẽ không keo kiệt. Hiện tại không nói, rất có thể đến lúc cô khôi phục ký ức, nàng muốn nói Sùng Hoa cũng không nhất định muốn nghe nữa.

Giống như một người đã mất đi hy vọng có được một thứ, nhưng sau khi buông tha lại được người khác dâng đến trước mặt, vô cùng kinh hỉ. Sùng Hoa xoay người, bước nhanh về phía trước, cảm động ôm lấy Thôi Trinh, động tác vô tình này lại an ủi nội tâm bất an của Thôi Trinh.

Bảy giờ tối nay, phải công bố trailer đầu tiên của Tù Đồ.

Phòng làm việc bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, Sùng Hoa lại kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề, vừa đến thời gian liền cho nhân viên công bố ra ngoài.

Đây là đoạn trailer đầu tiên, sau đó sẽ còn vài đoạn nữa, nhưng là đoạn đầu tiên nhất định sẽ có điểm hấp dẫn đặc biệt. Mở đầu trailer là một cánh rừng. Từ cao xuống thấp, cánh rừng dần được phóng đại, màn ảnh kéo gần, trong rừng rậm xuất hiện một con đường nhỏ, một chiếc xe cổ điển của thời kì dân quốc lao nhanh trên đường.

Ống kính dừng ở phía sau xe, chiếc xe kia càng chạy càng xa, hướng phía cuối đường, chạy vào sâu trong cánh rừng.

Đây là cảnh đầu phim, hình ảnh này biểu thị, chiếc xe này, và người trong xe đang đi vào một con đường không thể quay đầu lại.

Sau đó là xuất hiện một trang viên, dưới ánh mặt trời chói chang của chính ngọ, trang viên tràn đầy sinh cơ, nam chủ nhân và nữ chủ nhân đứng trước cổng trang viên, nghênh đón những khách nhân mới đến. Bọn họ đứng chung một chỗ, Hà Nhân thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm nhìn lại, bầu không khí giữ mỗi cá nhân như cô động, nhưng cô động quá mức, khiến người ta hít thở không thông, mang đến cảm thấy khó mà hô hấp.

Đây không phải là một đôi phu thê ân ái như vẻ ngoài đã thấy, ánh mắt của Hà Nhân quá nóng bỏng, loại khát vọng và dục vọng chiếm hữu này, nồng đậm đến làm cho người ta bất an, nhưng đây chẳng qua là trong nháy mắt, hình ảnh liên tục chuyển hoán, có thanh âm trầm thấp của một người nam nhân vang lên: “Tôi không cho phép bất cứ chân tướng nào bị che giấu ở trước mắt tôi, tìm ra chân tướng, đó là thiên tính của tôi.”

Hình ảnh một nữ nhân cầm súng lục xuất hiện, nàng dùng súng chỉ vào phía trước: “Anh phải vì sự chấp nhất của mình mà trả giá đắc!”

Tiếp theo là một tiếng súng có thể đâm thủng trái tim chợt vang lên.

“Không!” Hứa Ý đột ngột xuất hiện trong màn ảnh, nàng mở to hai mắt, hoảng sợ hô: “Không phải cô ấy!”

Khóe môi Thiệu Khiêm tràn đầy máu đỏ, anh ta trợn tròn mắt, nằm trên mặt đất lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị.

“Là cô giết anh ta!”

“Không phải tôi, không phải tôi!”

Thanh âm kia sợ hãi thê lương, nức nở trầm thấp. Khán giả đều mở to hai mắt, hình ảnh đột nhiên chuyển đen, hai chữ lớn ấn xé rách hắc ám: “Tù Đồ.” Hai chữ này giống như khắc vào ánh mắt người xem, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt, tâm lại bị nội dung trong trailer siết chặt.

Đoạn trailer kết thúc tại đó.

Nhưng khán giả còn đắm chìm bên trong, hoàn toàn không ý thức được, thẳng đến ba giây sau, trình phát video tự chuyển đến video tiếp theo, mới phát hiện trailer chỉ ngắn ngủi như thế.

“Quá thất đức, sao lại ngắn như vậy, tôi còn chưa xem đủ!”

“Nhìn trailer nổi cả da gà, nói cho tôi biết không phải chỉ mình tôi đi!”

“Đó hoàn toàn chính là Tù Đồ trong lòng tôi, cả bộ phim nhất định phải đặc sắc như thế!”

Trailer chính là vì hấp dẫn người xem. Hiển nhiên, lần này đã đạt được mục đích. Một buổi tối, khắp mạng internet đều là thảo luận về Tù Đồ, cùng với cầu cho bộ phim mau công chiếu. Bởi vì chuyển thế từ tiểu thuyết nên phần lớn tình tiết đều dựa theo nguyên tác, các fan của tiểu thuyết đều đang từ một ít hình ảnh trong trailer suy đoán những nội dung đặc sắc tiếp theo sẽ được diễn dịch như thế nào. Những cư dân mạng chưa xem nguyên tác lại bịt lỗ tai ‘ Không thích nghe không nên nhìn không nên biết trước nội dung’, nên mở một chủ đề khác thảo luận giá trị nhan sắc của ảnh hậu trong trailer.

” Ngắn như vậy, nhiều hình ảnh lại chuyển đổi quá nhanh, hơn nữa hình ảnh có chút kinh khủng, nhưng chính là cảm thấy ảnh hậu siêu cấp đẹp.”

“Thấy cảnh Hứa Ý che ở trước mặt bảo vệ ảnh hậu, cảm giác nội dung sẽ siêu cấp nóng!”

“Bách hợp, tuyệt!”

“Hứa Ý và ảnh hậu, ghép thành một CP.”

“2333 đạo diễn Sùng phải tức giận.”

“Đạo diễn Sùng: Không được tranh mẹ với ta!”

Không được tranh mẹ với ta vừa xuất hiện liền dẫn đến hiệu ứng ‘ Ha ha ha ha ha ha ha ha’ chiếm hết màn hình, bình luận này lập tức được like lên top đầu, rất nhanh thì giành vị trí thứ nhất.

Sùng Hoa thấy hai chữ ảnh hậu và Hứa Ý xuất hiện cùng nhau liền khẩn trương.

Việc cô lo lắng cuối cùng vẫn đến.

Lúc này mới chỉ là một đoạn trailer mà thôi! Những người này dĩ nhiên trèo tường! Đã quên thời gian trước là ai phát kẹo cho các người ăn? Đều là tiểu bạch nhãn lang! Sùng Hoa vừa giận vừa oán.

Cô ôm tablet lướt lướt lướt mãi đến khi thấy nhắc tới CP của cô và ảnh hậu vẫn chiếm cứ vị trí thứ nhất, mới thở phào nhẹ nhõm, lại xem một chút, bên dưới đoạn trailer ngoại trừ cái đứng đầu, thì cái thứ hai thứ ba là thảo luận nội dụng phim, thứ năm thứ sáu là đồng tình Thiệu Khiêm, thật vất vả được diễn cùng ảnh hậu, nhưng lại là con chốt thí. Phía sau chính là fan của Ngụy Hạc Ca xuất hiện tạo cảm giác tồn tại, mãi đến hai mươi bình luận đầu cũng không có Hứa Ý, Sùng Hoa rốt cuộc yên tâm.

Phải phát kẹo thôi, nếu không sẽ leo tường hết.

Trong phim ảnh không phải sự thật, hơn nữa cho dù là thật cũng sẽ là BE, cuối cùng vĩnh không thể bên nhau, đều thống khổ không thoát ra được. Đâu giống như các nàng, ngọt ngào, ấm áp, là một CP có thể yêu mến cả đời.

Xa mặt cách lòng những lời này thực sự là không sai, để cho các fan dùng thời gian đến kiểm nghiệm xem ai với ai mới đúng là một CP đáng được ủng hộ. Sùng Hoa thầm nghĩ thế sự xoay vần.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!