Chương 63: Lỗ mãng
Bộ hồng y tinh xảo hoa lệ, váy dài chấm đất, đỏ rực như lửa và trắng tựa như tuyết làm nổi bật lẫn nhau, một bên nhiệt liệt một bên thuần khiết, tuyệt nhiên tương phản.
Mộc Thanh thờ ơ tâm lặng như nước, mí mắt cũng không nâng lên dù chỉ một chút.
Bạch Xu đã quen với sự lãnh đạm của Mộc Thanh, dù sao tiên quân thuần khiết nhất trên thế gian, ngay cả lúc cùng nàng da thịt thân cận hưởng thị nềm vui trên giường cũng nghiêm túc khắc chế như vậy, nếu không phải thực sự không chịu nổi tuyệt đối sẽ không có chút mê loạn.
Mộc Thanh là một vị tôn thượng xuất trần thoát tục, bất kể trước kia hay là bây giờ, nàng vẫn luôn như thế, cho dù lúc này bị Bạch Xu ôm lấy từ phía sau nhưng vẫn có thể bình tĩnh tự giữ, không một chút dao động.
Đôi chân thon dài của Bạch Xu khẽ cong, nàng không mang giày, nhìn thấy Mộc Thanh không hề phản ứng liền mềm mại không xương tựa vào người nàng ấy, chiếc cằm thon gầy gối lên bả vai.
“Không muốn nói chuyện, sư tôn còn đang giận dỗi bản điện hạ?”
Đêm nay ở quán trọ Bạch Xu từ trên người Mộc Thanh chiếm được không ít lợi lộc, khi đó Mộc Thanh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cả người rơi vào trạng thái mệt mỏi bất lực, nên mới mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Bạch Xu xưa nay quen làm càn, mặc dù không thật sự làm đến bước cuối cùng nhưng dù sao cũng đã trộm hương ngậm châu.
Đứng đắn như Trường Trữ tiên quân, tất nhiên là không cho phép nghiệt đồ lỗ mãng, từ lúc ra khỏi quán trọ liền không hề nhìn Bạch Xu lấy một cái, cả đêm chẳng hề quan tâm. Nàng vẫn cứ một mực nhắm mắt tĩnh tọa.
Nửa đêm canh ba, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Bạch Xu nghiêng đầu nhìn Mộc Thanh vẫn bình tĩnh tự nhiên, trong ánh mắt nhiễm vài phần trêu tức, sau đó thu chặt vòng tay, cả cơ thể nép vào người đối phương, cùng lúc đó nàng cũng đưa tay kia chậm rãi hướng về phía trước, khoác lên vai Mộc Thanh, rồi lại trượt lên dọc theo cần cổ, từng chút di chuyển đến phần gáy trơn bóng, đầu ngón tay không ngừng mơn trớn.
Cơ thể Mộc Thanh căng cứng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Nghiệt đồ phía sau là hồ yêu, sinh ra đã có bản tính như vậy, thích mê hoặc dụ dỗ người khác, tam quan bất chính. Trong quá khứ, những lúc dây dưa đến mồ hôi chảy ròng, nghiệt chướng cũng thường xuyên ôm ấp, mơn trớn, không cho người khác được dễ chịu.
Mộc Thanh vận chuyển linh lực quanh kinh mạch một lần nữa, cố ý bỏ qua sự tồn tại của Bạch Xu, xem như không cảm nhận được.
Tất cả phản ứng của Mộc Thanh đều nằm trong dự đoán, không có nửa điểm khác biệt so với trước kia, trái lại khiến Bạch Xu vô cùng hoài niệm.
Đã trôi qua nhiều năm, hơn nữa còn sống lại một lần, nhưng Mộc Thanh vẫn khắc chế tự giữ, không một chút thay đổi. Bạch Xu áp sát, dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên cổ nàng, nhìn thấy nàng vẫn lạnh nhạt không có phản ứng liền theo da thịt nhẵn nhụi hôn dọc lên trên, cảm giác mềm nhẹ ướt át như có như không.
Mộc Thanh hô hấp ngưng trệ, rốt cuộc có cảm giác.
Ánh mắt Bạch Xu thay đổi, cứ thế tựa vào lưng nàng, một tay vuốt ve cần cổ nhẹ nhàng mút hôn, thong thả hôn đến vành tai mẫn cảm, mí mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Sư tôn để ý A Xu đi…”
Hơi thở nóng rực khiến đầu ngón tay Mộc Thanh khẽ run lên, nàng lập tức mở mắt ra.
Đúng lúc này Bạch Xu nâng cằm của nàng, để nàng ngã đầu ra sau một chút rồi dịu dàng hôn lên khóe môi của nàng.
Nghiệt chướng này làm việc vừa đi quá giới hạn lại vừa có chừng mực, một khắc trước còn rất quá đáng, một khắc sau đã lùi về đúng mực, ví dụ như lúc này. Bạch Xu thực sự quá làm càn, thu được lợi ích còn chưa thỏa mãn, nàng dùng sức ôm chặt Mộc Thanh, ngậm lấy đôi môi thơm ngọt, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm mút, sau đó là thâm nhập cướp đoạt hô hấp, vừa dịu dàng lại vừa ngang ngược vô lý, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mộc Thanh khống chế linh lực, lập tức đẩy Bạch Xu ra.
“Tránh ra.”
Một tiếng này cực kỳ trầm thấp, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ ghét bỏ, mà chỉ nhíu mày, có lẽ là bất mãn đối với hành vi to gan lớn mật của Bạch Xu, nhưng cũng không nhiều.
Bạch Xu cười khẽ một tiếng, tiếp tục tựa vào lòng nàng như không có xương cuốt, đồng thời còn cọ vào người nàng để lấy lòng giống như trước kia, cọ lên má, lên chóp mũi… thỉnh thoảng nghiêng lệch một chút, dùng đôi môi hồng nhuận khẽ lướt qua.
Lúc nghiệt chướng vẫn còn là một con tiểu hồ ly thích ăn vạ, cả người chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng lúc này dù sao cũng đã biến thành người, cùng một loại cử chỉ nhưng lại mang hàm ý khác, hoàn toàn không giống trước đây.
Mộc Thanh muốn lui lại, nhưng bất đắc dĩ bị nghiệt chướng ôm chặt nên chỉ có thể liếc nhìn nàng ấy một cái, lại chợt nhìn thấy nàng ấy mặc một bộ y phục đỏ rực đáng chú ý, nàng nhất thời nhíu mày, lúc này mới nghi hoặc nói: “Đã đi đâu?”
Bạch Xu không hề giấu diếm, thành thật trả lời: “Phố Khánh Hoà, ra ngoài dạo một vòng.”
Nửa đêm đến phố Khánh Hoà, không cần đoán Mộc Thanh cũng biết nguyên nhân, đơn giản chính là đến nhà Vạn Đông Ngọc, dù sao lần này phố Khánh Hoà bị ma vật tấn công, cả con phố không nhà nào được yên bình, Vạn gia cô nhi quả phụ thật sự rất đáng thương, cũng không biết hiện tại ra sao.
Mộc Thanh quan sát Bạch Xu, lần thứ hai bị màu đỏ diễm lệ hấp dẫn, nàng không hỏi chuyện của Vạn gia, mà chỉ hỏi: “Y phục từ đâu đến?”
Y phục màu đỏ vô cùng thích hợp với Bạch Xu, khiến nàng thoạt nhìn thêm phần lãnh diễm, phô trương lại cuồng dã.
Bạch Xu tựa vào người Mộc Thanh, không quá để tâm: “Mua bằng ngân lượng của sư tôn.”
Bạch Xu lấy ngân lượng từ trong nhẫn trữ vật của Mộc Thanh, tiện đường đi ra ngoài mua vài bộ y phục, nhưng nửa đêm không còn cửa hàng nào mở cửa, cũng không biết nghiệt chướng này làm sao mua được.
Mộc Thanh lập tức dò xét nhẫn trữ vật, bên trong xác thực ít đi rất nhiều ngân lượng, Bạch Xu còn rất biết cách tiêu xài, một bộ y phục đã tiêu tốn không ít. Nhưng tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nàng không bận tâm.
Bạch Xu chậm rãi giương mắt nhìn một chút, buông tay rồi lại cọ vào má nàng, thay nàng vén những sợi tóc không chịu nghe lời lên, dịu giọng hỏi: “Sư tôn thì sao, đã nói những gì với người gọi là Ngọc Hoa đó?”
Nói đến cùng Bạch Xu vẫn để tâm, nàng chăn đơn gối chiếc ở trong phòng, bị mọi người xem là linh sủng của Mộc Thanh, không thể xuất hiện dưới dạng người… Nàng quan tâm không phải Ngọc Hoa, lại càng không phải đám người Dung Nguyệt, mà là sự thay đổi sau ngàn năm xa cách.
Bạch Xu nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Mộc Thanh, phút chốc lộ ra chín chiếc đuôi, hai ngày trước vẫn còn là ba đuôi, hôm nay đã biến thành chín đuôi, xem ra đã sắp hoàn toàn khôi phục lại thực lực.
Mộc Thanh chú ý đến sự thay đổi của nàng, yên lặng quan sát, không ngờ đối phương đột ngột dùng một cái đuôi khoác lên lưng bàn tay của nàng, chậm rãi lay động.
Xúc cảm ngứa ngáy khiến Mộc Thanh vô thức rụt tay lại, nghiệt chướng này từ trước đến nay không lúc nào đứng đắn, lúc làm hồ ly thì không biết xấu hổ, hiện tại càng vô pháp vô thiên. Mộc Thanh lui lại, mặt không biểu cảm: “Không có gì.”
Dục vọng chiếm hữu của Bạch Xu càng lúc càng sâu, năm đó hai người tuy có không ít lần hoang đường, nhưng ngoài mặt vẫn là sư đồ, chưa hoàn toàn xé rách, chí ít Mộc Thanh chưa từng buông bỏ nguyên tắc, mà nay gặp lại, Mộc Thanh vẫn tuân theo quy tắc và xiềng xách luân lý kiếp trước, đến cùng vẫn luôn bị ràng buộc.
Bạch Xu hứng thú nhìn nàng, đôi mắt phương khép hờ, dùng ngón tay ấm áp mơn trớn vành tai của nàng, sau đó chuyển đến cằn, còn muốn tiếp tục dời ra xuống.
Mộc Thanh quay mặt đi, muốn tránh khỏi tay Bạch Xu. Bạch Xu nhanh hơn một bước, bắt lấy tay nàng, tay mắt lanh lẹ kéo nàng vào trong lòng mình, rồi lại dùng sức đẩy ngã cứ thế dễ dàng áp chế, thuận thế ngồi lên eo nàng, trên cao nhìn xuống.
“Sư tôn đang trốn tránh?” Bạch Xu hỏi, không chỉ nhìn thấy tâm tư của Mộc Thanh mà còn trực tiếp chỉ ra.
Mộc Thanh tất nhiên sẽ không thừa nhận, trái lại vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu ôn hoà nói: “Không có.”
“Vậy vì sao phải tránh đi, là không dám đối mặt sao?” Bạch Xu nói, trong ánh mắt nặng nề ẩn chứa sự nghiền ngẫm, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của Mộc Thanh, để nàng không thể nào che giấu.
Yết hầu Mộc Thanh như nghẹn lại, không biết nên trả lời như thế nào, nàng thất thần giây lát, cuối cùng lựa chọn né tránh không đáp. Có lẽ là cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, không muốn bị Bạch Xu nhìn chằm chằm như thế nên nàng cách khoảng không thổi tắt ngọn đèn, khiến căn phòng chìm vào bóng tối.
Chuyện xảy ra trong quán trọ vẫn chưa thể quên đi, không có ánh sáng, không cần mặt đối mặt với nghiệt chướng này, cả người Mộc Thanh cũng không còn căng thẳng như trước nữa. Nghiệt đồ trên người là nàng một tay nuôi dạy, lúc nhỏ còn có thể quản giáo, tiếp thu giáo huấn, nhưng khi trưởng thành lại không được, năm đó nàng sớm đã nhận ra Bạch Xu có tâm tư không an phận, cho nên mới muốn nghiệt đồ sớm xuất sư, sau đó còn cố ý tránh mặt, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, mà Bạch Xu về sau càng ngày càng trắng trợn, không hề che giấu tâm tư của bản thân.
Mộc Thanh vô dục vô cầu tu luyện nhiều năm, không ngờ lại gãy trong tay nghiệt chướng, còn không chờ nàng suy nghĩ rõ ràng thì đã thân tử hồn tan trong trận đại chiến, mà nay sống thêm một lần nữa, tâm tư vẫn còn dừng lại ở kiếp trước.
Trong bóng tối, hai sư đồ một trên một dưới, không thấy rõ đối phương nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng, Bạch Xu đè chặt tay của Mộc Thanh, chờ Mộc Thanh không giãy dụa nữa, nàng đột nhiên dắt tay Mộc Thanh đặt lên trên môi.
Trong lòng Mộc Thanh căng thẳng, lập tức dùng sức rút tay lại.
Ban đêm yên tĩnh, không ai lên tiếng, giằng co trong im ặng. Mộc Thanh muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch Xu nhưng mà đối phương đè quá chặt, tay ôm lấy thắt lưng nàng không buông, còn nàng lại không thể thật sự động thủ nên chỉ có thể dùng sức giãy dụa.
Đáng tiếc không dùng đến linh lực nàng làm như thế nào cũng không đấu lại Bạch Xu, bản thể của nàng ấy tốt xấu gì cũng là đại yêu thần hồ tộc, làm sao có thể yếu hơn nàng, vì vậy nhiều lần dây dưa hai người càng quấn càng chặt, đến cuối cùng Mộc Thanh bị Bạch Xu đỡ lên, xoay người ngồi trên đùi nghiệt đồ.
Tư thế ôm ấp thân mật như vậy quả thực giống hệt lúc ở quán trọ, gần như vừa chạm vào vai Bạch Xu, Mộc Thanh đã nghĩ đến cảm giác tiếp xúc nóng bỏng cùng với khoái cảm lúc giao hòa, nóng đến nhịp tim của nàng trở nên hỗn loạn.
Hình ảnh Bạch Xu ôm chặt lấy eo nàng, mặt vùi vào trước ngực vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, kiếp này lần đầu tiên nàng trải qua hành vi thân mật đi quá giới hạn như vậy, những xúc cảm đó khắc sâu vào xương tủy, muốn quên cũng không quên được.
Không biết là đang tránh né hay là thế nào, phản ứng của Mộc Thanh rất mãnh liệt, nàng vận dụng linh lực đánh về phía Bạch Xu, nhưng nàng và Bạch Xu lại có cùng căn nguyên, cộng thêm Bạch Xu hiểu rõ chiêu thức của nàng như lòng bàn tay, nàng mới vừa ra chiêu đã bị đối phương hóa giải được.
“Sư tôn thật nhẫn tâm, thật sự muốn động thủ.” Bạch Xu nói, ôm nàng chặt hơn một chút, gần như không một chút kẽ hở.
Cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của nàng, Mộc Thanh không khỏi nghiêng đầu tránh né, trầm thấp nói: “Đứng lên, nếu không thì đi ra ngoài.”
“Muốn đuổi ta đi?” Bạch Xu hỏi.
Mộc Thanh giãy khỏi sự kiềm chế của nàng, không hề đáp lời.
Thật ra Bạch Xu sẽ không làm ra hành vi quá đáng, chẳng qua là quá mức lỗ mãng, nhưng sự thân mật quá giới hạn này khiến Mộc Thanh nhất thời khó có thể chấp nhận.
Bạch Xu đột nhiên buông tay, không biết lại muốn giở trò gì.
Mộc Thanh kinh ngạc không kịp phản ứng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh khác thường.
Bên ngoài đang náo động, có người hô to: “Đã xảy ra chuyện, dưới lầu đã xảy ra chuyện, mau xuống xem đi !”