Chương 62: Thân mật
Buổi tối tây viện trống trãi vắng người, không biết Ngọc Hoa đã chờ ở đây bao lâu. Nói xong, nàng liếc nhìn Mộc Thanh một cái, đôi môi mỏng hé mở thong thả phun ra một làn khói lượn lờ, ánh mắt như nước, dường như đang âm thầm dò hỏi, muốn nhìn thấu Mộc Thanh.
Mộc Thanh đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của Ngọc Hoa, lúc bắt gặp vẻ hoài nghi không hề che giấu của đối phương, nàng vô thức căng thẳng, nhưng mặt ngoài vẫn trầm tĩnh ung dung, nhàn nhạt trả lời: “Có chút việc.”
Ngọc Hoa thưởng thức tẩu thuốc tinh xảo của mình, ngón trỏ trắng nhợt gõ nhẹ lên tẩu thuốc, không biết là đang tinh tế thưởng thức hương vị của khói thuốc hay là suy ngẫm điều gì, một hồi lâu mới hàm ý mơ hồ hỏi lại: “Phải không?”
“Ừ.” Mộc Thanh không nhiều lời, mà chỉ đáp lại một cách qua loa.
Bạch Xu trong túi vải ló đầu ra, bám lấy miệng túi ngửa đầu nhìn Ngọc Hoa, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của nàng ấy, đồng tử của nàng không khỏi co chặt, mơ hồ tản ra vẻ lạnh nhạt.
Ngọc Hoa tất nhiên cũng nhìn thấy hồ ly trắng trong túi vải, nhưng không nhìn lâu, nàng thu hồi ánh mắt dò xét, tay cầm tẩu thuốc cúi đầu hít sâu một hơi, không hề nhìn Mộc Thanh mà chỉ tiếp tục hỏi: “Chuyện gì?”
Ngọc Hoa xưa nay không thích lo chuyện bao đồng, cũng không chủ động hỏi chuyện của người khác, nhưng chỉ riêng lần này biết rõ Mộc Thanh không muốn nói nhiều những vẫn cố ý muốn hỏi, hơn nữa không hỏi rõ sẽ không bỏ qua.
Mộc Thanh không biết nàng ấy có ý gì, nàng ngẩn người, bị hỏi đến nghẹn lời, nhưng rồi vẫn đạm nhiên nói: “Hiện tại không vội, để tối nay rồi nói.”
Ngọc Hoa chậm rãi nhả khói, làn khói trắng che khuất khuôn mặt, che đi vẻ u ám chợt lóe trên gương mặt, nàng tiếp tục cầm tẩu thuốc không lên tiếng, dường như đang suy tư, không bao lâu sau lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía góc tường.
Sau đó Ngọc Hoa mới nhẹ nhàng ừ một tiếng, trả lời: “Lát nữa đến tìm ta nói chuyện.”
Ngọc Hoa không nhìn Mộc Thanh, cũng không cần đối phương lên tiếng trả lời, nói xong lại tiếp tục hút thuốc.
Tiểu tử A Lương lúc vào cửa còn đang lảm nhảm, vừa nhìn thấy tình cảnh này liền tắt tiếng, hơn nữa thức thời xem như chưa từng nghe thấy gì, chỉ lo cúi đầu rũ mắt nhìn xuống đất.
Thật ra việc này vốn là Mộc Thanh không đúng, ban ngày bị tập kích khiến lòng người hoảng sợ, cục diện hỗn loạn, trong thời khắc nguy cấp như vậy nàng lại bỏ đi không nói lời nào, đến lúc này mở trở về, xác thực làm việc không thỏa đáng.
Mộc Thanh dĩ nhiên hiểu đạo lý này, cũng hiểu bản ý của Ngọc Hoa nhưng không giải thích nhiều, cũng không dự định nói rõ sự thật, mà chỉ bình tĩnh lên tiếng rồi xoay người lên lầu hai.
Cửa phòng đóng chặt, Thanh Hư ở bên trong, Giang Lâm bị thương nửa chết nửa sống nằm trên giường, mặc dù đều là vết thương ngoài da nhưng muốn hoàn toàn khôi phục vẫn cần một quãng thời gian, sau lưng nàng có một vết thương sâu đến đáng sợ, không thể tự mình bôi thôi nên phải nhờ Thanh Hư giúp đỡ.
Lúc Mộc Thanh đến, Thanh Hư mới vừa bôi thuốc xong, tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi của Giang Lâm vẫn còn lộ ra, nghe thấy tiếng gõ cửa nàng và Thanh Hư đều giật mình.
“Sư tôn, sư bá đến!” A Lương ở bên ngoài gọi vọng vào.
Giang Lâm ngây người, đầu óc đột nhiên trống rỗng, đôi môi mấp máy nhưng không nói nên lời, Thanh Hư ngồi bên giường lại đột nhiên đè bả vai nàng xuống, trầm thấp nói: “Đừng lộn xộn.”
Giang Lâm dừng một chút, vô thức nghiêng đầu nhìn đối phương.
Tư thế nằm sấp trên giường chỉ có thể che được một nửa, chỉ cần ngồi một bên nhìn xuống thì sẽ nhìn thấy đường cong bị đè bên dưới, Thanh Hư bình thản dời ánh mắt, dùng hai ba động tác xử lý xong miệng vết thương rồi kéo y phục từ thắt lưng lên.
Bởi vì lúc bôi thuốc Giang Lâm đau đớn không nằm yên, khiến vạt áo hỗn độn, một nửa đã bị đè ép dưới ngọn núi tuyết, có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong đầy đặn lả lướt. Bình thường Giang Lâm lười nhác tùy tiện, không hiểu phong tình, hơn nữa sống rất cẩu thả, hoàn toàn không giống những nữ nhân dịu dàng như nước, nhưng hiện tại cởi y phục nằm sấp trên giường, mái tóc xỏa tung nửa che nửa lộ, thân hình xinh đẹp quyến rũ, mang theo một loại ý nhị khó nói.
Thanh Hư tận lực tránh tiếp xúc nên chỉ kéo một nửa y phục trên lưng nàng, sau đó lại kéo chăn trùm kín kẽ rồi mới để Mộc Thanh và A Lương vào phòng.
Mộc Thanh đến thăm hỏi, nhìn thấy Giang Lâm miệng đầy lảm nhảm liến biết nàng ấy không có việc gì, nàng hỏi tình huống lúc ban ngày, các tông phái có tính toán gì không.
Buổi chiều Thanh Hư và Liễu Thành Nghĩa xảy ra xung đột nên lúc này cũng không tiện nhiều lời, phần lớn đều là Giang Lâm nói. Giang Lâm cũng không thiên vị ai mà chỉ nói đúng sự thật, trước mặt mắt mọi người dự định để lại một phần nhân lực canh giữ tại An Dương, một phần khác sẽ đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành để điều tra, dĩ nhiên các đại tông phái phải cử thêm người, dù sao hôm nay tổn thương nghiêm trọng, ai biết đám người đó còn có thể làm ra chuyện gì.
Mộc Thanh không ở lại lâu, cơ bản hiểu rõ tình huống thì lập tức rời đi, nhưng sau đó nàng cũng không lập tức đi gặp Ngọc Hoa mà là đi tìm Chu đại phu.
Tình thế phát triển đến lúc này, Chu đại phu hiển nhiên là người vô tội, lúc còn sống hắn chỉ là một người bình thường, sau khi chết cũng chưa từng làm chuyện xấu, hiện tại bị giam cầm, chịu không ít đau khổ, hồn thể ngày một yếu ớt, nếu còn tiếp tục như vậy sợ rằng không thể đầu thai.
Bởi vì có Thái Nhất Môn cản trở, Mộc Thanh không thể đơn độc gặp mặt Chu đại phu, mà còn có một đệ tử của Thái Nhất Môn đi theo.
Chu đại phu bị giam trong một món pháp khí có phong ấn, đã trải qua một lần ‘hồi nghịch’ hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ cần một chút động tĩnh cũng sẽ hoảng sợ, chưa nhìn thấy người đến là ai thì đã nâng tay che mặt, sợ hãi tránh né.
Hắn không biết Mộc Thanh chính là bạch y thư sinh mình từng gặp, cho nên vô cùng sợ hãi bản thân sẽ lại phải chịu tra tấn gì đó.
Mộc Thanh chỉ đến xem một chút mà thôi, thấy dáng vẻ vừa chật vật vừa sợ hãi của hắn cũng nằm trong dự đoán, nàng vẻ mặt bình thản, không ép hỏi cái gì, dù sao cũng không còn gì để hỏi.
Nàng truyền cho Chu đại phu một chút linh lực, để chữa trị hồn thể, sau đó liền rời đi.
Sau khi ra khỏi pháp khí, nàng thuận miệng hỏi: “Dương môn chủ dự định giam giữ hắn đến khi nào?”
Đệ tử kia nhất thời sững sốt, sau đó mới biết là nàng đang hỏi hắn, kinh ngạc giây lát liền thành thực nói: “Hồi bẩm Mộc tông sư, việc này còn chưa biết, hẳn là không lâu nữa.”
Hiện nay cục diện hỗn loạn, nào có sức lực bận tâm đến một vong hồn nho nhỏ, hơn nữa sự việc còn chưa hoàn toàn sáng tỏ, sao có thể thả Chu đại phu đi. Đệ tử này rất có nhãn lực, lại thông minh, biết nên nói cái gì không nên nói cái gì, cho nên liền trả lời qua loa có lệ.
Mộc Thanh không nói gì thêm, lập tức rời đi.
Bạch Xu trong túi vải quay đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm, chốc lát lại thu hồi ánh nhìn.
Trở lại Tây viện đã sắp đến giờ Tý, Mộc Thanh để Bạch Xu ở trong phòng, sau đó mới đi tìm Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa đã chờ sẵn trong phòng, lúc Mộc Thanh đến nàng còn đang hút thuốc, cửa phòng mở rộng, cửa sổ không đóng, gió đêm thổi vào căn phòng không khỏi mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Thật ra so sánh với Giang Lâm, Mộc Thanh và Ngọc Hoa giao tình không sâu, xưa nay chỉ tiếp xúc khi có công việc, ngay cả cùng nhau uống trà cũng rất ít, vì thế nhìn thấy dáng vẻ này Ngọc Hoa khiến Mộc Thanh có chút không quen.
Cũng may Ngọc Hoa không khó xử nàng, mà chỉ hỏi vài câu ngắn gọn, không khí thế bức người giống như lúc ở dưới lầu.
Mộc Thanh nhớ nàng ấy đang bị thương, vì vậy quan tâm thăm hỏi vài câu.
Ngọc Hoa bị thương là chuyện Mộc Thanh không thể đoán được, nàng ấy có thể ngồi vào vị trí đại trưởng lão, thực lực tất nhiên không thấp, thậm chí cao hơn so với Thanh Hư nhưng không ngờ lại để bị thương.
Chẳng qua bị thương không nặng, Ngọc Hoa không để tâm, chỉ không mặn không nhạt nói: “Không sao rồi, không đáng lo lắng.”
Mộc Thanh sẽ không nhiều lời, hai người tiếp tục nói một số chuyện vụn vặt chốc lát.
Cuối cùng Ngọc Hoa đặt tẩu thuốc sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói vào chuyện chính, đầy ẩn ý dò hỏi: “Con hồ ly của ngươi là chuyện như thế nào?”
Bạch Xu có thể một mình đối phó người áo đen và Dung Nguyệt, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, thực lực cao cường như vậy đã khiến mọi người quan tâm và sinh lòng nghi ngờ, chẳng qua e ngại địa vị của Mộc Thanh và Phượng Linh Tông nên không trực tiếp biểu hiện ra ngoài mà thôi. Ngọc Hoa từ lâu đã nhìn ra Bạch Xu không chỉ đơn giản là một con linh sủng, chuyện đến bước này nàng bắt buộc phải hỏi rõ, thực lực của linh sủng có thể sánh ngang với chủ nhân thì cũng quá kỳ lạ rồi.
Mộc Thanh đã đoán được nàng sẽ hỏi chuyện này, gặp biến không dao động mà hỏi ngược lại: “Thế nào?”
Mộc Thanh qua loa lấy lệ đã rất rõ ràng, Ngọc Hoa yên lặng, chỉ nhấc mí mắt nhìn nàng một cái.
Mộc Thanh không muốn nói thật, hỏi cũng vô dụng.
Cuối cùng Ngọc Hoa vẫn không lên tiếng, cầm lấy tẩu thuốc ngậm ở trên môi rồi lại không hút, hồi lâu mới hỏi: “Tông chủ biết không?”
“Biết một chút.” Mộc Thanh nói: “Qua chuyện này ta sẽ đi tìm nàng.”
Nói rất rõ ràng, đại ý là sẽ tự mình xử lý, người ngoài không cần nhúng tay.
Ngọc Hoa không nói nữa, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, có lẽ là không muốn nói nữa.
Mộc Thanh đi rồi, từ đầu chí cuối vẫn bằng chân như vại, chưa từng biểu hiện ra một chút bất thường.
Ngọc Hoa thoáng nhìn bóng lưng nàng rời đi, bất giác dùng ngón tay gõ lên tẩu thuốc, ánh mắt đăm chiêu, cho đến khi đối phương hoàn toàn đi khuất nàng mới thu hồi ánh mắt, do dự nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt.
Mộc Thanh trực tiếp trở về phòng, lúc ngang qua cửa phòng Giang Lâm nghe âm thanh truyền ra từ bên trong nàng vô thức dừng bước.
Cửa phòng Giang Lâm đóng chặt, bên trong vẫn sáng đèn, hình như còn có người khác ở bên trong, giọng nói tương đối trầm thấp, không giống như A Lương. Mộc Thanh không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn chưa kịp suy nghĩ lại bỗng nhiên nghe bên trong truyền ra tiếng than nhẹ đầy áp lực, giống như đang cực lực kiềm chế nhưng rồi không thể kiềm chế được, nghe có chút khổ sở, nhưng không chỉ đơn thuần là khổ sở.
Nàng dừng một chút, lập tức thả nhẹ bước chân.
Mộc Thanh trở về phòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Xu, cũng không biết nghiệt chướng đã chạy đi đâu, nàng không đi tìm mà chỉ thắp đèn lên, ngưng thần tĩnh tọa.
Việc ở quán trọ đêm nay đã nhiễu loạn tâm tình của nàng, lúc đêm khuya yên tĩnh, nàng vận chuyển linh lực một vòng trong kinh mạch, sau đó dần dần tĩnh tâm.
Nàng ngồi đến tận lúc rạng sáng, bấc đèn đã gần như cháy hết, ánh lửa lay động, dường như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Mộc Thanh không muốn mở mắt đứng dậy khẩy bấc đèn, mà vẫn tiếp túc nhắm mắt suy ngẫm.
Ánh đèn hiu hắt thoáng chốc mờ đi, chỉ trong chốc lát nữa sẽ tắt, nhưng vào lúc này, một bóng dáng cao gầy hồng y phần phật xuất hiện, cầm lấy trúc phiến nhẹ nhàng khẩy sợi bấc.
Ngọn đèn thoáng chốc bừng cháy, ánh sáng nhu hòa tràn ngập cả gian phòng.
Mộc Thanh nhận thấy nàng ấy trở về nhưng vẫn ngồi bất động, cũng không mở mắt nhìn xem.
Không bao lâu sau đối phương đến bên cạnh nàng, ngồi xổm bên trái, đưa tay thân mật ôm lấy thắt lưng của nàng, đôi môi đỏ nóng ướt gần kề bên tai, nhẹ giọng nói: “Sư tôn muốn ngồi bao lâu, còn không nghỉ ngơi sao?”