Chương 58: Hỗn loạn
Bạch Xu không hành động theo lẽ thường nên rất khó đoán trước, nàng đột nhiên nhảy ra khiến tất cả mọi người bất ngờ, nàng không biến thành hình người mà từ lớn bằng bàn tay bỗng chốc biến lớn, trong nháy mắt hóa thành quái vật đáng sợ, động tác nhanh nhẹn, chỉ một chân đã chụp ngã Dung Nguyệt, móng vuốt đặt trên yết hầu của đối phương.
Nghiệt chướng này lúc hình thể nhỏ bé thoạt nhìn vô hại, nhưng hùng hổ như bây giờ trái lại có cảm giác uy phong tràn đầy sát khí, nàng thù dai lại tàn nhẫn, không nói lời nào mà đánh thẳng vào yếu điểm của Dung Nguyệt.
Dung Nguyệt không kịp né tránh, cần cổ bị cắt một đường thật sâu đến tận xương, máu thịt mơ hồ.
Dung Nguyệt lập tức cuồng nộ, mắt trái dâng tràn huyết sắc, ma khí dâng trào, bàn tay đánh thẳng về phía hồ ly trắng, thề phải trả lại một kích vừa rồi.
Ba ngàn năm trước nàng ta không phải đối thủ của Bạch Xu, mà nay vẫn đánh không lại, mặc dù Bạch Xu còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng khế chế nàng ta vẫn là chuyện rất dễ dàng. Dung Nguyệt nổi điên, oán nghiệp sâu nặng, tính đố kỵ rất mạnh, lúc này dường như phát cuồng, vung tay gọi rất nhiều ma vật đến công kích Bạch Xu.
Người áo đen không có ý định giúp đỡ Dung Nguyệt, mà chỉ phòng bị Mộc Thanh.
Lúc này Mộc Thanh dường như nảy sinh liên kết với thứ gì đó, linh lực trong cơ thể không chỉ có đến từ nguyên đan của nàng mà còn gắn liền với một thứ gì đó. Nàng vô thức nhìn hồ ly trắng đang giao chiến ở bên kia, trong lòng sinh ra một loại cảm giác phức tạp đã lâu không xuất hiện, nói không rõ đến cùng là cảm giác gì, tóm lại có phần buồn bã tịch mịch.
Cùng lúc đó Mộc Thanh cũng không dự định để người áo đen có cơ hội thở dốc, nàng triệu hoán linh phù, trường kiếm chỉ thẳng, bắt đầu đối chiến.
Sự biến đổi của nàng và Bạch Xu đã vượt xa dự đoán, người áo đen và Dung Nguyệt chưa từng nghĩ đến, vốn dĩ có thể dễ dàng khống chế cục diện, kết quả gặp phải trở ngại, khiến mọi việc trở nên rắc rối.
“Thật sự đã quá khinh thường tôn thượng rồi.” Người áo đen vừa ứng chiến vừa nói: “Mặc kệ năm xưa hay hiện giờ, vẫn bản lĩnh như vậy.”
Lúc nói lời này ngữ điệu ngầm có ý châm chọc, cũng không biết đang châm chọc cái gì, ngôn ngữ không hề ‘tôn kính’ như lúc trước.
Cũng phải, năm đó Mộc Thanh sinh vì thiên hạ chết vì thương sinh, là một người cao ngạo chính trực, phàm nhân xem nàng là thần, tu sĩ tôn sùng nàng là đấng chí tôn, nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục thiên địa bất dung, tất cả chỉ là công dã tràng, làm sao không đáng buồn, đáng cười. Hôm nay đám người Dung Nguyệt ngoài mặt cung kính đối với Mộc Thanh, lời nói tràn đầy khách sáo, nhưng thật ra trong lòng đều rất khinh thường nàng chẳng qua là cường giả rơi vào kết cục thê thảm khiến người ta tiếc hận mà thôi, Mộc Thanh của ba ngàn năm trước xác thực khiến người khâm phục, nhưng nàng của hiện tại chỉ là một tu sĩ có thực lực mà thôi, đã kém xa trước đây.
Thế giới kẻ mạnh làm vua chính là như vậy, những chuyện khác đều không quan trọng, thành bại mới là duy nhất.
Mộc Thanh không muốn nhiều lời vô ích, kiếm khí càng thêm sắc bén.
Người áo đen dường như không muốn giao chiến với nàng, ngoại trừ đón đỡ thì chỉ né tránh.
“Sát chiêu của tôn thượng rất tuyệt tình, nếu là trước đây ta tất nhiên không tiếp được bao nhiêu chiêu.” Người áo đen tự đắc, bình tĩnh phá giải từng chiêu một: “Thật đáng tiếc, nếu như năm đó ở Côn Sơn tôn thượng có thể quyết đoán như hiện tại, cũng sẽ không trúng kế của đám người đó.”
Nghe đến Côn Sơn, Mộc Thanh lập tức siết chặt chuôi kiếm, người áo đen nhất định biết chuyện trước kia, nhưng nàng đã không còn nhớ rõ.
Nàng coi như trấn tĩnh, sẽ không bị những lời này nhiễu loạn tâm thần, một mặt đối phó người áo đen, một mặt vận chuyển linh lực kết trận giúp đỡ phía Giang Lâm, ngăn chặn lối đi của đám ma vật đang điên cuồng, chờ lúc kết trận hoàn tất, nàng quát lớn: “Thôn Ác, nhập địa!”
Thôn Ác là tên trận pháp, nhập kia là kéo ma vật xuống dưới đất rồi trấn áp, loại trận pháp này mượn dùng linh lực trong trời đất, là một biện pháp áp chế tai hoạ.
Nhưng một chiêu này cũng không thể ngăn cản tất cả ma vật đang cuồng loạn, chỉ có thể kéo dài thời gian cho nhóm người Giang Lâm, nhưng như thế cũng đủ rồi, Ngọc Hoa và Thanh Hư nhân lúc này giải quyết ma vật trước mặt, sau đó liên thủ đánh vỡ kết giới đang vây khốn mọi người, miễn cưỡng thoát ra.
Người áo đen thấy thế muốn dựng lại kết giới nhưng Mộc Thanh trực tiếp ra chiêu ngăn cản, một chưởng đánh lên vai người đó.
Ngoài dự đoán là một chưởng này lập tức đánh lui người áo đen, uy lực thực sự không nhỏ, ngay cả bản thân Mộc Thanh cũng kinh ngạc.
Người áo đen quá khinh địch, căn bản không ngờ nàng có thực lực này, người kia chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, thân thể suýt nữa đứng không vững.
Mà bên kia, Bạch Xu chiêu thức sắc bén, không còn là nắm lông trắng cái kia cũng không hiểu của trước kia, đối phó Dung Nguyệt quả thực dễ dàng, không bao lâu đã đánh đối phương trọng thương. Nghiệt chướng chưa bao giờ nương tay, có thể lấy tính mệnh kẻ khác không chút lưu tình, chiêu chiêu quyết tuyệt, khiến Dung Nguyệt không thể chống đỡ được.
Cùng lúc người áo đen bị đánh trúng, Bạch Xu dùng mười phần thần lực vung móng vuốt nhắm vào Dung Nguyệt, tàn nhẫn ném tuyệt sắc mỹ nhân đến trước mặt người áo đen, tiếp đó chuyển hướng công kích.
Bạch Xu luôn tương đối cuồng vọng, mặc dù ký ức không trọn vẹn cũng không thay đổi được tính cách này, dù không biết thân phận của người áo đen nhưng nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho những kẻ dám tính kế Mộc Thanh, dục vọng chiếm hữu của Bạch Xu quá mạnh, dù sao nàng ra đây chính là muốn giao chiến, nên cũng không quan tâm hay cố kỵ điều gì.
Dung Nguyệt bị đánh đến thổ huyết, trên người tràn đầy vết máu ghê người, người áo đen không thể tiếp tục thờ ơ, không chút do dự mà che chở Dung Nguyệt, đồng thời ra tay ứng phó hồ ly khổng lồ liều mạng công kích ở trước mặt.
Lúc trước là bọn họ cùng nhau đối phó Mộc Thanh, hiện tại tình thế đảo ngược, Mộc Thanh và Bạch Xu liên thủ đối phó bọn họ, hiển nhiên cục diện đã thoát ly dự đoán, người áo đen lập tức triệu hồi một lượng lớn ma vật đến chỗ đỡ.
Mộc Thanh cắm trường kiếm xuống đất, vận chuyển linh lực kết trận, giúp Bạch Xu ngăn cản đám ma vật.
“Nhập địa, đóng!”
Thực lực hiện tại của nàng mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, kết trận ngăn cản ma vật chỉ là việc nhỏ. Đám ma vật hung ác còn chưa kịp giãy dụa đã bị linh lực mạnh mẽ kéo xuống, những con không đủ mạnh sẽ trực tiếp bị chôn vào trong đất, mạnh hơn một chút thì lún mất nửa người, nhưng bất kể giãy dụa như thế nào, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn bị trấn áp.
Mắt thấy Bạch Xu đối chiến cùng người áo đen, lúc này cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, mọi người đều giật mình nghe thấy được.
Người áo đen vốn đang muốn tiếp tục kéo dài đột nhiên dừng động tác, mà Dung Nguyệt đang bị thương cũng thay đổi sắc mặt, không giấu được vẻ khiếp sợ hốt hoảng.
Dung Nguyệt bị thương nặng nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, nàng ta không chút do dự, kéo thân thể chằng chịt vết thương kéo tay người áo đen: “Đi, rời khỏi đây trước!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng ta bóp nát thứ gì đó ở trong tay rồi bỗng chốc biến mất cùng người áo đen, hai người cứ thế tan vào hư không.
Bạch Xu muốn đuổi theo nhưng vô dụng, Mộc Thanh yên lặng ngăn cản nghiệt chướng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy được, thấp giọng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Ngoại trừ Giang Lâm và Thanh Hư, những người khác hoàn toàn không biết lai lịch của Bạch Xu, mà nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, các nàng cũng không biết nên giải thích thế nào.
Bạch Xu dừng lại, vẫy đuôi tựa vào Mộc Thanh.
Nghiệt chướng này hiện tại to lớn như vậy, chỉ nhẹ nhàng cọ một cái cũng giống như tảng đá đè xuống, Mộc Thanh yên lặng tránh né, điểm chân nhảy đến chỗ nhóm người Giang Lâm để giúp đỡ.
Trong đám người có Tam Hỏa Khuyển đang nhảy nhót giao chiến ở xung quanh, nó nhìn thấy hồ ly cách đó không xa, lập tức hưng phấn kêu to, dùng sức vẫy đuôi, đâm ngã ma vật xung quanh xông thẳng đến, muốn kết thân cùng đồng loại nhiều lông giống như mình. Bạch Xu tất nhiên không muốn, phút chốc biến nhỏ lại bằng bàn tay, trong chớp mắt nhảy đến giúp nhóm người Mộc Thanh.
Tam Hỏa Khuyển thích chơi đùa, cho rằng nàng đang đùa giỡn với nó, cho nên cũng học theo, phấn khởi dẫm nát ma vật dưới móng vuốt, trực tiếp nghiền nát đầu ma vật giống như Bạch Xu.
Mộc Thanh vô ý thoáng nhìn, không khỏi nhíu mày.
Nghiệt chướng này quá tàn bạo, mỗi một chiêu đều hung ác trí mạng, không để lại một chút đường sống.
Nhưng ngẫm lại, đối với ma vật còn hạ thủ lưu tình làm gì, nào có nhiều quy tắc và ràng buộc như vậy, vì thế nàng cũng không ngăn cản mà chỉ tùy ý Bạch Xu muốn làm như thế nào cũng được.
Sau khi người áo đen và Dung Nguyệt, ma vật cũng càng ngày càng ít, không bao lâu đã bị người của các tông phái giết sạch.
Ngọc Hoa bị thương, vì cứu đệ tử Thiên Cơ Môn mà bị ma vật đánh trúng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tu vi của nàng ấy tuyệt đối tính là cao so với mọi người, chẳng qua là không cẩn thận mà thôi. Đệ tử Thiên Cơ Môn nửa cảm kích nửa hổ thẹn, chờ sau khi ma vật bị giết hết thì lập tức tiến đến, nhưng Ngọc Hoa chỉ khoát tay nói: “Không sao, không có việc gì.”
Giang Lâm đang bị thương cũng đến xem tình hình của Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa bị thương rất nặng, ngay cả linh lực đều hỗn loạn.
Lúc này Giang Lâm cũng không truy cứu kỹ càng mà vội vã lấy đan dược cho Ngọc Hoa uống trước hai viên, thuận tiện tự chữa trị cho bản thân, sau đó đi giúp những người khác.
Vừa rồi trải qua một phen náo động, xung quanh đã vô cùng hỗn loạn, người áo đen thế tới rào rạt nếu không phải Mộc Thanh đến đúng lúc ắt hẳn sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Mọi người đều không biết sự việc lần này lại phức tạp khó giải quyết như vậy, chỉ riêng ma vật đã đủ vướng tay vướng chân, có người không kịp nghỉ ngơi đã lập tức báo tin tức về môn phái.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Bạch Xu nhanh nhẹn trở lại bên cạnh Mộc Thanh, nhảy lên nằm sấp trên vai nàng.
Người xung quanh tất nhiên đã chú ý đến sự tồn tại của Bạch Xu, dù sao với tư thế vừa rồi của nàng ấy, muốn không chú ý cũng rất khó, nhưng dáng vẻ của Bạch Xu hiện tại lại rất bình thường, một cái đuôi, tế văn đỏ rực trên trán cũng bị ẩn giấu, có thể biến to thu nhỏ giống như Tam Hỏa Khuyển, mọi người cũng chỉ xem nàng ấy là linh sủng, nên không hỏi nhiều.
Ngọc Hoa nâng mắt, như có thâm ý mà nhìn xuống.
Mộc Thanh thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, nhưng không một câu giải thích mà chỉ trầm tư bởi tiếng thét chói tai vừa rồi, cùng với vì sao Dung Nguyệt gấp rút rời đi, bọn họ không sợ trời không sợ đất, phô trương thanh thế, rốt cuộc kiêng kỵ điều gì.
Nhưng chỉ một lúc sau nàng không còn tinh lực để suy nghĩ nữa, bởi vì chỉ qua thời gian một chung trà nàng đã cảm thấy có điều bất ổn, vừa rồi lúc đối phó người áo đen, trong cơ thể có một dòng linh lực có thể xông ra bất cứ lúc nào, ngay lúc này đây linh lực tựa như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn xông tới.
Nguồn sức mạnh to lớn đang bạo phát trong kinh mạch, phản phệ cũng theo đó mà đến, nàng có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, không thể nào không chế được nữa.
Bạch Xu cũng cảm nhận được, nhưng không hề ngoài dự đoán, dù sao trước đó chính nàng cũng đã trải qua.
Ở trước mặt nhóm người Giang Lâm, Mộc Thanh không biểu hiện ra ngoài mà chỉ cực lực khắc chế, tùy tiện tìm một cái cớ rồi vội vàng rời đi, nhưng mới vừa ra khỏi con phố nàng đã không chịu nổi mà tựa vào vách tường, linh lực trong cơ thể hoàn toàn mất khống chế.
Bạch Xu nhảy xuống khỏi vai nàng, mở nhẫn trữ vật lấy y phục, trong thoáng chốc biến thành người rồi mặc vào, tiếp đó nhanh chóng ôm lấy Mộc Thanh đã sắp đứng không vững.
Mộc Thanh miễn cưỡng nhịn xuống, khó chịu nằm trong lòng Bạch Xu, ẩn nhẫn trầm thấp nói: “Tìm một chỗ không có người…”