Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 50

Chương 50: Ý nghĩ xằng bậy

 

Không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương lúc này, chỉ có cảm giác tiếp xúc chặt chẽ, hơn nữa Bạch Xu cũng không có cử chỉ gì khác, Mộc Thanh hoảng hốt trong chốc lát, không biết đến cùng là như thế nào, chỉ nghĩ nghiệt chướng lại đang ôm nàng giải nhiệt mà thôi.

 

Mà hành vi kế tiếp của Bạch Xu vừa khắc chế vừa không quá mức càn rỡ, thật giống như trước kia, ngoại trừ cọ lung tung trên người nàng thì vẫn giữ đúng mực.

 

Chỉ là ôm nhau như vậy tóm lại có chút không ổn, nhất là y phục trên người Bạch Xu đã rời rạc, tương đương với trần trụi nằm trên người nàng, vô cùng thân mật.

 

Mộc Thanh muốn ngồi dậy nhưng hai tay lại bị đuôi quấn chặt, vừa quay đầu nâng mí mắt liền nhìn thấy đôi môi đỏ vừa ẩm ướt vừa nóng rực của Bạch Xu.

 

Không cách nào bỏ qua xúc cảm mềm mại trên người, hương thơm nồng đậm tập kích, không chỗ né tránh để rồi chỉ có thể bị nghiệt chướng kiềm chế. Đường đường Mộc tông sư ngày thường cao ngạo nghiêm khắc, lúc này lại bị hồ yêu lưu manh khống chế, không biết là tức giận hay thế nào, dần dần Mộc Thanh cũng cảm thấy nóng bức, mơ hồ có thứ gì đó đang tán loạn trong thân thể, nó không chịu an phận, có thể xông ra bất cứ lúc nào.

 

Dĩ nhiên nàng sẽ không nghĩ theo hướng không nên nghĩ, mà chỉ cho rằng bởi vì dán quá gần nên bị nhiệt độ của đối phương ảnh hưởng mà thôi.

 

Cho dù chưa từng trải qua nhưng mỗi lần thân cận cùng Bạch Xu nàng sẽ vô thức nhớ đến những lần vượt quá giới hạn ở huyện An Bình, có đôi lúc nàng vốn nên đẩy kẻ gây rối trên người ra, nhưng không hiểu vì sao lại ngây ngốc bất động, lý trí nghĩ như thế nhưng thân thể lại chậm chạp không hành động.

 

Trên người Bạch Xu chỉ khoác một kiện ngoại bào màu trắng được lấy từu nhẫn trữ vật của Mộc Thanh — nhẫn trữ vật có chứa thần thức của chủ nhân, theo lý thuyết chỉ có Mộc Thanh mới có thể mở ra được, không biết vì sao Bạch Xu lại mở được. Nàng ấy dường như không hề kiêng kị, không sợ Mộc Thanh chất vấn, muốn mặc thì mặc.

 

Có thể là muốn dời đi sự chú ý của bản thân, Mộc Thanh cố ý quay mặt đi, lúc ánh mắt liếc thấy ngoại bào của bản thân nàng cũng đã nghĩ đến điểm này, mím môi hỏi: “Y phục lấy từ đâu?”

 

Bạch Xu không hề giấu diếm, da thịt nửa lộ, đôi môi đỏ ướt nóng gần như lướt qua yết hầu mẫn cảm của Mộc Thanh, hơi thở nóng ấm như có như không, nhẹ nhàng phả ra, vừa thong thả vừa mờ ám.

 

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, Bạch Xu không làm bất luận cứ hành động nào không nên có, mà chỉ trầm giọng xen lẫn chút khàn đục trả lời: “Nhẫn trữ vật…”

 

Hỏi như vậy có vẻ như làm điều thừa, y phục của Mộc Thanh đều đặt trong nhẫn trữ vật, không phải lấy từ trong đó thì còn có thể là chỗ nào, nàng nên hỏi làm thế nào lấy ra được mới phải. Nàng nhất thời mất tiếng, tự thấy bản thân có phần hồ đồ.

 

Ngay lúc nàng suy tư, Bạch Xu đột nhiên mượn lực linh loạt thay đổi vị trí của hai người, biến trên thành dưới, để Mộc Thanh ngồi lên người mình, chỉ là chiếc đuôi vẫn không hề buông lỏng.

 

Mọi việc luôn trùng hợp như vậy, ngoại bào lỏng lẻo mở rộng trượt xuống cánh tay, cũng trùng hợp che đi hai ngọn núi tuyết.

 

Đôi môi của Bạch Xu đỏ rực, tựa như tô son, hô hấp có phần bất ổn, lồng ngực phập phồng, ánh mắt như có chút trống rỗng, bởi vì phát sốt mà vẻ mặt pha chút hoang mang, nhưng ẩn sâu bên dưới lại là thủy đàm sâu không thấy đáy, làm người ta không thể nhìn thấu.

 

Dường như nàng thật sự khó chịu, vì vậy một bên nhìn Mộc Thanh, một bên hé môi thở dốc, đồng thời chậm rãi co chân lên.

 

Tất cả những cử chỉ này quá mức thân mật, rồi lại không thể bắt bẻ.

 

Mộc Thanh trên cao nhìn xuống,  yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt của đối phương, có lẽ nàng điên rồi, có lẽ xung quanh quá yên tĩnh và áp lực, một người thanh tâm quả dục như nàng lại vô cớ nhớ đến những ngày đêm khó có thể mô tả kia, ánh nến lay động, sa trướng buông xuống, nghiệt chướng luôn làm càn như thế.

 

Đã từng, các nàng cũng là như thế này, không hề khác biệt.

 

Tuy là trong ảo cảnh nhưng cảm nhận không phải là giả, Mộc Thanh xưa nay nghiêm túc đạm nhiên, lúc mới bắt đầu sao có thể chấp nhận loại chuyện hoang đường kia, nhưng bởi vì bị khống chế nên chỉ có thể không ngừng bị ảnh hưởng.

 

Đó là vực sâu vạn kiếp bất phục, ý thức dần bị đồng hóa, xúc cảm càng lúc càng sâu sắc chân thực, thân mật cùng rung động tựa như ăn mòn cốt tủy, khắc lên vết tích không cách nào xóa bỏ, vừa dằn vặt vừa khó nói thành lời.

 

Trong uất giận tiềm tàng một loại tâm tình không thể nói rõ, lồng ngực dường như bị quấn chặt bởi những sợi tơ, bị ràng buộc khống chế, ngay cả hít thở cũng trở nên dò vò khó chịu.

 

Nhưng hình ảnh này vốn nên bị quên đi, nên được giấu vào một góc u ám, không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nhưng không biết vì sao không thể xóa đi được, còn thỉnh thoảng xuất hiện nhiễu loạn nỗi lòng của nàng.

 

Lúc đó các nàng cũng giống như bây giờ, tôn thượng chính phái cấm dục ngồi trên đùi nghiệt, bị đối phương ôm lấy thắt lưng, thân thể dán chặt vào nhau.

 

Có lúc nàng mới là người chịu dày vò khó nhịn, chỉ có thể vô lực gác cằm lên vai đối phương, bất đắc dĩ ôm lấy đối phương, nhưng nghiệt đồ ngang ngược vô lý, sẽ xấu tính ôm chặt eo nàng, không ngừng dày vò nàng.

 

Thỉnh thoảng tình đến lúc sâu, Bạch Xu sẽ cúi người đỡ nàng dậy, để lại vết tích nhợt nhạt trên xương quai xanh.

 

Dĩ vãng sai lầm đáng hổ thẹn, hành vi phá vỡ gông xiềng thế tục, tình ý sâu đậm không thể khắc chế, tất cả đã hòa vào máu thịt, không cách nào xóa đi.

 

Mộc Thanh không khắc chế được mà nghĩ đến, rồi lại cảm thấy căm tức không khỏi nhíu mày.

 

Nàng nên hỏi nghiệt chướng vì sao lại mở được nhẫn trữ vật của nàng, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, dường như có gì đó không đúng, cổ họng bị ngăn chặn, không cách nào hỏi ra miệng.

 

Bạch Xu bắt lấy tay nàng, vừa nhìn chằm chằm vào nàng vừa kéo tay nàng thân mật áp vào má mình.

 

Lúc trong hình dạng tiểu hồ ly Bạch Xu vẫn thường làm hành động này, nhìn có vẻ vô cùng bình thường, nhưng khi đổi một loại hình thái khác tuyệt nhiên lại bất đồng, tiểu hồ ly đơn thuần, giễu võ dương oai thế nào cũng không đáng nói, nhưng sau khi biến thành người làm như vậy có vẻ đặc biệt thân mật, tựa như dấy lên gợn sóng.

 

Dung mạo của nghiệt chướng rõ ràng thiên hướng lãnh đạm, nhưng lúc này lại nóng bỏng vô cùng, nóng đến mức Mộc Thanh muốn rút tay lại.

 

Bạch Xu nắm chặt không cho phép lùi bước, hơn nữa còn chủ động cọ vào lòng bàn tay nàng, một lúc sau lại dùng cằm ma sát.

 

Hành vi lỗ mảng này nếu đổi lại là người khác, Mộc Thanh nhất định sẽ đánh đối phương tàn phế, để người đó cảm nhận mùi vị trường kiếm xuyên tim, tuyệt không nương tay, nhưng đổi lại là người dưới thân lúc này, Mộc Thanh lại do dự, có lẽ là ảo giác của nàng bởi vì cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, dường như đã phát sinh trong hiện thực.

 

Tình cảnh tương tự, cử chỉ tương tự, cũng giống như lúc này, chẳng qua thời gian khác nhau mà thôi.

 

Mộc Thanh biết bản thân nàng và Bạch Xu từng có quan hệ, phát sinh không ít chuyện, nhưng ngoại trừ những việc không biết thật hay giả đã thấy trong ảo cảnh, cái gì nàng cũng không nhớ được, ký ức hoàn toàn trống rỗng.

 

Tình huống hiện tại thực sự rất kỳ quái, hai người không ai lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc, mà chỉ yên lặng giằng co, tựa như bị sợi tơ vô hình quấn chặt vào nhau, không ai thoát ra được nên chỉ có thể cam chịu trói buộc.

 

Bạch Xu nghiêng đầu nhìn lên, nàng khẽ rũ mi sau đó đặt đôi môi ấm áp vào lòng bàn tay cũng ấm áp tương tự, ôn nhu hôn nhẹ.

 

Không biết vì sao Mộc Thanh vẫn bất động, nàng chỉ vô thức cong nhẹ ngón tay, hô hấp ngưng trệ giây lát rồi trở lại bình thường.

 

Bạch Xu hiểu rõ nhưng không vượt quá giới hạn, nàng chỉ thử hôn nhẹ rồi chậm rãi di chuyển đến đầu ngón tay…

 

Không biết là khi nào, nàng và vị sư tôn cao ngạo ở chung một phòng, đêm khuya đóng cửa tắt đèn giống như lúc này. Nàng nắm tay Mộc Thanh đặt lên trên môi, vẫn chưa thật sự làm gì thì Mộc Thanh đã rút tay lại nhưng nàng không cho phép, ngược lại dùng ôn nhu và ấm áp hòa tan tự giữ và lạnh nhạt của đối phương, hóa khắc chế thành xuân thủy rồi kéo Mộc Thanh xuống, khiến nàng ấy cùng nàng trầm luân.

 

Nàng kính nàng ấy, yêu nàng ấy, ý nghĩ xằng bậy không thể vãn hồi…

 

Ái dục thiêu đốt, lửa lớn tận trời, luân lý, giới hạn, tất cả đều không cần tồn tại.

 

Đôi môi lành lạnh của Mộc Thanh vẫn mím chặt, thoạt nhìn càng thêm phần nhợt nhạt, nàng có chút thất thần có lẽ là vẫn chưa bình tĩnh lại. Đầu ngón tay mềm mại nóng bỏng phút chốc chạm vào đôi môi ướt nóng, tựa như bị châm nhọn đâm trúng, nàng lúc này mới thanh tỉnh, lập tức rụt tay lại.

 

Lúc này Bạch Xu đã ngồi dậy, ôm chặt lấy nàng, thấy nàng rút tay lại cũng không để tâm, dường như đã đoán được từ trước.

 

Từ lúc Mộc Thanh vào cửa Bạch Xu đã không còn khắc chế thần lực trong cơ thể, mà tùy ý nó dao động, trên người nàng phủ đầy mồ hôi, giống như vừa ngâm trong nước, vài sợi tóc bị thấm ướt dán chặt vào cổ và xương quai xanh.

 

Không biết thế nào, nhìn nàng nóng như vậy Mộc Thanh cũng có chút khó chịu, giống như kinh mạch đang bốc cháy.

 

Bạch Xu đột nhiên gác cằm lên hõm vai của nàng, đồng thời bắt lấy cổ tay, như là thật sự nóng đến không nhịn được mà lẩm bẩm nói: “A Xu khó chịu —”

 

Tâm tình của Mộc Thanh nhiều lần biến hóa, vừa rồi còn nghi hoặc mê man, hiện tại bỗng nhiên nhớ đến mục đích ban đầu của mình, nàng vội vàng đút Ngưng Thần Đan cho Bạch Xu.

 

Nàng không dám chạm vào đối phương, cũng không dám nhìn thẳng, giây phút ánh mắt chạm nhau nàng lập tức dời mắt, biết nghiệt chướng càng quấy không muốn uống, nàng dừng một chút, khô cằn nói: “Yên tĩnh một chút, mau uống đi.”

 

Lần này Bạch Xu không bướng bỉnh nữa, mà ngoan ngoãn làm theo lời nàng.

 

Nhưng một viên Ngưng Thần Đan tác dụng không lớn, sau khi uống Bạch Xu vẫn không khỏe. Mộc Thanh suy nghĩ chốc lát quyết định đi tìm Giang Lâm giúp đỡ, nhưng trước khi đi sẽ vận chuyển linh lực giúp nghiệt chướng áp chế thần lực, đừng để nàng ấy nóng đến hỏng người, nếu không Giang Lâm đến cũng vô dụng.

 

Nàng truyền một ít linh lực cho Bạch Xu, cho rằng nàng ấy không biết cách áp chế thần lực nên liền dạy cho nàng ấy.

 

Bạch Xu coi như thành thật, thời gian kế tiếp vẫn giữ quy tắc không xằng bậy, ngoại trừ việc đuôi vẫn quấn trên người Mộc Thanh.

 

Thật ra Mộc Thanh cũng không dễ chịu, chẳng qua bản thân không để tâm, cho rằng tất cả đều do nghiệt chướng gây ra mà thôi.

 

Bạch Xu vận chuyển linh lực Mộc Thanh truyền vào cơ thể, đồng thời tận lực sử dụng nó để ngăn chặn thần lực không để Mộc Thanh phát hiện rồi chậm rãi dẫn độ thần lực theo hướng dẫn của Mộc Thanh.

 

Nghiệt chướng thông minh vừa dạy đã hiểu, điều này làm cho Mộc Thanh thở dài một hơi, nàng đưa linh lực vào nguyên đan của Bạch Xu lấy đó làm kết thúc, nào ngờ Bạch Xu thoáng chốc mất khống chế, thần lực hồn hậu phản phệ lên người nàng ấy.

 

Mộc Thanh nhất thời cứng đờ, dù sao lúc này hai người đang cùng chúc xúc cảm…

 

Nàng vô thức nhìn về phía đối phương, nhưng Bạch Xu không có phản ứng gì. Sợ gặp phải phản phệ nên nàng không lập tức dừng việc truyền linh lực, chỉ đành tĩnh tâm tiếp tục truyền đến khi thần lực ổn định mới thu tay lại.

 

“Ta đi tìm Huyền Cơ, để nàng xem cho ngươi, ngơi chờ ở đây đi.” Nàng cúi đầu lại nhìn thấy Bạch Xu y phục hỗn độn, lo lắng Giang Lâm đến nhìn thấy thì không tốt lắm, nàng dừng chốc lát, tìm một bộ y phục đệ tử màu hổ phách đặt trên giường: “Thay y phục trước, mặc bộ này.”

 

Nói xong, không đợi Bạch Xu trả lời nàng đã xoay người rời đi.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!