Chương 48: Xấu hổ
Không gian chật hẹp, vừa vặn che khuất hai người, áo choàng rộng lớn gần như hòa vào màn đêm, xúc cảm ấm áp như hóa thành thực chất.
Bởi vì ôm nhau, Mộc Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của đối phương cùng nhiệt độ cơ thể nóng rực. Nàng thấp hơn một chút so với Bạch Xu sau khi hóa thành hình người, được ôm như vậy muốn bỏ qua cũng bỏ qua không được, chỉ cần cử động một chút sẽ chạm vào đối phương, đầu ngón tay của nàng lành lạnh tuyệt nhiên đối lập với chỗ nàng chạm vào.
Cấm chế trên người Bạch Xu đã được giải, khôi phục mái tóc bạc trước kia, nhưng không có đuôi. Bạch Xu ôm lấy Mộc Thanh, sức lực không nhỏ, hoàn toàn không để tâm bản thân lúc này có dáng vẻ gì, nàng không muốn để Mộc Thanh rời xa dù chỉ một chút, hành vi có phần cường thế.
Cảm giác được sức lực của nghiệt chướng càng lúc càng lớn, một tay còn ôm lấy thắt lưng của mình, Mộc Thanh không thích ứng muốn lui về phía sau, nào biết chỉ vừa cử động nghiệt chướng đã lập tức kéo về, hơn nữa càng ôm càng chặt, dục vọng chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt.
Qua thời gian chung sống nàng biết được Bạch Xu không hiểu đạo lý, không tuân thủ quy tắc của thế gian, không biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, thích làm việc theo bản năng, nên cử chỉ khó tránh có phần kỳ lạ, không giống với người thường. Chính vì thế nàng sẽ không thật sự tính toán với nghiệt chướng này, cũng không quản thúc, nhưng tình huống lần này thực sự đã đi quá giới hạn, nơi mềm mại tựa như bàn ủi đè ép lên người nàng, ôm cùng một chỗ chính là cực hình khó có thể chịu đựng.
Huống hồ lúc này Bạch Xu còn hơi cúi đầu, kề sát bên tai nàng, đôi môi ướt nóng lơ đãng lướt qua vành tai.
Mộc Thanh chưa từng trải qua những chuyện này nhưng cho dù đơn thuần đến đâu cũng biết như vậy là vượt quá giới hạn nên có. Nàng lập tức quay mặt đi, không nhìn lung tung, cũng tránh những tiếp xúc không cần thiết.
Nhưng người trước mặt lại không buông tha nàng, chẳng những không chút thu liễm mà còn đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức đến mức khiến nàng cảm thấy phát đau.
Bạch Xu đêm nay tương đối kỳ lạ, lúc này càng rõ ràng, đôi mắt đen như mực chứa gợn sóng cuồn cuộn, bên trong có một loại tình tự mà nàng không nắm bắt được, thâm trầm mà nội liễm, hai tay đặt bên hông Mộc Thanh chậm rãi dao động, từ thắt lưng chuyển đến phía sau, đầu tiên là mềm nhẹ vỗ về sau đó ngón tay khẽ cong, nhẹ nhàng trêu chọc.
Động tác rất mềm nhẹ, không chú ý sẽ không phát hiện, nhưng Mộc Thanh lại cảm nhận được, trong lòng nhất thời căng thẳng, tựa như có nghìn vạn con kiến đang bò, khẩn trương một cách kỳ lạ, đồng thời cũng sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ.
Bạch Xu lại đến gần hơn một chút, hô hấp bình ổn nhưng nóng rực, như có như không phả vào cần cổ của Mộc Thanh, khiến nàng ngứa ngáy.
Mộc Thanh siết chặt nắm tay, cổ họng khô nóng, nàng cố gắng né tránh.
Rõ ràng chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn, nhưng rồi lại dài tựa như vô tận.
Đại trưởng lão của Thái Nhất Môn ở ngay bên ngoài, chỉ cần xoay người lại tiếp tục đi hai nước sẽ phát hiện ra các nàng.
Hắn vô cùng cẩn thận, quan sát xung quanh đồng thời chuẩn bị ra chiêu.
Thật ra hai người trong góc có thể yên lặng né tránh, nhưng không biết vì sao cả hai đều bất động.
Mộc Thanh khẽ rũ mi, ánh mắt lướt qua nơi mềm mại, cũng không phải lần đầu tiên đối diện trong tình trạng này nhưng chỉ riêng lần này nàng hoảng loạn bất an. Hô hấp của Bạch Xu đột nhiên nặng thêm, lồng ngực cũng theo đó phập phồng, quả thực câu người.
Mộc Thanh dời mắt, cố sức muốn rút tay ra thoát khỏi kiềm chế, nhưng lại không dám làm gì khác, vẫn để đối phương ôm lấy nàng.
Mà chính cử động này khiến nàng phải cử động thân thể, sau đó nàng ngẩng đầu nhíu mày nhìn Bạch Xu, muốn yên lặng trách cứ nghiệt chướng này, nào biết đúng lúc này Bạch Xu cũng nghiêng đầu nhìn nàng, đôi môi ướt át thoáng chốc lướt qua, nhiệt ý lan tràn.
Mộc Thanh giật mình, xúc cảm trên má khiến nàng nhất thời hoảng hốt.
Chỉ trong chớp mắt mà thôi, trước đó cũng từng làm những việc còn thân mật hơn, nhưng cảm giác rung động và sợ hãi khi đó đều không bằng lúc này.
Bạch Xu lãnh đạm, hoàn toàn trái ngược với cảm thụ của Mộc Thanh, trong mắt nàng làm cảm tình vừa nồng đậm vừa phức tạp thâm trầm, không thể phân rõ.
Lát sau Mộc Thanh vẫn hoàn toàn bất động.
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau, vô cùng lưu luyến, ngay cả không khí xung quanh cũng sắp ngưng đọng.
Mà lúc này, đại trưởng lão vốn nên đi vào trong góc bỗng nhiên chuyển hướng, phất trần trên cánh tay lay động, đuôi phất trần trong nháy mắt biến dài đánh thẳng về phía đầu tường như tự có linh tính, ngay sau đó một con hồ đẹp bằng giấy bị kéo ra.
Hồ đệp được xếp bằng giấy vàng, trên đó là phù văn phức tạp vẽ bằng chu sa, hơn nữa có linh lực của chủ nhân.
Đây là biện pháp dùng để lần theo dấu vết.
Thứ này cũng không phải thủ đoạn cao thâm gì, tu sĩ bình thường cơ bản đều biết, nhưng chính vì đơn giản, linh lực cần sử dụng rất ít nên sẽ ít bị phát hiện. Sắc mặt của đại trưởng lão lập tức thay đổi, hắn biết có người theo dõi mình mà tức giận không ngớt, trực tiếp đốt hồ điệp thành tro.
Hắn đường đường đại trưởng lão của Thái Nhất Môn, không ngờ thiếu chút nữa thua bởi thủ đoạn thấp kém này!
Hắn thật sự rất tức giận, nhưng sợ kẻ sau màn còn có thể tiếp tục theo dõi vì vậy vung phất trần, bật người rời đi.
Mộc Thanh nấp sau góc tường biết hắn đi rồi, yên lặng chốc lát, nhìn thấy nghiệt chướng vẫn chẳng biết xấu hổ không chịu buông tay, nàng dùng giọng nói lãnh đạm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Còn không buông ra?”
Bạch Xu làm như không nghe thấy, không có bất cứ động tác gì.
Mộc Thanh trực tiếp đẩy nàng ra, nhưng giây tiếp theo lại vô tình nhìn thấy nơi trắng nõn kia. Bạch Xu bên trong không mặc y phục, áo choàng không thể che hết, chỉ cần cử động bên trong sẽ dễ dàng bại lộ.
Nghiệt chướng này đường cong lả lướt, chỉ riêng vòng eo nửa che nửa lộ dưới áo choàng cũng rất đáng chú ý, bụng nhỏ bằng phẳng, đi xuống chính là đôi chân thon dài, lên trên chính là hai hình cung no đủ mềm mại, tựa như ngọn núi được sương trắng che phủ, như ẩn như hiện vô cùng mê người.
Có lẽ áo choàng quá mỏng manh, cho dù che lấy vẫn mơ hồ thấy được đường cong ngạo nghễ ở bên trong, nhất là dưới ánh trăng mông lung, tựa như sương mù che lấp.
Cảnh tượng này vốn nên là thứ hạ lưu không thể nhìn vào trong mắt, nhưng nhìn từ góc độ của Mộc Thanh, bởi vì không thể nhìn rõ, tựa như giữa mưa bụi lất phất chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ mà càng trở nên duy mỹ.
Bạch Xu tiến lên nửa bước, đứng trước mặt nàng.
Qua một lúc mới thấp giọng nói: “Không có y phục.”
Chỉ vỏn vẹn một câu nói, nghe không ra chút khác thường nào.
Mộc Thanh chưa từng phát hiện Bạch Xu có gì không ổn, nàng thoáng nhìn áo choàng trên người nghiệt chướng đã tản ra, lập tức dời mắt, tùy ý lấy một bộ y phục từ trong nhẫn trữ vật đưa cho nàng ấy, đúng lúc che khuất quang cảnh không nên xem.
“Tự mình mặc.”
Bạch Xu không hé răng mà chỉ yên lặng nhìn xuống, sau đó cởi áo choàng ngay trước mặt nàng, chậm rãi mặc y phục.
Không gian chật hẹp đến không thể chật hẹp hơn chỉ có hai người các nàng, sẽ không bị người khác phát hiện, cho nên Bạch Xu mới không hề lo lắng, hành động một cách lỗ mãng như vậy.
Mộc Thanh cũng không dám nhìn lên, nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt dừng ở chân của Bạch Xu.
Động tác mặc y phục của Bạch Xu cũng không chậm mà rất lưu loát dứt khoát, chỉ chốc lát đã mặc xong, nhưng nàng lại không kéo thẳng cổ áo, dường như là cố ý không động đến chỗ này.
Sau khi mặc y phục lên người, nàng bỗng nhiên nắm lấy tay Mộc Thanh, ánh mắt như nước, học theo ngữ khí của trước kia: “A Xu không biết…”
Mặc dù đã nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nhưng cũng không thể hoàn toàn thay đổi chỉ trong chốc lát.
Mộc Thanh chưa từng phát hiện, thân thể nàng cứng nhắc, chợt nhớ nghiệt chướng vẫn luôn như thế, xác thực không biết cách mặc y phục, lại nghĩ đến các nàng còn phải đuổi theo đại trưởng lão Thái Nhất Môn, nàng vô thức nâng tay chỉnh lại cổ áo cho nàng ấy.
Mái tóc dài của Bạch Xu quét qua lưng bàn tay, chỉ tựa như lông quạ phất qua, nàng chợt dùng một lát rồi buông tay, không đợi Bạch Xu mở miệng, đã cất bước quay đi: “Đi mau.”
Hiện tại không phải lúc dây dưa không rõ, nếu không đi ra ngoài sẽ mất dấu đại trưởng lão.
Mộc Thanh không quay đầu lấy một lần, một mực đuổi theo đại trưởng lão, cũng không quản Bạch Xu có theo kịp hay không. Tư thái của nàng không quá tự nhiên, để lộ ra vẻ bối rối, vô cùng vội vàng như là đang tránh né điều gì.
Bạch Xu bị bỏ lại phía sau cũng không ngây ngốc sợ không đuổi kịp giống như trước đây, mà chỉ chậm rãi theo ở phía sau, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định.
Đại trưởng lão không hề nhận thấy còn có người theo sau, mặc dù con hồ điệp giấy vừa rồi đã bị thiêu hủy nhưng hắn vẫn vô cùng cẩn thận, trước tiên đi một vòng trong thành, vòng đi vòng lại, giữa đường còn biến hóa thành hình dạng khác, cuối cùng mới đi vế phía Bắc.
Phía Bắc thành An Dương dân cư thưa thớt, buổi tối vô cùng âm u. Đại trưởng lão lách trãi rẽ phải, cuối cùng đi vào một tiểu biệt cũ.
Vẫn chưa đến gần Mộc Thanh cũng đã cảm nhận được cấm chế xung quanh tiểu viện, người ngoài một khi tùy tiện bước vào rất có khả năng bị phát hiện. Nàng do dự chốc lát, ngăn cản Bạch Xu đang theo sát phía sau, thấp giọng căn dặn: “Đừng đến gần.”
Mà lúc này có người đi ra từ tiểu viện, nàng lập tức lôi kéo Bạch Xu lẫn tránh.
Hai người trốn vào phía sau một gốc cổ thụ trong vườn, người đi ra có vẻ vội vàng, hẳn là có việc quan trọng nên căn bản không phát hiện dị thường.
Người đó đi rồi, không bao lâu sau lại có một nhóm người đi ra, tất cả đều là đệ tử có tu vi cao cường của Thái Nhất Môn, do hai vị trưởng lão dẫn đầu, dường như muốn làm việc suốt đêm.
Bầu không khí khẩn trương thoạt nhìn đã biết không đơn giản, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, chẳng qua tin tức vẫn chưa truyền ra mà thôi, Mộc Thanh nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Suy nghĩ chốc lát, người bên cạnh đột nhiên đến gần, gần đến mức sắp dán chặt lên lưng Mộc Thanh, nàng sững sốt, lặng lẽ nhích xa một chút, sau đó nói: “Chờ ở đây, ta muốn vào xem thử, đừng đi lung tung.”
Dựa theo đức hạnh trước kia của Bạch Xu, nhất định sẽ không nghe theo, tuyệt đối sẽ không chịu ở lại, nhưng lần này lại khác.
Mộc Thanh cũng không quan tâm Bạch Xu sẽ trả lời thế nào, không đợi đối phương trả lời nàng đã ẩn thân, tìm cách vượt qua cấm chế để vào bên trong.
Tiểu viện thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được những cây Dong cổ thụ nơi này đã được bao vây bởi kết giới, không cần đoán cũng biết là do ai làm, toàn bộ Thái Nhất Môn ngoại trừ môn chủ thì không người nào có thể tạo ra loại kết giới này.
Mộc Thanh không dám tùy tiện hành động, có kết giới nàng không vào được nên âm thầm chờ đợi, người ra vào không ít nhưng tất cả bọn họ sau khi bước ra ngoài đều không lên tiếng, giống như người câm.
Ước chừng một khắc, đại trưởng lão rốt cuộc đi ra, đi cùng hắn còn có một vị đại sư mặc bố ý, chống Cửu Hoàn Tích Trượng.
Mộc Thanh đã từng gặp người này, hắn là cao tăng của Phiêu Miểu Phong, đức cao vọng trọng, không có chuyện sẽ không xuống núi.
Chuyện của Trần gia thôn mới xảy ra vào buổi chiều, người của Phiêu Miểu Phong lúc này đã có mặt, có phải quá nhanh rồi không?
Mộc Thanh nghi hoặc mà đánh giá hai người kia.
Ngay lúc nàng nhíu mày, phía sau đại trưởng lão xuất hiện một nhóm đệ tử, áp giải một nam nhân cõng hòm thuốc.