Chương 510: Tổn thương
“Thời điểm này còn nói đùa với ta, không đứng đắn.” Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái.
Mã cơ khách (Magic) từ này, trước đó nói ra từ trong miệng của Trường Sinh và Ngư Thiển coi nhưng bình thường, vì dù sao hai người các nàng đều là nửa thùng nước, cho dù có từ ngữ gì khiến người ta mở rộng tầm mắt Sư Thanh Y cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng lần này đổi thành nói ra từ trong miệng Lạc Thần, Sư Thanh Y càng nghe càng cảm thấy buồn cười.
Vì vậy nàng rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lạc Thần rũ mắt, nhìn nét cười đôi mắt cong cong của nàng. Có lẽ là bị ý cười của Sư Thanh Y ảnh hưởng, vẻ mặt của Lạc Thần thư giãn hơn vừa rồi một ít, không còn tái nhợt, đôi mắt sâu thẩm dường như có ánh sáng.
Bầu không khí căng thẳng dịu đi không ít, Sư Thanh Y mỉm cười, nhưng sâu trong nội tâm lại bắt đầu trở nên lo lắng. Nàng có thể cảm giác được Lạc Thần lần đầu tiên nói đến từ mã cơ khách này một phần nguyên nhân là muốn giảm bớt bầu không khí không căng thẳng, còn một phần là vì tạm thời trốn tránh không muốn trả lời.
Về phương pháp cụ thể để bắt được kẻ tạo mộng, dường như Lạc Thần hiện tại cũng không muốn nói cho nàng biết.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây cho thấy, nếu là chuyện Lạc Thần lựa chọn giấu diếm nàng thông thường đều là chuyện cực kỳ khó khăn đối với Lạc Thần, với tính cách ẩn nhẫn của Lạc Thần, để tránh Sư Thanh Y lo lắng, cho dù vất vả khó khăn đến đâu Lạc Thần cũng sẽ một mình yên lặng chịu đựng. Tuy rằng trải qua đủ loại nỗ lực của Sư Thanh Y, hoặc cao giọng giả vờ ép hỏi, hoặc mềm giọng cầu xin, hoặc là đào tim đào phổi nhằm cảm động nàng ấy, Lạc Thần đã thẳng thắn hơn so với trước kia, đó đã là một sự thay đổi rất lớn, Sư Thanh Y tự biết không thể cưỡng cầu hơn nữa, lại càng không nhẫn tâm tạo áp lực cho Lạc Thần.
“Phương pháp bắt nàng ta, ngươi không tiện nói ra sao?” Sư Thanh Y nhìn vào đôi mắt của Lạc Thần, hỏi một cách dịu dàng.
Nếu nàng đã hỏi rõ ràng như vậy, Lạc Thần cũng không tất yếu phải giấu diếm, một hồi lâu mới gật đầu: “Phải.”
“Ta biết mà.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ thở dài, nói: “Lấy đi dạ minh châu không chỉ muốn làm đối phương khó có thể phát hiện ra ngươi trong bóng tối, đồng thời cũng để ta không thấy rõ ngươi dùng phương pháp gì, có đúng không?”
“Phải.” Lạc Thần nói.
“Lần này ngươi rất thành thật.” Tâm tình của Sư Thanh Y phức tạp.
“Ngươi rất thông minh, tâm tư lại tinh tế.” Khóe môi Lạc Thần ngậm chút ý cười nhàn nhạt, nói: “Ta luôn rất khó giấu diếm được ngươi.”
“Ngươi nói ngọt dỗ dành ta cũng vô dụng.” Sư Thanh Y ngưng mắt nhìn nàng, nói: “Nếu như ta kiên trì, nhất định muốn ngươi nói ra phương pháp bắt người, có phải ngươi sẽ rất khó xử hay không?”
Đôi môi mỏng của Lạc Thần hé mở, nhưng cũng không lập tức trả lời.
Trong lòng Sư Thanh Y đã có đáp án nhưng luyến tiếc bức ép nàng ấy, huống hồ hiện tại nàng ấy có thể thẳng thắn đến mức này đã xem như không tồi. Nhưng nếu như không biết rõ ràng, trái tim nàng làm sao có thể yên ổn.
Trong lúc Sư Thanh Y nhíu mày, tiến thối lưỡng nan, Lạc Thần nói: “Thanh Y, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Sư Thanh Y ngẩn người, nâng mắt nhìn nàng.
“Nhưng không phải lúc này.” Ánh mắt Lạc Thần trở nên nặng nề, nói: “Ta cần một chút thời gian, và một chỗ an toàn. Hiện nay chúng ta còn có việc cấp bách hơn phải làm, con vật kim sắc gì đó, còn có quỷ vật đang lẩn trốn ở gần đây đều không phải ảo ảnh, cho dù ta bắt được người đó căn bản cũng không thể điều khiển chúng. Trước hết chúng ta giải quyết con vật màu vàng kia trước, nó là mối uy hiếp lớn nhất, bắt được nó mới dễ dàng khống chế cục diện.”
Sư Thanh Y cũng biết những thứ đó thật sự tồn tại, là mối nguy hiểm chân thật, chẳng qua chúng bị người khác dùng cách nào đó đưa vào giấc mộng, mà muốn đưa quỷ vật từ hiện thực vào trong mộng nhất định không thể thiếu bàn tay của kẻ tạo mộng.
Lạc Thần nói kẻ tạo mộng không thể điều khiển chúng, hơn nữa quỷ vật đến bậc kim sắc đã vô cùng mạnh mẽ, trên cơ bản cũng không thể bị khống chế. Nhưng lúc những thứ đó bao vây các nàng lại hành động một cách có trận tự, hơn nữa còn cố ý đồn các nàng vào hang động có vết máu ở bên phải, cho nên nếu cẩn thận suy ngẫm chân tướng phía sau, thật sự còn rất nhiều ẩn số.
Kẻ tạo mộng rất am hiểu khống chế giấc mơ, thắng ở việc điều khiển ảo cảnh, nếu như năng lực của người đó không đủ để khống chế những thứ trong hiện thực, mà hành vi của những thứ kia lại biểu hiện tính mục đích một cách rõ ràng, không giống vật vô chủ, như vậy đáp án không cần nói cũng biết.
Phía sau kẻ tạo mộng, còn che ẩn giấu một thế lực đáng sợ.
Có thể tất cả những gì kẻ tạo mộng sắp xếp, cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, dẫn dụ con vật kim sắc kia đến.” Đã bắt được kẻ tạo mộng, Sư Thanh Y rốt cuộc không cần che giấu nữa, nên cũng thả lỏng không ít. Nhưng xuất phát từ một vài tâm tư cá nhân, giọng nói của nàng và Lạc Thần lúc trò chuyện vẫn rất nhỏ, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Nàng dừng một chút, mặt mày giãn ra: “Ngươi đồng ý nói cho ta biết, ta rất vui vẻ.”
Giọng nói của Lạc Thần vô cùng mềm nhẹ, nói: “Nếu như ta không nói cho người biết rốt cuộc phải dùng loại phương pháp nào, ngươi sẽ âm thầm phỏng đoán, phân tích đi phân tích lại, càng phân tích càng lo lắng.”
Sư Thanh Y bị nàng nói trúng tim đen, gương mặt đỏ bừng: “Vậy khi nào ngươi mới nói cho ta biết.”
Lạc Thần nói: “Đợi chúng ta liên lạc được với các nàng, cùng nhau rời khỏi nơi này, trở về trong thôn ta sẽ nói cho ngươi biết, còn có thể cho ngươi chứng kiến ta rốt cuộc đã dùng biện pháp gì. Ta hứa với ngươi thì sẽ làm được.”
Sư Thanh Y dĩ nhiên tin tưởng Lạc Thần, nàng ấy sẽ không nói, đã nói thì sẽ giữ lời.
“Được.” Vừa rồi Sư Thanh Y đã kiểm tra cơ thể Lạc Thần, cũng không có vết thương nào, hơn nữa nhận được lời đảm bảo của nàng ấy, nàng rốt cục yên tâm hơn. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nàng ta không thể nói được sao? Chúng ta dù sao cũng phải mang theo nàng ta, nếu như nàng ta đột nhiên mở miệng nói lung tung vậy chẳng phải kế hoạch của chúng ta sẽ bị phá hủy sao.”
“Phải, nàng ta không thể nói chuyện, tạm thời cũng không thể nghe thấy lời chúng ta nói, chỉ có thể đi theo sau ta.”
“Đôi mắt vẫn có thể nhìn thấy sao?” Sư Thanh Y nghe cách hình dung của Lạc Thần càng cảm thấy hiếu kỳ đôi với biện pháp Lạc Thần sử dụng, nàng ấy đã làm gì mới có thể khiến kẻ tạo mộng biến thành như vậy?
“Đôi mắt có thể tự do quan sát.” Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y nhìn vạt áo của Lạc Thần, thấp giọng nói: “Vậy… Ta sau này ta sẽ kiểm tra, dù sao ngươi cũng trốn không thoát.”
Lạc Thần cười khẽ.
“Chúng ta trở về trước đi, để tránh bọn họ lo lắng.” Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần cất bước, đi đến bên cạnh bên cạnh thân, sóng vai cùng đi. Tay phải của nàng đặt ở sau lưng, ngón tay kéo nhẹ một cái, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cùng Sư Thanh Y trở về.
Phía sau các nàng không một bóng người, chỉ có chiếc bóng của hai người kề sát vào nhau.
“Phương pháp đó, đối với ngươi sẽ gây ra… tổn thương gì sao?” Trên đường Sư Thanh Y không thể nhịn được, cuối cùng vẫn thấp thỏm nhỏ giọng hỏi một câu: “Ngươi đừng gạt ta, có được không?”
Dù sao trước đây nàng chưa bao giờ biết Lạc Thần am hiểu loại phương pháp thần bí này, thậm chí nàng không thể tưởng tượng ra đó rốt cuộc là thứ gì. Bằng sự suy đoán của nàng nếu như Lạc Thần đã biết từ trước, vậy vì sao cho đến bây giờ nàng chưa từng thấy Lạc Thần sử dụng, trừ phi nó mang đến hậu quả gì đó, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ Lạc Thần sẽ không sử dụng.
Dù sao nếu như vừa rồi không phải Lạc Thần ra tay, các nàng căn bản không có khả năng bắt được kẻ tạo mộng.
Lạc Thần nghe một câu mềm nhẹ ‘có được không’ của nàng, trầm mặc chốc lát mới nói: “Ta có chừng mực.”
Sư Thanh Y nghe ra hàm ý trong lời này. Dưới sự khẩn cầu của nàng có lẽ Lạc Thần không đành lòng lừa gạt nàng cho nên trả lời rất uyển chuyển.
“… Cho nên xác thực là có tổn hại?” Trái tim Sư Thanh Y chợt cao chợt thấp, nắm lấy tay Lạc Thần.
Ngón tay của Lạc Thần lạnh lẽo, nắm lấy tay Sư Thanh Y, nàng nói: “… Không đáng ngại. Chẳng qua sẽ tiêu hao thể lực, ta sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi là được rồi.”
“Thật sự?” Hô hấp của Sư Thanh Y có phần dồn dập.
“… Thật sự.” Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y không nói nữa mà chỉ nắm tay Lạc Thần đi về phía trước, nhưng bước chân vô thức thả chậm. Mặc kệ thế nào, nếu Lạc Thần nói sẽ tiêu hao thể lực vậy thì nàng cũng sẽ không nói thêm gì nữa, để tránh lúc đang trả lời nàng lại phải tốn một chút tâm tư.
Trạc Xuyên cách các nàng khá gần, nàng ấy chỉ yên tĩnh đứng một chỗ, có lẽ là nhìn thấy Lạc Thần và Sư Thanh Y nên lập tức mang dạ minh châu ra, hơn nữa thấp giọng nói câu gì đó, nàng ấy vẫn tuân theo căn dặn trước đó, tạm thời không đi lại.
“Không sao rồi, Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y vội vã nói: “Tiếng chuông đã dừng lại, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng nói xong, lại căn dặn nhóm môn thần Triệu Giác một tiếng, để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, sau đó vẩy tay gọi Ngư Thiển đến. Ngư Thiển vẫn bất động, nghe Sư Thanh Y gọi mình, nàng mới bước đến, nói: “Tiếng chuông vang lên một lúc rồi biến mất, rốt cuộc là vì sao? Các ngươi có phát hiện gì không?”
Sư Thanh Y không thể nói cho nàng ấy biết đó là chuông mộng, nên chỉ đành nói: “Tạm thời chưa có phát hiện gì, cũng không tìm được nơi phát ra tiếng chuông.”
Nàng sợ Lạc Thần đứng lâu mệt mỏi, vì thế đỡ Lạc Thần đến chỗ khối mạch tinh, bốn người ngồi xuống, Ngư Thiển nói: “Tiếng chuông này quả thật vô cùng kỳ lạ, nó sẽ còn tiếp tục vang lên sao?”
“Còn có thể, nhưng phải đợi.” Sư Thanh Y nhìn Ngư Thiển nói: “Vừa rồi nói đến chuyện dùng tiếng hát dẫn dụ quỷ vật, ngươi cảm thấy khi nào có thể bắt đầu?”
“Bất cứ lúc nào.” Ngư Thiển mười phần hứng thú đối với việc ca hát, nàng vui vẻ đáp: “Có thể bắt đầu ngay bây giờ.”
Sư Thanh Y cũng biết việc này không thể kéo dài, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, hiện tại kẻ tạo mộng đã bị bắt, tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết những thứ đang rình rập ở xung quanh.
“Vậy bọn ta phải giúp ngươi chuẩn bị những gì?” Sư Thanh Y hỏi nàng: “Vị trí để ca hát, ngươi cảm thấy chọn nơi nào là thích hợp nhất.”
Ngư Thiển tay chỉ vào một khối mạch tinh ở trung tâm, nơi này có các khối mạch tinh cao thấp chằng chịt nối tiếp nhau, nàng cười nói: “Vậy chọn chỗ này đi, rất bắt mắt, Sư Sư ngươi ngồi ở phía trước, để mấy khối mạch tinh đó phát sáng, rất thích hợp làm sân khấu biểu diễn. Về phần việc các ngươi cần chuẩn bị cũng rất đơn giản, chỉ cần ở bên cạnh đả khấu cho ta là được rồi.”
Sư Thanh Y: “…”
… Nơi này cũng có thể mở concert sao?
… Còn muốn đánh call?
… Đả khấu này, thật sự cũng không khác với mã cơ khách.
Trước khi xuống hang động nàng đã cảm thấy kỳ quái, lúc đó Ngư Thiển nói nàng ấy đã từng thấy ánh huỳnh quang, nói cái gì mà ca hát trong meeting, sau khi nghe Vũ Lâm Hanh hỏi kỹ mới biết nàng ấy từng đi concert, Ngư Thiển cũng từ chỗ Vũ Lâm Hanh học được từ concert. Xem ra chiếp niệm của Ngư Thiển đối với nhạc hội là không nhỏ, cũng không biết lúc trước nàng ấy rốt cuộc đã xem concert của ai mà lại nhớ mãi không quên, lúc còn ở trong mộng, dưới tình huống tất cả ký ức về thời hiện đại đều bị áp chế nhưng nàng ấy cư nhiên còn có thể vô thức nói ra miệng.
Sư Thanh Y lại nhìn Lạc Thần một cái, Lạc Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, bên môi treo vài phần ý cười.
Trạc Xuyên lại có một chút mơ hồ, học theo phát âm của Ngư Thiển, hỏi: “Ngư, cái gì gọi là… Concert? Cái gì gọi là… Đả khấu?”
p/s: Đả khấu (đánh call) xin lỗi các nàng nhưng tại hạ cũng chỉ đoán thôi, đây có lẽ đang nói đến fanchart, là một cụm từ khóa (hoặc đoạn lyric) do fan lập ra và thống nhất với nhau từ ban đầu để cổ vũ cho idol của mình.
Mình đã trở lại rồi đây! Sau nhiều năm theo dõi Dò Hư Lăng, nay mình quyết định tiếp tục edit bộ truyện này, dù rằng không biết đến khi nào truyện mới kết thúc =))). Hy vọng các bạn đã và sẽ tiếp tục ủng hộ truyện này nhé.
Hình như đã có một vài bản edit đến gần chương 600 rồi nhưng mình vẫn sẽ tiếp tục edit từ chương 510 để dễ theo dõi mạch truyện cũng như thống nhất trong văn phong của bản edit từ trước đến nay nhé.