Chương 44: Tạp chủng
Mộc Thanh và Bạch Xu đều biết nàng ta, nhưng ai cũng không lên tiếng đáp lại. Mộc Thanh vẻ mặt lãnh đạm, nàng chỉ gặp người này trong ảo cảnh nhưng trong hiện thực không hề quen biết, nhưng người này rõ ràng quen biết nàng.
Nàng lãnh đạm nhìn Dung Nguyệt, rồi lại yên lặng nhìn phía sau cửa đá.
Thông qua vòng xoáy có thể nhìn thấy cảnh tượng sau cánh cửa, u ám hư không, ngoại trừ cánh cửa đá thì không tìm được chỗ nào để đặt chân, Dung Nguyệt chính là bị giam giữ tại đây, sống trong dày vò không mục đích, ngày qua ngày, năm lại một năm, vượt qua vô số năm tháng tịch mịch.
Nàng ta bị nhốt ở bên trong, không có thần cốt tu vi cũng bị hút ra để nuôi dưỡng địa mạch, đã sớm hòa làm một thể với nơi này, cho nên mới có thể xuất hiện trên cửa đá, nhưng dù sao vẫn bị hạn chế, ranh giới của cánh cửa cũng chính là vị trí xa nhất nàng ta có thể đi, nhiều một tấc cũng không được.
Lúc này bị Mộc Thanh phớt lờ Dung Nguyệt cũng không buồn bực, làm như đã sớm đoán được, hoặc là đã quen rồi.
Trưởng lão thần hồ tộc cao quý kêu ngạo năm xưa nay đã bị ma khí nhập thể, không còn vẻ thanh cao tự giữ của trước kia mà mơ hồ toát ra tà khí khiếp người.
Nàng ta tiếp tục liếc nhìn Mộc Thanh, đôi mắt hoa đào híp lại, khóe môi khẽ cong, không rõ hàm ý nói: “Sao lại không nói lời nào, không nhận ra ta?”
Nhìn thấy Mộc Thanh vẫn không lên tiếng, Dung Nguyệt mỉm cười, màu đỏ trong mắt trái càng đậm, mang đến cảm giác diễm lệ đáng sợ, tựa như máu tươi cuồn cuộn không ngừng.
Bởi vì bị cửa đá ràng buộc không thoát ra được, nàng ta lơ đãng lắc lư chín cái đuôi phía sau, giống như vô ý dùng khóe mắt nhìn xuống Bạch Xu, lại chậm rãi nói: “Cũng đúng, tính ra đã hơn ba nghìn năm không gặp, nghe nói tôn thượng đã quên tất cả chuyện trước kia, hôm nay khó khăn lắm mới gặp một lần, tôn thượng cũng đã quên ta, thật đáng tiếc.”
Vừa nói nàng ta vừa nhìn về phía Mộc Thanh, ma khí trên người đột nhiên trở nên dày đặc, cuồn cuộn xông ra tấn công các nàng.
Dung Nguyệt bị giam giữ quá lâu, mặc dù thần lực suy yếu nhưng vẫn luôn mượn ma đạo tu luyện, từ lâu rơi vào vực sâu không thấy ánh mặt trời, nàng ta không cách nào rời khỏi đây, nhưng thực lực là không thể khinh thường.
Mộc Thanh nhất thời lạnh nhạt, phất tay áo một cái, đánh trả không chút lưu tình.
Nhưng vô dụng, Dung Nguyệt không cách nào chạm đến những thứ bên ngoài, tương tự các nàng cũng không thể chạm đến nàng ta.
Dung Nguyệt xem như đây là Mộc Thanh phản ứng lại với mình, nàng ta mỉm cười, chín cái đuôi không ngừng lay động, còn cố ý dùng một cái trong số đó thong thả vuốt ve bản thân, đồng thời ngạo mạn đắc chí nhìn Mộc Thanh, cảm thấy mỹ mãn nói: “Tôn thượng vẫn như thế, không thay đổi chút nào, vẫn luôn lãnh đạm hờ hững, rất khó tiếp xúc.”
Hành vi và ngôn ngữ lỗ mảng không khỏi khiến Mộc Thanh phản cảm, vẻ chán ghét thể hiện trên mặt không chút che giấu, nàng lười nhiều lời vô ích với nàng ta, chỉ không mặn không nhạt nhìn chằm chằm, ẩn nhẫn không hành động.
Trái lại phản ứng của Bạch Xu rất lớn, có lẽ là cảm nhận được sự uy hiếp, trong lòng nôn nóng như củi khô gặp lửa, nàng khó chịu dùng chân trước ôm chặt Mộc Thanh, vẻ mặt hung ác, dục vọng chiếm hữu càng lúc càng sâu.
Nhưng mà Dung Nguyệt làm như không thấy, một lần nửa bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Nàng có chút căm tức, tàn bạo nhìn chằm chằm vào đối phương, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Dung Nguyệt hờ hững đáp trả, chỉ nhấc mắt nhìn một cái, rồi lại dời mắt, mười phần khiêu khích.
“Tôn thượng đây là không muốn nói chuyện với ta.” Nàng ta chậm rãi hỏi, nâng ngón tay thon dài chơi đùa lọn tóc trước ngực, ma khí càng thêm dày đặc: “Đúng không?”
Vừa dứt lời, thân thể của Thanh Hư vốn đã bị hút vào trong cửa đá dần dần hiện ra, nàng bị Dung Nguyệt khống chế, đã mất đi ý thức.
Dung Nguyệt mặc dù bị giam bên trong không thể ra ngoài, nhưng có thể thông qua cửa đá khống chế người khác, vừa rồi Thanh Hư chạm vào cánh cửa cho nên mới bị kéo vào trong.
Nhìn thấy Thanh Hư chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành bộ dạng này, sắc mặt Mộc Thanh nhất thời trầm xuống, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phản ứng của nàng hiển nhiên khiến Dung Nguyệt vô cùng thoả mãn, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Tôn thượng quyết tuyệt như vậy, khiến ta rất thương tâm.”
Nói xong, nàng ta âm độc nâng tay bóp cổ Thanh Hư, đôi mắt điên cuồng tràn đầy huyết sắc, sức lực trên tay ngày một tăng thêm.
Bạch Xu gần như muốn bật người lao ra, bởi vì nàng không chịu được một chút uất ức và áp chế, tuyệt không tùy ý kẻ khác dương oai.
Cũng may Mộc Thanh kịp thời ngăn cản, bình tĩnh nói: “Thả nàng ra.”
Ngữ khí đạm nhiên bình tĩnh, tựa như tuyết trắng rơi xuống rừng cây.
Dung Nguyệt lúc này mới buông tay, ném Thanh Hư đã mất ý thức trở về phía sau cửa đá.
Bạch Xu không cam lòng bắt đầu làm ầm ĩ trên người Mộc Thanh, hận không thể xông lên cho nàng ta vài móng vuốt, nhưng lại bị ngăn cản không cách nào tiến lên, vì vậy chỉ có thể hướng về phía đối diện nhe răng kêu to.
Nghiệt chướng chỉ lớn bằng bàn tay, cho dù hung ác thế nào cũng nhìn không ra dáng vẻ dọa người, trái lại từng tiếng rống giận non nớt, vô cùng buồn cười, Bạch Xu buồn bực không ngớt, lại dùng móng vuốt ôm lấy Mộc Thanh, quay đầu thị uy với Dung Nguyệt.
“Của ta.” Bạch Xu không cam lòng, gắt gao bám chặt không buông: “Của A Xu!”
Nghiệt chướng béo tròn này mặc dù không quá thông minh nhưng vẫn có thể cảm nhận được vụn ý của đối phương, nàng quen tính thể hiện thị uy, làm như sợ chưa đủ kích thích người phía sau cửa đá.
Vốn dĩ Dung Nguyệt ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dành cho nàng, nhưng hiện tại thấy nàng làm càn như thế, chân sau còn đang giãy đạp lung tung, ánh mắt nàng ta thoáng chốc trầm xuống, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
Mộc Thanh đối với Dung Nguyệt căn bản không có bao nhiêu ấn tượng, đến cùng từng có giao tình gì hoặc thù hận gì, người này đã bị ma chướng nuốt chửng, nào còn nửa điểm lý trí cùng nhân tính, không ai biết một khi mất trí nàng ta sẽ làm ra chuyện gì.
Trầm tư giây lát nàng bình tĩnh hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi dẫn dụ bọn ta đến đây?”
Từ Vu Sơn Trấn của Lâm An đến thành An Dương, rồi lại đến nơi này, rõ ràng có người đang âm thầm dẫn dắt, hôm nay gặp phải Dung Nguyệt, hơn nữa nghe những lời nàng ta nói, nàng ta hiển nhiên biết rõ chuyện này.
Dung Nguyệt không mấy lưu ý mà lắc lư những chiếc đuôi, hời hợt nói: “Tôn thượng nói phải là phải.”
“Ngươi biết được những gì?” Mộc Thanh mặt không biểu cảm hỏi.
Dung Nguyệt ánh mắt ẩn tình khẽ, mỉm cười nói: “Ta bị giam giữ tại đây, ngay cả ra khỏi cánh cửa này cũng không thể, làm sao biết được chuyện bên ngoài?”
Mặc kệ đối phương thế nào, Mộc Thanh chỉ đạm nhạt nói: “Vậy vì sao dẫn dụ bọn ta đến đây?”
“Không phải các ngươi, là ngươi, chỉ có một mình tôn thượng.” Dung Nguyệt trả lời, ngữ điệu có chút ái muội, ánh mắt phút chốc liễm diễm lưu chuyển, môi đỏ hé mở: “Từ biệt nhiều năm, ta bị giam một chỗ, không thấy mặt trời, tất nhiên là vô cùng nhớ mong tôn thượng, có thể gặp lại một lần chết không hối tiếc.”
Những lời nói vô cùng ái muội, nhưng cũng lập lờ nước đôi, không thừa nhận cũng không đề cập chuyện khác, ánh mắt và vẻ mặt không giống là giả, quả thật là ngày đêm nhớ thương Mộc Thanh, không giống như nói dối.
Thổ lộ một cách trắng trợn như vậy rõ ràng là đang cố ý trêu đùa, người nghiêm túc như Mộc Thanh chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, lúc này chỉ lạnh nhạt không nói lời nào, hai tay nắm chặt, ẩn nhẫn khắc chế.
Đáng tiếc nàng có thể nhịn, nhưng Bạch Xu không nhịn được, nghiệt chướng lửa giận công tâm, nhảy lên giương móng vuốt cào lên mặt Dung Nguyệt, tặng cho đối phương vài vết máu thật sâu.
Tốc độ của Bạch Xu rất nhanh, Mộc Thanh không kịp ngăn cản, Dung Nguyệt càng không thể ngờ được, nghiệt chướng tiếp đất, theo bản năng dùng tư thế phục kích quỳ rạp trên mặt đất, hận không thể tiếp tục tặng thêm vài vuốt nữa.
Ma khí xung quanh Dung Nguyệt bắt đầu chuyển động, vết thương trên mặt thoáng chốc khép lại, nàng ta tựa hồ đã nhẫn nại đến cực hạn, nghiêng đầu cắn răng lạnh lùng nói: “Tạp chủng, vẫn luôn bất kính như vậy.”
Khuôn mặt âm trầm hiện ra hận ý tận xương tủy, ánh mắt lạnh lẽo đến mức sắp nứt ra, ma khí đột nhiên dày đặc hơn.
Bạch Xu hoàn toàn không e ngại, vừa nghe nàng ta mắng mình, không khỏi tức giận rung đuôi, bật người nhảy lên muốn dùng thể thể nhỏ bé hiện tại đi đánh nhau.
Nghiệt chướng một khi xung động sẽ bất kể mọi thứ, không hiểu Dung Nguyệt và mảnh đất này đã hóa thành một thể, xông lên sẽ trúng kế của đối phương, người bị thiệt chính là bản thân, nàng ngoan lệ dùng hết sức lực tung ra một trảo khiến cánh cửa đột nhiên chấn động.
Dung Nguyệt hoàn toàn không khách khí, vươn tay ra ngoài, bàn tay dùng lực muốn bóp đứt yếu hầu của Bạch Xu.
Bạch Xu làm sao có thể để nàng ta được như ý, nàng vô thức dùng toàn lực đánh vào đối phương, muốn bao nhiêu nặng thì có bấy nhiêu, hơn nữa còn dùng miệng cắn, quả thực không chút kết cấu.
Mấy năm nay tu vi của Dung Nguyệt xác thực bị hút đi rất nhiều, nhưng nàng ta một mực tu tập ma đạo, huống hồ ở bên trong cửa đá nàng ta sẽ không bị hạn chế, vì vậy dù trúng phải một kích vẫn có thể trở tay bắt được nắm lông trắng, vô cùng hung bạo.
Bạch Xu cũng không phải một người dễ đối phó, cho dù không biết cách vận dụng yêu lực mà chỉ sử dụng sức mạnh vốn có cũng đã đủ trí mệnh.
Nàng hoàn toàn hành động theo hành sự, không hề để tâm đến sự an nguy của bản thân.
Nhưng nghiệt chướng chung quy không phải đối thủ của Dung Nguyệt, tu vi mất hết, lại không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ biết càn quấy xằng bậy nên đã nhanh chóng rơi vào thế bị động.
Nhìn thấy nàng sắp bị Dung Nguyệt khống chế, Mộc Thanh bất chấp chuyện khác, lợi kiếm xuất kích đồng thời kéo nắm lông trắng về, che chở trong lòng.
Dung Nguyệt không kịp né tránh, càng không kịp phản kích, trong lúc giao đấu đã bị trường kiếm đâm thủng ngực, nàng ta kinh ngạc, không ngờ đến trường hợp này, lập tức đẩy Mộc Thanh ra, mà bản thân cũng lui lại nửa bước.
Máu ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương, đỏ tươi thấm ướt y phục, vừa đáng sợ vừa chật vật.
Mộc Thanh không nương tay, một kiếm này ẩn chứa linh lực, nàng một tay xách nắm lông trắng, một tay cầm trường kiếm chỉ thẳng vào yếu hầu của Dung Nguyệt.
Dung Nguyệt bị ép ngẩng đầu, trên mặt lại không chút e sợ, ánh mắt như nước, tình tự trong đó làm cho người ta không thể nắm bắt, nàng ta tỏ vẻ khinh thường, cười như không cười liếc mắt nhìn Bạch Xu một cái, rồi lại hàm ý sâu xa nhìn về phía Mộc Thanh, mơ hồ nói: “Tôn thượng đã quên chuyện quá khứ, nhưng vẫn thiên vị tạp chủng này, quả nhiên là sư đồ tình thâm, đến chết không đổi, ta thật đố kị a.”
Mộc Thanh không hề dao động, trầm giọng nói: “Thả Thanh Hư ra.”
Nói xong, lưỡi kiếm sắc bén dời về phía trước một chút, suýt nữa cắt vào da thịt trắng nõn của nàng ta.
Dung Nguyệt tiếp tục ngửa cằm lên, nhưng vẫn không nghe theo, ngược lại khẽ nheo mắt, nói: “Tôn thượng tuyệt tình như vậy, hơn nữa là bởi vì một kẻ đại nghịch bất đạo, thế nào, nàng ta có thể dĩ hạ phạm thượng, còn ta chẳng qua chỉ nói vài câu thì đáng chết sao?”
Không biết nàng ta đang phát điên cái gì, ánh mắt nhìn Mộc Thanh càng lúc càng điên cuồng, đã sắp mất khống chế, rõ ràng là một kẻ điên. Mộc Thanh nhíu mày, biết không thể tiếp tục kéo dài, nói không chừng đối phương sẽ lại làm chuyện điên rồi, vì vậy nàng lạnh lùng nói: “Thả người.”
Nói xong, nàng chỉ lưỡi kiếm lạnh như băng lên yếu hầu của nàng ta, không có một chút cảm xúc nào.
Mộc Thanh vẫn luôn vô tình như thế, lạnh tựa băng sương, bất cận nhân tình.
Dung Nguyệt mỉm cười, yên lặng tiến về phía trước một bước, tùy ý lưỡi kiếm sắt lạnh vào vào da thịt khiến vết máu đỏ sẫm dính vào thân kiếm, dường như không cảm nhận được đau đớn.
“Nếu như ta không thả, tôn thượng sẽ giết ta sao?”