Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 43

Chương 43: Duỗi chân

 

Sóng triều cuốn đến, rung động, nóng bỏng.

 

Nước biển vô tận không ngừng dâng lên nuốt chửng cả hai người, giãy dụa không được, chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, cùng nhau tìm kiếm sự an ủi.

 

Sắc trời âm trầm, gió nhẹ thổi qua, nóng bỏng giao hợp khó lòng kiềm chế, người ngồi trong lòng không chịu nổi xấu hổ, nhẫn nại nhắm mắt, nhưng rồi lại không khắc chế được khẽ ngưỡng cần cổ thon dài trắng nõn, tấm lưng trơn bóng như ngọc thoáng thả lỏng, bụng nhỏ bằng phẳng đột nhiên căng chặt, tay nắm lấy vải lụa đỏ tươi, nhưng vẫn một mực không chịu chạm vào nàng.

 

Mà dư vị qua đi chỉ còn lại trống vắng, lý trí trở về, cả gian phòng trở nên tĩnh mịch.

 

Kiêu căng như Mộc Thanh lúc này y phục tán loạn, vết tích trên người không chỗ nào che giấu, nàng nhất quán thanh lãnh, có vài lời không cách nào nói ra khỏi miệng, nên chỉ có thể ẩn nhẫn trách mắng: “Nghiệt đồ, không biết liêm sỉ…”

 

Vừa nghĩ đến những chuyện này, nôn nóng trong lòng lại sâu thêm, đan điền càng khô nóng, Bạch Xu vô lực nằm sấp đầu vùi vào trong tay Mộc Thanh, rồi lại dùng chân trước lay cái lỗ tai, không muốn nghĩ đến những việc không chân thật này.

 

Cảm giác nặng nè càng lúc càng rõ ràng, Mộc Thanh không quá chú ý đến sự khác thường của Bạch Xu, nàng cùng Thanh Hư cẩn thận đi sâu vào hang động.

 

Rõ ràng ma khí trên bãi cát rất dày đặc nhưng đến nơi này lại không hề cảm nhận được, chỉ có hàn ý âm lãnh ăn mòn xương cốt, xung quanh quá vắng lặng, quạnh quẽ giống như một phần mộ biết ăn thịt người, không nghe thấy âm thanh, cũng không hề có gió.

 

Đi được một đoạn, Mộc Thanh phát hiện trên vách đá có khắc phù văn và đồ án phức tạp, loại phù văn này cùng loại với thứ được khắc trong hồ nước của trạch viện, tác dụng cơ bản là trấn áp, đồng thời cũng nói rõ đây là đâu, dùng để làm gì, giam giữ người phương nào.

 

Văn tự rậm rạm thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, đan xen trên vách đá tựa như bia mộ, thực sự rợn người, nhưng tu sĩ sao lại sợ quỷ, các nàng tiếp tục đi tới sắc mặt không hề thay đổi.

 

Rốt cục đến cuối hang đá, không gian trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, đầu cùng là một gian thạch thất rộng lớn, nhưng bên trong trống rỗng, chỉ lúc ngẩng đầu nhìn lên mới có thể nhìn thấy trên đó khảm không ít hỗn nguyên châu có tối có sáng, độ sáng cũng không đồng nhất.

 

Thanh Hư ngửa đầu nhìn lên, nhỏ giọng nói: “Bắc Đấu Thất Tinh Trận.”

 

Mộc Thanh tất nhiên đã nhận ra, Bắc Đấu Thất Tinh Trận có rất nhiều công dụng, bất kể là trấn ma trừ yêu hay là bố trận phong thuỷ đều có thể dùng, dù sao cũng là loại trận pháp tương đối thông thường, nhưng trận pháp trên đầu các nàng là bố trí bằng hỗn nguyên châu, dĩ nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều, có lẽ là dùng để trấn áp ma vật ở nơi này.

 

Các nàng không dám động đến trận pháp mà chỉ quan sát, rồi tiếp tục tiến vào bên trong.

 

Sau đó vẫn là một thạch thất tương tự nhưng không có trận pháp, mà chỉ đặt một vài tượng đá.

 

Kỳ quái chính là những tượng đá này cũng không phải thần tiên mà người ta quen thuộc, mà là hồ ly, có duy trì nguyên hình, có biến hóa thành người nhưng vẫn giữ lại chín cái đuôi, mỗi bức tượng hình thái khác nhau.

 

Thanh Hư không hiểu, lúc nhìn thấy tượng đá còn giật mình sững sốt, đây hiển nhiên không phù hợp với dự đoán của nàng, hơn nữa là lần đầu tiên nhìn thấy.

 

Mộc Thanh lại không chút kinh ngạc, lúc nhìn thấy những tượng đá này nàng cũng đã đoán được nơi đây nhất định liên quan đến thần hồ tộc mà nàng đã biết trong ảo cảnh.

 

Những tượng đá này điêu khắc dựa trên hình dạng của tổ tiên thần hồ tộc, trên đó có cấm chế, dùng để thủ hộ nơi này tránh người ngoài xông vào, đồng thời cũng khiến thứ bị giam cầm bên trong không thể thoát ra.

 

Về phần vì sao các nàng vào đây vẫn bình an vô sự, Mộc Thanh bất động thanh sắc rũ mắt nhìn nắm lông trắng trong tay.

 

Hậu bối của thần hồ tộc ở đây, tượng đá tất nhiên sẽ không tấn công các nàng.

 

Bạch Xu hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc đến mức cái đuôi sắp dựng thẳng, nàng tối đa chỉ có ba cái đuôi, mà những tượng đá này tất cả đều là chín đuôi, nàng cảm thấy bọn họ rất quen thuộc nhưng rồi lại không nhớ đã gặp ở nơi nào.

 

Càng kỳ lạ hơn chính là trong lòng Bạch Xu sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ, như là kính nể, hoặc là thứ gì đó khác, vô cùng phức tạp nàng nhất thời khó có thể phân biệt.

 

Những tượng đá này không biết được sắp đặt theo trình tự gì, nam nữ đều có, hoặc là tiên khí phiên nhiên, hoặc là phong tình vạn chủng, hoặc là dáng điệu thơ ngây, cũng có thể là hiền lành nhân hậu, cho đến tận cùng gian phòng nhìn thấy một bức tượng đá cuối cùng Mộc Thanh chợt run lên.

 

Bức tượng đá này là một nam nhân tuấn dật, dung mạo rất giống Bạch Nhược Trần, chỉ là không thoát tục giống hắn, bức tượng nhìn qua có vẻ vô cùng bình dị gần gũi, trên mặt còn mang nụ cười ấm áp như có như không.

 

Nói đúng hơn là Bạch Nhược Trần rất giống bức tượng.

 

Mộc Thanh nhất thời không phản ứng kịp, những bức tượng đá này là các đời quân chủ của thần hồ tộc, mà nam nhân như xuân phong trước mắt này hẳn là phụ thân của Bạch Nhược Trần, gia gia của Bạch Xu.

 

Nàng bất giác siết chặt nắm tay, rũ mắt nhìn nắm lông trắng trong tay mình.

 

Bạch Xu sững sờ, mờ mịt đứng thẳng dậy.

 

Nàng nhận ra người này, vừa thấy đã nhớ ra, nàng nâng móng vuốt rồi lại không biết làm sao mà treo giữa không trung, muốn sờ tượng đá đáng tiếc cách quá xa, sờ không tới.

 

Thần hồ tộc sẽ không già đi, vĩnh viễn duy trì dung mạo tuyệt sắc, trước kia nam nhân tuấn lãng này luôn thích đặt Bạch Xu trên vai, cho dù là sau khi nàng lăn lộn trên mặt đất cũng không chê bẩn, nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

 

Hắn thường xuyên nhẫn nại dỗ dành: “A Xu phải ngoan, chờ ngươi hóa hình rồi gia gia sẽ dẫn ngươi đến thế gian xem thử.”

 

Bạch Xu ngây thơ vô tri, nghi hoặc hỏi: “Thế gian là cái gì?”

 

Nam nhân sẽ cười lớn, ôn nhu nói: “Một chỗ tốt.”

 

Chỉ đáng tiếc hắn không thể chờ được ngày đó thì đã chết trong trận chiến thảm liệt chống lại ma tộc, nam nhân đã từng ngọc thụ lâm phong ở trên chiến trường thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng chỉ còn sót lại một cổ thi thể không toàn vẹn, đã không còn dung mạo tuấn mỹ, chỉ còn lại những vết thương đáng sợ cùng máu thịt mơ hồ.

 

Không biết vì sao đột nhiên toát ra một đoạn ký ức, Bạch Xu vô cớ bi thương, móng vuốt lay động giữa không trung, rướn người muốn chạm vào tượng đá.

 

Mộc Thanh ngăn cản nàng, trầm thấp nói: “Đừng sờ lung tung.”

 

Thạch thất khắp nơi quỷ dị, nếu như kích hoạt cơ quan hoặc trận pháp thì sẽ rất phiền phức.

 

Bạch Xu lúc này mới hoàn hồn, vội vã buông móng vuốt xuống.

 

Thanh Hư xoay người nhìn lại, không nói lời nào.

 

Nàng đã sớm nhìn ra Bạch Xu không bình thường, nhưng luôn giả vờ như không biết, lúc đi Mộc Thanh dẫn theo một đệ tử nhập môn, hiện tại lại biến thành tiểu hồ ly, tuy rằng Mộc Thanh tuyên bố mình đã dùng truyền tống trận đưa đệ tử nhập môn trở về nhưng nàng làm sao lại không phát hiện ra điều kỳ lạ, chẳng qua nàng không nói mà thôi.

 

Thanh Hư xưa nay không phải người nhiều chuyện, so với kẻ thiếu đạo đức đáng ghét như Giang Lâm, nàng và Mộc Thanh coi như giao hảo, nếu Mộc Thanh không muốn nói thì nàng cũng xem như không biết.

 

Chờ ra khỏi gian thạch thất, tiếp theo là ảo trận hư vô, Mộc Thanh và Thanh Hư đều là cao thủ trận pháp, vì vậy trận pháp nơi này cho dù lợi hại nhưng muốn ra ngoài cũng không quá khó khăn.

 

Muốn đi qua tầng tầng pháp trận có thể nói là khó như lên trời, nhưng có lẽ bởi vì có Bạch Xu nên kế tiếp các nàng không gặp phải phiền phức gì lớn, có chỗ rõ ràng có pháp trận nhưng lại không hề công kích các nàng mà chỉ tùy ý hai người một hồ ly tự do đi lại.

 

Cho đến khi ra khỏi gian thạch thất cuối cùng các nàng tiến vào một nơi hư vô mờ mịt, nơi này vừa âm trầm vừa uy nghi, nhìn không thấy giới hạn, dưới là vực sâu trên là một mảnh đen như mực, trước mặt là con đường nhỏ chật hẹp thông đến bên kia.

 

Sương đen che khuất tầm nhìn, không thấy rõ bên kia cuối cùng là có thứ gì.

 

Cân nhắc một phen các nàng vẫn quyết định sang bên kia nhìn xem, dù sao cũng đã đến, tóm lại muốn tìm được đường ra nhất định phải đi qua bên đó.

 

Con đường hẹp dài, đi một hồi lâu cũng chưa đến được phía đối diện, càng đến gần ma khí càng nặng, dưới vực như có thứ gì đó đang chuyển động, chỉ cần các nàng bất cẩn rơi xuống thứ đó tuyệt đối sẽ lao ra nuốt chững các nàng.

 

Sương đen nuốt chửng linh lực, tựa như mê chướng, còn có thể mê hoặc tâm trí.

 

Thanh Hư đi ở phía trước, nhắc nhở: “Sương đen này có vấn đề, cẩn thận một chút, đi mau.”

 

Mộc Thanh ừ một tiếng.

 

Các nàng hành động nhanh hơn, không biết qua bao lâu cuối cùng đi đến trước một cánh cửa đá khí thế bàng bạc, cao không thấy đỉnh tựa như kéo dài vào tận hư không.

 

Đến đây thì không thấy lối đi nữa, không thể tiếp tục đi về phía trước, trừ phi mở cửa ra.

 

Nhưng khả năng có thể mở cửa là không nhiều, dù sao cửa đá to lớn như thế, hơn nữa còn có thể cảm nhận được ma khí dày đặc ở bên trong, thứ bị giam giữ phía sau cửa đá nhất định không đơn giản.

 

Ma khí khiến Bạch Xu cảm thấy rất không thoải mái, nàng liên tục rút vào người Mộc Thanh, không muốn nằm ở trong tay nữa mà chỉ ôm lấy tay áo của Mộc Thanh nhảy vào ngực nàng, bám riết không tha, nhất định phải ôm chặt mới được.

 

Rõ ràng nhận biết nắm lông trắng bốn chân đạp loạn trong ngực nàng, Mộc Thanh thoáng chốc đen mặt, nhưng thời điểm này vẫn phải chịu đựng, nàng bất đắc dĩ nâng tay ngăn cản, cho nghiệt chướng có chỗ mượn lực.

 

Bạch Xu lúc này mới thành thật một chút, dẫm lên tay nàng rồi trèo lên vai ngồi.

 

Thanh Hư không lưu ý hai người các nàng mà quan sát khắp nơi rồi quay đầu nói với Mộc Thanh: “Thử tìm xung quanh trước đã.”

 

Hiện tại trước mặt chỉ có một cánh cửa đá, không thể đi về phía trước nên chỉ có thể tìm kiếm manh mối gì đó.

 

Mộc Thanh đồng ý.

 

Trong nháy mắt lúc tay Thanh Hư chạm vào cửa đá thì cánh cửa kiên cố đột nhiên tan biến, trở nên trong suốt như nước hơn nữa có thể xuyên qua, lúc này nàng lui về phía sau một bước nhưng đã không còn kịp rồi, một cổ hấp lực từ sau cách cửa mạnh mẽ quấn chặt lấy nàng, chỉ trong chớp mắt đã kéo nàng vào bên trong.

 

Biến cố xảy đến đột ngột, Mộc Thanh ở ngay bên cạnh cũng không kịp ra tay thì người đã bị cửa đá nuốt chửng.

 

Mộc Thanh căng thẳng, bật người tiến đến trước cửa, vận chuyển linh lực thăm dò, muốn cứu người trở về nhưng không hề có tác dụng, cửa đá quá dày, hơn nữa còn mang theo thần lực, căn bản không thể đả thông.

 

Cũng chính vào lúc này, cửa đá đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, bên trong mơ hồ ẩn hiện một bóng dáng yểu điệu cao gầy.

 

Mộc Thanh sững sốt thu tay lại, chờ lúc nhận ra đối phương không phải Thanh Hư thì lập tức tung chưởng không khách khí, một chưởng này của nàng ẩn chứa bảy phần linh lực, nhưng cũng không thể tác động đến cửa đá dù chỉ một chút.

 

Cánh cửa đá có cấm chế, linh lực đánh vào lập tức bị nuốt chững, có lẽ đây cũng là vì trấn áp ma vật bên trong bằng không đối phương đã chạy thoát từ lâu rồi.

 

Bóng dáng giữa vòng xoáy càng lúc càng rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn hiển hiện.

 

Một nữ tử xinh đẹp mỹ mạo, thấp hơn Mộc Thanh một chút, mày liễu môi mỏng, tư thái yểu điệu, mái tóc màu bạch kim giống như Bạch Xu, có chín đuôi. Bất đồng chính là đôi mắt của nàng ta có màu đỏ tươi như máu, đã không thể nhận ra đâu là đồng tử.

 

Lúc nhìn thấy nàng ta, Bạch Xu đang ngồi trên vai Mộc Thanh lập tức xù lông, nhe răng trợn mắt phòng bị, đồng thời cũng là thị uy.

 

Đó chính là Dung Nguyệt, bị giam cầm ở nơi này nhiều năm, nhưng chưa hề thay đổi dù chỉ một chút.

 

Nàng ta uể oải nhấc mí mắt, trực tiếp bỏ qua Bạch Xu mà chỉ nhìn Mộc Thanh, đôi môi mỏng hé mở, chậm rãi nói: “Tôn thượng, nhiều năm không gặp, vẫn còn mạnh khỏe chứ?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!