Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 41

Chương 41: Tai hoạ

 

Quan phủ hạ lệnh cấm ra vào thành, hắn tất nhiên không thể ra ngoài, còn chưa đi đến cổng thành thì đã bị quan binh quát tháo xua đuổi. Dường như hắn có việc quan trọng cần phải ra khỏi thành cho nên một mực quanh quẩn trước cổng thành thật lâu không chịu rời đi, thỉnh thoảng còn lo lắng nhìn ra bên ngoài.

 

“Đi mau đi mau, đừng đứng ở chỗ này.” Quan binh không kiên nhẫn quát lớn, trực tiếp đẩy hắn vài cái: “Trời còn chưa sáng ra ngoài đi lung tung làm gì, lập tức trở về, nếu không đi thì đừng trách bọn ta không khách khí a!”

 

Hai ngày nay những người muốn ra khỏi thành không phải số ít, thậm chí có người gây rối, dịch bệnh còn chưa kết thúc, các quan binh phụng mệnh trấn thủ, làm sao có thể để người khác tùy ý ra vào, chỉ cần có người đến gần sẽ lập tức xua đuổi.

 

Mộc Thanh và Bạch Xu lẫn tránh ở gần đó, nhìn thấy Chu đại phu ủ rũ rời đi, dường như hắn đang lẩm bẩm một mình, nhưng cách quá xa, cộng thêm tiếng ồn bên ngoài nên các nàng nghe không rõ.

 

Sắc mặt Chu đại phu vẫn tái nhợt như trước, dáng vẻ mệt nhọc quá độ, hắn thở dài bất đắc dĩ quay trở về.

 

Hắn chậm rãi tiến về phía này, cho đến khi khoảng cách rút ngắn các nàng mới nghe thấy hắn lo lắng lẩm bẩm: “Phải ra khỏi thành, không thể ở lại…”

 

Hai ngày trước lúc vào thành, rõ ràng hắn đã biết cửa thành sẽ bị niêm phong, trong vòng hai ba ngày nhất định không thể ra ngoài, hôm nay lại cố ý muốn đi là đang nghĩ gì.

 

“Ra khỏi thành, phải đi ra ngoài…”

 

“Không thể ở lại, phải trở về, trở về…”

 

Hắn không ngừng lẩm bẩm giống như bị trúng tà, nhưng thoạt nhìn lại không giống lắm, chẳng qua là tương đối lo lắng, có chút thất thần nên có vẻ người người mà thôi.

 

Người này đến cùng có vấn đề gì hay không, ngay từ đầu Mộc Thanh đã biết rõ, mắt thấy hắn đã đi xa, lúc này nàng cũng không hiện thân mà chỉ xách nắm lông trắng trên vai xuống, nâng trong lòng bàn tay.

 

Bạch Xu sáng sớm thức dậy đã gặp một cái bánh đậu xanh, hiện tại vẫn còn no, lúc này nàng thuận thế đặt mông ngồi trong lòng bàn tay nàng, sợ bị ngã cho nên dùng hai chân trước bám lấy ngón cái ổn định thân thể.

 

Mộc Thanh rũ mắt, trầm mặc mang nàng ra khỏi thành.

 

Hai người các nàng không phải phàm nhân, muốn đi ra ngoài dễ như trở bàn tay, cứ thế yên lặng rời đi. Sau khi ra khỏi thành An Dương, Mộc Thanh cũng không vội vã quay về Phù Ngọc Sơn mà lại chậm rãi men theo con đường nhỏ đi về hướng Tây.

 

Bạch Xu không biết chuyện này, hồi lâu sau mới phát hiện dường như không phải đang trở về, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Muốn đi đâu?”

 

“Trần gia thôn.” Mộc Thanh không hề giấu diếm mà đạm nhiên nói.

 

Bạch Xu sửng sốt, lúc trước chỉ lo ủ rũ hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, nàng còn cho rằng sẽ trở về tông môn, nhưng kết quả lại không phải.

 

Thật ra việc này đã được quyết định từ tối qua, sau khi trở về quán trọ Mộc Thanh đã truyền âm cho Giang Lâm các nàng, hỏi tình hình ở Lâm An, nào biết nhóm người Giang Lâm và Thanh Hư đã đến An Dương vì có việc cần làm, chỉ là chưa đến nơi mà thôi.

 

Bởi vì tình hình tương đối phức tạp, cộng thêm không thể phân thân, Giang Lâm tóm gọn trong vài ba câu, nói bến thuyền xuất hiện ma vật, muốn các nàng đến đó tập hợp.

 

Ma vật thông thường nhất định không cần Giang Lâm các nàng ra tay, huống hồ đây là địa bàn của Thái Nhất Môn, tình huống nhất định tương đối phức tạp khó giải quyết, hơn nữa chuyện ở Vu Sơn Trấn cũng liên quan đến ma vật lần này, biết đâu có thể từ nơi đó tìm được manh mối.

 

Bến thuyền của thành An Dương tọa lạc ở phía bên trái Trần gia thôn cách xa nội thành, cưỡi ngựa đi đường chính mất nửa canh giờ, trước kia là nơi mậu dịch giao thương, nhưng gần đây bởi vì xảy ra lũ lụt và ôn dịch nên không chỉ người trong thôn chuyển đi nơi khác mà ngay cả việc giao thương cũng đình chỉ, dời đến bến thuyền khác ở hạ lưu con sông.

 

Trần gia thôn bị gặp lũ lụt nay thành một đống hỗn độn, khắp nơi đều là phế tích, còn mơ hồ tràn ngập mùi hôi thối kỳ lạ.

 

Nhân lúc trời còn chưa sáng Mộc Thanh đi đường tắt đến đó, sắc mặt nàng không một chút khẩn trương, bình tĩnh cất bước, thỉnh thoảng cho Bạch Xu ăn một viên Ngưng Thần Đan.

 

Bạch Xu không hiểu vì sao phải đi bộ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cứ yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi trong tay nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ một chút.

 

Chờ lúc mở mắt ra, đã đến rừng cây bên cạnh Trần gia thôn.

 

Lúc này vừa mới rạng sáng, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuống từ đỉnh núi, xung quanh Trần gia thôn có đệ tử của Thái Nhất Môn canh giữ, còn có hai đội quan binh tuần tra, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm ngặt.

 

Các nàng không đến gần mà chỉ đứng dưới bóng cây âm thầm quan sát.

 

Xa xa nhìn thấy không ít đệ tử Thái Nhất Môn bị thương, Mộc Thanh cau mày, xem ra sự việc phức tạp hơn so với tưởng tượng, chẳng qua là chưa truyền ra ngoài mà thôi, có thể là tình huống đột phát, cũng có thể là Thái Nhất Môn cố ý che giấu không để bất kỳ tin tức nào lan truyền, nói chung hiện tại bên ngoài không chút động tĩnh, tất cả đều không biết chuyện này.

 

Bạch Xu yên tĩnh nằm trong tay nàng, bởi vì không thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài bìa rừng cho nên nghiệt chướng lập tức nhảy lên đứng trên vai nàng, hiếu kỳ nhìn bên kia.

 

Đúng lúc này, một đệ tử bị thương của Thái Nhất Môn nắm vạt áo kêu gào, cả người co giật, gân xanh nổi rõ trên trán và cần cổ, đôi mắt trừng to như chuông đồng, nhãn cầu sung huyết, dường như bị một loại sức mạnh vô hình nào đó bóp chặt yết hầu, ngay cả hít thở cũng không được.

 

Đệ tử bên cạnh vội vàng gọi người đến giúp đỡ, muốn cứu hắn nhưng đáng tiếc đã không còn kịp rồi, chỉ trong giây lát đệ tử kia đã nằm bất động trên mặt đất, trực tiếp chết đi.

 

Rõ ràng chính là bị tà ma nhập thể, không chịu được ma chướng mà chết.

 

Bạch Xu vô cùng sợ hãi, vùi đầu vào cần cổ Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh mặt không biểu cảm, ánh mắt trầm xuống.

 

Không bao lâu, một người một hồ ly lặng lẽ rời đi, từ rừng cây lách đến bên kia thôn, cũng chính là lân cận bến thuyền.

 

Ba người Giang Lâm đã chờ sẵn, những đệ tử khác của Phượng Linh Tông không đến bởi vì bọn họ đã quay về Phù Ngọc Sơn phục mệnh.

 

Các nàng lần theo manh mối đến nơi này, lúc đầu Mộc Thanh rời đi, Thanh Hư lại cẩn thận tra xét một phen, cuối cùng điều tra được ghi chép liên quan đến Vân Cảnh Trấn năm xưa, cũng chính là Vu Sơn Trấn ngày nay, đoạn lịch sử này quá xa xôi, thậm chí phải ngược dòng trở lại trận đại chiến thời thượng cổ.

 

Trong sách ghi lại, năm đó Vân Cảnh Trấn bị ma vật làm loạn, làm hại bách tính vô tội, những môn phái đường thời đều không có cách nào, cuối cùng là thần tộc phái người đến giải quyết.

 

Ghi chép liên quan không nhiều lắm, chỉ gói gọn vài ba câu, thật giả không thể kiểm chứng, hơn nữa phàm nhân xưa nay kiêng kỵ đối với chuyện quỷ thần, có lẽ những gì ghi chép lại cũng chỉ là phóng đại. Bất quá Thanh Hư vẫn từ trong sách tra được chuyện của Trần gia thôn hiện tại có rất nhiều điểm trùng hợp với Vu Sơn Trấn năm xưa, ví dụ như đều gặp lũ lụt, lũ lụt qua đi thì bộc phát ôn dịch, tiếp đến là ma vật xuất hiện.

 

Manh mối các nàng tra được đến đây thì bị cắt đứt, tiếp tục ở lại Lâm An cũng vô dụng, cho nên để các đệ tử khác quay về tông môn phục mệnh, còn các nàng dẫn theo A Lương đến đây xem thử.

 

Ba người đến đây từ giờ Dần hôm qua, vừa đến liền lẻn vào trong thôn âm thầm điều tra, hiện tại đã tra được nguồn gốc của ma vật.

 

“Chân núi phía sau, tối qua đã bị người của Thái Nhất Môn bao vây.” Giang Lâm mô tả tình hình một cách ngắn gọn, rồi giải thích: “Nhưng có lẽ trấn áp không được bao lâu, thứ đó có vẻ rất lợi hại, khiến cho đất rung núi chuyển, sợ rằng rất khó đối phó.”

 

Các nàng vẫn chưa nhìn thấy diện mạo thật sự của ma vật, hai vị trưởng lão của Thái Nhất Môn đến trước các nàng một bước, đã sớm trấn thủ ở sau núi, vì thế các nàng không dám tùy tiện ra mặt.

 

Nơi này là địa phận quản hạc của môn phái khác, các nàng không mời tự đến, nếu bị phát hiện chỉ sợ khó lòng giải thích, tuy rằng Phượng Linh Tông và Thái Nhất Môn ngoài mặt xem như hòa thuận không có khúc mắc, nhưng dù sao Thái Nhất Môn đã trở mặt cùng Thiên Cơ Môn, mà Phượng Linh Tông và Thiên Cơ Môn quan hệ không cạn, đến lúc đó có mấy cái miệng cũng  giải thích không rõ.

 

“Đừng manh động.” Mộc Thanh nói, nàng có chút đăm chiêu nhìn ra sau núi.

 

“Biết rồi, đang chờ ngươi đến để thương lượng.” Giang Lâm lên tiếng trả lời, thoáng nhìn nắm lông trắng trên vai nàng, bỗng nhiên nhớ đến nam nhân mang mặt nạ, lại hỏi: “Ngươi ở trong thành đã điều tra được những gì, tìm được người đó không?”

 

“Không.” Mộc Thanh nói, cân nhắc chốc lát mới kể lại tình hình: “Cửa thành đã bị phong tỏa, tạm thời không có gì bất thường.”

 

So với Trần gia thôn sau trận lũ, thành An Dương coi như bình yên, tất cả đều có diễn tiến một cách bình thường, ngược lại là Trần gia thôn, để tránh gây ra khủng hoảng, quan phủ phong tỏa phần lớn tin tức cho nên bách tính trong thành chỉ nghĩ đây là một trận ôn dịch bình thường, sẽ không quá mức lo lắng.

 

Về phần nam nhân mang mặt nạ, sau khi Mộc Thanh đến An Dương đã nghĩ biện pháp đi tìm, nhưng không có manh mối, đối phương giống như biết mất vào hư không, rõ ràng là hắn cướp đi Bạch Xu rồi lại không đả thương nàng, dường như chỉ muốn mang nàng đến An Dương rồi mặc kệ.

 

Cũng giống như suy đoán trước đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mục đích chính là cố ý dẫn dụ các nàng đến An Dương.

 

Lũ lụt đã rút đi, con sông vô cùng lớn, nước đục lại chảy xiết, bùn xen lẫn đất đá bị cuốn theo dòng nước, giữa sông có một bãi cát  không nhỏ, cây cối trên đó bị cuốn trôi hơn một nửa, còn sót lại thì ngã trái ngã phải, có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa.

 

A Lương nói: “Đêm qua Thái Nhất Môn đến đây, bên trên có pháp trận.”

 

“Pháp trận gì?” Mộc Thanh hỏi.

 

“Còn không biết.” A Lương nói: “Thanh Hư sư thúc lẻn vào điều tra, nhưng không nhận ra, cho nên mới mời sư bá đến giúp đỡ.”

 

Thanh Hư lúc này mới giải thích cho Mộc Thanh, lúc đó các nàng không hiểu vì sao đệ tử Thái Nhất Môn phải lội xuống bãi cát, cho nên chờ mọi người nghỉ ngơi mới lén lúc đến đó kiểm tra, kết quả phát hiện có pháp trận dùng để phong ấn thứ gì đó, đáng tiếc lũ lụt đã khiến bãi cát trở thành bộ dạng quỷ quá hiện tại, nào còn nhìn ra dáng vẻ trước kia, Thanh Hư không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ đành gọi Mộc Thanh đến.

 

“Lát nữa bọn họ đều sẽ ra sau núi, đến lúc đó không ai canh giữ, ngươi theo ta đến đó thăm dò.” Thanh Hư đã có an bài.

 

Về phần Giang Lâm và A Lương, tất nhiên là muốn đi theo ra phía sau núi, tiện thể ở bên ngoài tiếp ứng.

 

Mộc Thanh không có ý kiến, trái lại là Giang Lâm có chút không tình nguyện, nàng cũng muốn đi cùng, đáng tiếc Thanh Hư không nhìn nàng dù chỉ một cái, xem như mắt mù tai điếc không nhìn thấy cũng không nghe thấy.

 

Ước chừng nửa canh giờ sau, người của Thái Nhất Môn lại đến, lần này là một vị trưởng lão, các đệ tử vốn đang hoảng loại như thấy được chỗ dựa nên có phần bình tĩnh lại, không bao lâu nhóm người cùng ra sau núi, chỉ để lại số ít người canh giữ xung quanh.

 

Mộc Thanh mang theo Bạch Xu và Thanh Hư đến bãi cát giữa sông, hai người một hồ ly lặng lẽ ẩn nấp, sau khi đến gần bãi cát thì lập tức hướng về chỗ của pháp trận.

 

Bãi cát còn rộng hơn so với lúc nhìn từ trên bờ, thoạt nhìn có vẻ nhỏ kì thực rất lớn, tựa như một con rồng nằm phủ phục giữa lòng sông.

 

Ma khí dày đặc, dường như bên dưới đang chôn giấu thứ gì đó, vừa đặt chân xuống lập tức có thể cảm giác được sự bất thường một cách rõ ràng.

 

Không biết vì sao Mộc Thanh vẫn luôn cảm thấy có một loại hơi thở rất quen thuộc, dường như đã từng tiếp xúc ở nơi nào, nhưng thực sự không thể nhớ ra.

 

Bạch Xu cũng cảm nhận được, nàng không khỏi có chút nôn nóng bất an, dường như có thứ gì đó đang kêu gọi nàng, gần trong gang tấc rồi lại không thể chạm đến.

 

Lúc sắp đến chỗ pháp trận, Mộc Thanh đột nhiên dừng bước, nàng nâng tay ngăn cản Thanh Hư, thấp giọng nói: “Đừng đi nữa, không ổn.”

 

Vừa dứt lời, bãi cát đột nhiên chấn động kịch liệt.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!