Chương 4: Xin lỗi
Thân thể của Bạch Cảnh Xu đã không thành vấn đề nữa, nhưng vẫn không muốn từ chối ý tốt của Hoàng Dự mà cố gắng nghỉ ngơi, cho nên ngày hôm sau nàng xuống giường đi lại trong phòng, trong lúc nhàm chán suy nghĩ một chút liền lấy một quyển sách ra đọc.
Nàng có sự yêu thích rất lớn đối với việc kinh doanh, bởi vậy trong phòng có rất nhiều sách về kinh doanh, mà Hoàng Dự thích chính trị, cho nên nàng cũng tìm một số loại sách sử.
Còn nhớ mười tám năm trước kia của nàng, đối với những thứ kinh thư sử sách này không có chút hứng thú, mãi đến lúc Hoàng Dự gả cho người kia, nàng vì không muốn Hoàng Dự chịu ấm ức và bất công, nên vừa làm kinh doanh vừa tìm hiểu việc triều chính.
Nhưng ở phương diện chính sự nàng vẫn luôn thuộc loại trì độn, nhìn không rõ đoán không ra, mỗi một lần đều cần Hoàng Dự giải thích nàng mới cái hiểu cái không.
Bạch Cảnh Xu có một ưu điểm chính là một khi nàng đã chân chính quyết định muốn làm một việc gì thì sẽ hoàn toàn dồn tâm trí đi nghiên cứu, đi học tập.
Bên ngoài có người gõ cửa, ngay từ đầu nàng hoàn toàn không phản ứng kịp, lần thứ hai nghe được tiếng gõ cửa mới xác định không phải nghe lầm, nàng lập tức đi mở cửa.
Nhìn thấy người đến nàng có chút ngoài ý muốn, là Vương Toa.
Nàng mời người vào phòng, rót một tách trà đưa cho hắn rồi mới thử thăm dò ý đồ của hắn khi đến đây.
Thì ra Vương Toa là đến để xin lỗi vì sai lầm của hắn.
“Xin lỗi! Đả thương sư tỷ, thực sự rất xin lỗi, lúc đó ta không khống chế tốt, học nghệ không tinh, xin sư tỷ nhất định phải thứ lỗi.” Hắn nói một cách đầy kinh sợ, rất sợ Bạch Cảnh Xu một chưởng chụp chết hắn.
Vương Toa hai tháng trước mới gia nhập Đồng Thành Phái, thời gian bái sư trễ hơn Bạch Cảnh Xu rất nhiều, theo lý thường phải gọi nàng một tiếng sư tỷ. Đồng Thành Phái là giang hồ đại phái, quy củ sâm nghiêm, tỷ thí phải biết đúng mực, đả thương người là điều tối kỵ, cho nên Vương Toa mới khẩn trương như thế.
Hắn đả thương không chỉ là sư tỷ, mà còn là đồ nhi chưởng môn thương yêu nhất, hắn rất sợ cứ như vậy đắc tội đến nàng, vậy sau này cũng đừng nghĩ chuyện lăn lộn trong môn phái nữa. Hai ngày nay hắn vẫn bị cấm túc, đến hôm nay mới được thả ra thì lập tức đến thỉnh tội.
Bạch Cảnh Xu vốn dĩ không phải một người ỷ vào tuổi tác vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng không phải một người ỷ lớn hiếp nhỏ, hắn liên tục xin lỗi cùng biểu tình cực kỳ hổ thẹn cũng đủ khiến nàng đau đầu.
Nàng lập tức khoát tay: “Đừng đừng, ta không sao rồi, cũng không thể trách ngươi, đừng như vậy, là vấn đề của bản thân ta không liên quan gì đến ngươi, nếu thực sự phải nói học nghệ không tinh thì đó là ta mới phải, đơn giản như vậy cũng không tránh được.”
“Không không không, không phải, sư tỷ tâm tình không tốt, là ta không khống chế sức lực.”
Hai người đang thảo luận ai đúng ai sai sao?
“Sư tỷ không trách tội ta là tốt rồi.” Vương Toa kinh sợ.
Bạch Cảnh Xu dở khóc dở cười, nhìn vị sư đệ ngây ngô thành thật này, kỳ thực đối với hắn cũng không nhiều ấn tượng, bọn họ gặp mặt cũng không nhiều, đều qua mười năm, người của Đồng Thành Phái nàng cũng chỉ nhớ rõ một người.
“Không trách ngươi, đừng miên man suy nghĩ, ngươi nhập môn thời gian ngắn ngủi, cố gắng luyện tập chiêu thức căn bản, bồi dưỡng căn cơ, đừng nóng lòng, chỗ nào không hiểu có thể hỏi đồng môn sư huynh sư tỷ, mọi người sẽ giúp đỡ ngươi.” Nàng dù sao cũng không phải thực sự chỉ là một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, thấy lớp hậu sinh tuổi trẻ này dĩ nhiên cũng căn dặn vài câu.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Vương Toa chính là hoàn toàn bất đồng, không nghĩ tới sư tỷ lại thiện lương như thế, không trách tội hắn hơn nữa còn cho hắn lời khuyên, ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập sùng kính và cảm kích.
Bạch Cảnh Xu khẽ cong khóe môi: “Nếu như ngươi không còn chuyện gì nữa.” Nàng lắc lắc quyển sách trên tay, ý tứ đã rất rõ ràng, ta đọc sách, ngươi có thể đi rồi.
Vương Toa lập tức đứng lên: “Vậy, ta cáo từ trước, sư tỷ cái này…” Hắn lấy ra đồ vật đã chuẩn bị đặt ở trên bàn: “Mặc dù sư tỷ không trách tội, nhưng ta vẫn cảm thấy rất hổ thẹn, cố ý mang thứ này đến bồi tội.”
Đặt trên bàn chính là một chiếc hộp vuông, lớn bằng bàn tay, mặt trên còn điêu khắc một con tuấn mã đang phi nhanh.
Bạch Cảnh Xu nhíu mày: “Ta đã nói không sao cả, ngươi thu trở về đi.”
“Nhưng… ngươi xem thử đi, có lẽ ngươi sẽ thích.”
Nàng bất đắc dĩ mở hộp ra, bên trong đang lẳng lặng nằm một khối ngọc bội, chất ngọc trong suốt, dịu dàng phát ra ánh sáng ôn nhuận, vừa nhìn đã biết là loại ngọc thượng đẳng, nàng đối với thứ này không hiểu lắm, ngọc bích điêu khắc thành hình tuấn mã, thoạt nhìn rất tinh xảo, dĩ nhiên cũng rất đáng giá.
Nàng khép hộp lại, đẩy đến phía trước: “Ta không thích.”
Vương Toa: “…”
Bạch Cảnh Xu bất đắc dĩ đỡ trán, hắn là ngốc sao? Vì việc này mà tặng một miếng ngọc đáng giá như thế, hơn nữa còn là tặng cho nữ tử, nếu như nàng nhận lấy, ngày mai không chừng sẽ có lời đồn đãi truyền ra ngoài.
“Được rồi, ngươi trở về đi. Ta phải đọc sách rồi.”
Vương Toa buồn bã rời khỏi, ở trước cửa đụng phải một người, mặc đồng phục của Đồng Thành Phái, ngũ quan cũng thanh tú hiếm có, vẻ mặt có phần lãnh đạm, hắn có chút kinh hãi, lập tức chào hỏi: “Sư tỷ.”
Lâu Hoàng Dự đối với người đả thương Cảnh Xu vẫn có chút ấn tượng, nàng không có ý gì khác, vừa nhìn đã biết hắn đến xin lỗi, huống hồ nàng và Cảnh Xu mặc dù quan hệ tốt nhưng cũng không thể không nói lý, vì vậy cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, gật đầu: “Trở về?”
“A? Ừ, đúng vậy.”
Lâu Hoàng Dự bước vào cửa, trong lòng còn cảm thấy có chút kỳ lạ, sư đệ này có phải ngốc hay không?
“Hoàng Dự.” Bạch Cảnh Xu vui vẻ hô lên. Lập tức khép quyển sách lại đứng lên đi về phía Hoàng Dự, rất tự nhiên mà kéo nàng ngồi xuống: “Sự tình xử lý xong rồi?”
Hoàng Dự tùy ý nàng ấy, sau khi nhìn thấy nàng ấy thì vẻ mặt không có bao nhiêu hờ hững, ngược lại còn có chút ý cười: “Xử lý xong, vốn dĩ cũng không có chuyện gì, thế nào, có phải cảm thấy buồn chán hay không?”
Nghe loại ngữ khí này, Bạch Cảnh Xu không phản cảm, trái lại sẽ có loại mừng rỡ nói không nên lời. Nàng cong mi: “Không nhàm chán, chính là nhớ ngươi mà thôi.”
Lâu Hoàng Dự nhìn Bạch Cảnh Xu một cách kỳ lạ, nhớ nàng? Mới nửa ngày mà thôi.
Hơn nữa, nàng nhớ kỹ Cảnh Xu vẫn luôn rất hàm súc, chưa bao giờ đem suy nghĩ của mình trực tiếp nói cho nàng biết, cho dù là nhớ nàng, tối đa cũng sẽ chỉ thông qua một số hành vi khác đến biểu đạt, mà sẽ không nói trực tiếp như vậy.
Bạch Cảnh Xu không có biểu cảm dư thừa nào, nàng chẳng qua đã nhận được giáo huấn của kiếp trước, quá mức hàm súc người này căn bản sẽ không biết không hiểu.
Lâu Hoàng Dự không biết làm sao ứng phó trước những lời này, chỉ là nhìn bốn phía, thấy trên bàn đặt một quyển sách, liền hỏi: “Ngươi đang đọc sách? Là sách gì?” Nói xong liền đứng lên bước đến bên bàn.
“Ngươi không phải ghét nhất là xem sách sử sao? Sao lại đọc Tuyên Công Chính Sử?”
Bạch Cảnh Xu nằm sấp trên bàn, trầm thấp nói: “Bỗng nhiên lại thích.”
Lâu Hoàng Dự: “…” Nàng cho rằng Bạch Cảnh Xu thực sự quá buồn chán nên mới đọc loại sách này, cho nên liền kiến nghị: “Ngươi có thể xem kiếm pháp.”
Vậy còn không bằng đọc sách sử.
“Được rồi, hôm nay tiểu sư đệ kia đến tìm ngươi xin lỗi?”
Nói đến đây, Bạch Cảnh Xu không khỏi nhíu mày: “Đúng vậy, nhưng ngươi nói có kỳ quái hay không, hắn muốn tạ lỗi lại tặng ta một miếng ngọc bội, thật không biết có phải hắn bị ngốc hay không, ngọc không phải chỉ tặng cho nữ tử trong lòng mình thôi sao?”
Lâu Hoàng Dự gật đầu tán thành cách nói của nàng.
Bỗng nhiên, thắt lưng bị người từ phía sau ôm lấy, Lâu Hoàng Dự có chút cứng đờ, nhưng cũng thích ứng rất nhanh.
“Hoàng Dự, chúng ta lúc nào trở về?”
Trầm mặc chốc lát, Hoàng Dự mới nói: “Ba ngày sau, đi bốn năm ngày sẽ trở lại, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Được, nghe lời ngươi.”
“Ta nói, hai người các ngươi thực sự là thân thiết đến không còn lời nào để nói, ngay cả khi ở cùng một gian phòng cùng luyến tiếc không thể rời xa còn phải kề cận cùng nhau, chi bằng ta đi tìm một mảnh vải đem hai người buộc lại, cùng ăn cùng ngủ, thế nào?”
Giọng nói thanh thúy tựa như chuông bạc, vui tai dễ nghe.
Nhìn thấy người đến, Bạch Cảnh Xu cũng không tiện ôm Lâu Hoàng Dự nữa, đứng lên nhìn về phía hai người: “Viện Viện sư tỷ, Mạc Càng sư tỷ?” Lên tiếng chào hỏi sau đó nàng mới cười nói: “Viện Viện sư tỷ nói rất hợp ý ta, đi tìm tấm vải buộc lại đi.”
Không đợi Lý Viện Viện lên tiếng, phía sau nàng lại truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Đừng, chỉ sợ sư phụ cũng sẽ dùng sợi dây buộc các nàng lại.” Tần Lục cũng đến.
“Sư huynh, sư tỷ, mau tới ngồi.” Lâu Hoàng Dự không để tâm đến lời trêu chọc của bọn họ, giống như một chủ nhân bắt chuyện mời khách.
Mọi người ngày thường quan hệ không tệ, nên cũng không có nhiều quy tắc và lễ nghi, tùy ý ngồi vào ghế, tự mình châm trà uống.
Trong số bọn họ Mạc Càng lớn tuổi nhất, mười sáu tuổi, thời gian vào Đồng Thành Phái cũng dài nhất, đối nhân xử thế vô cùng ổn trọng, nhưng hắn cũng không làm giá, lúc ở cùng bọn họ cũng có thể vui đùa trêu chọc.
“Mọi người hôm nay vì sao đều có rãnh rỗi, toàn bộ đều đến chỗ sư muội này?” Bạch Cảnh Xu hỏi, thuận tiện nâng chung trà chuẩn bị uống.
Lâu Hoàng Dự trực tiếp đoạt lấy chung trà trong tay nàng: “Uống trà cái gì? Ngươi hiện tại vẫn cần kiêng cử.”
“Nhưng ta đã khỏe rồi.”
“Vậy cũng không được, chờ thêm vài ngày nữa rồi hãy nói.” Thái độ của Hoàng Dự vô cùng cường ngạnh.
Bạch Cảnh Xu bất đắc dĩ bĩu môi.
Tần Lục mỉm cười: “Chúng ta hôm nay không có việc gì nên đến đây.” Hắn rốt cuộc trả lời câu hỏi của Cảnh Xu, sau đó lại trêu tức nói: “Hoàng Dự sư muội, ngươi quản cũng thật nhiều.”
Lý Viện Viện đồng ý nói: “Đúng vậy a, giống như thê tử quản thúc trượng phu, hình thức ở chung của hai người các ngươi giống như phụ thân mẫu thân ta, mỗi lần phụ thân ta muốn uống chút rượu mẫu thân cũng sẽ trực tiếp đoạt lấy bầu rượu mang giấu đi không cho phép hắn uống, ta nói, hai người các ngươi chi bằng cứ chung sống như vậy đi.”
Mạc Càng buông chung trà, cười mắng: “Hai người các ngươi chỉ biết nói bậy, lời này ở đây nói đùa một chút thì được, nhưng đừng nói ở bên ngoài, tổn hại danh dự của các nàng.” Dù sao nữ tử sau này phải thành thân, nếu rơi vào tay tai người có tâm, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vẫn cẩn thận tốt hơn.
Lâu Hoàng Dự không có biểu hiện gì đặc biệt, nàng chỉ xem đó như lời nói đùa, dù sao thì hai người này nói chuyện không đáng tin cũng không phải việc một ngày hai ngày nữa. Lại không biết Bạch Cảnh Xu trong lòng rung động, hay tay khẽ run rẩy không thể phát hiện, .