Chương 13: Trị Liệu
Bạch Xu thật sự vô cùng khó chịu, thất kinh bát mạch nóng đến trướng lên, đan điền giống như có thứ gì đang cắm gặm, trống rỗng, hư vô, khát vọng sâu sắc đang kêu gào, khẩn cấp muốn được lấp đầy. Lần này nàng còn nôn nóng hơn so với lần trước, vô tận thêu đốt chính là một loại dày vò, lại không biết nên giải quyết như thế nào, chỉ có thể tùy ý nhiệt ý lan tràn.
Biết được đây là cử chỉ vô tâm, Mộc Thanh không phản ứng quá mức giống như lúc ở Côn Sơn, nhất là nghĩ đến lần trước Bạch Xu trọng thương, nàng do dự một lát, rốt cuộc vẫn không đẩy nghiệt chướng này ra.
Bởi vì trước đó dùng một tay ôm Bạch Xu, hiện tại tay nàng đỡ lấy thắt lưng của đối phương, nàng chậm nửa nhịp mới phản ứng muốn buông ra, nào biết Bạch Xu lay động vòng eo thanh mảnh, toàn bộ đuôi đều dựng thẳng.
Dù sao cũng là yêu thú, chung quy không thay đổi được bản tính, không biết xấu hổ là gì.
Mộc Thanh hiểu rõ ý nghĩa của việc dựng thẳng đuôi, Mộc Thanh sững sốt trong chốc lát, lập tức dời tay giống như bị lửa đốt.
Vào lúc này Bạch Xu cũng cuốn lấy một bàn tay của nàng, cứ như vậy Mộc Thanh lần thứ hai hoàn toàn bị khống chế. Trên người Mộc Thanh mát mẻ, Bạch Xu kề sát một chỗ cũng không buông tha, nàng ngại quần áo vướng bận còn muốn động thủ kéo quần áo của người ta xuống, Mộc Thanh bất ngờ, chờ lúc phản ứng kịp thì nghiệt chướng này đã dùng khuôn mặt dán lên xương quai xanh của nàng cọ lung tung, còn thư thái diêu động hai chiếc đuôi còn lại.
“Bình tĩnh một chút, đừng lộn xộn nữa.” Mộc Thanh thấp giọng nói, cảm thụ được sự nóng bức nơi cần cổ cùng với ngực, dừng chốc lát, nàng tiếp tục nói:” Nhịn một chút sẽ tốt thôi.”
Lời này chính là gió thoảng bên tai, Bạch Xu làm sao nghe lọt, nàng càng thêm cố sức quấn chặt tay Mộc Thanh, cũng sắp siết chặt đến mức tay Mộc Thanh nổi vết đỏ. Đau đớn ở đan điền khiến nàng khó có thể bình tĩnh, luồn sức mạnh kia chạy toán loạn nhưng chính là không cách nào dung hợp vào nguyên đan, thế cho nên toàn thân nàng càng lúc càng nóng, ngay cả thái dương cũng toát mồ hôi, không bao lâu sau ngực và cổ cũng ướt đẫm.
Xung quanh lạnh như vậy nhưng lại tựa như đang phơi mình dưới ánh mặt trời bỏng cháy, mùi hương kia cũng dần đậm hơn, vô khổng bất nhập, sắp thấm vào trong xương tủy của Mộc Thanh, thật sự không chỗng đỡ được.
Mộc Thanh miễn cưỡng chịu đựng, không cho mùi hương ăn mòn lý trí.
” Bạch Xu, buông ra trước đã, thả đuôi ra.” Nàng nhẹ giọng nói, không dám xằng bậy sợ lại giống như lần trước, nên chỉ có thể nhỏ giọng dẫn dụ đối phương.
Nhưng mà vẫn vô dụng.
Cần cổ bỗng nhiên ấm áp, cảm giác mềm mại ướt nóng kéo đến.
Nghiệt chướng này làm việc hoàn toàn dựa theo bản năng, không chút quy tắc, hoàn toàn không biết liêm sỉ là thứ gì, cuối cùng, nàng còn ngẩng đầu dùng chóp mũi cọ cọ lên cằm Mộc Thanh, nàng sắc môi hồng nhuận, bởi vì quá nóng mà ánh mắt có chút mê ly, không có tiêu cự, bên trong phảng phất tích đầy xuân thủy liễm diễm.
Nàng nhìn Mộc Thanh một hồi, nghiêng đầu cọ vào khuôn mặt người này, khó nhịn lắp bắp nói:” Không, không buông…”
Nói xong, còn giữ lấy vai Mộc Thanh, cọ loạn không chút kết cấu, muốn nhờ đó giải nhiệt.
Trong phòng có ánh đèn, chỉ là ánh sáng không đủ, quỷ dẫn đường đã không còn, ánh đèn vàng nhạt chốt lát lại chớp động, đốt lâu, cũng chậm rãi trở nên mờ tốt, một tầng ánh sáng mỏng phủ lên hai người, tăng thêm cảm giác quyến luyến không cách nào diễn tả bằng lời.
Yết hầu của Mộc Thanh thắt chặt, không nhịn được mà cong nhẹ ngón tay, lúc Bạch Xu sắp hôn lên khóe môi, nàng thoáng chốc nghiêng đầu, không để đối phương thực hiện được.
Bởi vì lúc này nàng không phản kháng, Bạch Xu cũng không áp chế linh lực của nàng, nghiệt chướng này coi như vẫn còn một chút lý trí, ngoại trừ giải nhiệt cũng không ép buộc làm những chuyện quá khác người, chính là có chút vô lễ, nhất định muốn kéo y phục của Mộc Thanh ra, vẫn luôn cảm thấy không đủ mát mẻ.
“Nghe lời.” Mộc Thanh trầm thấp nói:” Buông ra trước đã…”
Bạch Xu ngoảnh mặt làm ngơ, đuôi vểnh lên cao cao, đôi mắt khép hờ, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cảm thấy mát mẻ hơn một chút liền mỹ mãn thở dài một hơi.
Bị mùi hương mê hoặc, Mộc Thanh dần dần có chút mơ hồ, thân thể nóng lên, nhưng miễn cưỡng vẫn còn chịu được, nhân lúc Bạch Xu thả lỏng cảnh giác nàng giãy tay ra, sau đó đặt lên bụng nhỏ của đối phương, giúp nghiệt chướng này ổn định yêu lực đang tán loạn.
Khởi điểm Bạch Xu có chút bất mãn, muốn cuốn lấy tay nàng một lần nữa nhưng sau khi cảm thụ được sự mát lạnh trên tay nàng, Bạch Xu không ngăn cản nữa, trái lại hưởng thụ, mặc cho người này giúp nàng.
“Khó chịu —”
Nàng có chút ủy khuất, trên người ẩm ướt, mồ hôi nhễ nhại, ngay cả lòng bàn tay cũng ẩm ướt.
Mộc Thanh không phản ứng, cực lực duy trì thanh tỉnh giúp nàng bình phục, chỉ là hai loại sức mạnh chạm vào nhau, linh lực vẫn luôn bị vây ở thế hạ phong, bị yêu lực nuốt chửng, dây dưa dứt.
Đan điền là nơi rất yếu ớt, tùy tiện tác động vào nguyên đan có thể sẽ làm đối phương bị thương, cũng sẽ gặp phải phản phệ, lúc ở Côn Sơn trị liệu cho Bạch Xu, Mộc Thanh là thông qua kinh mạch truyền linh lực cho nàng, chỉ có một lần cuối cùng mới tiến vào đan điền của nàng, lúc đó yêu lực của Bạch Xu đã tiêu tán, cho nên không xảy ra sự cố gì, nhưng lúc này lại hoàn toàn bất đồng.
Yêu lực và linh lực giao hòa, ý thức và cảm nhận của một người một yêu cũng dần sinh ra liên kết… Cảm giác khó chịu và dày vò của Bạch Xu, tất cả đều thông qua sự chuyển vận linh lực truyền đến chỗ Mộc Thanh, tham lam vô độ mà nuốt chững lấy nàng.
Mộc Thanh tất nhiên đã nhận thấy từ lâu, nhưng không thể thu tay lại, một khi gián đoạn cả hai người các nàng đều sẽ bị thương, nên chỉ có thể kiên trì chịu đựng.
Thống khổ khó nhịn chia sẻ cùng nhau, Bạch Xu dễ chịu hơn rất nhiều, nàng lại khó chịu hơn rất nhiều, bất quá không biểu hiện ra ngoài, hai tay run rẩy, lại tiếp tục giúp Bạch Xu, tư vị này thực sự khó nhịn, không bao lâu cả người nàng đã đổ đầy mồ hôi, y phục cũng ướt đẫm, ánh mắt luôn luôn trầm tĩnh trở nên sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa không cách nào phỏng đoán.
Trong cổ họng Bạch Xu tràn ra một tiếng nức nở không thể kiềm chế, tất cả đuôi đều dựng thẳng lên, có thể thư thái, nàng nằm trên người Mộc Thanh miễn cưỡng nghỉ ngơi, hồi lâu, lại chồm lên tìm kiếm đôi môi của Mộc Thanh, nàng không hiểu vì sao phải làm như vậy, chỉ nhớ trước đó gặp qua hai nữ nhân lúc khó chịu sẽ ôm lấy nhau, gặm môi của đối phương.
Mộc Thanh phát hiện ý muốn của nàng, lập tức nghiêng đầu tránh né, ẩn nhẫn khắc chế, nhỏ giọng nói:” Đừng…”
Nghiệt chướng này không biết tự kiềm chế, nói chung khó chịu.
Ánh đèn vụt sáng, có vài lần suýt nữa bị gió thổi tắt, nhưng rồi rốt cuộc vẫn tỏa sáng, ánh sáng mờ nhạt trải khắp gian phòng, không biết qua bao lâu, Mộc Thanh tổn hao quá nhiều linh lực mệt mỏi buông tay xuống, bởi vì chịu đựng những việc vừa rồi, cảm giác nóng bức trong cơ thể vẫn chưa thối lui, nàng chỉ đành vô lực tựa người vào tường.
Bạch Xu vùi đầu vào cổ nàng tham luyến hít ngửi, dùng một cái đuôi cuốn lấy thắt lưng của nàng, không cho nàng trượt xuống.
Cùng thời khắc đó, Giang Lâm đã có thể thoát thân sau khi quỷ dẫn đường bị phá vỡ, nàng ở bên ngoài gian phòng thong thả tản bộ, hãy còn châm trà uống, thỉnh thoảng quan sát xung quanh, mà cách đó không xa chính là Liễu Thu Nương vừa may mắn tẩu thoát khỏi tay Mộc Thanh.
Giang Lâm xưa nay không biết thương hương tiếc ngọc, hai ba chiêu đã đánh cho người ta gần như hồn phi phách tán. Liễu Thu Nương quỳ rạp trên mặt đất, đừng nói trốn chạy, ngay cả cử động cũng khó khăn, trước sau gặp hai cao thủ, bị đánh trọng thương, còn có thể hít thở đã xem như may mắn.
” Ngươi thật có bản lĩnh nha.” Giang Lâm vẻ mặt ghét bỏ nói, chịu không nổi mùi thi thể thối rửa, không nhịn được nâng tay quạt quạt:” Ai, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc đã chết bao lâu, ở nơi này làm xằng làm bậy là có ý đồ gì? chuyện của Trần gia có phải ngươi làm hay không?”
Liễu Thu Nương miễn cưỡng muốn đứng lên, đáng tiếc mới vừa nâng người dậy, đã chịu không nổi mà nôn ra máu.
Máu không phải màu đỏ, mà là hắc sắc nhớp dính, còn có một mùi tanh tưởi nồng nặc, vô cùng ghê tởm, Giang Lâm ghét bỏ khoát khoát tay, cố nén không phát tác. Liễu Thu Nương thảm đạm mỉm cười, không hề biện giải, chỉ ôn nhu hỏi ngược lại:” Tiên trưởng cảm thấy thế nào?”
Giang Lâm dùng một đạo Thanh Trần Quyết cho bản thân, lại dùng kết giới che chắn, lúc này mới trả lời:” Lười quanh co với ngươi, nói đi, hồn phách của mười tám người của Trần gia giấu chỗ nào rồi, tự mình giao ra đây, để tránh chịu nỗi khổ da thịt.”
Liễu Thu Nương lại nôn ra một ngụm máu, âm u tiếp tục cười, cũng không dự định trả lời.
Giang Lâm khinh thường nhìn xuống, cũng không muốn nhìn nữa, nàng muốn xem nàng ta có thể làm trò gì.
“Tiên trưởng nói đùa.” Liễu Thu Nương vẻ mặt vô cảm:”Tiện thiếp cũng đã chết, sao còn có thể chịu nỗi khổ da thịt đây, người chết làm sao biết đau, ngươi nói có phải hay không?”
Tuy rằng hồn phách vẫn ở lại trong thân thể nhưng nàng đã sớm chết rồi, không cảm nhận được đau đớn.
Lời này đã nhắc nhở Giang Lâm, nàng nghi hoặc nhìn Liễu Thu Nương, thật ra lúc trước ở dưới lầu nàng đã nhận ra, mùi xác chết thối rửa phát ra từ thân thể Liễu Thu Nương, rõ ràng đã chết rất lâu nhưng thân thể vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa còn có thể giữ lại hồn phách, nàng vẫn chưa gặp phải loại tình huống này, cẩn thận suy nghĩ, trong lòng biết Liễu Thu Nương nhất định sẽ không nói, cho nên tạm thời không cần nghĩ nữa.
“Hồn phách của mười tám người Trần gia, thức thời một chút, tự mình giao ra đây.”
Nàng giương mắt, đặt chén trà xuống, từ trong ngựa rút ra một lá bùa.
Liễu Thu Nương tưởng nàng muốn thu phục nàng ta, kiên cường ngẩng đầu lên, thần sắc thê lương hơn nữa có chút bi ai:”Tiện thiếp không biết tiên trưởng đang nói gì, hồn phách gì?”
Đã sắp chết đến nơi còn cứng miệng. Giang Lâm canh giữ ở nơi này đã lâu, cũng nhận biết nơi này còn có sinh hồn, nàng từ hư không biến ra một cây bút, viết ngày sinh tháng đẻ của Trần lão gia lên lá bùa, lạnh nhạt hỏi lại:”Thật sự không nói?”
Liễu Thu Nương không nói.
Nàng cũng không giận, viết xong một nét cuối cùng, đốt cháy lá bùa, lá bùa cũng không bị đốt thành tro mà chỉ hóa thành một ngọn lửa màu lam nhạt đảo quanh trong phòng, cuối cùng dừng lại trên hộp trang điểm bên cạnh gương đồng.
Chiêu này gọi là Tầm Tung Khế, là biện pháp thuật sĩ dùng để triệu hoán quỷ hồn, phạm vi hữu hạn hơn nữa tác dụng không lớn, nhưng dùng tìm sinh hồn trong một gian phòng nhỏ cũng thừa sức rồi.
Lúc thấy ngọn lửa lam nhạt dừng trên hộp trang điểm, Liễu Thu Nương biến sắc.
Giang Lâm không mặn không nhạt nói:” Không nói bản quân cũng có thể tìm được, thật sự cho rằng cần nhờ ngươi nói sao? Một lệ quỷ nho nhỏ cũng dám làm càn như vậy, thật là có bản lĩnh.”
Nói xong, nàng mở trang điểm trang điểm, chỉ thấy dưới đáy hộp cất giấu một viên đá đen tuyền.
Liễu Thu Nương kinh ngạc, trước đó Giang Lâm ép hỏi một đống lớn, nàng cho rằng người này tất nhiên sẽ không tìm được, do đó không chút sợ hãi, lúc này nhìn thấy Giang Lâm muốn lấy viên đá đi, dưới tình thế cấp bách nàng liều mạng cũng muốn ngăn cản, giống như thiêu thân lao vào trong lửa.
Đáng tiếc không đợi nàng đến gần, một đạo linh lực từ ngoài cửa đánh vào, lập tức kéo nàng đi.
Người đến chính là Mộc Thanh, một thân bạch y nhẹ nhàng.
Giang Lâm vô thức nhìn lại, nhìn thấy người này thần sắc lạnh nhạt, trong tay còn ôm một nữ nhân xiêm y không chỉnh tề, nữ nhân tóc trắng nàng chưa từng gặp qua, nhưng bộ y phục kia lại vô cùng quen thuộc — là Mộc Thanh từng mặc.