Chương 3: Lấy Lòng
Nghiệt chướng này quả thật thông minh, muốn mượn việc này để lưu lại, đáng tiếc Mộc Thanh nhất quán lãnh đạm, cứu tính mệnh của nàng đã quá thiện tâm, không lưu lại chính là không lưu lại.
Bạch Xu cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.
Mộc Thanh coi như nhân nghĩa, chí ít cũng cho nàng ăn no, Côn Sơn này ngoại trừ hoa mai chính là đá và tuyết trắng, hoang vu cằn cỗi không thích hợp ở lâu, nếu đã hóa thành hình người, xuống nhân gian rèn luyện một chuyến cũng không sai, hoặc đi ra bên ngoài mở rộng kiến thức một phen, dù sao cũng tốt hơn vẫn luôn ở một góc hẻo lánh như thế này.
Sau khi đuổi người đi, Mộc Thanh bố trí thêm một đạo kết giới xung quanh gian nhà gỗ, lần này nàng dùng hết mười phần thực lực, không gì phá nổi.
Bạch Xu không hiểu vì sao phải đuổi nàng đi, rõ ràng sáng sớm còn rất tốt, nàng cố chấp canh giữ ở ngoài cửa, gọi với vào bên trong:” Không đi, không đi… A Xu không đi….”
Những từ ngữ nàng biết ít đến đáng thương, cô độc đứng ngoài cửa nửa ngày cũng chỉ biết hô lên một câu như thế.
Mộc Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tĩnh tâm đả tọa, không hề bị những việc bên ngoài quấy nhiễu, từ đầu đến cuối ngay cả mí mắt cũng không nâng một cái.
Đỉnh núi xưa nay giá rét, gió lạnh cùng với đại tuyết trắng như lông ngỗng không ngừng gào thét, không bao lâu đã phủ một lớp tuyết dày, gần như đắp qua khỏi bậc cửa, trên đầu trên vai Bạch Xu phủ đầy tuyết, nàng tuy là yêu nhưng vẫn sợ lạnh, dù sao cũng chỉ mới hóa hình trong lúc mơ mơ hồ hồ, còn không biết cách dùng yêu thuật chống đỡ cái lạnh, cũng giống như lúc bản thân còn là một con tiểu hồ ly chỉ biết hấp thu thiên địa linh khí.
Nàng chưa từ bỏ ý định, bướng bỉnh không chịu rời đi, lúc mới đầu còn có thể kêu vài tiếng, nhưng chậm rãi nhận thấy Mộc Thanh căn bản sẽ không phản ứng, nàng cũng không tiếp tục lãng phí sức lực nữa, thông minh mà chạy đến ngồi xổm dưới mái hiên để tránh tuyết.
Một người một yêu cách một đạo kết giới không ngừng giằng co, từ sáng sớm đến chiều tối.
Đại tuyết chưa từng ngừng nghỉ, đã phủ dày đến tận bắp chân, Bạch Xu vừa đói vừa lạnh, nàng nhìn vào bên trong một cái, thấy Mộc Thanh còn đang tĩnh tọa nhắm mắt tĩnh tu bất động như núi.
Nàng có chút sa sút tinh thần, ngay cả cái đuôi cũng rũ xuống.
Ngay lúc này Mộc Thanh mở mắt ra, bất động thanh sắc dùng khóe mắt liếc nhìn ra ngoài cửa, bởi vì cửa che khuất tầm nhìn, nàng chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân thể một đối phương, cùng với chiếc đuôi xoã tung rũ xuống quét tới quét lui trên nền tuyết.
Chiếc đuôi kia quả thật một khắc cũng không ngơi nghỉ, một hồi quét qua, một hồi lại vỗ hai cái lên mặt tuyết, có lẽ là đang giết thời gian, buồn chán tiêu khiển mà thôi.
Mộc Thanh thu hồi ánh mắt, nàng đứng dậy, vẫn không hề để tâm mà đến nhà bếp ở sát vách nhóm lửa chuẩn bị thức ăn.
Ngoài cửa Bạch Xu thoáng chốc vểnh tai lên, phút chốc thu cái đuôi lại, ló đầu từ phía sau cửa nhìn trộm, dường như nàng rất sợ Mộc Thanh sẽ ra ngoài đuổi nàng đi càng xa hơn.
Mộc Thanh ngay cả ánh mắt cũng chưa từng cho nàng một cái, trực tiếp đi vào nhà bếp, lúc đi ra bưng một chén mì nóng hầm hập. Mì nước trong, ngay cả rau xanh cũng không có một cọng, hơn nữa không có nước dùng, hương vị tất nhiên không có gì dặc sắc, nhưng trong mắt Bạch Xu đó chính là sơn trân hải vị, nàng đã sớm đói bụng hiện tại thấy cái gì cũng ngon.
Đáng tiếc Mộc Thanh không những không mời nàng ăn cùng, mà còn đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn nàng ở bên ngoài. Bạch Xu giật mình, đôi tai và chiếc đuôi lập tức cụp xuống, chắc hẳn là thương tâm, nàng là yêu quái ở chốn thâm sơn, không biết che giấu, thất tình lục dục biểu hiện rất trực tiếp.
Bầu trời tối đen, đêm nay không trăng không sao, tối như mực đưa tay không thấy năm ngón.
Tuyết rơi dày trên mặt đất, nửa bước khó đi, những nhành mai xung quanh đều bị tuyết trắng bao trùm, phần lớn vẻ diễm lệ cũng bị chôn vùi trong sắc trắng, trong phòng chẳng biết khi nào đã sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt yếu ớt hắt ra từ ô cửa sổ, chiếu lên nền tuyết trắng xóa.
Lúc tiêm đèn sắp cháy hết, Mộc Thanh bước đến điều chỉnh một chút, ngọn đèn dầu lập tức sáng hơn một ít, nàng buông phiến trúc, đang định rót một tách trà nóng lại phát hiện ngoài cửa sổ hiện lên một cái bóng, động tác không khỏi dừng một chút, rồi lại xem như chưa từng phát hiện.
Trà nóng bốc khói nghi ngút, nhiệt khí lượn lờ, nàng rũ mi suy nghĩ rồi nâng chén nhấp một ngụm nhỏ.
Phía dưới cửa sổ, chiếc đuôi trắng lấp ló phất qua.
Mộc Thanh lại cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng, ngón tay thon dài nâng lấp chén trà, làm như không phát hiện được.
Nghiệt chướng lỗ mãng, dường như thật sự cho rằng nàng không nhìn thấy, lại to gan phất đuôi, ngay cả đôi tai cũng lộ ra hai chóp nhọn. Mộc Thanh rũ mi, buông chén trà, vẫn không phản ứng.
Bạch Xu chính là cố ý muốn cho người ở bên trong phát hiện ra nàng, nhưng Mộc Thanh vẫn bất động, không rõ đây là ý gì, Mộc Thanh vẫn tiếp tục làm chuyện của mình, cho đến gần giờ tý mới thong thả bước đến gần cửa sổ.
Lúc này Bạch Xu ngồi bên ngoài kết giới dưới ô cửa sổ cũng sắp ngủ gật, nàng cảnh giác phát hiện có người đến, tâm trạng vui vẻ, nhưng vẫn chưa vui vẻ mấy giây, người ở bên trong đã vươn tay trực tiếp đóng cửa sổ lại, tuyệt tình đến cùng.
Nàng không biết làm sao sững sốt một hồi mới vội vàng đứng dậy khỏi đống tuyết, đèn trong phòng đã tắt, rơi vào ám trầm.
Thời tiết đêm nay đặc biệt khắc nghiệt, băng lãnh ngấm từ da thịt vào tận xương tủy, trong phòng không hề có bất kỳ động tĩnh gì, hẳn là đã ngủ. Bạch Xu không chỗ để đi, cũng không muốn đi, vì vậy biến về nguyên hình ngay dưới ô cửa sổ, nằm co ro trong y phục để chống đỡ hàn lãnh, cứ như vậy chịu đựng cả một đêm.
Nàng vốn là yêu thú trên Côn Sơn, quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, ngủ ở bên ngoài một đêm cũng không sao, chỉ là phong tuyết trên núi quá lớn, tuyết rơi xuống nhanh chóng hoàn toàn vùi lấp nàng.
Ngày hôm sau Mộc Thanh không ra ngoài từ sáng sớm nữa, chờ lúc Bạch Xu tỉnh ngủ bò ra khỏi lớp tuyết trong phòng đã sớm vắng vẻ, nàng không biết Mộc Thanh đã ra ngoài từ lúc nào, bị kết giới ngăn trở, nàng cho rằng đối phương vẫn còn ở bên trong, liền yên tĩnh đi tới cửa chờ đợi.
Cửa vẫn không mở, mãi đến lúc mặt trời lặn phía tây cánh cửa vẫn đóng chặt.
Bạch Xu vừa lạnh vừa đói, rơi vào đường cùng chỉ đành đi kiếm ăn trước.
Giờ Tuất, Mộc Thanh mới chậm rãi trở về.
Hôm nay nàng đến vách núi ở tận sâu trong rừng mai, ở bên kia đến lúc trở về đã trễ như vậy, xa xa nhìn thấy xung quanh gian nhà gỗ không có ai, nàng cho rằng Bạch Xu đã rời đi, liền thu kết giới.
Vào nhà, thắp đèn.
Bên ngoài tiếng gió vẫn không ngừng, đại tuyết không giảm.
Tông chủ dùng truyền âm phù thăm hỏi, hỏi nàng sáng nay trải qua như thế nào, dài dòng căn dặn vài câu nhằm bày tỏ sự thân thiết. Mộc Thanh nhất quán không thích dài dòng, ngắn gọn trả lời:”Làm phiền tông chủ quan tâm, tất cả mạnh khỏe.”
Chờ tông chủ truyền âm đến lần nữa, lại dong dài hỏi thêm hai câu, đều là những chuyện râu ria, nàng chỉ nghe xong mà không hồi âm, rất tuyệt tình.
Tông chủ cũng rất tự giác không làm cho người ta phiền chán, sau đó không tiếp tục truyền âm đến quấy rầy nữa.
Nửa khắc sau, Mộc Thanh tắt đèn đi ngủ, chỉ là mới vừa nằm xuống đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có tiếng xào xạc, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy trên cửa sổ có một đạo thân ảnh nho nhỏ.
Là một nắm lông đang cật lực bò lên cửa sổ, hai chân trước bám chặt trên bệ cửa, hai chân sau treo giữa không trung, hư không giãy dụa vài cái, rốt cục mượn lực của chiếc đuôi mà bò lên.
Ngoại trừ Bạch Xu còn có ai.
Côn Sơn rất hiểm trở, đỉnh núi ngoại trừ rừng mai thì không có gì khác, đừng nói thực vật, giữa mùa đông ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng khó mà tìm được, phải xuống sườn núi hoặc chân núi mới có thể tìm được thức ăn. Bạch Xu đến giữa sườn núi một chuyến, tìm nửa ngày mới tìm được mấy quả trái cây dại, bản thân nàng ăn hơn phân nửa, lưu lại hai quả mang về cho Mộc Thanh.
Biết được kết giới đã không còn, nàng dự định cạy cửa sổ đi vào, nào biết vừa mới bò lên trên đứng vững được một chút, đột nhiên lại bị một cổ lực đạo vô hình kéo lại, cả người ngã về phía sau, lại lần nữa ngã chỏng vó vào trong tuyết, trái cây dại trong ngực cũng lăn xa.
Bạch Xu vội vàng đuổi theo trái cây, đuổi kịp, nàng ôm vào trong ngực chậm rãi bò trở lại.
Kết giới lại được dựng lên, nàng không đến gần được, người bên trong quyết tâm muốn nàng rời đi. Nàng cũng không nhụt chí, mỗi chân ôm một quả dại ngồi tựa vào kết giới một hồi, nghỉ ngơi đủ rồi, nàng kéo bộ y phục ở dưới ô cửa sổ ra, nằm ngủ trên đó giống như tối qua.
Trong phòng, Mộc Thanh thoáng nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy nàng hoàn toàn yên tĩnh bản thân mới đi ngủ.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại mới vừa tảng sáng, hôm nay Mộc Thanh sẽ không đi ra ngoài, sáng sớm liền thức dậy tĩnh tọa, chờ tĩnh tọa xong đã đến bình minh, ánh mặt trời đã lên cao.
Nàng không mở cửa sổ, mà mở cửa chính ra.
Nhưng mà vừa mở cửa, nhìn thấy trước cửa đặt hai quả dại đỏ tươi, nàng nhất thời sửng sốt.
Xung quanh nhà gỗ không thấy thân ảnh của bạch hồ, chẳng biết đã đi đâu.
Nàng cúi đầu nhìn một chút, rốt cuộc vẫn không cầm trái cây, không tiếp nhận phần tâm ý này, chỉ là lần này sau khi mở cửa thì không đóng lại nữa.
Bạch Xu rất sớm đã phải đi đến chỗ ngày hôm qua hái trái cây, nàng dự định đi sớm về sớm, nhưng mà vận khí của nàng không tốt lắm, mùa đông rất giá lạnh bên ngoài nào còn có thức ăn, ngay cả thỏ rừng đều trốn ở trong hang không ra ngoài, nàng tìm khắp giữa sườn núi một lượt vẫn không tìm được đồ ăn, cuối cùng chỉ có thể đi xuống chân núi.
Đi xuống chân núi không dễ dàng, tới tới lui lui chính là một ngày thời gian, nàng ở chân núi tìm được không ít thức ăn, sau khi ăn no nê cuối cùng còn bắt một con thỏ rừng mang lên núi làm lương thực dự trữ.
Trở lại đỉnh núi đã là nửa đêm, nàng cho rằng Mộc Thanh đã sớm đi ngủ, nào ngờ nhà gỗ vẫn còn sáng đền.
Kết giới vẫn còn đó, Bạch Xu thức thời nằm sấp dưới khung cửa sổ, lúc này ngay cả cửa sổ cũng không cạy, nàng biết bản thân nhất định vào không được.
Nàng im lặng giữ chặt lương thực dữ trữ mà ngủ, không quấy ầy người ở bên trong.
Mộc Thanh đang đọc sách dưới đèn chợt dừng một chút, hồi lâu sau mới lật một trang sách.
Đèn chẳng biết đã tắt từ khi nào.
Hai quả dại ngoài cửa vẫn đặt ở nơi đó, cũng may hôm nay không có tuyết rơi, bằng không đã sớm bị chôn vùi trong tuyết rồi.
Buổi tối Bạch Xu ngủ ngay dưới khung cửa sổ, ban ngày đi ra cửa ngồi, buồn chán thì nhìn lén trong phòng giết thời gian, nàng rất có kiên trì, không nóng không vội ngồi xuống chính là cả ngày, thỉnh thoảng còn có thể lẩm bẩm, đều là học từ chỗ Mộc Thanh, đông một câu tây một câu cũng không biết đến cùng là đang nói những gì.
Mộc Thanh yên lặng nhìn ra cửa vài lần.
Bạch Xu ôm thỏ rừng vào trong ngực, xem như bảo vật, dự định chờ lúc trời tốt sẽ ăn nó, đây chính là khẩu phần ăn một ngày của nàng, ăn xong vừa lúc có thể đi ngủ.
Thỏ rừng sợ đến liên tục run rẩy, động cũng không dám động.
“Đói bụng….” Bạch Xu nói với nó.
May mà thỏ rừng nghe không hiểu tiếng người, nếu không nó sẽ bị dọa ngất xỉu.
“Đói bụng, chưa ăn no.” Bạch Xu dùng ngón tay trắng nõn chọc vào lưng con thỏ, sau đó nhìn thoáng qua trong phòng, nàng nói những lời này rất lớn tiếng, cố ý nói cho người nào đó nghe.
Lúc này Mộc Thanh vừa lúc đang uống trà, nghe vậy, động tác đều dừng lại, không mặn không nhạt nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa, nghiệt chướng kia làm như không phát hiện, lập tức quay mặt đi, lát sau nhìn thấy Mộc Thanh không có phản ứng gì khác, nàng lại lớn tiếng nói một lần nữa:”Chưa ăn no, không đi, không đi!”