Chương 443: Xinh đẹp
Lạc Thần hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt Sư Thanh Y mông lung, nói: “Bởi vì đặc biệt khả ái.”
Lỗ tai Lạc Thần phiếm hồng, ánh mắt vẫn không nhìn thẳng.
Vô luận lúc này nàng muốn nhìn thẳng vào Sư Thanh Y cỡ nào, đều chỉ có thể chịu đựng dày vò, nàng sợ mình không khống chế được sẽ vượt qua đạo phòng tuyết cuối cùng.
Sư Thanh Y lại trầm thấp nói: “Còn có một nguyên nhân, bởi vì các nàng là người nhà của ngươi.”
Lạc Thần không để khiến dắt tay nàng nữa, mà chỉ tự động thay Sư Thanh Y cọ rửa, những nơi ngón tay lướt qua, đều bị cọ ra bọt xà phòng, phối hợp với thân thể không tỳ vết của Sư Thanh Y, tựa như được bao bọc bởi tuyết trắng.
Giọng nói của Sư Thanh Y xen lẫn vài phần ôn nhu mị hoặc, nàng xuất phát từ tâm can, đang nói lời thật lòng, nghe vào lại càng làm người ta phát nhiệt.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ta muốn biết rất nhiều chuyện của ngươi, người nhà của ngươi, dĩ nhiên cũng là người nhà của ta. Mặc dù cho đến bây giờ ta chưa từng gặp các nàng, nhưng ta muốn biết càng nhiều, như thế ấn tượng về các nàng trong lòng ta, sẽ trở nên càng lúc càng sâu sắc, cho dù không thể gặp được, cũng có thể thường xuyên tái hiện trong lòng.”
Dù sao trên đời này ấm áp tất cả liên quan đến Lạc Thần, nàng đều sẽ nhiệt tình yêu thương.
Lạc Thần nghe xong, bàn tay run rẩy.
Tay nàng cùng da thịt Sư Thanh Y dán chặt, trung gian chỉ cách một lớp xà phòng. Nàng run lên, lỗ chân lông trên người Sư Thanh Y dường như cũng theo đó mà giãn nở, trở nên tê dại, Sư Thanh Y lập tức mím môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Lạc Thần bị nàng ôm lấy, cũng nhìn về phía nàng.
Sư Thanh Y hỏi: “Ngươi run tay cái gì?”
” Có sao?” Lạc Thần mặt không đổi sắc, tiếp tục tắm giúp nàng.
“… Đương nhiên là có.” Sư Thanh Y bị đầu ngón tay của nàng trêu chọc, cảm giác ngứa ngáy trong lòng sắp lan tràn đến tứ chi bách hài, nói: “Ta cảm thấy sau khi ngươi vào phòng tắm, liền có chút khẩn trương, trước đây ngươi không phải như thế, hơn nữa thế nào cũng không chịu… Cởi quần áo.”
Bọt xà phòng trong tay Lạc Thần xoa đến bên hông của Sư Thanh Y, nàng cúi đầu nói: “Hiện tại không giống với trước kia.”
” Có cái gì không giống?”
“Bởi vì hiện tại ngươi….” Lạc Thần lúc này mới nâng mắt, nhìn vào mắt Sư Thanh Y.
Đôi mắt đỏ rực kia đã sắp bởi vì rung động mà bốc cháy, bên trong dường như chứa đầy nham thạch, nếu như không phải hiện tại có dòng nước từ vòi sen đổ xuống, tạm trì hoãn thời gian, chỉ sợ sẽ lập tức phun trào.
Sư Thanh Y ánh mắt bình tĩnh, nàng hãm trong hỏa diễm, không thể lui lại, đối với tình huống của bản thân lại – hồn nhiên chưa phát giác, chờ Lạc Thần nói tiếp.
Lạc Thần không đành lòng nói cho nàng biết chân tướng, liền sửa lời nói: “Ngươi say.”
Sư Thanh Y nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, đối với điểm ấy rất biết tự mình hiểu lấy, chếnh choáng gật đầu: “Ta biết, ta buổi tối… Uống rất nhiều rượu.”
Nàng lại nói tiếp một câu: “Nhưng ngươi không phải thích dáng vẻ của ta sau khi say rượu sao? Ta nhớ kỹ, trước đây ngươi đã từng nói.”
Lạc Thần tựa hồ nhớ đến chuyện quá khứ, gật đầu nói: “Phải, ta đã nói.”
Hiện tại Sư Thanh Y đã không biết ngượng ngùng là cái gì nữa, dục vọng không ngừng thôi thúc nàng tiến về phía trước: “Ngươi cũng thích ta cởi quần áo, đúng không? Mặc dù khối băng trầm muộn như ngươi chưa từng chính miệng nói qua, nhưng ta…biết.”
Đêm nay Lạc Thần bị nàng hỏi nghẹn lời nhiều lần, vấn đền này cũng không biết nên đáp lại nàng như thế nào, như giống như nàng nói, Lạc Thần buồn bực không lên tiếng.
Đôi mắt Sư Thanh Y nước gợn liễm diễm, từng bước một dụ dỗ nàng: “Ngươi có thể không nói lời nào, nhưng ta muốn thấy ngươi gật đầu.”
Lạc Thần rũ mi, chậm rãi gật đầu.
Bọt nước đọng trên vành tai nàng, dọc theo đường cong lả lướt phiếm hồng chậm rãi trượt xuống.
” Ngươi xem ngươi hiện tại ngoan biết mấy, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.” Sư Thanh Y vô cùng thoả mãn, càng dựa sát vào nàng, khí tức lúc nói chuyện dường như muốn hòa cùng hô hấp của Lạc Thần quấn quýt cùng một chỗ: “Vừa rồi còn có một vấn đề, ngươi tránh tránh né né, vẫn còn chưa trả lời, cũng đừng bảo lưu nữ, hiện tại một lần trả lời xong, được chứ?”
Lạc Thần biết nàng muốn hỏi cái gì, trong lòng đã sớm có đáp án, đương nhiên là xinh đẹp.
Nhưng nàng cũng không hé răng, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên người Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y gần kề, hai tay bắt lấy cánh tay Lạc Thần, chậm rãi sờ soạng, sau đó nắm lấy cổ tay Lạc Thần, dắt lấy bàn tay phải của Lạc Thần.
Ngón tay của Lạc Thần theo sự dẫn dắt của nàng mà đi lên, lướt qua xương quai xanh, chạm đến cằm, cuối cùng dừng lại trên môi.
Đôi môi hồng nhuận ướt át của Sư Thanh Y dưới nước nóng, cực kỳ quyến rũ, cánh môi khẽ động, mị thái thiên thành vốn dĩ luôn luôn ẩn dấu cũng thức tỉnh, thời khắc này từng chút hiển lộ trước mặt Lạc Thần.
Ngón tay Lạc Thần run rẩy, vuốt ve cánh môi nàng.
Từng giọt nước trong suốt chảy xuống dọc theo cằm của Sư Thanh Y.
Mà nước cũng dọc theo ngón tay của Lạc Thần, mu bàn tay, kiều diễm trượt xuống.
Dòng nước nối kết các nàng, mỗi một hơi thở đều như tan vào trong nước, tất cả đều là ấm áp phập phồng không thể khắc chế.
Sư Thanh Y híp mắt, bên trong là màu đỏ đốt người, xinh đẹp lưu chuyển.
Hai tay nàng câu lấy cánh tay Lạc Thần, càng tiến càng gần, nhẹ giọng nỉ non: “Ngươi nhìn kỹ, ta cởi quần áo, rốt cuộc có xinh đẹp hay không?”
Lồng ngực Lạc Thần phập phồng, bị dáng vẻ này của nàng mê hoặc, chăm chú nhìn nàng không chuyển mắt.
Chẳng qua chỉ nhìn nàng như thế trong chốc lát, Lạc Thần lập tức nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: “…Xinh đẹp.”
Sư Thanh Y sử xuất tất cả chiêu thức, rốt cuộc chiếm được đáp án nàng chính miệng nói ra, đáy mắt nổi lên tiếu ý đầy hài lòng.
Bất quá nàng thấy Lạc Thần lại bắt đầu tránh né, liền tiếp tục hỏi: “Nếu xinh đẹp, vì sao ngươi lại không nhìn ta?”
Một câu này của nàng hỏi vừa ủy khuất lại vừa cất giấu câu dẫn mềm nhẹ, Lạc Thần nhắm mắt, dường như có thể nghe thấy âm thanh đỗ vỡ của đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình.
Lạc Thần mở mắt ra, lần nữa nhìn về phía Sư Thanh Y.
Lần này nhìn rất trực tiếp, ngay cả hơi nước cũng không che giấu được sự chuyên chú trong ánh mắt.
Nàng ấy xinh đẹp như thế.
Nàng luôn muốn nhìn nàng ấy.
Giọng nói của Sư Thanh Y càng thêm mềm nhẹ, hai tay nâng khuôn mặt Lạc Thần: “Ngươi nói ngươi thích dáng vẻ ta uống say, cũng nói ta không mặc quần áo rất xinh đẹp, vậy hiện tại ta vừa uống say, vừa không mặc quần áo, là ngươi thích nhất sao?”
Đôi môi Lạc Thần khẽ động, theo sự đầu độc của nàng, run rẩy nói: “Phải.”
Dòng nước ào ạt trút xuống.
Sư Thanh Y không hề do dự, khuôn mặt dán về phía trước, chậm rãi ngậm lấy cánh môi của Lạc Thần, nhẹ nhàng mà cắn mút.
Lạc Thần đột nhiên ôm lấy thân thể ướt đẫm của nàng, bắt đầu đáp lại nàng. Sư Thanh Y lúc này có chút không biết nặng nhẹ, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy, càng mút càng mạnh.
Sau đó vén mái tóc dài ẩm ướt, cắn vào cần cổ Lạc Thần.
Lạc Thần có chút đau đớn, nhưng cũng chỉ tùy ý nàng, lúc đôi mắt rũ xuống, nước đọng trên hàng mi dài tựa như những viên trân châu lấp lánh. Nàng vùi mặt vào hõm vai Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cắn càng sâu, nàng vùi đầu càng sâu, từng giọt nước vỡ vụn theo động tác của nàng.
Lạc Thần hàm hồ nói: “Trước đó không phải ngươi nói ngươi khó chịu sao, có thể là nhiễm phong hàn, chờ ngươi khỏe rồi mới tiếp tục được không?”
Tay của Sư Thanh Y trượt xuống dọc theo thân thể Lạc Thần, cởi nút quần, vói vào mép quần đã bị nước thấm ướt của Lạc Thần, tìm đến nơi ấm áp nhất, ngoài miệng nói: “Ta… bây giờ đã hết cảm mạo rồi.”
Kỳ thực nàng biết, đó chỉ là một cái cớ để nàng dừng lại bởi vì lúc đó cảm thấy bản thân quá kỳ lạ mà thôi.
Lạc Thần phối hợp nàng, thân thể dán sát vào ngực nàng: “Khỏi nhanh như vậy sao?”
Ngón tay của Sư Thanh Y ở nơi ẩm ướt lúc sâu lúc cạn, nàng muốn cố gắng giữ đúng mực, nhưng trong lòng lại như có mưa rào lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên, nhất thời quên trả lời Lạc Thần, đồng thời cắn vào vai Lạc Thần.
Bão táp dường như muốn thổi tung nham thạch trong mắt, Sư Thanh Y sắp không khống chế được cảm giác nóng rực kia, cắn vô cùng cố sức, để lại dấu răng thật sâu, còn mơ hồ thấy máu.
Lạc Thần nhíu chặt mi tâm, chỉ là gắt gao ôm lấy Sư Thanh Y, chịu đựng, gần như treo ở trên người nàng.
Sư Thanh Y cảm giác được mùi máu tươi trong miệng, trong lòng trầm xuống, lập tức buông tay, khẩn trương nhìn Lạc Thần, phong vũ lúc này đột ngột tán đi.
Lạc Thần chảy máu, cho dù nàng đang say, cũng lập tức nhận thức được trạng thái của mình lúc này, nơi này là trong thôn, nguy cơ tìm ẩn, mà không phải là tiểu của các nàng trước đây. Nàng như bây giờ, làm sao có thể chạm vào Lạc Thần, nàng nhất thời hối hận muôn phần, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.
Ngoài miệng càng ấp úng: “Ta…. Ta….”
Khóe môi Lạc Thần treo nụ cười yếu ớt, hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
Lạc Thần càng không để tâm đến vết cắn kia, Sư Thanh Y lại càng hổ thẹn.
Nàng lắp bắp nói: “Ta… Ta cảm thấy mình lại khó chịu, hẳn là lại bị cảm, không thể… Không thể lây nhiễm cho ngươi.”
Lạc Thần nói: “Trong một đêm ngươi còn có thể nhiễm phong hàn hai lần?”
” Không… Không thể sao?” Sư Thanh Y gần như không dám nhìn nàng.
” Có thể.”
Sư Thanh Y tiến đến bên gáy nàng, cẩn cẩn dực dực thổi nhẹ lên dấu răng, vô cùng đâu lòng, giống như dỗ dành tiểu hài tử: “Ngoan, thổi sẽ không đau nữa.”
Lạc Thần nhẹ giọng cười nói: “Không đau.”
” Là ta không tốt, đều do ta, ta rõ ràng không thể như thế, còn…còn….” Nàng mặt đỏ tai hồng, nhiều nhất vẫn là hối hận.
“Còn câu dẫn ta?” Lạc Thần tiếp lời nàng.
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói: “Đây là một đêm khổ cực nhất trong đời ta, cũng là một đêm nhiều màu sắc nhất.”
Hơi nước bao trùm các nàng, dòng nước trút xuống, thời khắc này hai người ôm nhau không hề có lo lắng.
Sư Thanh Y mở to đôi mắt, nghe được có chút mờ mịt.
Lạc Thần rất quen thuộc dáng vẻ say rượu tỉnh lại của Sư Thanh Y, nói: “Ngươi uống rượu, cũng không biết sau khi ngươi tỉnh rượu, sẽ nhớ được bao nhiêu, nhưng có một việc ngươi đừng nên quên, đây cũng là một đêm ngươi nợ ta nhất nhất, ta sẽ ghi chép tường tận trong sổ nợ.”
Sư Thanh Y: “…”
“Nhớ kỹ sao?” Lạc Thần hỏi nàng.
“Nhớ… Nhớ kỹ.” Sư Thanh Y ảm đạm đáp lời nàng.
“Vậy tiếp tục tắm gội đi.” Lạc Thần buông nàng ra.
Sư Thanh Y liên tục cam đoan với nàng: “Được…Lát nữa chỉ tắm thôi, ta tuyệt đối sẽ không động tay động chân với ngươi, ta xin thề.”
Lạc Thần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, sau đó cởi quần áo, tắm cùng Sư Thanh Y. Lúc này Sư Thanh Y không dám có tâm tư gì khác, chỉ là thấy dấu răng trên cổ Lạc Thần, trong lòng nàng liền đau đớn, Lạc Thần muốn nàng làm thế nào nàng liền làm thế nào, vô cùng ngoan ngoãn.
Rốt cuộc tắm xong, hai người sấy tóc, có thể lên giường nằm.
Cả người Sư Thanh Y đều thả lỏng, nàng không biết lúc này là giờ nào, buồn ngủ kéo đến, nàng cũng lười nhìn điện thoại, chỉ là cảm thấy hiện tại nhất định đã vô cùng trễ rồi.
Nàng trở mình, ôm lấy Lạc Thần, khuôn mặt vùi vào cổ Lạc Thần, nói: “Hôm nay…ta có thể ngủ nướng sao?”
“Có thể.”
“Vậy ngươi cũng cùng ta ngủ nướng đi.” Sư Thanh Y đã gần như thanh tỉnh, cọ cọ nàng, trong lòng quyết định phải ngủ đến thiên hôn địa ám.
“Được.” Lạc Thần vỗ nhẹ lưng nàng.
“Ngủ ngon.” Sư Thanh Y nép vào ngực Lạc Thần.
“Ngủ ngon, Thanh Y.”
Một đêm dài dằng dặc chậm rãi khép lại vào thời khắc này, hai người ôm nhau ngủ, quá mệt mỏi nên rất nhanh đã nặng nề ngủ say.
Mãi cho đến lúc mặt trời mọc, thôn dân lần lượt thức giấc, lại lần nữa bắt đầu một ngày mới. Ánh sáng bên ngoài càng lúc càng chói mắt, nhưng rèm cửa sổ trong phòng của hai người các nàng vẫn thanh lương yên tĩnh.
Tám giờ năm mươi, Thiên Thiên từ trong phòng đi ra, xuống lầu đến nhà bếp nhìn một chút, phát hiện nhà bếp không chút khói lửa, không có dấu hiệu chuẩn bị bữa sáng, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngày thường vào giờ này Sư Thanh Y và Lạc Thần đã sớm thức dậy, hẳn là đang làm điểm tâm mới đúng.
Thiên Thiên đến tầng lầu của Sư Thanh Y và Lạc Thần, xa xa nhìn thấy cửa phòng đứng hai người, Trường Sinh đứng, Ngư Thiển ngồi xổm trên mặt đất, nhưng đều áp tai vào cửa, cũng không biết đang làm gì.
“Tâm can bảo bối, Ngư tiểu thư, các ngươi làm gì?” Thiên Thiên cười khanh khách tiến đến, nhìn hai người: “Nghe trộm không phải hành vi tốt.”
Trường Sinh nghi hoặc nói: “Thiên cô nương, sáng sớm ngươi có từng nhìn thấy A Cẩn và A Lạc không?”