Chương 435: Lấy hộp
Lạc Thần đứng trước cửa, cẩn thận phân biệt mùi hương kia, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Nếu như là bởi vì vừa rồi Nhất Thủy đi tắm, vậy Nhất Thủy cũng có thể đã sử dụng sữa tắm của chuẩn bị chuẩn bị trong phòng tắm, trong phòng không chỗ nào không có mùi hương của loại sữa tắm này.
Còn nếu nói Nhất Thủy dùng sản phẩm dưỡng da, hoặc là dùng nước hoa, cũng không thể nào nói nổi, hắn cũng không giống như loại người tỉ mỉ như thế.
Lạc Thần luôn luôn cẩn thận, cũng từng hoài nghi có phải trong phòng Nhất Thủy đang ẩn giấu người nào hay không, hoặc là vật gì đó, mùi hương này có khả năng cũng không phải là đến từ Nhất Thủy, mà là thứ khác.
Thông thường nếu như trong phòng còn có vật sống, nàng ngũ cảm nhạy bén, có thể nghe được động tĩnh. Nhưng nàng ngưng thần lắng nghe chốc lát, ngược lại nghe không ra dị thường.
Trong phòng hẳn là chỉ có một mình Nhất Thủy.
” Cảm ơn ngươi.” Nhất Thủy không biết Lạc Thần đang suy nghĩ cái gì, vẫn đắm chìm trong vui sướng ăn ăn đồ ăn vặt, xé mở một túi đồ ăn vặt, cắn một miếng.
Lạc Thần không trực tiếp hỏi hắn, mà chỉ nhẹ giọng căn dặn: “Ăn xong nhớ đánh răng.”
“Được.” Nhất Thủy nghe thế, viền mắt đột nhiên có chút nóng, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Hắn từ nhỏ cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau, từ sau khi ông nội qua đời, ngày tháng sống rất tùy tiện, căn bản không có người để ý hắn. Không nghĩ tới gặp phải Lạc Thần và Sư Thanh Y rõ ràng các nàng cùng hắn chỉ có thể xem như người xa lạ, nhưng lại sẽ chân chính lo lắng cho hắn.
Mặc dù chỉ là một ít chi tiết nhỏ không đáng kể trong cuộc sống, nhưng các nàng sẽ hỏi hắn thích ăn cái gì, đồng thời ở trên bàn cơm thực sự chuẩn bị cho hắn, hơn nửa đêm còn mang đồ ăn vặt cho hắn, đưa nước uống, thậm chí quan tâm căn dặn hắn phải chú ý sức khỏe răng miệng.
Lạc Thần lại nói: “Ban đêm đừng khóa trái cửa.”
Chờ đêm khuya, nàng phải đến lấy chiếc hộp, cửa phòng Nhất Thủy tuyệt đối không thể khóa.
” Vì sao?” Nhất Thủy có chút khẩn trương: “Ta không khóa trái cửa, nếu như có cái gì tiến vào thì làm sao bây giờ?”
” Ngươi càng là như vậy, Vô Thường Lang Quân càng dễ lẻn vào.” Lạc Thần vô cùng tự nhiên mà lừa gạt hắn: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, vì sao Vô Thường Lang Quân lại gõ cửa?”
” Dĩ nhiên là muốn xem trong phòng rốt cuộc có người hay không a.” Nhất Thủy chậm chạp trả lời.
Dù sao thì hắn vẫn cho rằng như thế, nếu không vì sao lang quân luôn gõ cửa lúc nửa đêm, hắn ngứa tay?
” Đúng vậy.” Lạc Thần thuận theo lời hắn, tiếp tục: “Vô Thường Lang Quân gõ cửa, là muốn xác nhận trong phòng có người hay không. Nếu ngươi khóa trái, Vô Thường Lang Quân phát hiện không thể mở cửa, dĩ nhiên biết trong phòng có người, bằng không vì sao cửa sẽ khóa trái, ngươi chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi. Nếu hắn biết ngươi đang ở bên trong, ngươi cảm thấy một cánh cửa, có thể ngăn được hắn sao?”
Nhất Thủy lại càng hoảng sợ, rồi lại cảm thấy Lạc Thần nói rất có đạo lý, hắn bắt đầu luống cuống.
” Ban đêm ta không khóa cửa.” Lạc Thần đạm nhạt nói.
Trời biết mỗi buổi tối trước khi nàng và Sư Thanh Y đi ngủ, Sư Thanh Y đều phải nhiều lần xác nhận cửa phòng có khóa trái cẩn thận hay không, vạn nhất bị người khác đột nhiên xông vào, thấy nàng Lạc Thần Lạc Thần đang thân mật, Sư Thanh Y cũng không mặt mũi nào gặp người nữa.
Sư Thanh Y rất chịu khó khóa trái cửa, Lạc Thần cùng nàng ở cùng một chỗ, nói cái gì mà ban đêm không khóa cửa, dĩ nhiên cũng là lừa Nhất Thủy.
” Thật…. Thật sao?” Trong miệng Nhất Thủy ngậm lấy một miếng khoai tây, lúc nói, miếng khoai di chuyển lên xuống.
“Ừ.” Lạc Thần nói: “Ngươi ở trong phòng, không ra ngoài là được rồi.”
” Vậy nếu như ta không khóa cửa, vẫn sẽ bị Vô Thường Lang Quân phát hiện, ta kêu cứu mạng, các ngươi sẽ kịp thời tới cứu ta sao?” Nhất Thủy thấp thỏm hỏi.
” Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Trong đôi mắt Lạc Thần là một mảnh quang mang u tĩnh.
Có lẽ là lúc Lạc Thần nói chuyện, âm thanh lãnh nhu, rồi lại trầm ổn, toàn thân lộ ra một loại khí tức làm cho người ta vô cùng an tâm. Nhất Thủy từng chứng kiến bản lĩnh của nàng, cũng biết của nàng xác thực lợi hại, hiện tại không hiểu sao cũng rất tin tưởng nàng.
Trong nhận thức của một thiếu niên đơn thuần nông cạn như Nhất Thủy, một nữ nhân dung mạo xinh đẹp như thế, còn luôn tỉ mỉ chiếu cố hắn, làm sao có thể lừa gạt hắn?
Huống hồ hắn cảm thấy Lạc Thần đặc biệt có nhãn lực, sẽ tán thưởng vị nữ thần nhà hắn đời đời thờ phụng kia tựa như ánh trăng sáng tỏ, người cùng chung chí hướng như thế, hắn sẽ không hoài nghi.
“Được…Vậy ta không khóa cửa.” Nhất Thủy nói.
Lạc Thần hoãn giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta trở về phòng.”
Nhất Thủy nói lời cảm tạ với nàng, lại nói một tiếng ngủ ngon, đem cửa phòng đóng lại. Lạc Thần đứng trước cửa lắng nghe lần nữa, nghe ra Nhất Thủy quả thật không khóa cửa, cũng không có âm thanh khóa trái, liền xoay người rời đi.
Trở lại gian phòng, Lạc Thần đi thẳng đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt.
Nước lạnh thấm ướt vài sợi tóc hai bên má, nàng giặt sạch rửa một hồi, sau đó lại dùng hai tay phủng một vóc nước, yên lặng nhìn hồi lâu. Lòng bàn tay tựa hồ vẫn lưu lại hương khí ngọt ngào cùng nhiệt độ của Sư Thanh Y, bị nước lạnh thấm ướt, lúc này dường như mới tiêu tán.
Mà chờ nàng nhìn vào gương chà lau cần cổ, nàng phát hiện thứ gì đó, động tác đột nhiên đình trệ.
Nàng khép hờ đôi mắt.
Nhìn kỹ, trong gương da thịt bên gáy có vài vết tích nhỏ ửng hồng, bất quá hơi thấp, ở vị trí tương đối gần xương quai xanh, không nhìn kỹ vẫn nhìn không ra.
Lúc đó ở trên hành lang, Sư Thanh Y hôn cổ nàng, mơ mơ hồ hồ, có đôi khi khống chế tốt lực đạo, biến thành mút vào. Lúc đó cả người nàng tê dại, nhưng vẫn phải bình thản ôm Sư Thanh Y đi về phía trước.
Hiện tại thời gian trôi qua, chỗ bị mút vào để lại hôn ngân.
Lạc Thần nhìn vào trong gương, ngón tay vuốt ve mấy vết hôn ngân, khẽ thở dài một tiếng, bên môi lại mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt.
Là một vết tích bất đắc dĩ, rồi lại ngọt ngào.
Lạc Thần lại lần nữa rửa mặt, trở lại bên giường.
Sư Thanh Y đang nằm trên giường, ngực ôm chăn, đang ngủ say.
Lạc Thần tắt đèn, cũng không nằm vào trong chăn, mà chỉ cách Sư Thanh Y xa một chút, dựa lưng vào đầu giường.
Nàng nghiêng đi khuôn mặt, thần sắc ôn nhu nhìn Sư Thanh Y một lúc, lúc này mới dáng người đoan chính bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Sư Thanh Y trong ảm đạm cảm giác được nàng trở về, vô thức cọ đến, đầu cũng từ trong chăn ló ra ngoài, cứ như vậy bọc chăn nằm lên đùi nàng.
Lạc Thần sợ nàng vùi trong chăn sẽ khó thở, vội vàng cầm mép chăn kéo xuống đến dưới cằm của nàng.
Sư Thanh Y đang ngủ nói mớ, một mực đem chăn đắp lên người Lạc Thần, say đến độ phân không rõ thời tết, hỏi: “Ngươi… Ngươi có lạnh không?”
Lạc Thần cúi đầu, xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ là mùa xuân, vô cùng ấm áp.”
Sư Thanh Y không nghe rõ, vẫn lo lắng nàng bị lạnh, lần thứ hai đắp chăn cho nàng, sau đó giống như con như nhau nhỏ cuộn tròn trên người nàng, tiếp tục ngủ.
Lạc Thần vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ, thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng chờ đến ba giờ sáng.
Thời gian này là lúc người ta ngủ tương đối trầm, Lạc Thần cầm lấy điện thoại của mình nhìn thời gian, Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế vùi vào người nàng, Lạc Thần không đành lòng quấy nhiễu, cẩn cẩn dực dực ôm lấy nàng, để nàng nằm sang một bên.
Thoát khỏi Sư Thanh Y cần mất một phen công phu, Lạc Thần bước chân mềm mại tựa lông vũ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng lại lần nữa đến cửa phòng Nhất Thủy, yên lặng nghe động tĩnh bên trong.
Bên trong không có động tĩnh gì, Nhất Thủy hẳn là đang ngủ.
Lạc Thần vặn nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa, Nhất Thủy quả thật không khóa trái cửa. Nàng đẩy cửa ra một độ lớn thích hợp, trong phòng vô cùng hôn ám, chỉ có một chút ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, rơi trên sàn nhà, chiếu ra quang ảnh tĩnh lặng.
Nhất Thủy vùi trong chăn, đang ngủ say.
Chiếc hộp kia là vật tổ truyền của Hạ gia, đời đời thủ hộ, trọng yếu đối với Nhất Thủy như thế, hắn tuyệt đối không thể tùy tiện đặt để. Nhất là hiện tại ở trong nhà người khác, tiềm thức nhất định không cảm thấy yên tâm, nhất định sẽ đem hộp giấu kỹ.
Lạc Thần mượn ánh trăng mờ ảo trong phòng, ánh mắt chậm rãi chuyển động.
Mặc dù trong bóng đêm nàng cũng có thể thấy rõ, nhưng thị giác cũng không tốt như Sư Thanh Y, vẫn bị giới hạn trong một khoảng cách nhất định. Nếu như Sư Thanh Y ở chỗ này, tất cả đồ vật trong phòng đối với Sư Thanh Y, cũng đơn giản như lấy đồ trong túi.
Lạc Thần yên lặng tìm một vòng, cũng không phát hiện bất cứ tung tích gì của chiếc hộp.
Bất quá nàng lại cảm giác được tiếng bước chân rất khẽ, đang tiến về phía này.
Tiếng bước chân không hề ổn định, nghe như có chút xiêu vẹo. Nếu là bình thường, nàng nhận thấy có tiếng bước chân đến gần, nhất định muôn phần cảnh giác, sẽ ẩn giấu tung tích tạm thời lánh đi, nhưng lần này nàng lại không làm như vậy.
Lạc Thần nhìn lại, nhìn thấy trước cửa đứng một người.
Sư Thanh Y vịn khung cửa, thò người vào trong, như là vô cùng hiếu kỳ nhìn xung quanh. Chờ nàng thấy được Lạc Thần, lúc này mới hài lòng, cũng không có lo lắng, trực tiếp cất bước đi đến, lúng túng lên tiếng nói: “Ngươi…”
Ngôn ngữ của nàng nhiễm men say, vốn là oán trách Lạc Thần vì sao không đợi nàng, tự mình đi lấy chiếc hộp.
Lạc Thần tay mắt lanh lẹ, lập tức tiến lên bưng kín miệng của nàng, tay kia nhẹ nhàng ôm eo nàng, dẫn theo nàng đi ra cửa. Cũng may nàng sau khi say rượu, giọng nói tương đối thấp, hơn nữa nhu nhuyễn, cũng không gây nên động tĩnh rõ ràng gì.
Nhất Thủy không nghe thấy, vẫn ngủ rất say.
Sư Thanh Y bị Lạc Thần che miệng, vô cùng mờ mịt, lại có thể cảm giác được tay Lạc Thần che rất ấm áp, nhất là cảm giác da thịt tiếp xúc thực sự quá mức quen thuộc, nàng chợt hốt hoảng.
Nhớ kỹ trước kia, nàng và Lạc Thần thân mật, có đôi khi có đôi khi không khống chế được thấp giọng ngâm khẽ, lại cảm thấy xấu hổ, sẽ tự mình che miệng lại. Nhưng đôi khi, Lạc Thần một tay trêu chọc nàng, tay kia sẽ đồng thời giúp nàng che miệng.
Phương thức này ngược lại khiến Sư Thanh Y càng chịu không nổi, lúc đó nàng sẽ phối hợp Lạc Thần, hôn vào lòng bàn tay đang che trên miệng mình.
Sư Thanh Y còn chưa tỉnh rựa, khiến nàng dần không phân biệt rõ vãng tích và hiện thực.
Hiện tại nàng xem Lạc Thần che miệng nàng, xuất phát từ vô thức, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay mềm mại của Lạc Thần.
Lạc Thần chỉ cảm thấy cả bàn tay đều tê dại, muốn thu lại rồi lại không thể thu lại, vẫn bưng kín miệng nàng, tùy ý nàng hồ đồ, đem Sư Thanh Y dẫn đến trước cửa phòng. Tay kia dựng thẳng ngón trỏ, dán bên môi mình, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Ai biết, Sư Thanh Y lại hơi nghiêng đầu, nhìn nàng, dĩ nhiên cũng bắt đầu học theo động tác của nàng.
Nhưng miệng của Sư Thanh Y bị bưng kín, chờ nàng mơ mơ màng màng mà dựng thẳng ngón trỏ, vừa đến gần liền đụng phải bàn tay của Lạc Thần. Sư Thanh Y thử vài lần, không thể thành công, liền thay đổi chủ ý, đem ngón trỏ của mình đặt lên môi Lạc Thần.
Đặt lên môi nàng hay môi thê tử nàng, cũng là như nhau.
Sư Thanh Y hiện tại không có tâm tư gì khác, chỉ là cảm thấy mỹ mãn mà thôi.