Chương 5: Buộc cùng một chỗ
” Được rồi, Cảnh Xu, mấy ngày nay thân thể thế nào?”
” Mạc Việt sư tỷ yên tâm, ta đã không sao nữa, ngủ hai ngày thì tốt rồi. Được rồi, lại nói chỗ ta có chút đồ ăn vặt, các ngươi các ngươi vừa mới đến, ta cho các ngươi ăn đi: “Nói nói liền đứng lên đến trước ngăn tử, mở ngăn tủ lấy ra một túi giấy.
Lý Viện Viện một chút cũng không có ý thức của người làm sư tỷ, gào to đứng lên mở túi giấy của Bạch Cảnh Xu: “Oa oa, là hạt dẻ, trời ạ, mùa đông thế này ngươi còn có hạt dẻ! Ta muốn ta muốn!”
Tần Lục sủng nịch nhìn nàng, đồng thời căn dặn: “Chậm một chút, đừng đoạt.”
Lý Viện Viện lột một hạt ném vào trong miệng, nheo mắt hưởng thụ nói: “Thật ngọt, thơm quá, thực sự là quá ngon rồi, ta nói Cảnh Xu, ngươi không ăn sao?”
Bạch Cảnh Xu mỉm cười: “Trong nhà mang đến.”
Động tác tách hạt dẻ của Mạc Việt dừng lại, Tần Lục liễm mi, ngay cả Lý Viện Viện luôn tranh cãi ầm ĩ cũng nhất thời yên tĩnh.
Duy chỉ hai người thần sắc bất biến, Lâu Hoàng Dự cầm vài hạt dẻ nhìn một chút mới nói: “Hạt dẻ này không tệ, còn là mẫu thân ta tự tay chọn.”
Tình huống trong nhà Bạch Cảnh Xu bọn họ ít nhiều cũng biết, lần này sư muội bị thương còn không phải là bởi vì chuyện xấu trong nhà sao. Mọi người đều hiểu ý, vừa nghe nói là trong nhà mang đến, theo lý thường sẽ nghĩ là từ Bạch gia mang đến, nhưng hiện tại vừa nghe Hoàng Dự nói như thế, mọi người nhất thời thở dài một hơi.
Lý Viện Viện tiếp tục ném hạt dẻ vào trong miệng, Tần Lục cũng giúp nàng tách vỏ: “Ta nói Cảnh Xu, không phải ngươi đến ở nhà Hoàng Dự đi?”
Hoàng Dự cười mà không nói, nàng hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Bạch Cảnh Xu, Bạch gia đối với nàng mà nói bất quá là một nơi có những người có quan hệ huyết thống, nhưng không phải là nhà, tương phản, nàng càng thân thiết với Lâu gia, ở mức độ nào đó mà nói, Lâu gia mới là nhà của nàng.
Bạch Cảnh Xu phủi phủi tay, đem tất cả hạt dẻ đã chuẩn bị đưa cho Mạt Việt, mới chậm rãi nói: “Lúc nhỏ ta từng sống ở nhà Hoàng Dự.”
” Thì ra là như thế a. Khó trách tình cảm giữa các ngươi như thế.” Lý Viện Viện hiểu rõ mà gật đầu.
Nói đến trước đây ở tại Lâu gia, chuyện này cũng phải quy công cho ý muốn nịnh bợ của Bạch Cừ. Bạch gia cho tới nay đều dùng kinh thương làm chính, có thể nói là kinh thương thế gia. Bất đồng chính là, Lâu gia bọn họ đời đời làm quan, hơn nữa gia gia của Hoàng Dự là thái phó đương triều, lão sư của đương kim hoàng thượng, phụ thân của nàng cũng là thượng thư, đại ca ba năm trước đây thông qua khoa cử tiến vào triều đình, bởi vì đối nhân xử thế chính trực lại có gia tộc che chở, từng bước thăng tiến, tuổi còn trẻ đã là Binh Bộ Thị Lang.
Công cao chấn chủ đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, bởi vậy đối với vị ca ca còn lại và Hoàng Dự, phụ thân của nàng yêu cầu không cao, có thể nói, bọn họ thích làm cái gì thì làm cái đó, cũng không nhất định phải vào quan trường.
Nhị ca của Hoàng Dự học thức uyên bác lại yêu thích hài tử, cho nên bản thân đi làm một tiên sinh ở học đường, còn tam ca của nàng, thích du ngoạn, quanh năm suốt tháng ngao du giang hồ, mà Hoàng Dự, được đưa lên núi học võ.
Lâu gia, có thể nói là gia tộc chạm tay có thể bỏng.
Mà thương nhân là gia cấp thấp kém nhất, cho nên Bạch gia bọn họ làm sao có thể trào cao qua lại cùng gia tộc được mọi người xua như xua vịt này? Bởi vì trước đây nhị ca của Hoàng Dự du ngoạn giang hồ bị người khác tính kế thiếu chút nữa đánh mất tính mạng, ngẫu nhiên được Bạch Cừ cứu giúp, được rồi, chính là như thế mới ‘trèo cao’ đến được Lâu gia.
Cho nên, giao tình của hai nhà cũng không tệ lắm, nhất là Bạch Cừ đem Bạch Cảnh Xu ném tới Lâu gia, ngoài mặt nói là buôn bán bất tiện chiếu cố hài tử, nên gửi gắm cho Lâu gia.
Vừa lúc Cảnh Xu và Hoàng Dự hai người hai người tuổi tác tương đương, mà Lâu gia chỉ có một bảo bối nữ nhi, có một bằng hữu cùng tuổi, bọn họ đương nhiên là cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Nhưng Bạch Cừ, ý đồ chân chính của hắn không đơn giản như vậy, hắn là muốn hạ thủ từ phía nữ nhi, khiến các nàng từ nhỏ đã có quan hệ tốt, sau này làm việc cũng thuận tiện.
Vì vậy bắt đầu từ sáu tuổi đến tám tuổi, hai người các nàng có thể nói là cùng ăn cùng ở.
Cuộc sống sau tám tuổi, nhớ đến khiến ánh mắt Bạch Cảnh Xu tối sầm lại, không đề cập đến cũng được.
Thấy Bạch Cảnh Xu một mực lột hạt dẻ cho Mạc Việt, mà Hoàng Dự cũng chỉ là lột mà không ăn, Tần Lục nghi hoặc: “Ta nói, Cảnh Xu, ngươi lột hạt dẻ thế nào đều cho Mạc Việt sư tỷ a?”
Lý Viện Viện nhét đầy cả miệng, gật đầu: “Ngươi thế nào không cho Hoàng Dự?”
Bạch Cảnh Xu vô cùng buồn cười, bất quá loại cảm giác tùy thời tùy chỗ đều có thể ràng buộc cùng Hoàng Dự, khiến nàng vô cùng hài lòng. Tâm tư bí mật dường như cũng bị vây lấy bằng một tấm vải bông, rất ấm.
Giữa mi mục của nàng có chút tiếu ý, ngữ khí rất đạm nhạt: “Hoàng Dự không thích ăn hạt dẻ, ta cũng không thích lắm.”
Lý Viện Viện: “…” Vì sao nàng sẽ có loại cảm giác nếu như Hoàng Dự thích ăn thì sẽ không tới phiên các nàng nữa?
Tần Lục: “Cho muội, ăn nhiều một chút.”
Mạc Việt: “….” Nàng phát hiện mình tựa hồ có chút dư thừa?
” Được rồi, bên ngoài tuyết rất lớn, vừa rồi lúc bọn ta đến thấy có vài sự đệ sư muội ở bên ngoài nghịch tuyết. Nếu không thì, chúng ta cũng đi chơi đi?” Bọn họ đều là người luyện võ, có nội lực, không mấy sợ lạnh.
Hoàng Dự đem đem tất cả hạt dẻ đưa cho Mạt Việt, trả lời: “Các ngươi đi thôi, ta không đi.”
” Vì sao.” Lý Viện Viện hỏi.
Mạc Việt bất đắc dĩ: “Muội đã khi nào thấy Hoàng Dự sư muội ra ngoài hồ đồ giống như muội chưa? Nàng thích đọc sách, không thích náo nhiệt.”
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đồng thời kết bạn rời đi, lưu lại hai người các nàng.
Lâu Hoàng Dự đứng lên đưa hạt dẻ trong tay cho bọn họ, đồng thời cầm khăn lau tay, Bạch Cảnh Xu rất ăn ý mà cầm túi rác đến.
Thu dọn xong, Lâu Hoàng Dự tiếp nhận quyển sách Bạch Cảnh Xu đưa đến, thuận tay đưa chén nước ấm vừa rồi nàng rót cho Bạch Cảnh Xu, động tác của hai người mây bay nước chảy, ăn ý quả thực khiến người ta thán phục, động tác loại này, các nàng đã lập lại trăm nghìn lần.
Trong suốt quá trình hai người chưa từng lên tiếng nói một câu, Lâu Hoàng Dự nhận lấy sách ngồi xuống chăm chú đọc, nàng một khi đã tập trung đọc sách, sẽ không chú ý tới của bên ngoài.
Bạch Cảnh Xu bưng chén nước đến bên cạnh nàng, nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, có tiếng nói cười xa xa truyền đến, nàng đột nhiên cảm thấy rất bình lặng, năm tháng tĩnh hảo.
Hoàng Dự sở dĩ không ra ngoài, không phải nàng thực sự thích đọc sách đến vô phương tự kềm chế, mà chỉ là sợ Bạch Cảnh Xu một mình ở trong phòng sẽ buồn chán. Bởi vì, thân thể Bạch Cảnh Xu luôn không tốt, cho dù có nội lực hộ thân, nhưng nhưng thực sự muốn đi chơi tuyết, trở về không chừng sẽ phát sốt.
Bệnh căn, bản thân Bạch Cảnh Xu không chú ý, nhưng Hoàng Dự vẫn ghi tạc trong lòng.
Từ năm tám tuổi Bạch Cảnh Xu đã bị đón về Bạch gia. Bạch Cừ đối với nàng cũng không phải đặc biệt tốt, bởi vì Bạch Cảnh Xu từ nhỏ đối với Bạch Cừ đã thể hiện ra sự bài xích thẳng thắn của hài tử, không chút che giấu, nàng không thích người phụ thân đầy bụng tâm cơ kia, tính toán đến cả nữ nhi của mình.
Trong nhà còn có đệ đệ muội muội, nhưng không có một ai là huynh muội ruột thịt của nàng, đều là do thiếp thất sinh ra.
Bởi vì Bạch Cảnh Xu trở lại trong phủ không thích nói chuyện, luôn ở một mình, tiểu hài tử vẫn rất ngây thơ, thấy nàng không để ý đến bọn họ, lâu ngày dài tháng cũng sẽ không phản ứng nàng, thỉnh thoảng còn có thể châm chọc nàng vài câu.
Về sau trong sinh thần bốn mươi tuổi của Bạch Cừ, mọi người ở tiền viện, nàng đứng ở hậu viện, nha hoàn đang bận rộn công việc, không chiếu cố tiểu thư, kết quả giữa ban đêm nàng rơi vào hồ nước băng lãnh, thiếu chút nữa chết đuối, tự mình cố sức bò lên, tìm không được người đã mê man bên bờ hồ, mãi đến hừng đông, mới có người nhớ đến vị tiểu thư kia đã không thấy đâu nữa.
Sốt cao không ngừng, nhặt lại một cái mạng, nhưng bệnh căn không dứt. Thân thể suy nhược quả thực bước đi đều phải thở dốc.
Trước đây Hoàng Dự chuẩn bị học võ, đã nghĩ đến hảo bằng hữu của mình, nên cũng dẫn nàng theo, thân thể của Bạch Cảnh Xu mới tốt hơn một chút, không yếu ớt như trước đây. Bởi vì công lực không kém, thậm chí có thể cùng cao thủ so chiêu.
Nhưng lại bại ở thể lực yếu kém, dễ cảm lạnh nhiễm phong hàn, mặc dù có công lực nhưng luôn sinh bệnh, chung quy là bất hảo.
Khoảng chừng một nén nhang sau đó, một tiểu sư muội chạy đến, nói là Lâu gia gửi.
Hoàng Dự rất ngạc nhiên, cho dù có gửi thư, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp đưa đến chỗ nàng, mà không phải khiến chính nàng đi lấy. Nhìn Bạch Cảnh Xu bên cạnh, ánh mắt nàng chợt lóe, cùng Bạch Cảnh Xu nói vài câu rồi rời đi.
Viết thư chính là phụ thân của Hoàng Dự, Lâu Minh. Hắn là một người trực lai trực vãng, lăn lộn trên quan trường, đối với nhi nữ của mình lại rất thẳng thắn. Bởi vậy trong thư ngay từ đầu cũng không khách sáo và ân cần thăm hỏi, mà nói thẳng chính sự.
Tiểu sư muội thấy sắc mặt của Hoàng Dự sư tỷ nhất thời trầm xuống, của bốn phía có thể so với gió lạnh bên ngoài, nàng không khỏi lui lại phía sau.
“Hoàng Dự tỷ tỷ, Hoàng Dự tỷ tỷ.” Giọng nói mềm nhẹ từ bên ngoài truyền đến, sau vài tiếng gõ cửa liền bị đẩy ra, một tiểu hài tử mặc huyền sam chồm đến.
Lâu Hoàng Dự thu liễm thần sắc, đưa tay đón lấy hài tử đang chồm đến, cười nói: “Hôm nay tại sao lại đến đây?”
“Đã lâu không thấy được Hoàng Dự tỷ tỷ, ta nhớ ngươi.” Vừa nói vừa cọ cọ lên người Hoàng Dự
Tiểu sư muội thấy người đến là tôn tử của chưởng môn Trương Dịch, Trương Nùng, lập tức lặng lẽ lui xuống.
“Được rồi, Hoàng Dự tỷ tỷ, ta nghe nói Cảnh Xu tỷ tỷ sinh bệnh, đã khỏe rồi sao?”
Hoàng Dự đưa tay xoa nhẹ búi tóc tròn tròn của hài tử: “Còn chưa, cho nên Tiểu Nùng không nên quấy rầy Cảnh Xu tỷ tỷ có được hay không?”
Trương Nùng khẽ đảo mắt, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp mà gật đầu: “Vậy chờ nàng khỏe rồi, ta tìm nàng chơi với ta.”
“Được.”
Cũng không phải là Hoàng Dự không nói cho hài tử biết chân tướng, chỉ là hắn quá ham chơi, mỗi lần đều muốn lôi kéo Bạch Cảnh Xu đi qua đi lại, hài tử ngây thơ nếu như để hắn hồ đồ cùng Bạch Cảnh Xu, mùa đông này, người kia có lẽ cũng chỉ có thể ngâm mình ở trong thùng thuốc, huống hồ thân thể của Cảnh Xu mới vừa hồi phục.