Văn Án
Nàng đau khổ thầm mến hảo bằng hữu của mình, kết quả đến chết vẫn một mực không dám nói ra tâm ý của mình, may mắn là ông trời ban ân cho nàng làm lại một lần. Nhưng…Làm lại một lần tựa hồ cũng không có tác dụng gì, người nên gặp vẫn sẽ gặp, nên động tâm vẫn động tâm, nàng giống như kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác…Vậy phải làm thế nào cho phải? Bỏ đi, đem người đoạt trở lại biến thành người của mình rồi nói tiếp, gạo nấu thành cơm rồi xem người chạy đi đâu.
….
Nàng mắt mở trừng trừng nhìn người trong lòng mũ phượng giá y gả cho hắn, từ nay về sau ân ái không rời, con cháu thành đàn, còn nàng dùng thân phận thanh mai làm bạn người kia, mãi đến lúc cô độc chết già, cũng không dám thổ lộ tâm ý.
“Hoàng Dự, sau khi ta chết, đem ta hoả táng đi.” Thiên sơn vạn thủy, chỉ nguyện theo gió còn có thể cùng nàng.
Chỉ là lần nữa mở mắt, nàng trở lại mười bốn tuổi năm ấy, các nàng là hảo bằng hữu, hai nhỏ vô tư.
Lúc này đây, là một lần nữa tận mắt nhìn nàng ấy ngã vào vòng tay người khác, còn mình cô độc tuyệt vọng rời đi, hay là hạ quyết tâm dùng tình cảm nhiều năm đánh cược một lần?
” Hoàng Dự, ta thích ngươi.”
” Cho ta thời gian, ta sẽ khiến ngươi cũng thích ta giống như ta thích ngươi.”
“Thời gian cho đến bây giờ đều không phải là vấn đề, một năm không thể, vậy hai năm, hai năm không thể vậy thì ba năm, mãi đến khi ta chết, Bạch Cảnh Xu ta sẽ không từ bỏ!”
Kết cục phải là HE….