Chương 426: Phần Thưởng
Lạc Thần đứng bất động, chỉ khẽ rũ mi, lẳng lặng ngóng nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y đã có chút say chếnh choáng, không chú ý đến ánh mắt của nàng, vẫn còn nghiêng đầu, nắm tay siết chặt, nắm lấy quân cờ không nguyện ý buông ra.
“Run tay?” Lạc Thần nói: “Ta xem ngươi lần này cầm quân cờ, ngược lại cầm vô cùng ổn định.”
Sư Thanh Y nghe giọng nói thanh lãnh mang theo chút tiếu ý của Lạc Thần, lúc này mới ngước mặt lên.
Lạc Thần đứng ngược sáng, quang vựng trên gương mặt và trên người thoạt nhìn cũng rất mông lung, giống như phủ một tấm lụa mỏng.
Sư Thanh Y cố gắng mở to mắt, muốn miễn cưỡng xua đi men say, để nhìn nữ nhân trước mặt rõ ràng hơn, nàng nói: “Ta là… Trước đó run tay, nhưng không có nghĩa là hiện tại cũng run tay.”
Nếu phải chơi xấu, dĩ nhiên không thể thiếu hoa ngôn xảo ngữ một phen.
Trong hốt hoảng, Sư Thanh Y càng đem việc chơi xấu này cân nhắc đến vô cùng đúng mực, sau khi nói xong, ánh mắt của nàng vô cùng mềm mại, tựa hồ muốn xin Lạc Thần khoang nhượng.
Thân thể dường như cũng mềm mại không xương, trực tiếp ngã về phía trước, chuẩn bị đem đầu tựa lên trên người Lạc Thần.
Chỉ là nàng hiện tại ngà ngà say, đối với khái niệm khoảng cách cũng có chút mơ hồ, thấy thân ảnh của Lạc Thần đang ở trước mặt, đã nghĩ trực tiếp dựa vào, nhưng thực tế Lạc Thần cách nàng vẫn có chút xa.
Lạc Thần thấy thế, lập tức di chuyển đến gần Sư Thanh Y một bước.
Đồng thời hai tay nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng, để ngừa nàng cứ như thế đụng đầu vào đâu đó, sẽ bị đau.
Sư Thanh Y ngồi, Lạc Thần đứng, nàng được Lạc Thần đỡ lấy khuôn mặt, chỉ cảm thấy trên gương mặt mát lạnh, rồi lại mềm mại khiến nàng an tâm.
Nàng cảm thấy khoan khoái, không nhịn được lại ngữa đầu nhìn lên, trong miệng hàm hồ mà ‘ngô’ một tiếng.
Trước kia một đứng một ngồi, tư thế thân mật mà đối diện, Lạc Thần có lúc sẽ nâng khuôn mặt nàng, cúi đầu hôn nàng.
Sư Thanh Y đại khái là nghĩ đến những chuyện trước đây, cũng phân không rõ thời gian, híp mắt hỏi nàng: “Ngươi… Là muốn hôn ta sao?”
Lạc Thần bị nàng hỏi một cách bất ngờ, không khỏi giật mình.
Trên mặt Sư Thanh Y hiện lên đỏ ửng, vài phần là bởi vì say rượu, vài phần là bởi vì xấu hổ: “Ta…rất muốn ngươi như thế, nhưng… Không thể.”
Nói đến đây, nàng còn nghiêm túc lắc đầu.
Hai tay Lạc Thần đang nâng mặt nàng, cũng theo động tác của nàng lắc qua lắc lại.
Sư Thanh Y mím môi, nơi đó còn lưu lại dấu vết trước đó do chính nàng cắn xuống.
Hiện tại nàng không hề tính là thanh tỉnh, nhưng cũng không quên vết thương này là thế nào mà có, nàng nói: “Không thể như thế… Ngươi sẽ đau.”
Cho dù nàng từng đứng trước ranh giới sắp đánh mất lý trí, tâm tâm niệm niệm cũng đều là không thể thương tổn đến Lạc Thần.
Không thể làm Lạc Thần đau.
Dù cho chỉ là một chút, cũng đều luyến tiếc.
Nàng tình nguyện để bản thân một mình gánh chịu tất cả.
Bây giờ nàng say.
Trong lúc mơ hồ, vẫn xuất phát từ bản năng nhớ kỹ điều này.
“Được.” Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, dỗ dành nói: “Không như vậy.”
Sư Thanh Y yên tâm, trái lại gật đầu, vẻ ửng hồng trên mặt lại rõ ràng hơn một chút, giọng nói cũng trở nên càng trầm thấp: “… Chờ ta khôi phục, có thể như thế.”
Ngữ khí của nàng khi nói lời này, rõ ràng là ngọt ngào như một viên kẹo. Bên trong rồi lại xen lẫn rất nhiều chua xót.
Lúc nào có thể khôi phục đây?
Còn muốn chờ bao lâu.
Nàng không biết, trong lúc ảm đạm, càng không rõ, chỉ là trong lòng đè nén sự chờ đợi mãnh liệt, ngóng trông ngày nào đó mau đến.
“Được, ta chờ ngươi.” Lạc Thần chậm rãi cúi người, một tay chuyển sang đặt trên vai Sư Thanh Y, để nàng có thể càng tựa sát vào lòng mình.
Sư Thanh Y cũng đưa tay ôm lấy nàng, thỏa mãn mà mỉm cười.
Mà theo động tác của Lạc Thần, dây cột tóc của nàng cũng rũ xuống.
Tay của Sư Thanh Y thong thả bò lên trên, nàng vẫn nhớ ván cờ chưa đánh xong, tiếp tục cường điệu: “Trước đó ta không phải là muốn đi lại, thực sự… thực sự là run tay, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
Trong quá trình này, tay nàng đã chạm đến dây cột tóc của Lạc Thần, lực chú ý nhất thời chuyển sang nơi khác, chăm chú nhìn vào dây cột tóc.
Nàng dường như phát hiện thứ thú vị gì đó, đem dây cột tóc quấn trên cổ tay mình, mơ mơ màng màng quấn vài vòng, nhìn chằm chằm một lúc.
Lạc Thần yên lặng nhìn động tác của nàng.
Sư Thanh Y hồn nhiên chưa phát giác, đem dây cột tóc màu ngân bạch đưa đến bên môi, hôn lên đó.
Sau đó đôi môi mềm mại khẽ cong, hàm răng trắng bóng cắn nhẹ lên sợi dây cột tóc, dường như thăm dò mà kéo nhẹ một cái.
Trên đầu lưỡi vị rượu nồng đậm, có chút tê dại, ngoài ra, nàng cũng không biết mình nếm ra hương vị gì, chỉ mơ hồ cảm thấy vô cùng lưu luyến, biểu tình trở nên ngây ngốc.
Thần sắc của Lạc Thần cũng trầm xuống.
Sư Thanh Y lại ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thẳng vào Lạc Thần.
Đôi mắt nàng mặc dù hồng sắc lãnh lệ, nhưng giờ phút này bị men say tiêm nhiễm, rồi lại mang theo vài phần đùa nghịch tinh thuần lại vô tội.
Quang ảnh của đèn lồn đều rơi vào trong mắt nàng.
Ngón tay Lạc Thần khẽ run lên, nàng giơ tay lên, vuốt tóc Sư Thanh Y, ôn nhu phối hợp nàng, nói: “Ta tất nhiên là tin ngươi.”
“Vậy ta đây không phải là đi lại.” Sư Thanh Y đưa cổ tay quấn dây cột tóc đến bên môi, cắn lên sợi dây, ngôn ngữ mơ hồ không rõ, giống như đang ngậm một viên kẹo sữa.
“Phải.” Lạc Thần cũng theo đó đạm đạm nhất tiếu.
Nàng ngồi xổm xuống, cúi đầu gối lên đùi Sư Thanh Y, tùy ý Sư Thanh Y thưởng thức dây cột tóc của nàng, lại nói: “Ta đã bại bởi ngươi rồi. Ngươi muốn phần thưởng gì?”
Nàng luôn luôn cao ngạo xuất trần, khó gặp địch thủ.
Duy chỉ nguyện ý đem tất cả đều bại cho một người là Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nghe xong, khóe mắt cong cong tràn đầy tiếu ý: “Cờ còn chưa đánh xong, ngươi cũng không thể dễ dàng chịu thua như vậy, chúng ta còn không công bằng phân cao thấp một lần.”
Ngược lại đã quên trước đó là chính nàng chơi xấu, không hề kể đến công bằng.
Lạc Thần đứng lên, nói: “Ngươi đã muốn công bằng, vậy liền tiếp tục.”
Rồi lại chỉ là đứng yên một chỗ.
Sư Thanh Y vốn dĩ cho rằng Lạc Thần sẽ ngồi trở lại trước bàn cờ, nhưng rồi lại phát hiện nàng vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đây, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi thế nào không ngồi xuống?”
“Ngươi không cho ta đi.” Lạc Thần đạm nhạt nói.
Tư duy của Sư Thanh Y hiện tại chậm chạp hơn so với bình thường một ít, dừng chốc lát, nàng mới nhìn dây cột tóc quấn quít trên cổ tay mình.
Nàng nắm chặt dây cột tóc như thế, nếu như Lạc Thần đi vài bước về phía trước, tóc sẽ bị kéo lại.
Sư Thanh Y vội vàng buông ra, có chút co quắp mà lẩm bẩm một câu: “… Ta chưa từng chú ý.”
Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, lại lần nữa ngồi trở lại đối diện: “Chuẩn bị xong rồi?”
Sư Thanh Y gật đầu, hai người cứ như thế tiếp tục tàn cục trước đó.
Hai bên qua lại, rốt cuộc lại đến phiên Lạc Thần hạ cờ. Bàn tay cầm quân cờ trắng của nàng bồi hồi qua lại trên bàn cờ, đôi mắt của Sư Thanh Y cũng theo tay nàng mà di chuyển.
Lạc Thần dừng lại ở một vị trí, một ngày hạ xuống, đối với Sư Thanh Y là phi thường bất lợi.
Sư Thanh Y trợn to mắt, nhất thời thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ Lạc Thần thực sự đem quân cờ đặt xuống chỗ đó.
Tay của Lạc Thần dao động trên không trung, rồi lại di chuyển, hiển nhiên là muốn quyết định hạ cờ ở vị trí khác, tảng đá trong lòng Sư Thanh Y âm thầm hạ xuống, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thần đưa mắt nhìn nàng, tựa hồ suy tư chốc lát, lại thay đổi chủ ý đem quân cờ treo lơ lửng trên bàn cờ không hạ xuống.
Sư Thanh Y gấp đến độ đứng ngồi không yến, hai tay bám chặt mép bàn, thiếu chút nữa muốn đứng lên.
Nàng say rượu, sẽ không dễ dàng che giấu suy nghĩ và thần sắc của mình giống như bình thường, lo lắng và mừng thầm đều rõ ràng viết ở trên mặt.
Giống như một chú mèo bị trêu chọc.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, cuối cùng đem quân cờ đặt ở một vị trí Sư Thanh Y không tưởng được.
Sư Thanh Y quả thực mừng như điên, cơ hội chờ đợi đã đến, nàng vây kín những quân cờ của Lạc Thần, gần như là ức chế không được kích động.
Nếu như nàng không uống rượu, nhất định có thể phát hiện Lạc Thần đem cục diện vốn dĩ có thể chiến thắng chắp tay dâng tặng, cố ý hạ quân cờ ở một vị trí dẫn đến thất bại.
Chỉ là hiện tại tâm tư của nàng dần dần bị men say làm tê liệt, giống như phủ một đám mây, mờ mịt mông lung, nhất thời đều bị vui sướng của chiến thắng gần kề lấp đầy, không còn tinh lực dư thừa để phát hiện những chi tiết này.
Qua một lúc, Lạc Thần nói: “Thanh Y, ngươi thắng một cách công bằng.”
Khóe mắt Sư Thanh Y phiếm hồng, nhiễm men say càng thêm rõ ràng, trên mặt càng không che giấu được vẻ đắc ý.
Nàng lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh Lạc Thần, giữa thần bí lộ ra hưng phấn, dường như chờ đợi thời khắc này đã lâu: “Ta muốn nhận phần thưởng của mình, hiện tại ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Lạc Thần đại khái rất ít thấy nàng nhảy nhót đến không chút nào che giấu như thế, đưa tay đỡ lấy nàng, hứng thú hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?”
Hàng mi dài của Sư Thanh Y theo một cái chớp mắt mà nhẹ nhàng mà run động, ngôn ngữ bắt đầu có chút hàm hồ: “Hiện tại ta muốn dạy ngươi đi xe đạp.”
Biểu tình của Lạc Thần ở giờ khắc này, tựa hồ bị sương lạnh bao phủ: “….”
“Ta muốn dạy ngươi, ngươi nhất định phải học.” Sư Thanh Y có hơi men, lúc này nàng thật sự bắt đầu hồ đồ.
Lạc Thần trầm mặc một đoạn thời gian, mới nói: “Muộn rồi, hôm nay không thích hợp.”
“Ngươi là muốn….chơi xấu, đúng không?” Sư Thanh Y dán sát, gần gũi nhìn nàng, trong mắt chập chờn nước gợn dường như sắp tràn ra: “Trước đó ngươi đã hứa với ta, phải giúp ta làm một chuyện, yêu cầu của ta chính là… Chính là dạy ngươi đi xe đạp, ngươi phải học.”
Lạc Thần bị nàng nhìn đến mức phải dời mắt né tránh: “Lúc trước ta cũng không biết ngươi sẽ đề ra yêu cầu như vậy.”
Sư Thanh Y lắc đầu, đại khái là muốn khiến mình thanh tỉnh một chút.
Nhưng hơi men càng lúc càng khiến tư duy của nàng mềm hoá, dường như muốn dung thành một bãi rượu, có thể chính nàng cũng đã quên mình vốn dĩ muốn Lạc Thần đáp ứng chuyện gì.
Nàng mở to đôi mắt mê man, nhìn quanh bốn phía.
Cuối cùng nhìn về phía một đống lớn tạp vật chồng chất ở góc tường, mặt trên còn phủ một tấm cao su lớn.
Nàng cất bước đi qua, đến trước đống tạp vật, bước chân phù phiếm, cùng tay cùng chân mà bước đi, nhưng bước chân vẫn rất nhẹ nhàng.
Lạc Thần lập tức cùng đến đó, đỡ lấy thắt lưng của nàng, để nàng dừng lại một chút, sau đó kéo tay nàng thay đổi phương hướng.
Thế là Sư Thanh Y giống như một chiếc kim đồng hồ vốn dĩ chạy lệnh, rốt cuộc được Lạc Thần kéo quay về quỹ đạo chính xác, cũng không cùng tay cùng chân mà bước đi nữa, miễn cưỡng có thể đi đứng bình thường.
Nàng đi đến bên cạnh đống tạp vật, xốc tấm cao su phủ bên trên lên, đem một ít tạp vật thượng vàng hạ cám ở phía trên đẩy ra, chỉ thấy bên dưới lộ ra chiếc xe đạp các nàng đã chạy lúc đi chợ.
Đem xe đạp giấu ở nơi này, cũng là đoán chắc với tính tình tiểu thư của Vũ Lâm Hanh, là tuyệt đối sẽ không đi lật xem đống tạp vật, nhất định sẽ không phát hiện xe đạp và sọt trúc được giấu ở nơi này.
Sư Thanh Y kéo xe đạp ra, một dưới kéo đến trước mặt Lạc Thần.
Lạc Thần mặt băng bó nhìn nàng, cũng không nói gì.
Sư Thanh Y khép hờ đôi mắt mơ hồ, dáng vẻ như sắp ngủ gục, trong tay còn không quên chỉ vào xe đạp, nói với Lạc Thần: “Ngươi… Ngươi ngồi lên đi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi.”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y ủy khuất mà thấp giọng nói: “… Ngươi tại sao không nói lời nào? Có phải ngươi không muốn học hay không?”
Nàng vốn dĩ tửu lượng thấp kém, thời gian qua lâu, nào chịu được men rượu như thủy triều lên, hiện tại say đến không biết mình đang làm gì, nếu như không đáp ứng nàng, phỏng chừng nàng sẽ khóc.
Lạc Thần chỉ đành nói: “…Muốn.”
“Ta đi xe đạp rất lợi hại.” Sư Thanh Y say đến ngôn ngữ có chút mơ hồ: “Ngươi nhất định có thể học được, trở nên…. Lợi hại giống như ta.”
“…Được.” Khuôn mặt của Lạc Thần càng kéo càng căng chặt.