Toàn Bộ Cá Khô Thuộc Về Miêu Vương Phi – Chương 99

Chương 99

Alpha giai đoạn vỡ lòng, đa số đều sẽ dốc lòng xin nghỉ vài tuần, để tránh ‘nguy hại xã hội’, thật không rõ vương hậu vì sao vẫn để ấu tể nhà mình ra ngoài diễn xuất.

Hạ Mộc suy nghĩ một đường, đến lúc xuống xe trong lòng càng thêm lo lắng.

Alpha nhà bình thường vỡ lòng không khống chế được cũng khó có thể khống chế, huống hồ là Địch Hách Lạp?

Vạn nhất có chút sơ suất, không chỉ là vấn đề tổn hại thanh danh của omega.

Ấu tể lần đầu vỡ lòng đa số không kinh nghiệm, dễ làm omega bị thương.

Đổi thành Địch Hách Lạp đáng sợ, một chút sơ ý, trực tiếp cắn chết omega cũng không kỳ quái a!

Lúc về nhà, Hạ Mộc vẻ mặt u sầu, giống như lắng tử kỳ của mình sắp đến.

” Hiện tại kết thúc công việc rất..” Ba cô nói: “Ăn cơm rồi sao? Ba để lại một phần cơm canh cho ngươi, còn rất nóng.”

” Ăn xong rồi.” Hạ Mộc ủ rũ trả lời: “Đoàn phim đều có cơm hộp, sau này ba không cần để lại cho ta nữa.”

Ba cô không cho là đúng: “Cơm hộp có dinh dưỡng gì? Cũng không biết những quán ăn đó dùng nguyên liệu gì, buổi tối ngươi có thể trở về nhà ăn.”

Hạ Mộc vẫn chưa trả lời, Hạ Đóa Đóa đã chen vào nói: “Tỷ, ngươi không phải nói hiện tại có người què kia xuất hiện rồi sao? Ai diễn nha? Sẽ không phải cũng là diễn viên gạo cội đi, trong sách lúc người què kia lên thành phố chỉ mới mười tuổi.”

Là fan trung thành của tiểu thuyết, Hạ Đóa Đóa đối với người đóng vai nam chủ vô cùng không hài lòng, hy vọng duy nhất đều đặt vào vai người què.

Hạ Mộc ngồi trên sô pha, chán nản lên tiếng: “Ta nói ngươi cũng sẽ truyền ra ngoài, diễn viên tuyên truyền phải đợi đoàn phim tổ chức họp báo trước, mới có thể công khai thông tin.”

” Ôi yên tâm đi tỷ, ta đang nghỉ đông, trời lạnh như vậy ta cũng không ra cửa, nói cho ai nha? Nói mau đi, ai diễn?”

” Chính là bản thân vị Địch Hách Lạp Thi Tầm từng diễn.”

“…”

Hạ Đóa Đóa như là Hạ Đóa Đóa nghe hiểu rồi, lại dường như bởi vì khó có thể tin mà hoài nghi bản thân.

Nàng trừng đôi mắt to tròn nhìn Hạ Mộc, vành mắt gấu mèo đều bị hù dọa xuất hiện: “Ngươi là nói…”

Hạ Mộc nói như đinh đóng cột: “Đúng vậy, chính là nàng.”

” Ta muốn đến trường quay!” Hạ Đóa Đóa nhảy cao ba thước, hưng phấn đến cực điểm.

” Đừng đi phiền tỷ tỷ ngươi.”

Tô Ngữ Mạt đang đắp mặt nạ liếc mắt nhìn nàng: “Mới vừa làm việc, sao có thể kéo người nhà đến tham quan? Đạo diễn sẽ tức giận.”

” Sẽ không.” Hạ Mộc ánh mắt phát sáng, cảm thấy đó là một ý kiến hay, mang Đóa Đóa theo, vạn nhất hùng ấu tể không khống chế được, người khác không dám cứu, thân muội muội của nàng cô dù sao cũng không thể thấy chết mà không cứu được đi?

Hạ Mộc trên dưới đánh giá muội muội, lại có một chút thất vọng, muội muội của cô sức chiến đấu ngoại trừ cho hùng ấu tể thêm một cái đầu người, cơ bản cũng không đáng trông cậy.

Suy tư một chút, Hạ Mộc vươn độc thủ về phía sô pha đối diện – Ngao Cốc đang lắp ráp ròng rọc.

” Ngao Cốc, ngươi có thời gian theo ta và Đóa Đóa cùng nhau đến tham quan phim trường không?”

” Không rảnh.” Ngao Cốc đôi mắt cũng chưa từng nâng.

Trầm a di ngồi bên cạnh Tô Ngữ Mạt lập tức ném một ánh mắt về phía nữ nhi, ngầm có ý cảnh cáo: “A Cốc?”

Ngao Cốc phiền muộn thở dài một tiếng: “Đã biết, mấy giờ?”

Trọng phòng ngủ lầu ba góc Đông Nam của vương cung, Trứng Cuốn điện hạ ngồi xếp bằng trên giường, cong khóe môi, nở nụ cười đắc ý, cúi đầu lật xem ảnh chụp trong điện thoại.

Là ảnh chụp con mèo ngốc bị cay đến ‘tam quan đổ nát’, còn có lúc chơi trò chơi, ‘tay chân luống cuống’ ở Tịch Đảo.

Mỗi tấm ảnh biểu tình đều rất sinh động, có vài tấm bởi vì động tác quá nhanh quá hoảng trương, toàn bộ khuôn mặt của Hạ Mộc đều bị nhòe.

Trong ảnh con mèo ngốc hé miệng, trợn to mắt mèo, đôi tai cong dựng thẳng như tai thỏ.

” Phốc…” Trứng Cuốn điện hạ vui vẻ, những tấm ảnh này quả thực cười đủ nửa đời người, xem trăm lần không  chán.

“Cụp -” Một tiếng cửa phòng đột ngột  mở ra.

Giang Ly bỗng nhiên đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Đoạn Tử Đồng, lẩm bẩm: “Đồng Đồng, ngươi xem bình xịt khoán chất dưỡng da này, thế nào không phun được nữa?”

Trứng Cuốn điện hạ vốn dĩ đang xem nhập thần, bị tiếng hô này hù dọa, sợ đến suýt nữa cơ tim tắc nghẽn.

Điện hạ hoảng hốt không chọn đường mà giấu điện thoại dưới chân, thần sắc hồi hộp nghiêng đầu nhìn về phía mẫu hậu: “Cái… Cái gì xịt khoán? Ngươi thế nào không gõ cửa?”

Hành vi khả nghi của ấu tể, toàn bộ rơi vào đôi mắt của Giang Ly.

Nàng lập tức nheo mắt, cầm bình xịt đi đến bên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm dưới chân Đoạn Tử Đồng: “Ngươi đang giấu cái gì? Vừa rồi đang xem cái gì?”

Trứng Cuốn điện hạ trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng, giả vờ không kiên nhẫn đưa tay nhận lấy bình xịt khoán của mẫu hậu, nhìn trái nhìn phải: “Để ở đây đi, sửa xong sẽ mang đến cho ngươi.”

Giang Ly khom người, đẩy mạnh vai của Đoạn Tử Đồng, nỗ lực vạch trần tội ác cất giấu dưới chân ấu tể nhà mình, còn tự tạo hiệu ứng âm thanh hô to: “Aha!”

Nhưng nàng đẩy dù sao cũng là một con Địch Hách Lạp khác cấp SS, phản ứng siêu cấp nhạy bén, thân thể vẫn chưa vị đẩy dời, cũng đã làm ra phản kích, tựa như thái sơn áp đỉnh, gắt gao đè lại điện thoại dưới chân.

Hành động vạch trần thất bại, một tiếng ‘aha’ chỉ là hư danh.

” Ngươi làm gì?” Đoạn Tử Đồng bắt lấy móng vuốt tội ác của mẫu hậu.

“Thứ gì lại thần bí như thế? Không thể cho mẹ xem?” Giang Ly nheo mắt, dán sát bên tai ấu tể, kích tướng nói: “Sẽ không phải đang xem web đen đi?”

Trầm mặc ba giây.

Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, ngưỡng mặt, một đôi thiển đồng bất đắc dĩ chăm chú nhìn mẫu hậu, bắt đầu bịa đặt: “Đúng vậy, ta đang xem Tả Chân Tập của Công Đằng Thiên Hạ.”

Giang Ly: “…”

Một trận trầm mặc xấu hổ.

Chính là loại trầm mặc bởi vì thường xuyên phát sinh việc ‘không phát hiện hài tử chỉ trong một đêm đã trở nên đáng khinh như thế’.

Ngày thứ hai, địa điểm quay phim đổi thành cầu vượt ở hải cảng.

Hạ Mộc dẫn theo Đóa Đóa và Ngao Cốc, sáng sớm đã đến đoàn phim.

Phân cảnh của cô hiện tại không tính là nhiều.

Nội dung cảnh diễn chính là, nam chủ cuối cùng tìm được một phần tài liệu quan trọng liên quan đến vụ án, trên đường trở về, xe bị hỏng,  hai người bị kẹt trên cầu.

Gọi điện thoại cho công ty cứu nạn, nhân viên đến hỗ trợ sửa xe, phát hiện một mô hình kỳ quái trong thùng xe.

Nam chủ nhìn ra đó là một thiết bị nghe trộm, nhất thời nổi trận lôi đình, đánh mất lòng tin, cảm thấy bản thân trốn không thoát nhân vật phản diện phía sau màn.

Nữ chủ đúng lúc này từ phía sau ôm lấy nam chủ, trấn an hắn, cổ vũ hắn.

Nam chủ xoay người, động tình nói một đoạn lời thoại, sau đó hai người hôn môi.

Cùng lúc đó, một người áo đen đội mũ mang khẩu trang bỗng nhiên xuất hiện trong màn ảnh, nhanh nhẹn từ trong xe lấy đi phần tài liệu quan trọng, xoay người tháo chạy.

Nhìn bóng lưng đi đứng bất tiện, nhưng tốc độ chạy trốn lại thực sự không chậm.

Những cảnh tiếp theo không liên quan đến Hạ Mộc nữa.

Nam chủ và nhân vật phản diện truy đuổi một đoạn, nhân vật phản diện đi đứng bất tiện cuối cùng bị nam chủ đánh ngã.

Lúc nam chủ xoay người nhân vật phản diện lại, phát hiện trong tay đối phương chỉ còn lại một cái bật lửa, và tài liệu đã cháy chỉ còn lại một góc.

Kế tiếp chính là một cảnh đánh nhau, còn có động tác nhảy cầu mạo hiểm.

Trong cảnh này người què bị vạch trần thân phận.

Lúc Hạ Mộc và Lưu Hách Phàm luyện tập kịch bản, ấu tể nào đó được người giúp việc vây quanh cách đó không xa, đang lòng đầy căm phẫn gõ kịch bản.

“Cảnh này, có thế thân đi?”

” Có có!” Phó đạo diễn vẻ mặt ân cần: “Sao có thể để ngài nhảy cầu đây? Thế thân đã chuẩn bị xong, đến lúc đó, ngài chỉ cần đứng dưới lên nóc xe bên dưới cầu, quay một cảnh đặc tả là được rồi.”

” Không phải.” Trứng Cuốn điện hạ tiếp tục gõ kịch bản: “Cầu ta có thể tự mình nhảy, ta là nói cảnh này cần thế thân, cảnh này, ngươi xem -“

Phó đạo diễn nhìn thoáng qua, phát hiện vương trữ đang chỉ là cảnh nam nữ hôn môi nữ chủ.

Phó đạo diễn: “…”

Đoạn Tử Đồng: “Cảnh này phải tìm thế thân đi? Có phải hay không?”

Phó đạo diễn thật nghĩ không ra cảnh này có cái gì phải dùng thế thân, hơn nữa là cảnh quay của nam nữ chủ, tiểu vương trữ cũng quản quá rộng rồi.

Đạo diễn xấu hổ cười hỏi: “Cảnh này cần thế thân sao? Thế cho ai?”

Đoạn Tử Đồng ném một ánh mắt sắc bén, giống như hắn là một kẻ trí chướng đang hỏi ‘quốc kỳ là màu đỏ hay màu đen’.

Trợ lý đạo diễn vội vàng tiến đến, khẽ nhắc nhở bên tai đạo diễn: “Hạ tiểu thư là đối tượng có tin đồn liên quan đến điện hạ.”

” Úc!” Đạo diễn bừng tỉnh đại ngộ, nhưng thần sắc khó xử: “Trong bộ phim này, Hạ tiểu thư không có cảnh đánh nhau, cũng không có cảnh tình cảm vượt quá chừng mực, cho nên bọn ta không chuẩn bị thế thân cho nàng, việc này trong nhất thời sợ rằng…”

Đạo diễn tìm cớ từ chối.

Trứng Cuốn điện hạ rất không vui.

Một khi không vui, nam chủ liền gặp phiền phức.

Clapper vỗ một tiếng, máy chạy.

Hạ Mộc hoàn toàn nhập vai, từ lúc xe tắt máy, đến tìm ra máy nghe trộm, nam chủ suy sụp.

” Ta chính là một phế vật! Dùng cái gì cứu ba ta!”

” A Phong!” Hạ Mộc ôm hắn từ phía sau: “Bình tĩnh một chút, chúng ta không phải đã tìm được chứng cứ rồi sao? Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp, chỉ có ngươi có thể chống đỡ tinh thần của ba ngươi, nếu như chống đỡ không được, vậy thì hãy để ta đến chỗng đỡ thay ngươi.”

” Tuyết Vi.” Lưu Hách Phàm xoay người, nâng khuôn mặt Hạ Mộc, thâm tình đọc thoại.

Hạ Mộc cho ra phản ứng, sau đó nhìn Lưu Hách Phàm cúi đầu đến gần bên môi cô.

Cô lập tức nghiêng đầu, làm theo lời dặn của chỉ đạo, điều chỉnh góc độ, quay đầu về phía ống kính, dự định tạo một nụ hôn giả.

Ngay lúc khuôn mặt của Lưu Hách Phàm chỉ còn cách mặt cô 10cm, ‘phịch’ một tiếng, trước mắt hoảng động, lúc Hạ Mộc lấy lại tinh thần, Lưu Hách Phàm đã bị đẩy ra vài bước xa.

Một bóng đen nhanh nhẹn lướt qua giữa cô và nam chủ, thẳng đến trước cửa sổ xe, rút lấy tài liệu trên xe.

Lưu Hách Phàm bị đẩy sững sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn nhớ kỹ trong kịch bản, trước khi người què trộm tài liệu, chưa hề có cảnh đánh nhau với hắn a! Đẩy hắn làm gì!

Thân là đại lão nhất nhì trong giới, bị người khác tự ý sửa đổi kịch bản, Lưu Hách Phàm lúc này hẳn là lập tức bão nổi.

Nhưng hắn là một người nhiều kinh nghiệm xã hội, thấy mọi người vẫn đang diễn nên cũng lập tức hoàn hồn, truy đuổi người què, lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì!”

Những nhân viên sửa chữa xung quanh cũng chiếu theo yêu cầu của kịch bản, đều tiến lên ngăn cản vị khách không mời mà đến.

Trong tay người què nắm chặt tài liệu, nhìn đám người xung quanh, nhận thấy khó có thể đột phá vòng vây, liền thuận thế nâng tay dùng nóc xe mượn lực, chống người nhảy lên.

” Rầm” một tiếng nhảy lên nóc xe, người què chạy thẳng về một phương hướng không có người, khập khiễng bỏ trốn.

Hạ Mộc vẫn sững sốt tại chỗ, vừa rồi kỹ xảo hôn môi học hơn nửa ngày vẫn chưa dùng được, đã trực tiếp nhảy qua diễn cảnh tiếp theo!

Hùng ấu tể có phải vào cảnh quá sớm rồi hay không!

Hạ Mộc chuyển đầu nhìn lại, trùng hợp thấy quần chúng vây xem bên sân – Hạ Đóa Đóa và một đám trợ lý giống như điên rồi, lung tung nhảy nhót: “Thật soái a!”

Hạ Mộc không muốn bỏ qua trò hay, vội vàng nhìn theo ánh mắt của mọi người, máy quay đang truy đuổi theo hai diễn viên.

Lưu Hách Phàm và Đoạn Tử Đồng rất nhanh chạy đến địa điểm chỉ định, bắt đầu nội dung kịch bản.

Lưu Hách Phàm mạnh mạnh, đối phương cư nhiên không té ngã…

Hắn lại đẩy mạnh!

Đoạn Tử Đồng quay đầu nhìn về phía nam nhân phía sau, hậu tri hậu giác phản ứng kịp, vội vàng dựa theo nội dung kịch bản, thuận thế ngã xuống đất.

Lưu Hách Phàm quỳ xuống đất khống chế người què, nắm chặt cổ tay đối phương, chợt quát: “Mau lấy ra!”

Nhưng trên tay người què chỉ còn lại vài trang giấy bị cháy không trọn vẹn, và một cái bật lửa.

“Khốn khiếp!” Lưu Hách Phàm một tay bóp cổ người què, nâng nắm đắm, đánh thẳng vào mặt người què, nhưng nắm tay lại bị một bàn tay thon dài vững vàng chặn đứng…

Vững vàng chặn đứng!

Cảnh này còn diễn nữa hay không?

Lưu Hách Phàm sắp tan vỡ rồi, người què trong kịch bản không có thân thủ này a! Sao còn có thể ngăn nắm đắm?

Đoạn Tử Đồng vội vàng buông tay, đón đỡ phòng vệ đã sớm thành bản năng của thân thể, căn bản không cần trải qua đại não, nhất là đối với người xa lạ.

Lưu Hách Phàm thấy người què buông tay, lập tức lần thứ hai vun nắm đắm, dựa theo yêu cầu của chỉ đạo diễn võ thuật, hai người phối hợp với nhau, hoàn thành cảnh tranh đấu đầu tiên.

Đoạn thứ hai là người què xoay người áp chế nam chủ, vun quyền phản kích lại bị nam chủ một tay đỡ được, người què thấy đánh không lại, lập tức đứng dậy xoay người nhảy cầu bỏ trốn.

Nhưng, việc càng làm cho người ta thương tâm lại xảy ra…

Lưu Hách Phàm vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đã bị người què trên mặt đất bỗng nhiên xoay người áp xuống!

Đối với Địch Hách Lạp mà nói, đây có thể là một động tác xem như ôn nhu, nhưng đầu hắn vẫn bị đập xuống đường, mắt nổi đom đóm.

Không đợi hắn thở dốc, một nắm tay đã nhanh như đạn bắn, bỗng nhiên đánh về phía khuôn mặt hắn.

Kết quả chính là, hắn chưa kịp nâng tay đón đỡ.

Nắm tay của người què nhắm thẳng gương mặt hắn, sau đó đột ngột dừng lại.

Coi như có chút lương tâm, không thật sự đánh xuống.

‘Người què’ đang đè trên người hắn nghi hoặc thấp giọng hỏi hắn: “Tại sao ngươi không đỡ? Phải diễn theo kịch bản.”

Lưu Hách Phàm: “…”

Đỡ em gái ngươi! Tốc độ này hắn đỡ thế nào!

Có thể cự tuyệt diễn cảnh đánh nhau với Địch Hách Lạp không? Như vậy còn diễn cái quỷ gì!

Lưu Hách Phàm mất hết can đảm, hắn là một cụ ông gần năm mươi tuổi, bị một hùng hài tử mười mấy tuổi ấu đả bên đường, còn có thiên lý không!

Bất quá, diễn viên lão luyện chính là diễn viên lão luyện, đạo diễn không hô cắt, hắn sẽ tiếp tục diễn, một tay bắt lấy cổ tay người què, cố sức vặn ngược!

Một đoạn này hậu kỳ sẽ phối hợp hiệu ứng âm thanh gãy xương.

Trứng Cuốn điện hạ thập phần phối hợp kêu rên một tiếng, lăn sang một bên, đúng lúc này khẩu trang rơi xuống.

” Là ngươi!” Nam chủ đầy mặt kinh ngạc!

Người què đứng dậy, một cước bước lên lan can cầu vượt, nhảy xuống!

Vài máy quay đã chuẩn bị sẵn hướng về phía cầu vượt, nam chủ đuổi tới lan can, nhìn xuống dưới cầu.

Người què mặc đồ đen đã rơi lên nóc một chiếc xe bus, quỳ một gối xuống.

Người què chậm rãi đứng lên, đôi chân dài thẳng tắp đứng, bất động như núi đứng trên nóc xe, cuồng phong tàn sát bừa bãi, mũ lưỡi trai trên đầu người què bị gió thổi, mái tóc dài xoăn nhẹ đường hoàng phi dương.

Người què ngẩng đầu, đôi tử đồng yêu dị xuyên qua hàng mi dài, giống như hài tử thực hiện được trò đùa dai, híp mắt, nhếch khóe môi, khiêu khích nâng tay làm tư thế bắn súng, đầu ngón tay nhắm vào mũi của nam chủ, ‘phằng’ một tiếng, tự phối âm cho bản thân.

Tóc xoăn bị gió thổi tung, quét qua sống mũi của người què, che khuất diện mạo khuynh thành.

Thời gian dường như đọng lại.

Nhân viên ở hiện trường giống như bị cảnh tượng này châm ngòi, kích thích tố tuyến thượng thận tiết ra ồ ạt.

Lúc xe buýt dừng lại, người què thuận thế xoay người, nhanh nhẹn biến mất trong biển người.

Quần chúng vây xem bên ngoài bộc phát ra những tiếng thét chói tai điên cuồng!

Lưu Hách Phàm trừng mắt há miệng.

Tuy rằng kịch bản kịch bản xác thực là diễn như thế, nhưng người què này đê tiện vô sỉ khiêu khích, vì sao diễn xuất ra hiệu quả tà mị cuồng quyến như thế?

Hạ Mộc vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ngẫm nghĩ một chút, kịch bản dường như lại xác thực là như thế này.

Cảnh quay này thuận lợi kết thúc.

Ngao Cốc đạp ván trượt, mua ba phần thức ăn nhanh.

Lúc Hạ Mộc tiếp nhận cơm hộp, bên tai vang lên giọng nói của hùng ấu tể.

” Không phải ngươi muốn ta đợi sao? Vì sao tối qua lại tự mình đi rồi.”

Nhất thời nhất thời giật mình, suýt nữa ném mất hộp cơm, quay đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng, hoảng loạn giải thích: “Ta…. Trong nhà có việc gấp.”

Đoạn Tử Đồng vẫn chưa trả lời, xa xa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của nhân viên đoàn phim: “Hạ tiểu thư, lát nữa còn phải quay lại cảnh hôn, vừa rồi diễn viên vào cảnh quá sớm!”

Hạ Mộc giật mình, cảm giác khí tức công kích của hùng ấu tể nào đó bên cạnh bỗng nhiên trở nên dày đặc!

Cô chậm rãi quay đầu, thấy Quyển Quyển bỉu môi, hàng mi dài rũ xuống, tựa hồ ‘kế hoạch phá rối’ thất bị, nàng vô cùng thất vọng.

Đoạn Tử Đồng cúi đầu, trầm giọng hỏi cô: “Ngươi muốn quay lại sao?”

Hạ Mộc ngẩn người, vặn ngón tay giải thích: “Đây là yêu cầu của kịch bản…”

Quyển Quyển ngẩng đầu, đôi tử đồng chăm chú nhìn cô, lặp lại: “Ngươi muốn quay lại sao?”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!