Lễ trao giải không phải một dấu chấm hết, nó chỉ là tổng kết một giai đoạn. Sau khi nhận giải, một giai đoạn mới lại bắt đầu.
Đoạn phỏng vấn sau lễ trao giải không ngoài dự đoán, trở thành trọng điểm của truyền thông. Ảnh hậu xuất đạo hơn mười năm lần đầu tiên trực tiếp trả lời về vấn đề tình cảm, đây thật làm cánh phóng viên và người hâm mộ cảm động.
Tuy rằng cuối cùng vẫn không biểu thị rõ ràng rốt cuộc có người yêu hay không, người kia là ai, nhưng một câu ‘ tôi sẽ để người đó đứng bên cạnh tôi’ của ảnh hậu thật sự đâm vào lòng của rất nhiều người.
Sự kiên trì, nỗ lực của nàng tựa hồ đều cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất, cũng chưa bao giờ dùng đến tin đồn để thu hút sự chú ý. Loại dấu hiệu này cho thấy ảnh hậu là người cực kỳ nghiêm túc đối với chuyện tình cảm, nếu thật sự có người yêu, công khai hay không nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của đối phương. Mà nàng có thể trả lời như vậy, có lẽ là thật sự đã có người trong lòng rồi.
Đời sống tình cảm của nữ nhân không thể nghi ngờ là điều những người ái mộ quan tâm nhất. Bọn họ bắt đầu điên cuồng xem những sự kiện, những bộ phim mà Thôi Trinh đã tham gia từ lúc xuất đạo đến nay, ý đồ tìm ra người đàn ông kia. Nhân vật công chúng chính là không có quyền riêng tư như vậy, nhưng mà, cư dân mạng thần thông quảng đại điên cuồng đào xới một tháng, vẫn không tìm được nửa điểm dấu vết.
Mọi người đều ai thán ảnh hậu giữa bí mật quá sau, đồng thời, ngược lại cũng chậm rãi buông xuống, nói cho cùng, một diễn viên ưu tú thật sự, tác phẩm của nàng mới đúng là thứ công chúng nên chú ý, đời sống cá nhân chỉ là thứ yếu mà thôi.
Giới shipper đơn thuần hơn nhiều, họ mặc kệ có nam nhân kia hay không, không có càng tốt a, ảnh hậu là của Hành Thái (Sùng Hoa) a. Kiên định Sùng Trinh một trăm năm không đổi!
Video đoạn phỏng vấn được cắt ra, nhanh chóng lan truyền trên mạng. Trên hình hai người quả thực tràn đầy gian tình. Sau khi phóng viên đặt câu hỏi, đạo diễn Sùng từ theo thói quen cong môi mỉm cười, cấp tốc biến thành vểnh tai ngưng thần lắng nghe, ánh mắt cũng trở nên chăm chú đến không muốn không muốn, ánh mắt liên tục liếc về phía ảnh hậu. Chờ ảnh trả lời một câu kia, cô lập tức trở nên cao hứng, ánh mắt cũng lấp lánh tràn đầy tiếu ý không sao che giấu được.
” Tú ân ái! một câu ‘đứng bên cạnh tôi’ Của ảnh hậu rõ ràng có ý ám chỉ a!”
“Trời ơi! Phóng viên thật sự nhìn không ra tú ân ái trắng trợn như thế sao?”
” Ảnh hậu khí phách, công quân max level, Hành Thái mau nằm trên giường đợi được yêu thương!”
” Nằm trên giường 1!”
” Nằm trên giường 2.”
….
Những bình luận này tạo thành một đội hình thống nhất.
Sùng Hoa gác lại một quyển kịch bản nội dụng nhạt đến gần như nhìn không ra trọng tâm, mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, sau đó cầm điện thoại di động lên, mở ra Weibo, muốn thử giản một chút.
Thấy một dọc bình luần nằm trên giường x, cô đỏ mặt, sau đó lại bắt đầu cảm thấy không phục, không chút do dự phá hoại đội hình: “Hành Thái rõ ràng là công!” Ý đồ dùng những lời này dẫn phát những người ủng hộ cô là công đến trợ trận.
Bình luận xong, Sùng Hoa liền đặt điện thoại sang một bên, liếc nhìn thời gian, nên tan việc rồi. Đúng lúc Sâm Hòa lại đến, trong tay anh ta cầm một xấp kịch bản. Bởi vì mới vừa đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất, lại có doanh thu cao ngất ngưỡng của Tù Đồ làm lợi thế, người tìm đến mong hợp tác càng ngày càng nhiều. May là trong phòng làm việc của Sùng Hoa có nhân viên chuyên nghiệp giải quyết những việc này, không để cho cô phải gặp phiền toái.
Sâm Hòa ôm vào chính là những kịch bản còn lại sau khi sàn lọc, những kịch bản này chất lượng đều thuộc về loại thượng thừa. Sùng Hoa nhìn một cái, nói: “Cứ đặt trên bàn trước đi.”
Cô có xu thế càng ngày càng trầm ổn, Sâm Hòa phát hiện không biết từ lúc nào, lúc anh ta tiếp xúc với đạo diễn Sùng càng thêm chú ý thái độ của mình so với trước đây, thỉnh thoảng vui đùa cũng càng phải chú ý đúng mực. Lúc này nghe Sùng Hoa nói như thế, anh ta liền nghe lời buông kịch bản, cười hỏi: “Đạo diễn Sùng phải tan ca rồi?”
“Phải.” Sùng Hoa đáp một tiếng, cầm túi xách ra ngoài.
Quá lạnh nhạt. Sâm Hòa lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô, nhìn theo cô đi xa.
Đến bãi đỗ xe, tìm được xe của mình, lên xe, nghĩ đến những bình luận kia, Sùng Hoa liền lấy điện thoại di động ra xem một chút. Vốn cho là sẽ nhận được sự ủng hộ, nhưng mà sự thật lại vô cùng tàn khốc, cô thu hoạch chính là vô số bình luận ‘haha’.
” Trên lầu phá hoại đội hình là thụ!”
” Trên lầu cũng giống như Hành Thái, là thụ!”
” Trên lầu là thụ lại không chịu thừa nhận là thụ!”
Rất không phục, cô rõ ràng cũng rất có khí chất công quân. Sùng Hoa đã tuyệt vọng đối với thế giới internet chỉ biết nhìn bên ngoài sự việc, màn hình đột nhiên chuyển đổi, biến thành giao diện cuộc gọi, kèm theo tiếng chuông điện thoại, là nhạc chuông Sùng Hoa cài riêng cho Thôi Trinh.
Cô lập tức bắt máy, đôi mắt híp lại, ánh mắt nhất thời tràn đầy vui mừng: “A Trinh.”
“Ừ, tan ca?”
“Phải, em đến đón chị.” Sùng Hoa lập tức nói, thập phần nhu thuận. Các nàng gần đây điều là cùng đi làm cùng tan ca, sáng sớm cô đưa Thôi Trinh đến công ty hoặc địa điểm ghi hình, buổi chiều sẽ đón nàng về, nếu như Thôi Trinh còn chưa xong việc, cô sẽ an vị ở một bên yên tĩnh chờ đợi, mỗi lần như vậy chỉ cần là có thể thấy Thôi Trinh, ánh mắt của cô sẽ luôn dõi theo nàng.
Bên kia điện thoại nhẹ nhàng truyền đến tiếng cười: “Tôi ở nhà, em về nhà đi.”
Đã về nhà rồi sao? Sùng Hoa nhớ lại một chút lịch trình của hôm nay hôm nay, vừa trả lời vừa khởi động xe.
Phòng làm việc và nơi ở khá xa nhau, lúc này lại là giờ cao điểm, trên đường bị kẹt xe một lúc lâu, Sùng Hoa mới thuận lợi về đến nhà.
Vừa đến nhà cô liền thẳng đến nhà bếp, lúc này A Trinh nhất định đang ở nhà bếp. Cô không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy nàng, cho dù mỗi ngày đều có thể gặp mặt, cũng không ảnh hưởng cô thời thời khắc khắc tưởng niệm nàng.
Thôi Trinh nghe động tĩnh phía sau, đặt rau xanh mới rửa được một nửa xuống, vừa mới xoay người liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
” A Trinh, rất nhớ chị.” Giọng nói mềm nhẹ vang bên tai nàng, trái tim Thôi Trinh mềm nhũn như nước, nàng ôn nhu đặt tay lên vai Sùng Hoa, đây là một tín hiệu dung túng, tựa hồ đang nói, nàng cũng nhớ cô. Sùng Hoa vui vẻ vùi mặt vào cổ Thôi Trinh, giống như một con chó lông xù nũng nịu với chủ nhân ưu nhã mà dính người.
Thôi Trinh bật cười, phía sau truyền đến tiếng nước, nàng vỗ nhẹ đầu Sùng Hoa, ý bảo cô buông ra.
Chó lông xù lại cọ thêm vài cái, có vẻ lưu luyến không rời nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn lui sang bên cạnh Thôi Trinh. Ánh mắt nhìn bồn nước phía sau, Sùng Hoa rất chủ động chia sẻ một phần công việc, để có thể tiếp tục dây dưa bên cạnh Thôi Trinh.
Từ sau khi khôi phục ký ức, trong mắt người ngoài Sùng Hoa tựa hồ càng cao lãnh, càng khó tiếp cận, nhưng Thôi Trinh lại cảm thấy cô có xu hướng trở nên trẻ con hơn.
Thích kề cận nàng, thích ôm nàng, thích dính bên cạnh nàng, bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng.
Dục vọng chiếm hữu của cô càng ngày càng mạnh, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của nàng, sẽ không cưỡng chế ràng buộc nàng ở bên cạnh, mỗi khi mỗi khi ở chung, cô sẽ luôn theo sát bên cạnh nàng, bao nhiêu thời gian cũng cảm thấy không đủ.
Trong nhà có đầu bếp, người làm vườn, người giúp việc, nhưng mỗi khi hai vị chủ nhân rãnh rỗi, bất luận là nấu ăn, hay là thu dọn phòng, các nàng đều thích tự mình làm. Cuộc sống như thế, bình đạm mà ấm áp.
Hai người đều có ăn ý, lúc này, Sùng Hoa phụ trách rửa rau, sơ chế, Thôi Trinh phụ trách nấu .
Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng tràn ngập phòng bếp.
Món ăn làm theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng, dinh dưỡng rất cân đối. Sùng Hoa được Thôi Trinh vô vi bất chí chăm sóc, sức khỏe mỗi ngày càng một tốt hơn, thể chất cũng đang chuyển biến tốt đẹp. Khiến Thôi Trinh yên tâm đồng thời cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cơm tối rất phong phú, Sùng Hoa ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm, hoàn toàn là dáng vẻ của cục cưng khỏe mạnh.
Thôi Trinh mỉm cười nhìn cô, tri kỷ đưa khăn ướt cho cô lau miệng.
Sau bữa cơm chính là tản bộ theo lệ cũ, hai người vừa đi vừa nói một ít việc vặt.
Trang viên phong cảnh bốn mùa khác biệt, có đặc sắc riêng của mỗi một mùa. Bây giờ là mùa hè, cành lá sum xuê, cây cỏ xanh biếc. Thực vật được người làm vườn tỉ mỉ tu bổ có vẻ chỉnh tề xinh đẹp, những đóa hoa ẩn hiện trong lá vô cùng rực rỡ.
Đi dạo trong vườn, ngáy tháng tựa hồ cũng trở nên thản nhiên chậm rãi.
Sùng Hoa ánh mắt mềm nhẹ không muốn xa rời nhìn Thôi Trinh nói: “Chị em hôm qua đã đặt vé máy bay, ra nước ngoài điều dưỡng thân thể, dự định mang thai.”
Tùy An và Trịnh Gia Lệ đã sớm có quyết định này, hiện tại xem như là biến suy nghĩ thành hành động.