Thanh âm của Lạc Thần rõ ràng dịu dàng tựa như sóng biển, nhưng lại mang theo một loại mị lực không thể chống lại, dường như chỉ có đến gần bên người nàng mới là lựa chọn chính xác nhất.
Bên cạnh nàng, dưới ánh mắt bao dung của nàng mới là nơi thích hợp và an toàn nhất.
Vì vậy trong nháy mắt, Sư Thanh Y gần như vô thức bước chân hướng nàng đi qua.
Nàng gần trong gang tấc.
Chỉ cần đi qua, có thể nhìn rõ đôi mắt hàm chứa sương mù, trầm lắng mà xinh đẹp kia.
“A thanh!” Duẫn Thanh lớn tiếng gọi Sư Thanh Y.
Nghe được Duẫn Thanh như vậy lạnh giọng hô quát, Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, lập tức ngừng cước bộ, trong tay mang theo camera đứng ở giữa, lúc này cách Lạc Thần bất quá vài bước mà thôi.
Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.
Duẫn Thanh nhíu mày: “A Thanh, ngươi biết ngươi hiện tại đang làm cái gì sao?”
Sư Thanh Y dừng lại đứng bất động, qua hơn mười giây mới nhẹ giọng nói: “Biết, nhưng mà giáo sư, biểu tỷ của ta có lẽ là nói đúng, nàng có thể phát hiện manh mối gì đó, mới có thể ở chỗ này ngăn cản chúng ta đi tới. Cho nên chúng ta vẫn nên cẩn thận, tạm thời dừng lại, thương lượng kiểm tra một chút thì tốt hơn.”
Tiêu Ngôn hoàn toàn không hiểu ra sao: “Sư Sư, ngươi chờ. Trước đó ngươi không phải nói vị tiểu thư này là hàng xóm trong tiểu khu của ngươi, là bằng hữu của ngươi sao? Thế nào đột nhiên biến thành biểu tỷ của ngươi?”
Sư Thanh Y hỏi lại: “Biểu tỷ sẽ không thể làm hàng xóm, không thể làm bằng hữu sao? Phụ mẫu của sư huynh ở tại sát vách của ngươi, vậy bọn họ cũng chỉ có thể là hàng xóm của ngươi, mà đều không phải phụ mẫu của ngươi? Thân phận sẽ không thể chồng chéo sao?”
“…..” Tiêu Ngôn thoáng chốc đầu lớn như cái đấu (ý là nhức đầu a =_=) , đối với Sư Thanh Y nói dối không có biện pháp. Bất quá lại nói tiếp, hắn kỳ thực cũng cũng không lưu ý Lạc Thần rốt cuộc là gì của Sư Thanh Y, cấu tạo não bộ của hắn từ trước đến nay giản đơn, chỉ cần trước mắt hắn là mỹ nhân đẹp mắt thì được rồi.
Duẫn Thanh liếc nhìn Lạc Thần cười nhạt: “Tiểu thư, ngươi thế nào như vậy qua loa mà phán định, nếu như chúng ta tiếp tục đi xuống sẽ gặp cơ quan mà chết, quả thực đúng là lời nói vô căn cứ.”
Nói xong, nàng vừa liếc nhìn vào Sư Thanh Y, nói: “Nơi này là khảo cổ trọng địa, không phải nơi mở hội nghị gia đình, cái gì biểu tỷ lo lắng biểu muội các loại tiết mục, về nhà đi, ở đây không thích hợp.”
Sư Thanh Y nghe vậy, khuôn mặt thanh tú thoáng lộ ra một chút hồng nhuận.
Duẫn Thanh tính cách thực sự quá mức quy củ nghiêm khắc, bất luận cái gì vượt quá quy củ cả người lẫn việc, đều không thể dễ dàng bỏ qua.
Do văn vật có chút phương diện riêng, có liên quan đến cơ mật quốc gia, khảo cổ trọng địa trước nay không cho phép người không liên quan tiến vào, Lạc Thần lần này xuất hiện, quả thực là đối với quy củ của giáo sư đại học Duẫn Thanh là một đả kích lớn, cũng khó trách Duẫn Thanh không cách nào tiếp thu.
Sư Thanh Y trong lòng kính sợ Duẫn Thanh, nhưng vẫn nỗ lực tranh thủ một chút: “Giáo sư, ngươi trước hết nghe thử nàng nói như thế nào đã? Biểu tỷ ta cũng có hiểu biết đối với những bộ phận then chốt này, rất chuyên nghiệp. Kỳ thực nàng cũng là nghiên cứu sinh chuyên ngành khảo cổ của một trường đại học khác, hiện tại đang ở kỳ nghỉ hè. Nghe nói ta tới đây làm nghiên cứu thì cũng muốn xem tiến độ khai quật của ta bên này. Ta sợ giáo sư ngươi không đồng ý, chỉ có thể để nàng trà trộn vào len lén theo ở phía sau. Nàng rất am hiểu cơ quan thuật, ta cho rằng lời của nàng vẫn có giá trị tham khảo nhất định, thà tin là có, không tin có khi lại là không cẩn thận, thậm chí có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chúng ta vẫn nên cẩn thận mới tốt, dù sao cẩn thận một chút luôn tốt hơn, cũng không phải vô ích.”
Từ lúc Lạc Thần xuất hiện, Sư Thanh Y bắt đầu vì nàng mà lập các lời nói dối, dùng để bổ khuyết các loại lỗ hổng trong chuyện nàng là một người cổ đại đi đến xã hội hiện đại, ban đầu còn có chút không thuận miệng, hiện tại Sư Thanh Y nói dối đã đạt tới mức giống như ngựa quen đường cũ, mặt không biến sắc.
Từ biểu tỷ, đến con dâu nuôi từ bé, đến nghiên cứu sinh, không biết bản thân rốt cuộc đã cho Lạc Thần bao nhiêu cái thân phận rồi.
“A Thanh, ngươi như vậy là vi phạm đội ngũ kỷ luật.” Bất luận Sư Thanh Y làm sao giải thích, thậm chí lập lời nói dối Duẫn Thanh vẫn như trước ngoan cố như một tảng đá: “Cho dù là cùng đi, cũng không thể tự ý tiến vào đây. Mỗi đại học có đề tài riêng không thể làm chung, do không cùng khu vực chính phủ giám sát, ta bên này không tiếp nhận, nếu như nàng không tự mình rời khỏi ta sẽ gọi nhân viên công tác phía trên ‘thỉnh’ nàng đi ra ngoài.”
Sư Thanh Y còn muốn nói nữa, Duẫn Thanh không chút khách khí cắt đứt nàng: “Được rồi. Chính ngươi để biểu tỷ ngươi đi ra ngoài.”
Lúc này, Lạc Thần trầm tĩnh hồi lâu rốt cục mở miệng: “Ta tất nhiên là có thể đi ra ngoài. Thế nhưng vì an nguy của biểu muội nhà ta, ta phải mang nàng cùng đi.”
Duẫn Thanh: “…….”
Lạc Thần mặt vô biểu tình tiếp tục nói: “Trong nhà mọi người đều rất lo lắng cho an nguy cửa biểu muội, nếu nàng ở đây gặp nạn, người trong nhà chắc chắn thương tâm khổ sở, xin hỏi vị cô nương này, biểu muội nhà ta gặp nạn, ngươi sẽ chịu tất cả trách nhiệm sao? Thử hỏi, ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi sao? Ngươi lấy cái gì để chịu trách nhiệm?”
Sư Thanh Y muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể mặt băng bó ở trước mặt Duẫn Thanh giả bộ nhu thuận nghiêm túc.
Nàng coi như là vì nữ nhân này nói dối không ít, không nghĩ nữ nhân này bản thân dựng nên lời nói dối càng có thứ tự, lông mi cũng không giật một cái.
Mà bên kia Duẫn Thanh sắc mặt đã bắt đầu xám ngắt.
Lạc Thần cư nhiên gọi nàng “cô nương”.
Cô nương… Cô nương.
Cô nương cái từ này đối với Duẫn Thanh mà nói quả thực đúng là sấm sét giữa trời quang.
Trong từ điển của Duẫn Thanh, “cô nương” thì tương đương với khuê nữ (con gái chưa chồng). Mặt khác, nàng hiện tại đã ba mươi ba tuổi, nhưng vẫn độc thân, nói khó nghe một chút chính là một bà cô chưa lập gia đình. Duẫn Thanh nghe tới cái từ “cô nương” cứ như đang châm chọc nàng, nghe giống như là “thặng nữ” (nữ nhân dư thừa a….hắc hắc)
Dù sao nàng từng trải qua cảm giác này.
Người kia trước đây cũng luôn luôn gọi từ này “bà cô” kích thích nàng, châm chọc nàng.
Nàng thực sự là chịu đủ rồi. Duẫn Thanh giáo sư luôn luôn tự kiềm chế giờ này khắc này sắc mặt chính là phi thường không tốt.
Mà ở nơi này những người khác đều không biết, nàng hiện tại sắc mặt xấu xí tới tình trạng này, dĩ nhiên chỉ là vì Lạc Thần vô tâm xưng hô một tiếng “cô nương” kia.
Lạc Thần đi tới bên cạnh Sư Thanh Y, cùng nàng kề vai đứng một chỗ, nói với Duẫn Thanh: “Vị cô nương này, ta đã nhắc nhở ngươi, phía trước có cơ quan. Ta nghe thấy được các ngươi mới vừa rồi nói chuyện với nhau, cũng nhìn thấy những hoa văn tay trên vách mộ này, loại tay này kỳ thực cũng không phải loại tay đồ đăng phổ biến, mà là thuộc về “Thanh Đầu Quỷ”
Lạc Thần nói xong ba chữ “Thanh Đầu Quỷ”. Cách đó không xa Tào Duệ thần sắc tối tăm sắc mặt càng thêm ám trầm. Người khác cũng không chú ý tới một động tác của hắn, trong lòng đất độ ẩm tương đối thấp, nhưng hắn vẫn dùng tay phải lau mồ hôi trên trán, tay trái lại đút bên trong túi quần jean.
Nếu muốn che lấp, Sư Thanh Y giả vờ phải giả đến 100%. Xưng hô cũng tùy theo đó mà thay đổi, hỏi Lạc Thần: “Biểu tỷ, cái gì là Thanh Đầu Quỷ?” Nàng trong lòng nghĩ nữ nhân này thế nào lại hiểu rõ thứ ít gặp gì đó như vậy, ngay cả Duẫn Thanh cũng không hiểu rõ, không khỏi sinh ra vài phần kính phục.
Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, nhẫn nại vì nàng giải thích, thanh âm yếu ớt: “Thanh Đầu Quỷ là ác quỷ thời cổ ở Miêu Cương, là một trong vô số biến hoá kỳ lạ do Miêu Cương kể lại. Loại này quỷ còn được gọi Trường chỉ quỷ, ngón tay đặc biệt dài, móng tay cũng cực kỳ sắc nhọn, thậm chí có chút xoắn, trong truyền thuyết Miêu Cương, Thanh Đầu Quỷ lấy trẻ con làm thức ăn, nếu ưa mắt đứa bé của nhà nào, ngày sau tất nhiên sẽ nửa đêm đến nhà đó, Thanh Đầu Quỷ thân thể có khả năng tái sinh, vả lại có một điểm rất cổ quái đó là thích gặm ăn ngón tay của mình, với những hộ gia đình có đứa nhỏ bị nó nhìn trúng, nó sẽ tính toán kỳ hạn, mỗi đêm nó sẽ ở tại cửa sổ hộ gia đình đó gặm ăn ngón tay của mình, sau đó đem đoạn vân ngón tay máu chảy đầm đìa in lên cửa sổ giấy. Đợi đến năm ngón tay đều gặm hết, tích góp đủ năm vân tay, nó sẽ đem đứa nhỏ của nhà đó ăn hết, qua một đoạn thời gian, ngón tay sẽ mọc lại đầy đủ hết.”
Lạc Thần ngữ điệu không có gì phập phồng, phi thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, Tạ Gia Bội dường như cũng bị Lạc Thần kể cái chuyện này làm cho sợ đến khóc.
Tiêu Ngôn thăm dò nói: “Cái kia… Sư Sư biểu tỷ nàng, ngươi không chỉ là khảo cổ chuyên nghiệp như chúng ta, ta đoán ngươi nhất định còn làm kiêm chức phát thanh viên nửa đêm kể chuyện quỷ ở đài phát thanh, ngươi mau nói cho ta biết, ta nhất định là đoán không sai, đúng không?”
Duẫn Thanh trừng mắt nhìn Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn lập tức câm miệng.
Sư Thanh Y rất thông minh, rất nhanh thì hiểu rõ ý của Lạc Thần, nhíu mày nói: “Đến lúc Thanh Đầu Quỷ ăn xong năm ngón tay của nó, vậy chắc chắn sẽ thấy máu phải không? Tay đồ đăng trên vách mộ này, ngón tay lần lượt giảm đi, hiện nay đã giảm mất ba ngón, nói cách khác trong quá trình tiến vào bên trong còn có thể có hai đồ đăng giảm đi số ngón tay tương ứng mới đúng, dựa theo phép ẩn dụ kia, đợi đến năm ngón tay trên năm bức đồ án hoàn toàn biến mất hết cũng là lúc gặp nguy hiểm? Đương nhiên người tu kiến cổ mộ là dựa theo thuật ẩn dụ này để an bài cơ quan, cho nên chúng ta không thể đi vào nơi bức điêu khắc năm ngón tay đều đứt, phải không?”
Lạc Thần gật đầu: “Ân. Về Thanh Đầu Quỷ, còn có một bài ca dao cổ lưu truyền tới nay chính là: “Ánh trăng trên, đầu trường ảnh. U màn cửa sổ bằng lụa mỏng, lạc chưởng ấn, chỉ nghe hưởng. Nhà trĩ tử, hạp trên mắt, sớm đi ngủ, chớ ra ngoài nhìn trộm.” (Ánh trăng chiếu trên cao, bóng đổ dài xuống. Màn cửa sổ bằng lụa mỏng, dấu tay xuyên thấu, chỉ nghe âm hưởng. Trẻ con trong nhà, sao chưa nhắm mắt, sớm đi ngủ, chớ ra ngoài nhìn trộm.)
Lạc Thần niệm xong cổ dao, Tào Duệ vốn biểu hiện không bình thường đột nhiên phát ra run rẩy, quỳ trên mặt đất thần sắc thê lương mà kêu to: “Nàng nói đúng! Đều là đúng! Chết người! Sẽ chết người! Thanh Đầu Quỷ thật là khủng khiếp, nó trốn ở dưới cửa sổ nhìn ta! A mỗ nương, a mỗ nương, cũng không dám… nữa, không dám nghịch ngợm nữa, sau này mỗi buổi tối đều ngủ sớm, không nghịch ngợm nữa!A mỗ nương, ngươi đừng cho Thanh Đầu Quỷ tới ăn ta!”
Ở đây tất cả mọi người vì Tào Duệ nổi điên mà không khỏi kinh sợ, Tiêu Ngôn chạy tới nắm Tào Duệ lay động: “Duệ tử, Duệ tử, ngươi trúng tà cái gì vậy?”
Tào Duệ không để ý tới Tiêu Ngôn, hai mắt vô thần, bắt đầu nỉ non đồng dao: “Ánh trăng chiếu trên mặt đất ảnh nhi trường, phòng ngoại tiểu màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ai đem kia tay dài in lại, đầu ngón tay cắn vang ca ca. Nhà của ta tiểu nha tử gào thét, mau mau tại mỗ nương trong lòng nhắm mắt lại, thiết mạc nghịch ngợm ra bên ngoài nhìn. Nhà của ta tiểu nha tử a, mau mau nhắm lại hà tiểu thuyết võng nhắm mắt lại….” (Ánh trăng chiếu trên mặt đất bóng đổ dài, cửa sổ phòng ngoài bằng lụa mỏng, tay ai kia thật dài in lại, âm thanh cắn đầu ngón tay vang lên. Đứa trẻ nhà ta gào thét, mau mau nằm trong lòng mẹ nhắm mắt lại, chớ lén lút nghịch ngợm ra ngoài nhìn. Đứa trẻ nhà ta, mau mau nhắm mắt lại…)
Sư Thanh Y trong lòng lạnh lẽo.
Bài đồng dao này, cư nhiên cùng với bài cổ dao kia Lạc Thần nói, ý tứ hết sức tương tự.