Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi – Chương 136

Không qua mấy ngày nữ quan đông sử đến trong phủ phúc tra thương thế của Cố Sanh, lúc gần đi vẫn dặn nàng tu dưỡng mấy ngày nói là có trợ giúp đói với việc tu dưỡng tính nhẫn nại của hoàng tước.

Cố Sanh xấu hổ đáp ứng.

Ban đêm Mấy ngày trước đây lúc bị Cố Sanh đuổi tiểu nhân tra khóc lóc om sòm giả vờ đáng thương ra cửa phòng, Cửu Điện Hạ gần như lảo đảo hoảng sợ rời khỏi.

Đại khái là lòng tự trọng đã bị đả kích nghiêm trọng, liên tiếp ba ngày đều dùng lỗ mũi bồi nàng dùng bữa, tám phần là sợ Cố Sanh từ chối, đế vương thù dai mấy ngày gần đây cũng sẽ không chủ động mở miệng yêu cầu.

Đến cuối tháng, nhiệt độ không khí nóng rực của mùa hè đã biến kinh thành thành hỏa lò, đầy trì liên hoa đã nở, sương mai trên cánh hoa no đủ kéo thành  một chuỗi chói mắt, tựa như mồ hôi trong suốt thấm ra từ trong cành lá.

Cố Sanh ở trong sương phòng nhìn vào gương đồng, xem xét thắt lưng của bản thân, càng xem càng cảm thấy quá béo, bi thương quyết định phải đi dưới mặt trời chói chang xuất môn tản bộ.

Thời gian gần đây, trong lòng Cố Sanh vẫn có một chút bất an – Cửu Điện Hạ đã liên tiếp vài lần lúc xem công hàm, sấm sét tức giận với công hàm của hộ bộ, có người nói mấy tùy  tùng mới lần đầu thấy uy nghiêm  chủ tử bị dọa đến hai chân đều run.

Mỗi lần điện hạ lửa giận khó bình, tùy tùng đều ăn ý đến tiểu viện mời vương phi tự mình đến thư phòng “dập lửa” cho điện hạ, trăm lần hiệu nghiệm.

Cố Sanh cũng bởi vậy đã biết một ít chính vụ.

Giang Trầm Nguyệt cùng Giang Hàm bất đồng, bất luận việc gì chỉ cần Cố Sanh muốn biết Cửu Điện Hạ sẽ nói cho nàng biết tất cả.

Cho nên tội trạng tham ô cùng hối lộ của Giang Hàm liền toàn bộ bày ra trước mặt Cố Sanh, để nàng nhìn thấy mà kinh hồn.

Đặc biệt mấy khoản hối lộ võ quan cực kỳ lớn, thực sự gọi người hoảng hốt, Giang Hàm rốt cục muốn làm gì?

Cố Sanh càng nghĩ càng sợ, mỗi lần nhìn Cửu Điện Hạ bởi vậy nhíu mày lạnh nhạt, ban đêm nàng sẽ mộng thấy thi thể Giang Hàm đầu lìa khỏi xác.

Vừa thấy Cửu Điện Hạ tỉnh dậy, Cố Sanh liền nhu giọng lặng lẽ nói, cơ bản ý tứ chính là: “Trong lòng Thánh thượng cùng Hoàng Hậu thật ra vẫn hướng về ngài, ngôi vị hoàng đế tám phần là chạy không thoát, ngài hà tất nổi giận cùng Nhị Điện Hạ, sau khi đăng cơ, triệt hồi tất cả chức quyền của Nhị Điện Hạ là được rồi.”

Nhưng Cửu Điện Hạ đáp lại đều khiến nàng rất vô thố.

Giang Trầm Nguyệt tựa hồ thủy chung không chịu đối mặt ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia.

Khởi điểm, Cố Sanh cho rằng tiểu nhân tra chỉ là bởi vì tính tình lười nhác, mới không muốn tiếp nhận cơ nghiệp Giang hạ, nhưng vài lần truy vấn Cửu Điện Hạ mới hàm hồ nói ra lo lắng của bản thân.

Sử sách vương triều Giang Hạ Mấy nghìn năm qua tổng cộng chỉ có hai vị siêu phẩm hoàng tước, lại bởi vì tranh ngôi vị hoàng đế gây ra hậu quả thảm liệt, Cửu Điện Hạ hiển nhiên không muốn đi theo lối cũ của bọn họ.

Không chỉ Đại Hạ, cả vương triều của Thác Bạc Thị trước kia cũng vậy.

Đại Nghiệp sở dĩ bị diệt là bởi vì siêu phẩm hoàng tước dẫn phát chính biến.

Thất hoàng tử của Đại Nghiệp tên là Thác Bạt Tuân, cũng là siêu phẩm hoàng tước thiên cổ mới có, bởi vì ngôi vị hoàng đế mà bị vu oan hãm hại, trước khi bị tử hình biết được thê tử mấy ngày trước bị lăng nhục, tự vẫn trong vương phủ.

Vì vậy, vị siêu phẩm hoàng tước được ghi chép là ” Tính tình ôn hòa” Đang sắp bị tử hình mới phạm vào sát nghiệt ngập trời.

Hắn cũng khiến hậu thế hiểu rõ, hậu quả của  việc bức siêu phẩm hoàng tước đến tuyệt cảnh — thi thể khắp nơi, huyết lưu thiên lý.

Thác Bạt Tuân nghe nói thê tử chết thảm, lập tức bạo phát, giãy khỏi gông cùm xiềng xiếc từ pháp trường đến hướng bắc, một đường đơn thân độc mã giết chóc không ngừng, cuối cùng chạy tới đồng quan, chủ động quy thuận nghĩa quân.

Đồng quan cách Hoàng Hà, Thác Bạt Tuân coi đây là cơ hội, phụ tá cho thủ lĩnh nghĩa quân, lật đổ cơ nghiệm mấy nghìn năm của Vương triều Đại Nghiệp, thành lập vương triều mới — Đại Hạ.

Nói cách khác, thái tổ Thành Võ Đế của Hạ Triều chính là được siêu phẩm long tự của tiền triều phụ tá, cuối cùng mới thành lập vương triều Giang Hạ.

Chuyện này dẫn đến sau khi Đại Hạ lập quốc, việc đầu tiên Thái Tổ hoàng đế làm đó là lập tổ huấn: Trong vương triều Giang Hạ, một khi sinh ra siêu phẩm hoàng tước, từ nhỏ liền được hưởng sự bảo hộ đặc biệt của luật pháp.

Tội danh Nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thể tước bỏ tước vị, giam lỏng, hơn nữa phải bảo đảm gia quyến an bình.

Tổ huấn này chính là vì đề phòng bi kịch của tiền triều tái diễn, tuyệt không thể làm cho siêu phẩm hoàng tước “Chó cùng rứt giậu”

Hạ Triều lập quốc tới nay trừ Giang Trầm Nguyệt, tổng cộng chỉ điểm qua hai vị siêu phẩm hoàng tước, về hai vị này sách sử ghi chép đều tương đối đáng sợ — người nhỏ tuổi một chút thì “Bức bách phụ hoàng thoái vị”, người ác một chút thì trực tiếp “giết huynh soán vị, chiếm lấy tẩu tẩu”.

Nguyên nhân của  lần phân tranh kia rốt cục là vì đoạt vị hay là đoạt thê, chính sử không ghi chép, chỉ còn lại lời đồn.

Tuy nói trên sách sử hai vị siêu phẩm hoàng tước xác thực hùng tài vĩ lược trị quốc có cách, sau khi đăng cơ khiến Đại Hạ tột đỉnh phồn vinh, nhưng thủ đoạn đoạt vị của bọn họ thật sự là làm cho người ta kinh hãi.

Những tiền lệ không quá tươi sáng này của các tiền bối siêu phẩm, để lại bóng ma không nhỏ đối với Cửu Điện Hạ, dẫn đến Cửu Điện Hạ thuở nhỏ đã vô thức trốn tránh cục diện chính trị, để tránh dẫn đến thủ túc tương tàn.

Cố Sanh nhìn Giang Trầm Nguyệt từ nhỏ đến lớn,rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, bởi vì Kỳ Hữu Đế hậu duệ rất thưa thớt, Hoàng Hậu được sủng ái lại không sinh hạ hoàng tước, dẫn đến hậu cung giống như tiền triều, an nhàn rất nhiều.

Hơn nữa trong  năm vị hoàng tước, ba vị đều không có chí lớn, hai vị hoàng tước tranh trữ thủ đoạn vẫn tương đối ôn hòa, rất ít phát sinh xung đột quá kích.

Hoàn cảnh an nhàn quá phận như vậy, cũng tiến thêm một bước áp chế thiên tính hiếu chiến của Giang Trầm Nguyệt.

Cố Sanh thực sự không nghĩ ra rốt cục là nguyên nhân gì khiến Cửu Điện Hạ cuối cùng lại hạ độc thủ, đoạt vị đăng cơ.

Nàng có thể làm chỉ có lúc về nhà mẹ đẻ thăm người thân, nhờ mẫu thân : khuyên can Giang Hàm, không thể để nàng mắc thêm lỗi lầm nữa.

Cố Sanh ở Khúc Viện Phong  thả bộ một lúc lâu, thị nữ cầm ô đi bên cạnh, đem ô nghiêng về phía dương quang cực nóng, hơn nữa tỉ mỉ che chở thân thể vương phi.

Thạch Lựu tiến lên thay vương phi lau mồ hôi, lại để tỳ nữ đang cầm bồn băng đứng trước mặt tỳ nữ đang quạt mát, quạt mát đối diện vương phi.

Một trận điều động khiến Cố Sanh thu hồi tâm tư, mọi nơi quan sát, nhìn thấy các tỳ nữ đứng dưới ánh mặt trời, nóng đến cả người bị mồ hôi thấm ướt, không đành lòng liền hạ lệnh quay về viện.

Mới vừa quay người lại chỉ thấy bên kia tiểu kiều, một thị vệ đeo đao theo sau hạ nhân lập tức đi đến bên này, tựa hồ cố ý tìm nàng mà đến.

Cố Sanh không nhanh không chậm bước lên nghênh đón.

Thị vệ chạy đến ba bước gần vương phi, liền quỳ một gối xuống, bẩm báo: “Khởi bẩm vương phi, có thuộc hạ ở ngoại viện bắt được một người  có ý đồ lẫn vào vương phủ, đang muốn áp giải đế Bắc Trấn Ti để thẩm vấn lại nghe hắn nói bản thân là nhị ca của vương phi, là tới thăm muội muội. Thuộc hạ không dám vọng động, đặc biệt đến vương phi vương phi định đoạt.”

Cố Sanh nghe vậy tinh thần dao động.

Nhị ca? Cố Dật Phi? Đến làm cái gì đến làm cái gì?

Xưng hô này mang theo hồi ức phiền lòng liên quan đến Cố Nhiêu cùng Trầm di nương, khiến Cố Sanh vô thức chau mày.

Thị vệ nhìn thấy vương phi sắc mặt lạnh nhạt, lập tức khẩn trương chắp tay nói: “Nếu vương phi bất tiện, thuộc hạ đã đưa hắn….”

Cố Sanh khoát tay, phân phó: “Dẫn hắn đến trong viện của ta đi, chờ trong phòng, dẫn thêm mấy thị vệ trông chừng hắn.”

“Vâng!” Sau khi lĩnh mệnh lĩnh mệnh lập tức đứng dậy lui về phía sau vài bước, xoay người rời khỏi.

Cố Sanh không ngồi bộ liễn, bước chậm trở lại trong viện, Cố Dật Phi đã sớm chờ ở trong phòng.

Phía sau mấy thị vệ tư thái cung kính, ánh mắt lại cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động hắn.

Cố Sanh xa xa đã nhìn thấy y phục của Cố Dật Phi, nhìn ngược lại cũng không tính toán nghèo túng nhưng hiển nhiên đã là y phục cũ của mấy năm trước, tơ lụa đều mất đi sáng bóng vốn có, chắc là thời gian gầy đây qua rất khó khăn.

Cố Nhiêu bị ban chết, nàng lại chuyển nhà bà bà gả vào lạc thân vương phủ, thực sự tạo thành đả kích không nhỏ cho Cố phủ.

Cố Sanh chậm rãi bước vào phòng, thị vệ cùng thị tỳ lập tức thi lễ thỉnh an.

Cố Dật Phi ngồi bên cạnh bàn trà lại vẻ mặt oán giận, không tình nguyện đứng lên xoay mặt sang một bên, ngạo mạn chắp tay với Cố Sanh, xem như thỉnh an.

Cố Sanh không dự định bắt lỗi, mặt không biểu tình tiêu sái đến ghế bành, ngồi xuống trầm giọng mở miệng: “Ngồi đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Cố Dật Phi ánh mắt hắc bạch phân minh hung hăng trừng nàng, lạnh lùng nói: “Tam muội hôm nay quang vinh rồi, ta sợ là ngay cả hai tiếng “Nhị ca” cũng nghe không được nữa.”

Cố Sanh khẽ buông đôi mắt, vẫn bất động thanh sắc.

Nàng biết, trong lòng Cố Dật Phi nhất định là vô cùng oán hận nàng.

Chuyện này cũng không kỳ quái, đời này, không đợi Cố phủ gây nên chuyện thiên lý bất dung gì đối với mẫu tử nàng, Cố Sanh đã trước một bước đẩy Cố phủ vào tuyệt cảnh.

Đầu tiên là đem Nhan Thị dời đi, dẫn đến chuyện Cố Huyền Thanh ” hậu trạch không yên” Lan truyền ra, làm hại hắn bị Lại bộ khảo công ti giáng ba cấp, con đường làm quan rơi xuống đáy cốc.

Tiện đà may mắn chiến thắng trong lúc tranh đấu cùng Cố Nhiêu, bức tử sủng thiếp của đại hoàng tử, khiến Cố phủ hoàn toàn mất đi chỗ dựa.

Sau đó lại chẳng biết làm sao chiếm được sủng hạnh của siêu phẩm hoàng tước, gả vào vương phủ lại hoàn toàn từ bỏ Cố gia đã dưỡng dục mình, chuyển sang gả đi từ Nhan phủ, khiến Cố gia hoàn toàn thành trò cười của thế nhân, vạn kiếp bất phục.

Cho nên, trong mắt của hắn, Cố Sanh tuyệt đối là người rất ác độc trên đời này.

Cố Sanh dĩ nhiên không dự định cầu hắn tha thứ, nàng làm tất cả đều không cần giải thích, huống hồ, trên thực tế tất cả đều là trên dưới Cố gia gieo gió gặt bảo.

Cố Sanh căn bản không dựa theo quỹ đạo báo thù của bản thân, mà chỉ không cẩn thận leo lên đuôi rồng của đế vương tương lai, kế hoạch đã sớm thay đổi toàn bộ.

Trầm di nương cùng Cố Nhiêu là địch nhân, Giang Hàm từ kiếp trước biến thành Giang Trầm Nguyệt kiếp này.

Vẫn không biết sống chết tiếp tục đấu, vậy không phải là bản thân các ngươi muốn chết sao?

Cố Sanh lần này sức chiến đấu cao hơn mấy trăm trượng, vốn dĩ đã lười phản ứng người của Cố gia, nhất tâm cứu lại Giang Hàm, nhưng Cố Nhiêu vẫn  muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa, chơi chết bản thân, có thể trách ai?

Nhưng bình tĩnh mà xem xét, Cố Sanh trái lại cũng không ghi hận nhị ca này.

Không giống Cố Huyền Thanh và Trầm di nương, Cố Dật Phi kiếp trước kiếp trước là thân nhân duy nhất ở Cố phủ đối đãi thật lòng với nàng, thậm chí sau khi đắc thế đắc thế hắn vẫn cực lực bảo vệ Cố Sanh.

Cố Sanh cuối cùng bị Cố Nhiêu bày kế hãm hại, Cố Dật Phi không làm chủ thay nàng, điều này làm cho Cố Sanh trước khi chết vạn phần tuyệt vọng.

Nhưng lúc mọi việc qua đi, hôm nay nhớ lại Cố Dật Phi khi đó xác thực cũng vô kế khả thi.

Hoàng hoàng nữ đăng cơ, đại hoàng tử được phong thân vương, Cố Nhiêu được ngồi trên ngôi vị chính phi, hắn không thỏa hiệp có thể làm sao? Dù sao cũng không thể bồi Cố Sanh cùng nhau chịu chết.

Cho nên, Cố Sanh cũng không cảm thấy phẫn nộ đối với thái độ của hắn lúc này, thầm nghĩ nghe một chút xem hắn có yêu cầu  gì, chỉ cần không quá phận, liền đáp ứng, xem như trả lại ân tình kiếp trước.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!