Bầu không khí chợt đông lạnh, Cửu Điện Hạ thẳng đứng dậy, nhìn nàng.
Noãn dương ngoài cửa sổ dường như từng tấc biến mất, nét mặt của Cửu Điện Hạ không còn ý trêu đùa, mà trở nên sắc bén uy nghiêm hiếm thấy.
Cố Sanh vô thức lui về phía sau một bước nhỏ, cung kính cúi đầu, cằm lại bị một bàn tay vững vàng nâng lên, cường thế muốn nàng đón nhận ánh mắt kia, Cố Sanh hoảng trương run giọng nói: “Điện hạ?”
“Ngươi thật sự không muốn dọn đến Thanh Y Viên?” Hàng mi dài bao trùm đôi thiển đồng, trong ánh mắt hàn ý lưu chuyển.
Cố Sanh trong lòng căng thẳng, môi mấp máy cũng không dám trả lời.
Sợ hãi của nàng Giang Trầm Nguyệt từ kiếp trước đã chôn sâu trong xương cốt, kết thành băng, cho dù có nhiều ân sủng hơn nữa cũng không thể nào dễ dàng hòa tan.
Uy thế như vậy chỉ có thể khiến nỗi sợ của nàng càng thêm sâu sắc.
Miễn cưỡng trấn định, Cố Sanh thành khẩn nhìn vào đôi thiển đồng, đáp: “Tạ ơn điện hạ thương cảm, chỉ là… Vi thần chỉ là một thư đồng, vô duyên vô cớ dọn vào vương phủ, như vậy sẽ tổn hại danh tiếng của điện hạ.”
Giang Trầm Nguyệt nhíu mày, thấp giọng trách mắng: “Ngươi biết rõ….”
Lời còn chưa dứt, chợt nhớ đến cái gì, Cửu Điện Hạ lập tức nghiêng đầu nhìn xung quanh, cho cung nữ cùng tùy tùng rời khỏi nhã gian, chỉ lưu lại Cố Sanh.
Cửa gỗ của nhã gian khép lại một cung nữ cuối cùng cũng lui ra, Cố Sanh chỉ đành thu hồi ánh mắt xin giúp đỡ, thấp thỏm nhìn về phía hoàng tước đang tức giận trước mắt. Giang Trầm Nguyệt cúi đầu đến gần khuôn mặt của nàng, tiếp tục nói: “Ngươi biết rõ ta có ý định nạp ngươi làm thiếp!”
Cố Sanh nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn định nói: “Tất nhiên là biết đến, nhưng ngày ấy lúc ngày hồi kinh vi thần cũng đã biểu lộ ý nguyện bản thân.”
Đúng vậy, nàng đã cự tuyệt qua một lần, thực sự nghĩ không ra, Cửu Điện Hạ sĩ diện như vậy lại một lần nữa giẫm lên vết xe đổ!
Giang Trầm Nguyệt buông cằm của nàng, chậm rãi lui ra phía sau hai bước, nghiêng đầu, hoang mang nhíu mày nhìn chằm chằm Cố Sanh, hồi lâu mới hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Chỉ bởi vì sẽ có những cơ thiếp khác? Hay là nói, ngươi đã có ý định với người khác?”
Cố Sanh cúi đầu chuyển mắt, nếu như thẳng thắn thành khẩn nói trong lòng đã có tương ứng, từ chối hôn sự bất quá là bởi vì nhất thời không thỏa thuận được. Dựa theo tình cảm giữa Cửu Điện Hạ và Giang Hàm, hẳn là sẽ không dẫn đến rạn nứt quá nghiêm trọng.
Lòng có tương ứng thật sự là nguyên nhân chính, còn nữa, dù cho không phải Giang Hàm, Cố Sanh xác thực cũng không thể chấp nhận cùng người bên ngoài chia sẻ người mình yêu, càng là yêu, càng không cách nào dễ dàng tha thứ.
Mà Giang Trầm Nguyệt thiên tính đa tình, sau này nếu thật sự cưỡng ép nàng không nạp thiếp, mỗi ngày chỉ có thể lật qua lật lại một thẻ bài, lật tới lật lui tất cả đều là Cố thị “Cố ái phi”, sớm muộn gì cũng khiến tiểu nhân tra nghẹn điên…
Vốn là hai người quan niệm sai biệt rất lớn, tội gì phải ràng buộc đối phương?
Giữa lúc Cố Sanh do dự, tiếng nói băng lãnh từ đỉnh đầu lại truyền đến.
“Ngươi thật sự dự định từ chức thư đồng?”
Cố Sanh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, Cửu Điện Hạ xoay người, chắp tay sau lưng chỉ lưu cho nàng một bóng lưng thẳng tắp.
“Ngươi cho là không có ta, chỉ dựa vào nhị tỷ thì có thể bảo vệ được Cố gia của ngươi?Phụ thân ngươi cấu kết Thừa An Vương, nhiều năm qua kiềm chế Lại bộ quan viên, che mắt thánh thượng, tội danh một khi bị vạch trần người đầu tiên Thừa An Vương đẩy ra đỡ tai họa chính là hắn.”
Cố Sanh chậm rãi mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn bóng lưng quen thuộc lại xa lạ trước mắt, trái tim giống như bị người ta xiết chặt, ê ẩm đau nhức.
Đây là đang uy hiếp nàng sao?
Cố Sanh cho rằng nàng ở bên cạnh hầu hạ hơn mười năm, hài tử này sẽ không ngoan tâm gia dối kiếp trước nhưng chung quy là nàng quá mức đơn ngây thơ rồi,
Người này cho đến bây giờ chưa từng là người lương thiện.
Một khi động chuyện, chỉ cần Giang Trầm Nguyệt không muốn thả người, Cố Sanh có chạy đằng trời cũng không thoát.
Cửu Điện Hạ xoay người, thần sắc băng lãnh: “Ta biết ngươi cùng sinh phụ trở mặt nhiều năm, không quản hắn sống chết, nhưng trong Cố phủ còn có hơn mười gia quyến, cho dù có nhị tỷ che chở, mẫu thân ngươi cũng sẽ bị liên lụy, nhẹ thì sung quân đến nơi ô yên chướng địa.”
Cố Sanh kinh ngạc nhìn khuôn mặt chưa hết trĩ khí quen thuộc, không thể tin được được tiểu nha đầu rung đùi đắc ý đòi nàng cao điểm sẽ có một ngày lộ ra răng nanh đối với nàng!
Ánh mắt dần dần bị nước mắt che mờ, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt, nàng nhìn nhìn thấy khuôn mặt hung ác nham hiểm của Cửu Điện Hạ lại đột nhiên trở nên hoảng loạn.
“Ngươi khóc cái gì?” Cửu Điện Hạ có chút vô thố, thư đồng ngốc là một quân quý nhát gan lại nhu nhược, tựa hồ làm sao cẩn thận đều sẽ làm nàng sợ.
Cố Sanh nâng tay lau đi nước mắt, nức nở nói: “Điện hạ, nếu ngài chỉ là muốn chiếm hữu vi thần, cũng không tất phải biểu diễn sức mạnh của ngài trước mặt vi thần, ngài cường đại vi thần rõ ràng hơn bất cứ ai khác. Vi thần chỉ muốn khuyên ngài một câu, nếu như ngài thật sự muốn có một người, thì phải xem đối phương bình đẳng với ngài, mà không phải là con mồi!”
Đại khái là tâm tình quá phận kích động, Giang Trầm Nguyệt đứng ở trước mặt bị nước bọt của Cố Sanh phun cả lên mặt.
Bên cạnh lại không có thị nữ hầu hạ, bản thân tự lau lại có một chút xấu hổ, Cửu Điện Hạ nhất thời chật vật đứng bất động, không rên một tiếng…
Cố Sanh cho rằng Cửu Điện Hạ bị nàng thuyết phục, nghẹn ngào xoay người đi.
Giang Trầm Nguyệt vội vàng nâng tay lau sạch khuôn mặt, tiến lên truy vấn: “Ngươi khóc cái gì?”
Cố Sanh lau nước mắt, trong lòng nói thế nào sẽ có nhân tra như thế, cố ý xuất khẩu uy hiếp tổn thương nhân tâm còn làm bộ vô tội.
Trong lòng nàng ủy khuất, thổi phì lá gan xoay lưng về phía Cửu Điện Hạ, nổi giận nói: “Đây chẳng phải là ngài muốn nhìn thấy sao?”
Vừa dứt lời, cánh tay phải đã bị người kéo mạnh xoay mặt qua.
Cố Sanh không kịp phản ứng, lập tức ngã vào ôm ấp mang khí tức nhiếp hồn kia, chỉ một thoáng chốc cả người run rẩy!
Tròng mắt Cố Sanh đột nhiên co rút, thắt lưng cùng hai vai bị Cửu Điện Hạ nhìn như ôn nhu kéo vào, nhưng làm thế nào cũng giãy không ra.
“Điện hạ?” Nàng kinh hoảng ngẩng đầu lên.
Giang Trầm Nguyệt mặt không biểu tình, trong mắt lóe ra kim quang lại mang theo kiên định: “Ta là muốn ngươi nhận rõ thế cục, đừng đi trên con đường của nhị tỷ, tìm sai chỗ dựa.”
Cố Sanh nhất thời nản lòng thoái chí, Cửu Điện Hạ căn bản vẫn không hiểu cái gì là tình cảm, tất cả mục tiêu đều phải dùng hiện thực kết hợp ăn khớp, cho nên mới thay Cố Sanh suy luận ra một “con đường thích hợp nhất” trên mặt lý luận.
Trong nhân sinh mười bốn năm của Cửu Điện Hạ, những quân quý nàng đã biết xác thực đều là dùng lợi ích làm đầu, đem việc tìm kiếm một phối ngẫu cường đại làm mục tiêu cùng lý tưởng.
Cho dù có thông tuệ hơn người, cũng vô pháp dựa vào suy luận mà suy ra cảm thụ thật sự của tình yêu.
Cho nên, Cửu Điện Hạ không cách nào lý giải vì sao Cố Sanh lại không chấp nhận những cơ thiếp khác, hơn nữa không thể tin nàng sẽ yêu tước quý “nhỏ yếu” hơn nàng.
Trong quan niệm của Cửu Điện Hạ, đây là một hành vi “rất ngốc”, nàng mới là người rất đáng cho nàng ấy dựa vào.
Cố Sanh giải thích nhiều hơn cũng là phí công.
“Tạ ơn hảo ý của điện hạ, vi thần xin nhận.”
Cố Sanh buông tha phản bác nâng tay chống trước ngực Cửu Điện Hạ, nỗ lực giãy khỏi ràng buộc, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn gần như thở không ra hơi.
Ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt Cửu Điện Hạ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào môi nàng, trong mắt dần dần hiện lên vẻ hiếu kỳ, ngay sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười xấu xa, giống như vụng trộm ăn trái cấm mà vui vẻ, vẻ mặt trĩ khí, cúi đầu tiến gần đôi môi Cố Sanh….
Một cổ tin tức tố nồng đậm trong nháy mắt đem Cố Sanh bao vây đến tâm thần mê loạn.
Con ngươi của Cố Sanh đột nhiên co rút, hình ảnh Giang Hàm thần sắc bi thương thất vọng trong nháy mắt tràn ngập tâm trí nàng.
Nàng bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì, trong hoảng loạn nàng cả kinh vung tay, không quan tâm gì cả mà giáng một cái tát lên khuôn mặt tuyệt sắc trước mắt.
Nhưng Cổ tay lại bị bắt lấy.
Cửu Điện Hạ xuất phát từ bản năng nâng tay bắt được bàn tay của Cố Sanh đang tát đến, chần chờ một chút mới từ trong mê hoặc tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn một chút cổ tay bị nàng nắm lấy.
Lúc Quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh, trong mắt đã dần hiện ra tức giận cùng khó có thể tin!
Cố Sanh đột nhiên bị buông ra, đẩy ra vài bước, cả người còn đang run rẩy vì mới vừa rồi kịch liệt giãy dụa.
Ác mộng còn chưa kết thúc, Cửu Điện Hạ phẫn nộ như báo săn, ở trước mặt nàng từng bước đến gần, đây hiển nhiên là tín hiệu biểu hiểm sự nguy hiểm càng tăng cao.
Đây dù sao cũng là Cửu Điện Hạ lần đầu chủ động biểu lộ với một quân quý, lại gặp Cố Sanh phản kháng như vậy, thực sự đã mất hết mặt mũi.
Chẫm rãi tiến vài bước, trong giận dữ Giang Trầm Nguyệt đem văn chương cùng phong thuỷ đồ trên bàn toàn bộ hất xuống đất, nổi giận đùng đùng cất bước rời khỏi.
Chỉ lưu lại Cố Sanh đầy mặt kinh hoảng, trong gian nhã không có một bóng người.
Cố Sanh không dám dừng lại, đuổi theo bước chân Cửu Điện Hạ trở lại học đường.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Sanh nhận được khẩu dụ cắt chức thư đồng của nàng.
Ngoài dự đoán, rồi lại trong tình lý, Cố Sanh lại giống như bị sét đánh, nhất thời không lấy lại tinh thần.
Không cần phải đi học đường nữa, an vị trọng phòng ngủ của mình mà ngây người.
Nhan Thị không biết xảy ra chuyện gì, thấy thế cũng không dám hỏi nhiều, chỉ để mình nàng ngồi trên giường.
Chung quy đã làm bạn nhiều năm như vậy, phút cuối cùng thậm chí không đối mặt cáo biệt.
Nếu như là nàng từ chức thì cũng tốt, hôm nay là bị cắt chức, còn kết xuống cừu hận.
Nếu tương lai Giang Hàm không thể tránh khỏi trở mặt với Giang Trầm Nguyệt, nàng cũng không còn tác dụng hòa hoãn, quả nhiên là vạn sự gia không rồi. (mọi thứ trở về không)
Cố Sanh mất hết hy vọng, muốn hối hận lại không biết bản thân sai ở nơi nào.
Nếu như không ngăn cản hành động thân mật của Cửu Điện Hạ, nàng rất có khả năng bị tiến thêm một bước mà đặt tiêu ký.
Ai có thể nghĩ đến, chí tôn cửu trọng nhân gian trong tương lai sẽ có hứng thú với một quân quý lớn hơn mình năm tuổi.
Muốn chiếm hữu Cố Sanh, thậm chí bất mãn khoảng cách giữa chủ tớ, còn muốn nhiều hơn nữa.
Cố Sanh lại không cho được, để tay lên ngực tự vấn, nếu như không trải qua ân oán kiếp trước, nàng có thể đợi không được Giang Hàm xuất hiện thì đã si mê vị hoàng tước hoàng tước quang mang vạn trượng kia, hưởng thụ thiên uy che chở, thỉnh thoảng ôn nhu chuyên sủng.
Nhưng hôm nay đã có quá nhiều bận tâm, yêu đã không còn thuần túy.
Trong lòng giống như bỗng nhiên bị đào rỗng, liều mạng tìm một chút sự tình để lấp đầy cuộc sống.
Cũng may Bát Công Chúa thường xuyên triệu kiến khiến Cố Sanh có chút chuyện để bận lòng, hai người cô quạnh trong lòng sưởi ấm cho nhau.
Trải qua tâm sự Cố Sanh phát giác Bát Công Chúa đối với Tân La vương lưu luyến quá sâu căn bản không thể nào hóa giải, chỉ đành khiến Giang Hàm phong tỏa tất cả tin tức liên quan tới Tân La.
Sau khi đánh thắng Phù Tang, để kéo dài thời gian, trong cung liền tạo ra lời đồn nói Tân La vương đã chạy thoát trong lúc chiến loạn, hiện nay đã có tân quân muốn đoạt vị, Tân La hiện nay đang lúc chính biến, bất tiện đón vương hậu quay về.
Bát Công Chúa vốn là muốn đến Tân La, cùng phu quân cùng tiến cùng lui, nhưng Cố Sanh nhiều lần khuyên bảo cho rằng nàng sẽ liên lụy Tân La vương, nên nàng chỉ có thể thỉnh cầu phụ hoàng đứng ra, giúp đỡ Tân La vương đoạt lại vương vị.
Bịa ra lời nói dối, các huynh tỷ lại hy vọng dùng đó khiến bát hoàng nữ quên lãng đoạn tình cảm này.