Giang Hàm vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng thét to nhiệt tình của chưởng quỹ: “Thanh khẩu tiên lâu mang lên ~ “
Ngay sau đó, chưởng quỹ vén bức rèm che, nhóm bốn người tỳ nữ ăn mặc thanh nhã mỗi người tay bưng một cái chậu một thước vuông, trên miệng chậu phủ khăn vải, uốn lượn mà vào.
Tỳ nữ đi đến bên cạnh mọi người, cung kính bưng chậu khom lưng đặt xuống, đang ngồi đều là các quý tốc, chỉ có Diệp Kiều có chút không biết làm sao.
Nhưng nàng vẫn chưa thất thố, Diệp Kiều liếc mắt quan sát Cố Sanh, nhìn hồ lô vẽ thuyền, đem hai tay tẩy sạch trong chậu nước, lấy khăn mặt lau khô, lại đoan chính ngồi yên.
Sau đó, món ăn thứ nhất lên bàn.
Không giống đồ sứ thông thường, đĩa ăn là do mộc phiến khắc hoa chế tác nên, hình thái khác nhau, trong thô sơ lại lộ ra một chút ý nhị.
Cố Sanh nhìn chăm chú, chỉ thấy trong đĩa đặt chính là các loại hoa quả đã thái sẵn, thái cực mỏng, thủy quang trong suốt, khiến người ta nhìn thấy liền muốn ăn.
Cố Sanh cầm lấy đôi đũa gấp một miếng cho vào miệng, không hổ là quả tươi thanh miệng.
Hoa quả tươi tư vị sẽ không quá ngọt, cũng không phải nhạt nhẽo như nước, vừa đúng khơi dậy khẩu vị, kế tiếp, chính là món chính lên bàn.
Không đợi thịt quay vào cửa, Cố Sanh đã ngửi thấy cổ hương thơm khiến người say lòng.
Mấy tỳ nữ vừa bưng chậu rửa tay lúc nãy lần nữa đi vào nhã gian, mỗi người bưng một khay, trên khay có đĩa ăn hình thuyền, phối liệu với nước chấm, cùng với dao nhỏ để thái thịt nướng, đặt xuống trước mặt mỗi người.
Cố Sanh nhìn thấy trong đĩa bốc lên nhiệt khí, chính là một khối thịt quay trong suốt, không khỏi khẽ nhíu mày, cái này muốn ăn cũng rất bất tiện?
Sớm có chưởng quỹ ở một bên ân cần giải thích: “Các vị khách quan, thị hung khói trong tiểu điếm cách ăn đặc biệt, thịt mới ra nồi, có sư phụ có tay nghề chuyên thái thịt cho khách nhân, miếng nào ăn trước miếng nào ăn sau đều vô cùng chú ý, hương vị từ giòn đến mềm, dư vị…”
“Nhanh.” Cửu Điện Hạ không chút do dự cắt đứt lời dạo đầu của chưởng quỹ, hướng sư phụ chuyện thái thịt bên cạnh chỉ vào đĩa, mệnh lệnh: “Cắt.”
Cố Sanh đang bị hương vị huân đến nuốt nước bọt, hướng nha đầu kia cảm kích thoáng nhìn.
Chưởng quỹ vội vàng co rụt cổ, ý bảo mấy người kia bắt đầu.
Hắn lần đầu tiếp đãi quý khách hiển hách như vậy, mặc dù Giang Hàm vẫn chưa cho thấy thân phận, nhưng xe ngựa cung đình bên ngoài chỉ nhìn qua đã khiến nhân tâm sinh sợ hãi.
Mặc dù nội thị đi theo cũng mặc thường phục nhưng hai đội hộ vệ hoàng gia của Trấn Phủ Ti, quan phục sáng rõ, bách tính như hắn vẫn có thể nhận ra, trong lòng liền suy đoán, mấy vị quý khách này nhất định là vương công quý tộc.
Chưởng quỹ lúc này mới thu hết khí phái của khách điểm , đến hầu hạ nhóm quý khách này, thế nhưng một vị nhỏ tuổi nhất trong số đó tính tình có chút nóng vội, khiến màn tỉ mỉ chuẩn bị giới thiệu mở tiệc của chưởng quỹ đều lãng phí.
Vì vậy, yến tiệc bắt đầu, Giang Hàm trước tiên là nói vài câu chúc mừng, nhìn thấy cửu hoàng muội nhà mình dẫn đầu thúc đẩy, lúc này đã nhai đến quai hàm phình to, nên cũng không nói thêm nữa, vội vã mời mọi người nhất tề dùng món ăn.
Đầu bếp thái thịt động tác nhanh nhẹn, đem thịt đã thái tốt đưa đến trước mặt các khác quan, Cố Sanh gắp một miếng thịt vàng giòn ở ngoài cùng, thổi nhẹ vài cái, ngậm vào trong miệng, nhất thời đã bị chinh phục!
Giòn mà không béo, quả thực đã không phải là mỹ vị bình thường!
Lúc nàng cảm thấy mỹ mãn không ngừng gắp thịt trong đĩa do sư phụ thái thịt đưa đến liền có một ánh mắt nóng rực ở bên cạnh khiến nàng rốt cục lấy lại tinh thần.
Cố Sanh cảnh giác liếc nhìn Giang Hàm, chỉ thấy đôi mắt phượng kia đang ôn nhu cười yếu ớt, bình tĩnh nhìn chăm chú vào dáng vẻ tham ăn của nàng.
Cố Sanh lập tức đỏ mặt, cúi đầu bĩu môi, sau đó bắt đầu từng miếng nhỏ ăn thịt, sư phụ thái thịt ở bên cạnh vừa rồi thấy nàng ăn nhanh chóng, thái thịt đến đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm…
Giang Hàm bị cử chỉ của Cố Sanh làm buồn cười, khẽ cười một tiếng, tiếp tục ưu nhã dùng món.
Nhưng thấy tâm tư của Cố Sanh đã không còn đặt trên mỹ thực, liền dẫn đầu mở miệng cười nói: “Bản vương cùng Cố cô nương xem như là quen biết, chỉ tiếc vẫn vô duyên tiến thêm một bước kết giao, cho đến hôm nay mới được thưởng thức tài nghệ của cô nương, thật sự khiến người ta hận gặp quá trễ.”
“Điện hạ quá khen.” Cố Sanh cúi đầu, cười yếu ớt nói: “Bất quá là một chút tài mọn, sao có thể luận cùng đại tài của điện hạ, vốn không đáng nhắc đến.”
Giang Hàm than thở: “Từ xưa vạn sự đều có thể dùng tiểu kiến đại, bất luận là tài nghệ gì, có thể dốc lòng đến cùng, đều là người có thể thành đại sự. Cô nương cầm nghệ thuần thục, chỉ pháp nhanh chập mạnh yếu tinh chuẩn, quả thực cùng nhạc khúc hòa hợp nhất thể, tựa như nhất phái linh khí, dường như khiến người ta có thể từ trong nhạc khúc cảm thụ được tang thương mà người tấu khúc đã trải qua.”
Cố Sanh ngại ngùng cúi đầu nói: “Cũng chỉ có người hiểu vi thần, mới có thể cảm thụ được mà thôi.”
Giang Hàm trong lòng khẽ động cúi đầu nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn lại, Cố Sanh tựa hồ cảm thấy bản thân lỡ lời, lúc này mặt đã đỏ bừng.
Giang Hàm nhất thời không biết làm thế nào giải trừ xấu hổ, vội vàng gọi Cửu Điện Hạ đang chuyên tâm dùng bữa ở bên cạnh: “A Cửu, nhị tỷ cũng chưa từng nghe ngươi đàm luận qua tài nghệ của thư đồng nhà mình, thực sự mai một tài hoa của Cố cô nương, ngươi thường ngày chưa từng cùng Cố cô nương giao lưu kỹ xảo khảy tỳ bà?”
Cửu Điện Hạ ăn đến vội vàng, bới lông tìm vết nhìn nhị tỷ một cái, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, nâng tay cầm lấy khăn, lau đôi môi mỏng dính mỡ, liếc mắt nhìn Cố Sanh đang đỏ mặt, lại liếc mắt nhìn Diệp Kiều xấu hổ ở một bên giả vờ làm không khí , lúc này mới nheo đôi mắt hoa đào, cười nói: “Hình như lúc trước có đàm luận qua, nàng nói được một nửa thì đã ngủ, ta sẽ không hỏi nhiều.”
“Phốc….” Diệp Kiều ở bên cạnh không kịp phòng bị cười ra tiếng, lại vội vàng che miệng.
Cố Sanh trong nháy mắt dùng ánh mắt sát nhân trừng Cửu Điện Hạ, nàng cho đến bây giờ căn bản không cùng tiểu nhân tra đàm luận qua nhạc lý các loại!
Nhưng lúc nhìn đến nụ cười xấu xa tiêu chuẩn nhân tra của Giang Trầm Nguyệt, Cố Sanh vẫn rụt đầu lại, được rồi. Nàng tựa hồ xác thực thỉnh thoảng sẽ….ngủ.
Làm thư đồng nhiều năm như vậy, đối với yêu thích của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh tất cả đều nhất thanh nhị sở.
Cửu Điện Hạ đối với nhạc khí tạm thời vẫn chưa biểu hiện dấu hiệu yêu thích, có mỹ nhân theo nhạc khởi vũ mới miễn cưỡng có thể có kiên trì thưởng thức.
Tỷ như tỷ thí đấu kiếm xạ kích mới là hạng mục Cửu Điện Hạ tương đối có hứng thú.
Mà Cố Sanh cung cũng kéo không nổi, mỗi lần đi theo quan khán thi đấu, cho dù Cửu Điện Hạ cố ý cùng nàng nói chuyện, Cố Sanh cũng sẽ chán đến chết mà ngủ chốc lát, lúc này mới tạo thành hình tượng “tham ngủ”.
Đây căn bản là chuyện không có cách nào, Cố Sanh đối với những thứ tiêu hao thể lực, quyền thuật tỷ thí không có hứng thú, nhưng mỗi buổi vẫn phải tận chức tận trách đi theo Cửu Điện Hạ.
Nếu như tiểu nha đầu kia nhất thời kích động muốn lên đài chơi một chút, người khác kéo lại không được, vạn nhất làm bị thương chỗ nào đó, thư đồng như nàng còn giữ được cái đầu hay không?
Nhìn thấy Cố cô nương “thích ngủ gật” ôm hận cúi đầu không phản bác, Giang Hàm cho rằng Cố Sanh thật sự cảm thấy bàn luận về nhạc khí không thú vị, vội vàng tìm đề tài khác, hàn huyên một chút món ăn đặc sắc của kinh thành.
Đợi cho bầu không khí dần dần thân thiện, Giang Hàm mới chuyền đề tài, nhắc tới: “Thời gian gần đây, hồ sen của trong phủ của ta đúng lúc nở rộ, cảnh trí khó có được, không biết là có thể may mắn mời cô nương cùng thưởng thức hay không.”
Giang Hàm hôm nay đã thụ phong Tuyên Vương, xuất cung lập phủ, lúc này chủ động mời Cố Sanh nhập phủ ngắm hoa, tựa hồ càng thêm nóng lòng so với kiếp trước, ngược lại có chút đường đột.
Cố Sanh dĩ nhiên sẽ không chú ý, sóng mắt vừa chuyển, chỉ làm ra vẻ khước từ chốc lát liền vui vẻ đáp ứng, hai người rất nhanh đã ước định xong thời gian.
Nếu như Cố Sanh không nhớ lầm, năm nay sau khi nhập thu, Cố Nhiêu sẽ được đại hoàng tử nạp làm thị thiếp, trước khi ngày tháng bi thảm của nàng và Nhan Thị đến, Cố Sanh phải làm tốt tất cả chuẩn bị, tuyệt không thể giống như kiếp trước, trở tay không kịp.
Đại hoàng tử hiện tại chính là Thừa An Vương, hắn mười chín tuổi thì xuất cung lập phủ, cùng năm được Kỳ Hữu Đế tứ hôn, cưới Tương Chí Vân nữ nhi của Lại bộ thiên quan làm phi, sau đó lại đem những quân quý thiếp thân đã sớm “hầu hạ” hắn nâng làm cơ thiếp.
Cố Nhiêu vào phủ Thừa An Vương, rất nhanh sẽ được nâng làm thứ phi, địa vị không thể khinh thường.
Giang Hàm năm nay mới vừa mười chín tuổi, cuối năm ngoái Kỳ Hữu Đế đã dự định tứ hôn cho nàng, bản ý chính là tiểu quân quý công tử mười bốn tuổi của danh tướng Quý Vĩnh Nguyên, nhưng trước khi ban thánh chỉ lại bị Giang Hàm khẩn cấp cầu kiến uyển chuyển cự tuyệt.
Vì vậy Kỳ Hữu Đế biết được, nhị hoàng nữ đối với công tử không có hứng thú…
Đây là vì sao?
Hoàng thất rất ít xuất hiện Hoàng Hậu hoặc Vương phi đồng tính, tính hướng như vậy ít nhiều sẽ khiến dân chúng nói huyên thuyên, Kỳ Hữu Đế vì thế thương tâm mấy ngày, chợt nghĩ đến nhũ mẫu của mấy hoàng tước từ nhỏ tất cả đều nữ, không khỏi lo lắng “chứng bệnh” của nhị hoàng nữ là bởi vì đó mà ra.
Vì thế Kỳ Hữu Đế linh quang chợt lóe, vội vàng hạ chỉ, thêm hai vị nhũ mẫu là nam quân quý cho cửu hoàng nữ, lúc này mới an tâm một chút.
Mấy ngày mấy ngày, vạn tuế tự mình đi trong cung của Vưu Quý Phi xem tiểu hoàng tước, mới phát hiện hai nam quân quý kia đều cao cao vãn búi tóc, tô son điểm phấn làm tư thái nữ nhi, lời nói nhỏ nhẹ vây quanh tiểu hoàng tước….
Kỳ Hữu Đế dĩ nhiên cũng không có cách nào an tâm được nữa…..