Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 182

Không bao lâu, nhóm người liền đi đến trước đại môn Túy Hoa Lâu.
Một cánh cổng nguy nga cao vót có biển hiệu luyện chế bằng luyện chế có ba chữ “Túy Hoa Lâu” Đứng sừng sững trước mắt Bao Cốc. Với chiều cao của Bao Cốc, còn không cao bằng móng của cự môn. Cự môn này kiến tạo tinh mỹ, rồng cuốn hổ chồm, khí thế ngất trời! Duy nhất không được hoàn mỹ chính là tọa giá của Truy Hồn Các Các chủ lúc này đang ngang nghiên đỗ ở giữa đại môn, đem nhai đạo chia làm hai nữa! Xa giá vãng lai , người đi đường đều chỉ có thể từ hai bên mà qua.
Bao Cốc liếc mắt nhìn Ngọc Tu La, nói thầm trong lòng: “Ngươi thật đúng là đem tọa giá đổ ở đại môn Túy Hoa Lâu!” Nàng giương mắt nhìn phía sau bên trái đại môn nhìn lại, nhìn thấy có lượng lớn xa giá đẹp đẽ quý giá chỉnh tề tụ dỗ cùng một chỗ, một bên khác trong quảng trường lại xây dựng một rào chắn, bên trong giam giữ rất nhiều yêu thú tọa kỵ. Nàng nói thầm trong lòng: “Túy Hoa Lâu không phải chuyên có chỗ đỗ tọa giá cùng nhốt tọa kỵ yêu thú sao? Thiếu các chủ, ngươi làm như vậy hợp lý sao?” Nàng biết đây là Ngọc Tu La đang cùng Lâu chủ Túy Hoa Lâu phân cao thấp, tranh giành thể diện.
Bao Cốc đi theo bên cạnh Ngọc Tu La đi qua đại môn, liền có một mảnh kiến trúc trùng điệp lộng lẫy đập vào mắt. Xa xa nhìn lại, những cung điện này một loạt tiếp một loạt, một tòa hợp với một tòa, dường như kéo dài thành những dãy núi không thấy được điểm cuối. Quỳnh lâu đại ốc, mái cong hành lang dài, trãi rộng hàng vạn hàng nghìn dặm, ngoài đồ sộ, ngoài khí phái, không lời nào có thể hình dung, nếu dùng Huyền Thiên Môn hôm nay so sánh, thì chính là nhà tranh so với cung điện.
Phía trước cung điện chính là chín mươi chín bậc thang chạm bằng ngọc, hai bên có bốn tượng tứ linh thụy thú, thụy thú điêu khắc rất lớn, đằng đằng khí thế thẳng hướng cửu tiêu, giống như vật còn sống.
Xem khí thể này, dáng vẻ này, một nơi phong nguyệt rõ ràng chính là trận thế của tu tiên đại phái.
Bao Cốc lại nghĩ, Túy Hoa Lâu vốn dĩ chính là tu tiên đại thế lực!
Có đệ tử Túy Hoa Lâu nghênh đón đứng trước bậc thềm.
Bao Cốc giương mắt đảo qua, nhìn thấy những đệ tử Túy Hoa Lâu này dung mạo đều rất tốt, vô luận nam nữ, dung nhan đều cực mỹ, da thịt đều nhẵn nhụi nõn nà, tư thái dịu dàng uyển uyển hơn nữa lộ ra một loại nhu nhuyễn ý nhị, giở tay nhấc chân đều lộ ra một cổ mị hoặc câu hồn. Bao Cốc ngưng thần suy nghĩ, nàng cảm thấy chỉ có thể dùng ” Yêu mị uyển nhiễu” để hình dung.
Linh Nhi vỗ tay một cái, nói: “Nơi này, thú vị.” Nàng hướng Ngọc Mật nhìn lại, hỏi: “Ngọc tỷ tỷ, ngươi cảm thấy sao?”
Ngọc Mật “ân” một tiếng, đi theo phía sau Ngọc Tu La mà lên.
Đệ tử Túy Hoa Lâu tuy rằng không phản ứng Ngọc Tu La, ngược lại cũng không có ngăn cản.
Bao Cốc đi theo phía sau Ngọc Tu La bước lên bậc thềm, đi đến cuối bậc thềm, cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng thực sự ngoài ý muốn. Đây không phải Túy Hoa Lâu sao? Đột nhiên nàng còn tưởng rằng đang đi giữa phố xá sầm uất! Trước mặt nàng còn đựng một chiêu bài, nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy trên chiêu bài viết “Túy Hoa Nhai”, lại hướng phố xá nhìn lại, chỉ thấy phố xá toàn nhân ảnh di chuyển, cách mỗi một đoạn lại bày một đài cao, mỗi đài đều có đệ tử Túy Hoa Lâu đang biểu diễn. Xem thực lực của đệ tử Túy Hoa Lâu đều chỉ ở Kim Đan kỳ. Nàng lưu ý, trên phố xá hỗn tạp đi lại cũng đều là những tán tu hoặc người tu tiên thoạt nhìn tầm thường không giàu có chiếm đa số.
Cửa hàng hai bên Túy Hoa Nhai cũng phi thường náo nhiệt.
Nhất thời Bao Cốc lại có cảm giác như đi dạo miếu hội cùng tiến nhập vào làng chơi.
Nhịp trống vang lên, đoàn người nhất thời trở nên nhốn nháo.
Ngọc phiến trong tay Ngọc Tu La gõ xuống bàn, nói: “Đi, thải thanh (ngắt hoa hái cỏ) bắt đầu rồi!” Bước nhanh hướng phía trước. Đi trong dòng người bắt đầu chuyển động, hộ vệ bên cạnh nàng vô cùng tận chức tận trách mà đem người bên ngoài cùng nàng cách ly, không cho nàng bị va chạm chen lấn.
Ngọc Mật cùng Linh Nhi cũng thi triển thủ đoạn, khiến cho người tu tiên đang chen lấn về phía trước ở cạnh các nàng lúc đi đến cự ly nhất định sẽ không tự chủ được mà nép sang một bên.
Bao Cốc lại bị Ngọc Mật cùng Linh Nhi có ý định vô ý mà che chở ở giữa.
Hộ vệ của Ngọc Tu La tuy rằng đem người tu tiên bên cạnh cùng cách ly Ngọc Tu La, cũng tuyệt đối không dám ngăn cản Bao Cốc tiến đến trước mặt Ngọc Tu La.
Bao Cốc di chuyển đến bên cạnh Ngọc Tu La hỏi: “Cái gì là thải thanh?” Nàng dám nói đây tuyệt đối sẽ không phải là thải thanh bình thường ở phàm gian (ở phàm gian thì đây là đạp thanh a).
Ngọc Tu La nói: “Túy Hoa Lâu tiêu dùng sang quý, người tu tiên không tầm thường mới có thể gánh nổi. Trong Huyền Nguyệt Cổ Thành có rất nhiều người tu tiên gánh không nổi chi tiêu ở Túy Hoa Lâu, rồi lại muốn một lần thấy phong thái của Túy Hoa Lâu, mà Túy Hoa Lâu lại muốn mở một con đường chiêu mộ nhân tài, vì vậy liền bày ra lôi đài thải thanh. Lôi đài thải thanh chia làm Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ, cách mỗi hai canh giờ đấu một trận, nếu ai có thể đoạt được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu trên lôi đài, dùng nó liền có thể đi vào Túy Hoa Lâu. Thanh Ngọc Linh Lung Cầu Kim Đan kỳ trị giá tiêu dùng ba nghìn trung phẩm linh thạch, Thanh Ngọc Linh Lung Cầu Nguyên Anh kỳ lại trị giá đến hai vạn trung phẩm linh thạch, đây chính là tương đương một khoảng tiền khổng lồ, hơn nữa đoạt được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu còn có cơ hội nhận được lời mời của Túy Hoa Lâu trở thành khách khanh, điều này khiến vô số người tu tiên đổ xô đến.”
Bao Cốc nhìn thấy ánh mắt Ngọc Tu La lóng lánh, hỏi: “Ngươi có hứng thú?”
Ngọc Tu La nói: “Ta một tháng tiền tiêu vặt chỉ có một nghìn trung phẩm linh thạch, ngươi nói ta có hứng thú hay không? Huống hồ, không hướng thú với linh thạch thù cũng hứng thú với cao thủ như mây muốn ra đấu luyện ở nơi này, dù sao thì mới mới Nguyên Anh Tam Gia, thua cũng không mất mặt. Có thể đoạt được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu trong vô số cao thủ cùng cảnh giới vậy mới gọi là vẻ vang.”
Ngọc Mật cùng Linh Nhi nghe vậy đều động tâm, lúc này phiêu nhiên bay lên, hướng lôi đài Nguyên Anh kỳ đã có rất nhiều người tu tiên Nguyên Anh Cảnh tụ hội mà đến.
Ngọc Tu La kêu to một tiếng: “Chờ ta một chút.” Ném Bao Cốc lại, phất tay một cái, bay lên không lao về phía lôi đài Nguyên Anh kỳ.
Bao Cốc nói thầm trong lòng: “Đây là nghe được có cái để đánh liền vứt bỏ ta?” Nàng không cam lòng mà nhếch miệng, nói thầm trong lòng: “Các ngươi có cái để đánh a!” Dứt lời, mũi chân điểm nhẹ, xuất ra phi kiếm muốn theo lên lôi đài, lại bị một cao thủ gác lôi đài của Túy Hoa Lâu ngăn cản: “Tiểu hữu, thực lực Trúc Cơ Kỳ lên đài quá mức nguy hiểm. Lôi đài quy định, thực lực Nguyên Anh kỳ mới có thể lên đài.” Hắn chỉ hướng lôi đài Kim Đan kỳ bên cạnh, nói: “Nếu tiểu hữu tự tin khiêu chiến cách cảnh giới, không ngại đi lôi đài Kim Đan kỳ thử một lần.” Bao Cốc nhìn thấy Sư Tỷ nàng cùng Linh Nhi đã động thủ cùng những người trên đài, có Sư Tỷ cùng Linh Nhi lên đài cũng không tới phiên nàng, vì vậy quay đầu lại bay đi lôi đài Kim Đan kỳ, kết quả nàng ở lôi đài lại bị người ngăn lại, người ta khách khí mà nói cho nàng biết lôi đài cấm vận dụng phi kiếm.
Nàng thu phi kiếm, vững vàng rơi vào trên lôi đài Kim Đan kỳ.
Bao Cốc rơi vào trên lôi đài Kim Đan kỳ, dưới đài lập tức có động tĩnh không nhỏ.
Người tu tiên trên lôi đài Kim Đan kỳ nhiều đến mọi người chen lấn, Thanh Ngọc Linh Lung Cầu treo cao trên lôi đài đã bị điên cuồng tranh đoạt, người tu tiên trên đài cướp đến độ đỏ mắt, toàn tâm đều rơi vào Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, không ai có thời gian đi chú ý bên mép lôi đài, nhưng lôi đài chật chội a, lại có người bị đánh rơi xuống, khó tránh khỏi có người đụng phải Bao Cốc. Bao Cốc dĩ nhiên không chút khách khí mà xuất thủ bổ chiêu, hoặc ném hoặc đá đem những người đó ném xuống lôi đài. Nàng xuất thủ hạ bút thành văn thản nhiên như dòng nước, đem những người lao đến bên cạnh tống xuống dài giống như một người bàn quan đứng nhìn lôi đài.
Bao Cốc nhìn quét một vòng giữa đài, phát hiện những người không thiếu can đảm chém giết giống như Sư Tỷ, cao thủ chiến lực trác tuyệt, những người này cảnh giới tu luyện còn hơn Sư Tỷ nàng, ngoài ra bản lĩnh thủ đoạn chiến ý không kém chút nào. Những người này chiếm vị trí trung tâm, đang cướp giật Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, bọn họ mơ hồ đã hình thành các vòng đấu chiến lực ngang bằng mà chiến đấu. Người tu tiên thực lực yếu kém không chen nổi vào vào vòng đấu cùng so đấu với một người khác sẽ bị đẩy đến vòng đấu chen lấn đến vòng ngoài giúp vui.
Tuy rằng người tu tiên thực lực hơi yếu là tới giúp vui nhưng tay chân một chút cũng không nhàn, mỗi người đều là nhất phó đối với Thanh Ngọc Linh Lung Cầu tình thế bắt buộc phải chiếm được, tầng tầng lớn lớp xông lên, thân ảnh lao về phía Thanh Ngọc Linh Lung Cầu giống như sủi cảo từ trên trời rơi xuống, so với mưa đá còn muốn dày đặc hơn.
Bao Cốc thuận lợi chen đến bên cạnh mấy người người tu tiên mém họ xuống đài, nàng khởi động gân cốt tứ chi vốn đã lâu chưa từng cùng người giao thủ, điều động linh lực trong đan điền súc lực trong bàn tay, chân đạp trận vị hướng về trung tâm của lôi đài mà vọt tới. Trước mắt nàng rậm rạp tất cả đều là người, gặp phải người cản đường nàng có thể tránh ỷ vào thân thủ linh xảo cùng công pháp từ bên cạnh người đó mà lách qua, nếu như gặp phải kẻ chắn ngay vị trí nàng muốn bước đến, liền một chưởng đánh bay.
Chưởng ảnh phiêu nhiên giống như tơ bông lại giống như lá thu rơi rụng khắp trời khi gió lên. Chưởng ảnh bay tán loạn, huyễn ảnh nhu nhuyễn không xương, nhưng mỗi một chưởng ấn lại ẩn chứa nghìn cân trọng lực, tất cả những người bị ngọc chưởng của Bao Cốc đánh trúng đều khó có thể thừa thụ sức mạnh chưởng lực mà bị đánh bay, ngay cả trong lúc bay ra những người bị đụng phải cũng bị đánh bay.
Những ngoại nhân trong trận đánh trong mắt chỉ nhìn thấy một đạo bóng trắng dùng tốc độ cùng thân pháp cực kỳ quỷ dị trượt vào giữa lôi đài, nơi bóng trắng đi qua giống như tràn ra vô số hoa, vô số người tu tiên bay ngược ra té xuống đài, lôi đài ủng tễ trong nháy mắt liền trống trãi không ít.
Bao Cốc tiến vào giữa đài nâng chưởng hướng nam tử mặc lục sắc trường sam, dùng sáo trúc làm vũ khí , đang cầm Thanh Ngọc Linh Lung Cầu mà chộp tới. Nàng xuất thủ như điện, lúc vọt tới bên cạnh nam tử liền liên tục tung hơn mười chưởng, ngoài thân pháp quỷ dị nàng còn dùng trận vị gần như phong tuyệt dưới chân cản tất cả đường lui cùng thế tiến công của nam tử, đổ ập xuống mà, đánh cho nam tử kia ngay cả đáp trả cũng không kịp liền bị Bao Cốc dương tay cướp đi Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, trước ngực lại trúng một chưởng một quyền, hắn chỉ cảm thấy ngực giống như bị trọng vật nghìn cân hung hăng đánh vào, mạnh đến trước mắt hắn tối sầm, cả người nhẹ nhàng bay ra ngoài, lại đụng vào người phía sau…
Bao Cốc mới vừa đem Thanh Ngọc Linh Lung Cầu cầm ở trong tay, thế tiến công bốn phương tám hướng cùng đổ vào người nàng, chưởng, quyền, đao, kiếm, kích, thương mười tám ban binh khí đều cùng nhau dũng đến, cảnh tượng đó, nếu như ai bị đánh trúng chỉ sợ cuối cùng sẽ biến thành thịt băm. Bao Cốc dĩ nhiên không có bản lĩnh cường ngạnh chịu đựng gần trăm người tu tiên Kim Đan kỳ liên thủ oanh kích, nàng xoay mình cúi xuống, dùng hư không độn hình thuật trong nháy mắt độn đến phía sau bọn họ, bước chân vào những vị trí vị lúc này nàng đã đi. Chân của nàng cố sức dậm xuống, một cổ khí tức pháp trận dâng lên.
Mọi người dưới đài lúc này mới chú ý đến trên lôi đài không biết khi nào lại có một khối vuông diện tích một trượng vuông có một dấu chân, dấu chân kia dường như dựa theo quy luật nào đó cùng phương vị mà giẫm xuống, tạo ra một loại cảm giác vô tận huyền cơ, lúc này trong dấu chân lại có đạo vận nào đó đang lưu chuyển, tương ứng với nhau, còn có một tòa hư ảnh của pháp trận hiển hiện phía trên dấu chân, che lấp đi nơi đó. Người tu tiên chạy vào pháp trận liền giống như rơi vào đầm lầy, bị nữ tử tuyệt sắc mặc bạch y hoặc chưởng, hoặc cước, một người tiếp một người bị đánh rơi xuống lôi đài.
Tuyệt sắc nữ tử thân mặc bạch y phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long, nhất chiêu nhất thức đều dễ dàng hạ bút thành văn, xuất chiêu còn mang theo khí thế như núi, mỗi một chiêu nhìn như nhẹ nhàng tùy ý nhưng đều lộ ra sức mạnh vạn quân, rơi vào trên người người tu tiên Kim Đan kỳ, không ai có thể chịu đựng được một kích của nàng.
Trong nháy mắt, người tu tiên Kim Đan kỳ trong trận liền bị nàng toàn bộ đánh xuống lôi đài.
Nữ tử đứng giữa pháp trận, nhìn quanh một vòng, nàng giương lên Thanh Ngọc Linh Lung Cầu trong tay, phóng xuất một cổ sức mạnh nâng Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, mang theo Thanh Ngọc Linh Lung Cầu như giao long hí châu lao ra khỏi pháp trận, bắt đầu tấn công những người tu tiên đang còn đứng trên lôi đài Kim Đan kỳ.
Thân ảnh vẫn quỷ dị linh xảo như trước, vẫn là hạ bút thành văn thủ đoạn công kích bằng chiêu thức không tuân theo lộ số, vẫn là sức mạnh nghìn cân, vẫn là bước tiến dường như đạp lấy đạo vận , nàng trong đám người ra vào vài lền, nơi đi qua, một đạo tiếp một đạo thân ảnh bay lên, rơi xuống đài!
Có cường giả Kim Đan kỳ từ trong đám người lao ra, đánh tới trước mặt Bao Cốc. Dùng thế tấn công cương mãnh, bá đạo vô địch tấn công Bao Cốc.
Bao Cốc mang theo Thanh Ngọc Linh Lung Cầu như một con hồ điệp nhẹ nhàng tung bay dưới sự công kích của hắn, thỉnh thoảng dùng tư thái chuồn chuồn lướt nước đánh ra một chưởng hoặc đem mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống, cùng người đó một khi áp sát liền tách ra, tựa hồ không dám dùng lực, chỉ dùng thân pháp nhẹ nhàng quỷ dị để tránh né.
Người tu tiên Kim Đan Kỳ kia càng công càng mạnh mẽ, khiến cho người tu tiên Kim Đan kỳ mọi nơi đều thối lui đến sát mép lôi đài chừa ra khoảng trống.
Bao Cốc lại như trước giống như tiểu long hí châu, du lãng như cá nâng Thanh Ngọc Linh Lung Cầu xoay chuyển tránh né dưới công kích của hắn, dáng người xinh đẹp dẫn tới dưới đài từng đợt trầm trồ khen ngợi!
Người từ Bốn phương tám hướng đều bị một màn đặc sắc trên lôi đài Kim Đan kỳ hấp dẫn.
Bao Cốc phát hiện đây là cường giả Kim Đan kỳ đại viên mãn, là lão đạo về mặt kinh nghiệm chiến đấu, thế tiến công sắc bén, khí thế hùng dũng nhất trong những người nàng từ chính thức giao thủ đến nay, dĩ nhiên, lúc nàng dựa vào tự thân bản lĩnh cùng người giao thủ cũng không nhiều, bất quá, người này cũng không phải yếu, mặc kệ là đặt ở Kim Đan kỳ hay là tu tiên giới tuyệt đối đều là nhân trung long phụng.
Người nọ là cường giả, Bao Cốc cũng không cam tỏ ra yếu kém. Số lượng linh đan bảo dược nàng ăn cũng đủ khiến mười đệ tử thiên linh căn tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh, nếu như ngay cả một người tu tiên Kim Đan kỳ cũng đấu không thắng, bảo đống linh trân bảo dược nàng đã ăn làm sao chịu nổi a, bảo nàng bế môn nàng tu luyện, Yêu Thánh, Sư Công bọn họ giáo tập làm sao chịu nổi.
Người đó bạo rống một tiếng, một cổ khí thế cường đại từ trên người hắn đằng đằng phát ra hóa thành chín con rồng rít gào xông ra, dùng long đằng cửu tiêu chi thế thẳng hướng không trung.
Dưới đài kinh hô nổi lên bốn phía.
Người tu tiên đã thối lui đến sát mép lôi đài đều nhảy xuống dưới.
Một cổ khí thế tung hoành thiên hạ không ai ngoài ta, một cổ năng lượng muốn tận diệt tất cả quanh mình dùng tư thái chiến long hướng cửu tiêu toả ra. Không ai không hoài nghi một kích này của hắn thì lôi đài này có còn hay không. Không ai có thể tin tưởng bạch y nữ tử chỉ bằng vào thân pháp quỷ dị có thể chống chịu được.
Bao Cốc bị sự cường đại của đối phương khơi dậy tính tình, một cổ chiến ý dâng lên, chân phải của nàng cố sức đạp xuống mặt đất, thân hình phi lên không, cất bước hướng không trung nhảy vọt lên! Đúng vậy, một bước nhảy vọt. Nàng mỗi một lần giẫm chân, lòng bàn chân đều có một đạo năng lượng lưu chuyển phiếm động, một đóa đạo vận hóa thành liên hoa nở rộ dưới chân nàng, nâng nàng, khiến nàng mượn lực phi đằng lên trên. Nàng đạp lấy liên hoa, từng bước một đạp đến không trung, đạp đến chỗ cao nhất, hai tay nắm lại nâng lên cao, bày ra tư thế muốn một đao bổ ra thiên địa ngay trước mặt cường giả Kim Đan Đại Viên Mãn, nhìn như bình thường không gì sánh được, một chưởng tầm thường xuất ra, một tay nâng đao , khiến người tu tiên Kim Đan Đại Viên Mãnlộ ra sơ hở trước ngực , một chưởng của nàng đánh tới người đó tựa hồ còn chưa thể tin tưởng được một chưởng kia đã đánh tới trước mặt một cách khó hiểu, trong nháy mắt tiếp theo, nàng liền thấy người tu tiên Kim Đan Đại Viên Mãn kia giống như con diều đứt dây mà bay đi. Bao Cốc vô thức nghĩ: “Cao như vậy, rơi xuống nhất định rất đau! Tâm niệm mới vừa động, dưới thân cũng trống rỗng, chiêu thức dùng hết, nàng cũng nữa không ra liên hoa, nhất thời giống như một bước hụt chân mà rơi xuống, ,khiến nàng sợ đến hét lên: “Ai nha -“, nhưng lại ngại quy tắc của lôi đài không thể vận dụng phi kiếm, nàng cuống quít liên tục chuyển thân mấy vòng trên không trung, lúc rơi xuống đất khó khăn lắm mới bình ổn được thân người mới không té ngã trên lôi đài trước mắt bao nhiêu người! Nàng cầm Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, đứng ở trên lôi đài, mặt hơi phiếm hồng. Trước mắt bao nhiêu người thiếu chút nữa từ không trung ngã xuống, còn Ai nha một tiếng hô rất lớn tiếng, mặt mũi đều mất hết rồi. Bao Cốc hảo muốn che mặt, còn rất muốn đem mạng che mặt che đi khuôn mặt đã mất mặt mất đến mặt bà bà nhà nàng, “ai nha” hô lên thực sự rất mất mặt!
Bốn phía một mảnh vắng lặng!
Tầm mắt mọi người đều rơi vào kinh diễm tuyệt sắc nữ tử, tất cả mọi người đang hoài nghi nàng thực sự chỉ có Trúc Cơ Cửu Giai sao?
Nhưng từ cách ứng đối lúc nàng rơi xuống vừa rồi cho thấy nàng thực sự không phải thực lực Kim Đan kỳ, nếu không tuyệt không cũng không cần phải liên tục xoay chuyển mấy vòng mới miễn cưỡng đứng vững. Cảnh giới tu luyện của nàng rất thấp, nhưng lĩnh ngộ đối với đạo pháp tựa hồ hơn xa những người cùng thế hệ, từ chiêu thức công kích xuất thủ lúc vừa rồi rất lưu loát liền có thể nhìn ra.
Phương thức tu luyện của nàng, công pháp nàng thi triển, tựa hồ không phải một trong những tu tiên thế lực xung quanh Huyền Nguyệt Cổ Thành.
Có người nghĩ đến nàng phương thức xuất chiêu của nàng có vài phần tương tự Huyền Thiên Môn coi trọng kiếm ý kiếm cảnh, nhưng rất nhanh liền phủ quyết. Huyền Thiên Môn tu luyện chính là kiếm, nàng dùng rõ ràng là chưởng, bằng tay không giành chiến thắng, đoạt được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu.
Dưới đài im lặng hồi lâu, mọi người mọi người vốn đang kinh sợ mới hồi phục lại tinh thần. Dòng người ong ong ồn ào thành một mãnh, các loại nghị luận nổi lên bốn phía. Đối với nữ tử lai lịch thần bí vừa đến Huyền Nguyệt Cổ Thành liền cùng Ngọc Tu La so với dung mạo, đem Ngọc Tu La làm bại tướng, sau đó lại xuất hiện một kích diệt hơn hai mươi Nguyên Anh Cảnh Nguyên Anh Cảnh cùng nhị công tử Quân Hợp Hoan của Phủ Quân Quân Phủ, khiến Phủ Quân kiêng kỵ đến ngay cả thù giết con cũng không dám báo, suy đoán nàng là từ đâu mà đến, suy đoán nàng xuất thân từ tu tiên đại thế lực nào, suy đoán nàng có thân phận gì.
Người của Túy Hoa Lâu lên đài, ôm quyền nói với Bao Cốc: “Cô nương, ngài thắng! Không biết nên xưng hô cô nương thế nào?”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!