Bất quá thời gian một nén hương, đường phố nháo loạn đã được bình định lại, quản sự trong cung ra ngoài, dọc theo đường phố nhất nhất kiểm tra tình huống của các Quân Quân dự thi, cũng may không có người nào thương vong.
Cố Sanh vốn tưởng rằng trò khôi hài lần này sẽ dẫn đến việc kinh giám lần này bị hủy bỏ, nhưng thực tế nàng lại đánh giá sai lòng tự trọng của đội Hoàng Tước hộ tống lần này.
Nhị hoàng nữ, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử, cùng với cửu hoàng nữ vừa mới thành niên, bốn vị Hoàng Tước dẫn đội hộ vệ, nếu như bị một đám thích khách biên cương phái tới đánh đến chạy trối chết, vậy lưng của Giang thị của vương triều Đại Hạ cũng phải cong xuống rồi.
Lúc này thích khách sinh sự, nếu bàn về người mất mặt nhất, Cố Sanh nghĩ vẫn là Cửu Điện Hạ mới vừa tiếp nhận đại điển thành niên lúc tháng chạp kia.
Hàng năm kinh giám đại hội đều thuận buồm xuôi gió, chỉ duy nhất đến Cửu Điện Hạ lần đầu tham dự bảo vệ, Bắc Địch lại phái người ám sát, cũng thực sự là nàng ta thời vận không tốt.
Cũng may Quân Quân dự thi không thương vong, bằng không có chiến tích không tốt đẹp này, có thể sẽ khiến Cửu Điện Hạ “danh hạ thiên cổ”
Cố Sanh không khỏi che miệng xuy xuy cười một tiếng, thảo nào mới vừa rồi Cửu Điện Hạ chạy khắp đường phố, có thể thấy được nàng ta cũng thực sự là chấn kinh không nhẹ.
Đám Bắc Địch này cũng thực sự là không có mắt, Hạ Triều ta rất nổi danh, ngoại trừ đồ sứ cùng lá trà, còn có một “Cửu Điện Hạ thù dai”.
Hết lần này tới lần khác bọn họ chọn lúc này khiêu kích, chẳng trách ba năm sau Cửu Điện Hạ lần đầu dẫn binh, mặc kệ Nam Mãn làm loạn, giơ roi đạp mã bình định đầu tiên chính là Bắc Địch, không hổ là Hoàng Tước rất thù dai trong sách sử của Hạ Triều.
Sau khi nghe xong chuyện Cố Sanh được Cửu Điện Hạ cứu mạng, sắc mặt của Nhị Điện Hạ càng khiến người ta khó đoán.
Cố Sanh nghĩ bản thân thất lễ khiến cho nhị công chúa bất mãn, cúi đầu bĩu môi cũng không dám lên tiếng.
Ai biết không bao lâu Nhị Điện Hạ đột nhiên trầm giọng mở miệng nói: “Sau này ngươi tránh xa lão Cửu một chút, đừng nói chuyện với nàng.” Dừng một chút, lại bổ sung: “Hơn nữa đừng để nàng chạm vào ngươi.”
Cố Sanh nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy nhị công chúa mi tâm cau lại, đôi mắt phượng thường ngày có chuyện cũng không sợ hãi lúc này đã nhiễm một tia uấn nộ, ngay cả hô hấp cũng có chút bất ổn.
Nhị Điện Hạ là giận bản thân không thể đến trước một bước để cứu nàng sao? Hay là đơn thuần vì Cố Sanh gặp được Cửu Điện Hạ mà lạnh nhạt?
Nghe đồn từ sau khi Cửu Điện Hạ mười ba tuổi xuất cung lập phủ, Hoa Dung cùng hai Lương Đệ của kỳ trước đều tranh nhau vỡ đầu mẻ trán để chui vào trong phủ của nàng.
Cửu Điện Hạ cũng không phụ danh tiếng “đa tình”, gần như ai đến cũng không từ chối.
Đại khái là do nồng độ tiêu ký * của Hoàng Tước quá cao, mỗi đêm tương tư khó nhịn, hậu viện đều tràn ngập tiếng rên rĩ thống khổ của các mỹ nhân.
* tiêu ký : một loại dấu hiệu xuất hiện khi quân quý và tước quý có da thịt chi thân
Nhưng lại không thấy có vị mỹ nhân nào không chịu nổi Cửu Điện Hạ bạc tình bạc nghĩa là nguyện ý chủ động giải trừ tiêu ký.
Đây có thể xem là một thiên kỳ văn của Hạ Triều, bởi vì ngoại trừ cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, bất luận là Quân Quân, thứ thiếp của hoàng tử, hoàng nữ nào chỉ cần không có danh phận chính thê, đều có thể tùy lúc yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ.
Hoàng Tước bình thường, chỉ cần có mới nới cũ, cũng rất dễ rơi vào thảm trạng “bị thiếp hưu*”
* hưu : bỏ, ly hôn
Mà những mỹ nhân quý vì tứ phẩm ngũ phẩm này nhận đủ lạnh nhạt của Cửu Điện Hạ, nhưng không có một ai muốn rời bỏ, thực sự khiến kẻ khác lấy làm kỳ lạ.
Quân Quý* từ xưa đã có lý tưởng tự do cưới gã, dù cho chỉ là một Huyền Quân* cũng sẽ không có một Tước Quý này dám cưỡng éo đặt tiêu ký chiếm lấy thân thể, bằng không ắt gặp cực hình.
* Quân quý là danh từ gọi chung của Omega, xếp theo thứ tự tước vị thì hàng quân lớn nhất là quân quân, đến hương quân cuối cùng là huyền quân, hàng tước gọi cung là Tước Quý (Alpha) thì lớn nhất là hoàng tước, đến quân tước, đến tử tước.
Đừng nói đến thấp nhất Tử Tước, cho dù là Hoàng Tước cũng không dám cưỡng ép chiếm lấy thân thể của một Quân Quý.
Cho nên nói, những mỹ nhân này cũng đều là tự nguyện được Cửu Điện Hạ đặt tiêu ký.
Chuyện này khiến cho đại hoàng tử và những Hoàng Tước khác thèm nhỏ dãi, chỉ có thể trông mong nhìn những mỹ nhân cầu không được này sóng sau xô sóng trước đi vào cửu vương phủ.
Vì hiện tượng khó giải thích này, Nhị Điện Hạ đối với việc hoàng muội nguy hiểm nhà mình hôm nay chủ động ra tay cứu giúp Cố Sanh biểu thị vô cùng khẩn trương.
Cố Sanh bị vẻ mặt của Nhị Điện Hạ chọc đến che miệng cười khanh khách, nhìn thấy sắc mặt Nhị Điện Hạ càng túng quẫn, Cố Sanh mới miễn cưỡng đè xuống tiếu ý, âm thầm nhìn xung quanh một chút, thấy không có người đến gần mới khập khiễn dán đến bên tai Nhị Điện Hạ, nhẹ giọng gọi: “Giang Hàm, đời này, thân thể của ta chỉ có mình ngươi có thể giữ lấy, bất luận ngươi có cho ta danh phân hay không, ta cũng sẽ không rời xa ngươi.”
Vừa dứt lời, gương mặt Nhị Điện Hạ lập tức đỏ bừng, nàng vội vàng nhìn xung quanh, nhìn thấy không ai nhìn bản thân, lúc này mới cúi đầu giận dữ nói với Cố Sanh: “Hồ đồ! Những lời này sao có thể nói ở bên ngoài?”
Cố Sanh che miệng nghẹn cười, đôi mắt đều cong thành bán nguyệt, nàng yêu vô cùng tính tình bảo thủ lại nhịn không được muốn ăn vụng trái cấm của Nhị Điện Hạ, làm cho người ta vẫn luôn nhịn không được muốn trêu chọc nàng.
Ngay lúc đó Cố Sanh cũng là tâm tính hài tử, yêu nhất kích thích, vẫn luôn thích làm một chút việc khác người lại không ảnh hưởng toàn cục, mỗi lần đều trêu chọc Nhị Điện Hạ mặt đỏ tai hồng, lại không thể phát tác.
Bất quá, Nhị Điện Hạ trái lại rất thích nàng như vậy, bằng không cũng sẽ không vì nàng “thủ thân như ngọc” bảy tám năm, đến nay ngay cả một thị thiếp cũng chưa từng có.
Đùa giỡn xong Nhị Điện Hạ, Cố Sanh đắc ý trở về trong kiệu.
Nhị Điện Hạ cũng quay đầu xoay người lên ngựa, một đường cùng nàng đến khách điếm.
Vì đột nhiên bị tập kích, kinh giám sẽ hoãn lại một ngày, chúng Quân Quân dự thi toàn bộ ở lại Hủy Vũ Các để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tuyển mỹ vào giờ Tuất ba khắc ngày mai.
Sau khi trở lại phòng, Cố Sanh ngồi trước đài trang điểm, nhìn gương đồng xuất thần thị nữ bên cạnh nhẹ nhàng dỡ xuống đồ trang sức, tháo búi tóc nặng nề phiền phức, thay nàng vãn một búi tóc thư thích hơn.
Cố Sanh còn đang suy nghĩ về câu “sau này tránh xa lão Cửu một chút”, chưa phát giác ra có chút buồn cười.
Trong kinh thành rất nhiều đồn đãi về Cửu Điện Hạ, có người nói trong phủ của nàng Quân Quân nam nữ đều có, ngược lại cũng không kỳ quái, rất nhiều Hoàng Tước, hầu tước đều có sở thích này, muốn biết tính hướng chân chính của bọn họ, còn phải nhìn xem tính hướng của chính thê.
Trên thực tế, bất luận nam nữ tước quý, cuối cùng cưới một chính thê đồng tính đều vô cùng hiếm thấy.
Đồn đãi nói Cửu Điện Hạ là “thích nữ sắc cùng với nam nhân mặc nữ trang”, cũng chính là thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân tô son điểm phấn, xấu hổ giả làm nữ nhi, không thích nam Quân Quân trang dung nhạt nhẽo nam tính bình thường.
Do đó cũng dẫn đến Quân Quân nam giới đến dự thi so với năm trước trang điểm càng nhiều nồng đậm, làn váy lá sen bó buộc thắt lưng, quả nhiên là tái hiện trào lưu “sở vương thích eo nhỉ, trong cung nhiều người chết đói”.
Sau khi vãn tóc xong, Cố Sanh đứng dậy thong thả đi đến trước lan can lầu hai, nhìn đường phố bên dưới, Cổ Tuyên Các ở đói diện kiến trúc hoàn toàn nhất trí với nơi đây, một lát sau hơi nghiêng đầu hỏi cung nữ đi theo: “Ngươi biết Nhị Điện Hạ ở tại gian phòng khách trong đại lâu đối diện không?”
Cung nữ nghe vậy liền biết tâm tư của nàng, nghịch ngợm hướng nàng nháy mắt mấy cái, trả lời: “Nhị Điện Hạ đã phân phó, ngài gặp phải bất luận vấn đề gì, đều phải đúng lúc thông báo với ngài ấy, nô tỳ có thể dẫn ngày đến đó bất cứ lúc nào.”
Cố Sanh kéo khóe miệng hài lòng nói: “Vậy đi thôi!”
Cung nữ: “Cô nương không trang điểm sao?”
Cố Sanh: “Không cần, đi!”
Nhị công chúa điện hạ là Hoàng Tước lớn tuổi nhất lần này, khách phòng của nàng cũng là gian cao nhất rộng nhất.
Lúc này đã gần đến giờ hợi, thỉnh thoảng còn có cung nữ xuất nhập gian phòng này đổi trà nước.
Lách qua một tấm bình phong gỗ lim ở cửa vào, trong khách phòng đèn đuốc sáng trưng, ở giữa là một chiếc bàn tròn tinh xảo, yên tĩnh ngồi bốn thân ảnh mặc chế phục màu hạnh hoàng.
Dẫn đầu đương nhiên là nhị công chúa, hai bên ngồi hai vị hoàng tử thái độ cung kính, thân thể hơi khuynh hướng Nhị Điện Hạ, nét mặt nhất phái a dua nịnh hót.
Đối diện ngồi chính là cửu công chúa điện hạ, lúc này đang cúi đầu cầm nắp chung trà, đẩy ra lá trà trong chung, nét mặt không hiện một tia hỉ nộ.
“Cứ như vậy đi.”
Nhị Điện Hạ hít sâu một hơi, thẳng đến lúc không nhìn thấy người đối diện biểu hiện ra không hợp tác, hãy còn đối với ba người tổng kết: “Chỉ cần có được hoa ký của ba vị Hoàng Tước, Cố cô nương có thể vững chắc ngồi trên vị trí Dung Hoa, ta là người tiến cử nàng, không tiện tặng ra hoa ký của bản thân, chỉ có thể dựa vào các ngươi.”
“Nhị tỷ cứ yên tâm!” Hai vị hoàng tử sảng khoái cam đoan, lại chợt nghe Cửu Điện Hạ ngồi một bên bật cười, hết sức châm chọc, bầu không khí phòng trong lập tức căng thẳng.
Hai vị hoàng tử đều biết cửu hoàng nữ này có tính thù dai, đều không dám đắc tội, chỉ đành làm bộ không nghe không thấy, giống như người vô hình cúi đầu phẩm trà, không rên một tiếng.
Nhị Điện Hạ xụ mặt trầm giọng nói: “Làm sao vậy? A Cửu, nếu ngươi có chỗ khó xử, ta dĩ nhiên sẽ không ép buộc ngươi giúp ta việc này.”
Đối diện Cửu Điện Hạ nghe vậy bới lông tìm vết nhìn nàng, cười như không cười chế nhạo: “Bất quá là cảm khái chuyện hoa ký, không nghĩ tới nhị tỷ cũng sẽ có lúc bất tiện?”
Nếu đổi làm thường ngày, Nhị Điện Hạ tất nhiên trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng lần này vì Cố Sanh, nàng có chuyện cầu cửu hoàng muội, chỉ đành đè xuống lửa giận, kiên trì hỏi: “Vì sao nói vậy? Nếu ngươi có chỗ bất mãn, cứ nói thẳng với ta.”
Cửu Điện Hạ lúc này mới thẳng đứng dậy, trở tay dùng khớp tay đặt trên mặt bàn, khẽ động hàng mi cười khẽ: “Ta đây sẽ nói thẳng, nhị tỷ, Lưỡng Quảng nói thuỷ vận, quan thuyền của Giang Nam đều sắp không đủ dùng, ngươi có thể đừng tiếp tục tạo thời cơ cho đám phú thương hay không? Ngươi một mình tham ô quan thuyền vận chuyển hàng cho bọn hắn, một chuyến chí ít năm ba thuyền hàng hóa, lấy danh nghĩa triều đình dẫn đến các quan khẩu hải vận một xu không vào, mỗi chuyến hàng ít nhất cắt lại mấy vạn lượng bạc, bọn họ tổng cộng chia cho ngươi bao nhiêu lợi ích? Một vạn lượng? Ngươi không cảm thấy giao dịch này bị thiệt sao?”
Nhị Điện Hạ nghe vậy xiết chặt nắm tay, sắc mặt nhất thời trắng bệch, môi mấp máy, lại nhất thời nói không nên lời phản bác.
Đối diện Cửu Điện Hạ kéo khóe miệng, khẽ cười một tiếng, đôi mắt hoa đào híp lại, tư sắc mị hoặc chúng sinh, nhưng trong miệng nói ra lại từng câu từng chữ sắc bén như dao: “Một năm trước Tây Bắc bị ôn dịch, nếu hộ bộ có thể cấp thêm ba mươi vạn lượng thì đã có thể cứu được dân chúng trong một huyện, ngươi lại ngay lúc đó chinh chiến Liêu Đông, báo khống hai vạn quân hưởng, xem ra là đủ nuôi sống Cố cô nương kia rồi, hôm nay lại muốn dát vàng lên thân phận của nàng?”
“Làm càn!” Nhị Điện Hạ vỗ bàn đứng lên, mặt bàn gỗ lim dày hơn một tấc chỉ một thoáng đã xuất hiện vết rạn ba bốn tấc, nàng nộ không thể át chỉ vào chóp mũi Cửu Điện Hạ, lớn tiếng quát : “Giang Trầm Nguyệt! Ngươi dám ngậm máu phun người!”
Cửu Điện Hạ như trước bình thản ung dung, mặt hướng đầu ngón tay của Nhị Điện Hạ, lún đồng tiền như mộng, giọng nói thanh lãnh như cổ cầm , rõ ràng đáp: “Nhị tỷ, ngươi hiểu rõ ta, không có bằng chứng ta cũng sẽ không nhiều lời, hôm nay ta đã dám nói ra, trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ rồi.”
Nghe vậy, Nhị Điện Hạ mắt phượng vừa mở, chỉ một thoáng huyết sắc đều rút hết, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng mở miệng nói: “Ta hôm nay không muốn nói chuyện này, ta chỉ hỏi ngươi, việc này ngươi giúp hay không giúp?”
* * * * * * * * * * * * *
Lúc này Cố Sanh trên mặt che lụa mỏng, đã theo cung nữ đi đến tầng cao nhất, rẽ qua bức tường, đi qua hành lang, rất nhanh đã đứng trước cửa khách phòng của Nhị Điện Hạ.
Vừa muốn gõ cửa chợt nghe một tiếng kẽo kẹt, cửa bị người từ bên trong đẩy ra, Cố Sanh né tránh không kịp, thở nhẹ một tiếng thân thể nghiêng đi, bị cửa đẩy ngã vào trong lòng cung nữ phía sau, khăn lụa trên mặt cũng phiêu nhiên rơi xuống đất.
Lúc lấy lại tinh thần, ngọn đèn trước mặt đã chiếu rõ thân ảnh cao gầy trước mắt.
Cố Sanh ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời ngây ngốc ở tại chỗ, không nghĩ tới hôm nay lần thứ hai gặp phải Cửu Điện Hạ, nàng vội vàng đứng dậy chuẩn bị hành lễ, nhưng người đối diện đã khom lưng nhặt khăn che trên mặt đất lên, lễ độ đưa cho cung nữ bên cạnh.
Cố Sanh vội vàng muốn mở miệng nói lời cảm tạ, chợt nghe Cửu Điện Hạ dùng giọng nói cực kỳ dễ nghe trêu đùa nói với nàng: “Tư sắc như vậy, không cần phải cẩn thận quá phận mức, theo ta thấy, cô nương sau này xuất hành, cũng không cần che lấp khuôn mặt làm gì.”
Nói xong, Cửu Điện Hạ khẽ cười một tiếng, lách qua hai người, thản nhiên bước đi.
Lưu lại Cố Sanh vô cớ bị sĩ nhục, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
Lời này không phải là trào phúng nàng “tư sắc tầm thường có cái gì phải che giấu” sao?
Nhân….nhân tra* a a a a a a!
* nhân tra : kẻ cặn bã, rác rưởi