Vân Ca cùng Huyễn Mạt rời khỏi không lâu sau, Băng Thú vốn dĩ ngoan ngoãn đợi ở tại chỗ không hiểu sao trở nên nóng nảy.
Lâm Duyên càng không ngừng trấn an Băng Thú, kết quả phát hiện không có bất kỳ tác dụng gì. Thậm chí Băng Thú đã hai ngày không khi dễ nàng lại bắt đầu đánh nàng….
Lâm Duyên một bên lệ rơi đầy mặt mà né tránh công kích của Băng Thú, một bên quát: “Ta không phạm sai lầm, ngươi lại đánh ta… Ngươi đã đáp ứng ta không đánh ta nữa….”
Băng Thú vốn dĩ hoảng loạn nghe nói như thế, trong nháy mắt dừng lại, cái đuôi thật dài thoáng chốc cuốn đến, cũng không phải đánh vào trên người Lâm Duyên, mà là trực tiếp đem người cuốn đi.
Sau đó Lâm Duyên hôn mê bất tỉnh.
Lúc Lâm Duyên tỉnh lại, mơ mơ màng màng, dụi dụi con mắt, sau đó liền thấy Băng Thú cách đó không xa vẫn không nhúc nhích.
Lâm Duyên bị khi dễ quen rồi, chỉ nghĩ là Băng Thú phát điên lên lại ngứa tay, muốn đánh nàng….
Trong lòng Lâm Duyên ủy khuất, hận không thể lấy nước mắt rửa mặt, biểu đạt bất mãn của nàng đối với thế giới vô tình tàn khốc động một chút là động thủ cố tình gây sự này!
Lâm Duyên đã quá rõ con thú này rồi, không thể lộ ra bất mãn, không thể bởi vì bị đánh mà phản kháng nó, Lâm Duyên bởi vì thân thể đau nhức mà nhếch môi, sau đó đi về phía Băng Thú.
Lâm Duyên sửng sốt một chút, vì sao không thể tiếp tục đi về phía trước? Lâm Duyên phát hiện Băng Thú ở cách đó không xa, nàng giống như bị một lớp thủy tinh trong suốt bao phủ, chỉ có thể nhìn Băng Thú ở đằng kia, nhưng lại vào không được.
Lâm Duyên lúc này mới phát giác được có chút không đúng: “Thú a! Vì sao ta không vào được?”
Băng Thú không để ý đến nàng, tiếp tục nhắm mắt lại.
Lâm Duyên tiếp tục hỏi, ngữ khí ai oán, giống như oán phụ bị vứt bỏ nơi khuê phòng: “Thú a! Ta vào không được….”
Băng Thú lúc này đây nhàn nhạt mở mắt, cũng không nói lời nào, bởi vì mục đích nàng mở mắt căn bản không phải là để nhìn kẻ ngu ngốc bên ngoài. (nó đổi thành nàng rồi nhé)
Lâm Duyên chỉ cảm thấy trên đầu tối sầm, Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một đám mây đen tụ lại trên đầu Băng Thú, Lâm Duyên ngây ngốc, trời muốn mưa?
Sai! Lâm Duyên thoáng chốc phản ứng lại, đây là lôi kiếp trong truyền thuyết a!
Lâm Duyên là lần đầu tiên gặp phải lôi kiếp, trong lòng kích động vô cùng, qua một lúc lâu, đột nhiên kịp phản ứng, lôi kiếp đây là…
Băng Thú độ lôi kiếp a!
Độ lôi kiếp a! Nói cách khác Băng Thú muốn hóa hình rồi? Oh! No! No! Kẻ này lúc còn là thú cũng đã đem nàng ngược đến không xuống giường được! Hóa hình rồi còn để cho người ta sống hay không?!
Bởi vì độ lôi kiếp, linh khí chung quanh bắt đầu chuyển động!
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, không ít tu sĩ đã chú ý đến nơi này.
Lẽ ra tưởng là lão bất tử nào đó độ kiếp, sau khi đến đây mới phát hiện là một con linh thú, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên tham lam!
Lâm Duyên làm sao có thể không chú ý đến ánh mắt tham lam của mọi người, Lâm Duyên khổ đại cừu thâm mà nhìn thoáng qua một con thú mao nhung nào đó đang độ kiếp, trong lòng thở dài, chuyện bi thương nhất trên thế giới không phải mỗi ngày bị người ngược thân, mà là ngươi không chỉ không thể báo thù mà còn phải giúp đỡ kẻ mỗi ngày ngược ngươi!
Lâm Duyên tránh thoát công kích của tu sĩ gần nhất, ngăn trở mọi người công kích Băng Thú, hận không thể thổ huyết, nàng đây là đang dùng mạng cứu mạng a! Mặc dù nói nàng đã được Băng Thú luyện ra một tuyệt kỹ, đó chính là trốn! Nhưng, khi đó không cần đến quan tâm người khác a! Chỉ cần trốn đi là được rồi, nhưng bây giờ còn phải quan tâm đến con thú sau lưng!
Lâm Duyên chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, toàn thân bị cảm giác đau đớn kịch liệt vây quanh, mà lúc này, mặc dù Lâm Duyên đã trọng thương, không có cách nào tiến lên ngăn trở đám người kia nhưng cũng không có một tu sĩ nào dám tiến đến!
Bởi vì lôi kiếp đã bắt đầu rồi!
Lâm Duyên ngẩng đầu liền thấy một đạo lôi điện thẳng tắp bổ về phía Băng Thú!
Lâm Duyên nôn nóng, muốn xông đến, kết quả lại phát hiện linh khí chung quanh đã thật chặt đem Băng Thú vây ở bên trong!
Lâm Duyên thật sự tức giận đến thổ huyết, em gái ngươi, sớm có thứ này còn cần ta thảm như vậy sao? Quá hãm hại rồi!
Lâm Duyên chật vật đứng lên, đám tu sĩ ở phía sau không một ai nhìn đến nàng, lực chú ý của tất cả tu sĩ đều bị linh thú đang bị vây trong linh khí hấp dẫn, không có một tu sĩ nào cảm thấy lần độ kiếp có thể thành công.
Cũng nhìn ra được, con linh thú này tuổi thật tuyệt đối sẽ không vượt quá hai mươi, trong thời gian ngắn như vậy không có ai biết con linh thú này rốt cuộc là làm sao có thể làm đươc chuyện mà những linh thú khác phải mất mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm mới làm được, bất kể là nguyên nhân gì, nhưng lần độ kiếp này nhất định thất bại, trong thời gian ngắn như vậy đạt được tu vi cao như vậy cho nên nhất định sẽ thất bại.
Trong lòng tất cả tu sĩ đều đã nghĩ chờ linh thú bên trong độ kiếp thất bại, sau đó bọn họ có thể vớt được chỗ tốt gì, phải biết rằng cửu cấp linh thú từ đầu đến chân đều là bảo bối!
Một đạo lôi điện, hai đạo lôi điện…
Ánh mắt của Lâm Duyên nhìn chằm chằm linh thú bên trong, cầu nguyện trong lòng: “Chủ nhân a! Chúa Jesus a! Phật tổ a! Bồ Tát a! Thượng đế a! Ngọc Hoàng đại đế a! Nhất định phải phù hộ nó có thể thuận lợi một chút, mặc dù biết nhất định sẽ sống, nhưng có thể khiến nó ít chịu khổ chút nào thì ít đi chút đó! Hoặc là người phải chịu khổ là ta a!”
Không nên hỏi Lâm Duyên vì sao cảm thấy Băng Thú nhất định sẽ thành công, nói đùa, linh thú bên cạnh nữ chủ độ kiếp? Sẽ thất bại? Làm sao có thể?
Thẳng đến đạo lôi điện thứ tư đánh xuống, linh thú vốn dĩ mao nhung ở giữa lôi điện vẫn không cử động đã không còn mao nhung nữa, chỉ còn lại có một cục than đen giật giật.
Lâm Duyên kinh hãi, ánh mắt mở thật to, không phải đâu?
Sau đó Lâm Duyên liền thấy một búng máu từ bên trong phun tới….
Lâm Duyên hoảng hốt, lôi kiếp hiển nhiên còn chưa qua, đám mây đen còn ở phía trên, một đạo lôi điện tiếp theo rất rõ ràng sẽ đánh xuống!
Lâm Duyên cơ hồ là trong nháy mắt liền xông đến, kiếm của Lâm Duyên là lúc Băng Thú đến yêu giới không biết đã nhặt được từ chỗ nào, trở về liền ném cho nàng, Lâm Duyên bởi vì ghét bỏ kiếm vừa nặng lại vừa xấu, nên chưa từng dùng qua, mà bởi vì Băng Thú hung tàn Lâm Duyên cũng không có can đảm ném đi, vẫn đặt trong túi trữ vật không có lấy ra, thật không ngờ lúc này cư nhiên dùng đến!
Lâm Duyên cầm kiếm nhắm thẳng đạo lôi điện cuối cùng mà xông đến.
Sau đó Lâm Duyên nhắm mắt lại, mãnh liệt thống khổ rốt cuộc khiến Lâm Duyên hiểu rõ vì sao “bị sét đánh” lại có thể trở thành khách quen trong những lời thề độc, bởi vì thật sự quá đau a!
Lúc Lâm Duyên đau đớn, đột nhiên lại nhớ đến một vấn đề rất lớn, không chừng nàng đã nghĩ sai rồi, nói không chừng đạo lôi điện này thật sự có thể đánh chết con thú kia! Vậy nàng có tính là gì a?
Lâm Duyên đau đến hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất đi chỉ có một ý nghĩ, ai có thể nói cho nàng biết, có phải nàng lại làm sai nữa rồi không?