Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 333

Chương 330 : Trần ai lạc (tam)

Mộng.

Đây nhất định là ác mộng. Chỉ cần đợi lát nữa, chờ tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc.

Lúc mở mắt ra, Lạc Thần sẽ xuất hiện trước mặt. Nàng rất gần, u đồng đen nhánh, ánh mắt vẫn trước sau như một tĩnh liễm ôn nhu.

Cái gì cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng…. Vì sao còn không thể tỉnh lại.

Trước mắt quang ảnh lung lay, Sư Thanh Y đứng tại chỗ hai mắt vô thần nhìn nữ nhân tóc dài xa xa hướng nàng vung Cự Khuyết.

Hồng tuyến quấn trên người nữ nhân, bóng đen phía sau ai cũng thấy không rõ rốt cục là cái gì. Tơ máu trong sương mù từng chút rung động rậm rạp như huyết quản dược động, trên da thịt của nữ nhân ấn ký hồng sắc giống như chú ngân theo loại rung động này khi thì rõ ràng khi thì biến mất, cùng chu sa huyết sắc giữa mi tâm tôn lên lẫn nhau.

Trên mặt Lạc Thần không có bất luận biểu tình gì.

Không phải mộng.

Hơn nữa thống khổ vĩnh viễn  không cách nào kết thúc.

“Đừng…. Đừng đối với nàng  như vậy.” Sư Thanh Y rốt cục hoàn toàn suy sụp.

Bốn phía tĩnh mịch như cõi chết, chỉ có giọng nói gần như khóc nức nở của nàng vô lực quanh quẩn: “Ta cầu xin ngươi.”

“Ngươi dĩ nhiên lại cầu xin ta?” Đôi mắt dưới mặt nạ của Quỷ Chủ vẫn mang theo tiếu ý, giọng nói lại thủy chung nghe không ra bất luận tâm tình chân chính biến hóa: “Chấp niệm duy nhất trên thế gian này của nàng, chính là bầu bạn cùng ngươi, bảo vệ ngươi. Thậm chí  tất cả những gì ngươi muốn bảo vệ, nàng cũng sẽ vì ngươi mà che chở. Ngươi đoán xem, nàng cầm thanh kiếm vốn dùng bảo vệ ngươi, chỉ thẳng vào ngươi, trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

Mặt Sư Thanh Y trắng như tờ giấy.

Quỷ Chủ cười nói: “Nàng lúc này căn bản hoàn toàn hồn đọa mất đi ý thức,  hay là bản thân hiện tại làm những gì , ở sâu trong nội tâm thật ra đều biết rõ ràng? Ta cũng nắm  không chuẩn, A Thanh ngươi hy vọng nàng hiện tại là loại trạng thái nào? Loại thứ hai, có phải rất thú vị hay không?”

“Đừng nói nữa.” Sư Thanh Y quát: “Câm miệng, đừng nói nữa!”

Ngón tay Quỷ Chủ đáp trên một sợi tơ máu trên người Lạc Thần.

“Đừng dằn vặt nàng.” Đôi môi gần  như khô cằn của Sư Thanh Y mấp máy: “Ngươi muốn cái gì, mạng của ta, bất luận cái gì ta  cũng có thể cho, ngươi cứ lấy đi. Ngươi đừng….. Đừng…. Dằn vặt nàng.”

Quỷ Chủ lắc đầu, không nhanh không chậm cử động đầu ngón tay, từng cái từng cái, chậm rãi: “Mặc kệ là loại nào, kết quả đều là như nhau, không phải do nàng.”

“Lạc Thần!” Nàng trầm thấp mở miệng: “Động thủ.”

Vừa dứt lời, vô số hồng tuyến chợt căng thẳng, huyết quang quỷ dị lưu chuyển, trong nháy mắt dung nhập da thịt Lạc Thần rồi tiêu tán, Lạc Thần cũng đã nâng kiếm hướng Sư Thanh Y chém đến.

Sư Thanh Y đứng đó, con ngươi phóng đại, bên trong sương mù nhìn đạo bóng trắng kia đến gần.

Nàng tựa như một con rối đã hỏng, đứng bất động.

Sau khi đến đây nàng một mực làm hết khả năng dự đoán cùng chuẩn bị, tự nhận cái gì đều có thể chấp nhận, cho dù thực sự không cách nào chấp nhận, nếu như cần ép buộc cũng sẽ ép buộc bản thân chấp nhận.

Duy nhất không thể tin được chính là người đang rút kiếm hướng phía nàng.

Nhìn Lạc Thần đến, đoàn người bên này cũng đã bắt đầu rối loạn.

Đại đội ngũ này do hai chi đội tập hợp mà được, một đội do Sư Dạ Nhiên mang theo, một đội từng theo sau Sư Thanh Y cộng qua hoạn nạn nhưng thành viên hỗn tạp, tình thế đột biến rất khó cam đoan toàn bộ đều an phận thủ thường, càng nguy hiểm, sẽ có càng nhiều người chọn tự bảo vệ mình mặc kệ trước đó là làm việc cho bên nào. Vì vậy có mấy người nhà họ Sư thực sự quá mức sợ Lạc Thần, đã phản xạ có điều kiện giương súng, có người thậm chí đã sợ đến để tay trên cò, Sư Thanh Y tức khắc phản ứng chạy trở về một tay bắt lấy người đang cầm súng, khiến cổ tay hắn tê dại, dỡ súng của hắn xuống.

Đáng tiếc là cùng lúc, vị trí lại cách quá xa, nên vẫn không thể ngăn người khác nổ súng.

Lạc Thần bước tiến quỷ dị, trong mưa đạn cước bộ như gió, viên đạn bắn hụt bắn đến trên mặt đất,  tia lửa bắn tung tóe, đối với nàng dĩ nhiên không hề uy hiếp. Trong lúc nhảy lên, đồng thời Cự Khuyết trong tay nàng kéo trên mặt đất, vẽ ra một vết tích thật sâu, trên mặt đất tuôn ra vô số đá vụn Lạc Thần huy kiếm, vài khối đá vụn theo quỹ đạo bắn đến tay mấy người nổ súng, mấy người kia đau đến buông tay súng ống rơi xuống.

Sư Thanh Y đứng trong đám người, hai tay bắt lấy vài người, Trường Sinh lập tức đem họng  súng của mấy người còn lại đè xuống, Thiên Thiên, Phong Sanh, Tô Diệc đứng ngoại vi đội ngũ, thủ thế chăm chú nhìn người có thể gây rối loạn trong đội ngũ.

Vũ Lâm Hanh hướng giữa không trung bắn vài phát súng chỉ  thiên, tàn bạo nói: “Ai dám hướng nàng nổ súng. Ta là người đầu tiên làm thịt kẻ đó!”

Sắc mặt Sư Thanh Y nặng nề, hướng đại đội nhà họ Sư nói: “Ai cũng không được hướng nàng xạ kích. Duy trì trật tự, toàn bộ nghe ta an bài, bằng không đợi lúc đại loạn các ngươi đều phải chết, chơi nổi hay không?”

Mấy người kia lĩnh giáo qua thủ đoạn của các nàng, nên không dám dám vọng động nữa.

Thừa dịp bên này rối loạn, trong đội ngũ Tiêu gia rất nhanh xông ra một bóng đen  là nữ nhân mang mặt nạ quỷ.

Tiêu Dĩ Nhu một bên rơi nước mắt, một bên hoảng sợ ôm đầu, không dám nhìn Lạc Thần bên kia, Tiêu Mộ Bạch lập tức ôm lấy nàng.

Vu Mị phẫn nộ quát: “Vô Danh, làm càn!”

Tiếng súng mới vừa ngừng, Vô Danh dẫn theo tàn kiếm hắc sắc chặn Lạc Thần lại.

Thắng Tà trong tay nàng giống như áp giữ tính mệnh của chính nàng, chiêu chiêu nhắm vào tử huyệt của Lạc Thần, rót đầy oán hận.

Khí thế này hiển nhiên là muốn cùng Lạc Thần đồng quy vu tận.

Thân hình, tư thái của Vô Danh cùng Lạc Thần thoạt nhìn rất giống nhau, trước đây cũng cùng Lạc Thần động thủ qua, khi đó Sư Thanh Y phát hiện rất nhiều chiêu thức của nàng thậm chí là thói quen xuất thủ đều rất giống Lạc Thần, giống như bóng quỷ dây dưa Lạc Thần, bất quá tỉ mỉ quan sát, tổng thể vẫn là hơn Lạc Thần, nếu như lúc trước không phải Lạc Thần không ở trạng thái tốt nhất, lại dùng một địch hai, nàng ở bệnh viện tâm thần thật ra rất khó cùng Lạc Thần đấu ngang sức ngang tài.

Mà hiện tại thế cục hoàn toàn bất đồng.

Có lẽ là liều mạng dùng tính mệnh tử chiến, quá mức cố sức khiến cánh tay Vô Danh đều phát ra run rẩy, nhưng mặc dù như vậy cũng vẫn bị Lạc Thần nhẹ nhàng ngăn lại, đánh bật trở về.

Trước đây rất nhiều người thấy Lạc Thần xuất thủ, vẫn luôn cảm thấy nữ nhân này gần như là cường đại đến không thể chiến thắng, cũng vô số lần dẫn dắt đội ngũ hóa hiểm thành an, mà hiện tại tốc độ, lực đạo, kiếm pháp, vô luận phương diện nào đều vượt xa sự tưởng  tượng, vượt xa trước kia gấp trăm lần, Vô Danh cùng nàng quấn đấu, nghiễm nhiên bị nàng dễ dàng ép tới không kịp trở tay.

Sư Thanh Y từ giữa đội ngũ nhà họ Sư chuyển thân.

Đôi mắt lam sắc của Lạc Thần nhẹ nhàng vừa trượt, liếc mắt nhìn mặt nạ của Vô Danh. Cả người nàng phủ thêm phần phật hàn khí chưa bao giờ có, mỗi một động tác mỗi một đường kiếm, thậm chí là mỗi một lần vặn người tách ra đều dường như mang theo hàn khí lạnh thấu xương, không khí quanh thân dường như bị cổ hàn áp ngưng kết, hàn băng kết thành băng duệ đâm tới.

Cao thấp lược hiện, tranh đấu ngang nhau  sẽ tiêu hao thời gian rất lâu, nhưng loại thực lực chênh lệch xa như thế này, tranh đấu sẽ kết thúc rất nhanh.

Chuôi kiếm Cự Khuyết của Lạc Thần áp trên Thắng Tà của Vô Danh, Vô Danh tê dại đến gần như cầm không được kiếm, lui lại phía sau, sau một khắc tay trái của Lạc Thần sắc bén như câu, xiết lấy cổ Vô Danh.

Nàng gắt gao nhìn  đôi mắt oán hận của Vô Danh dưới mặt nạ, trên da thịt hiện lên chú ngân nhợt nhạt hồng sắc lại tán đi, biểu tình lãnh đạm, không có bất luận biến hóa  gì .

Sư Thanh Y ở xa xa nhìn cảnh tượng đó, cảm giác Vô Danh sẽ lập tức bị Lạc Thần bẻ gãy cổ.

Đơn giản giống như bóp chết một con kiến.

Một cổ sợ hãi lạnh lẽo thấu tim từ nội tâm Sư Thanh Y tràn ra.

Nàng cảm giác bản thân của hiện tại nếu qua đó, cũng sẽ lập tức bị Lạc Thần thoải mái mà bóp chết như con kiến. Cũng chính là giờ khắc này, nàng mới thực sự từ sâu trong nội tâm chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của Quỷ Chủ, Lạc Thần trở thành một quân cờ quyết định toàn cục bị Quỷ Chủ nắm trong tay, đây gần như là nghiền áp toàn bộ, quan trọng hơn là khống chế nàng, khiến nàng căn bản không cách nào phản kháng.

Giống như hiện tại.

Nàng rõ ràng biết phía trước là vực sâu, nhưng vẫn lựa chọn hướng nữ nhân kia đi đến.

Thiêu thân lao đầu vào lửa.

Phiến quang ảnh kia mới là điểm đến của nàng, nàng phải đến bên cạnh Lạc Thần.

Phanh.

Lúc này, tiếng súng vang lên.

Trước đó Lạc Thần cùng Vô Danh quấn đấu, bất quá chỉ là vài cái chớp mắt, bên này tiếng súng cũng vang lên bất ngờ không kịp phòng bị, gần như là vỡ bên tai Sư Thanh Y. Để ứng đối tất cả khả năng biến cố Sư Thanh Y ngũ cảm ngầm mở đến cực hạn, một tiếng súng này dĩ nhiên được phóng đại đến vô hạn, gần như đều phải chấn điếc tai nàng, quá gần rồi, căn bản là dán thân thể của nàng mà qua.

Cùng lúc tiếng súng vang lên, động tác của Lạc Thần dừng lại.

Nhân lúc nàng nhất thời dừng lại, Thắng Tà trong tay Vô Danh chợt biến hóa góc độ, thủ pháp quỷ dị đâm vào ngực Lạc Thần, ánh mắt Lạc Thần lạnh lẽo liếc nhìn nàng, thân thể nghiêng đi, tay phải thuận thế bắt lấy Vô Danh đang đánh lén, xách nàng lên như xách con mồi, quăng đến Sư Thanh Y bên này.

Sư Thanh Y lại sớm bị một bóng người mạnh đẩy ra, người đó nằm trên người nàng.

Trước đó  nàng cũng đủ cẩn thận, thần kinh cao độ buộc chặt, đứng thẳng vị trí, còn có lộ tuyến tiếp cận Lạc Thần, đều là trải qua nàng dày công tính toán, là khu vực an toàn. Tại đây trong một giây phản ứng ngắn ngủi, nàng cho rằng nếu như có bất kỳ nguy hiểm gì , bao gồm cả Khương Cừu trong tay, nàng có thể lập tức phản ứng lại.

“… Tỷ Tỷ?” Sư Thanh Y nhìn về phía người bắn lén.

Vị trí nàng  tin tưởng là an toàn, nàng có chết cũng không lường trước  được.

Mà theo như lời nàng, mặc dù cái gọi là bà ngoại là Quỷ Chủ, cho dù vốn là tỷ muội  không quan hệ huyết thống, nàng lại thủy chung xem người đó là tỷ tỷ.

Trước mặt tuôn ra một bãi máu, Sư Thanh Y ôm lấy Sư Khinh Hàn vốn lao đến chỗ nàng khi tiếng súng vừa vang lên, Khương Cừu một mực chờ thời cơ, thừa dịp Sư Thanh Y ôm Sư Khinh Hàn, rốt cục thoát thân từ trong tay Sư Thanh Y thoát ra, nhảy ra xa.

Trong thân thể Sư Khinh Hàn máu tươi ồ ạt chảy ra.

Nếu như Sư Khinh Hàn vừa rồi không lao đến chống đỡ, bị đạn xuyên qua chính là Sư Thanh Y.

Sư Dạ Nhiên tay phải giơ lên, giương  súng chỉ vào nàng cùng Sư Khinh Hàn, họng súng khói nhẹ tỏa ra.

Sắc mặt của nàng quỷ dị vô cùng, đèn pin chiếu vào, trong vài phần lãnh đạm, vài phần dữ tợn lại lộ ra hoảng sợ vô thố, vô cùng mâu thuẫn.

Duẫn Thanh cũng cứng nhắc tại chỗ.

Cả người Sư Dạ Nhiên run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đều nữu khúc, ngón tay đặt trên cò súng chuẩn bị bắn phát thứ hai.

Vô Danh bị Lạc Thần vứt đến, vừa vặn đánh vào trên người Sư Dạ Nhiên, Sư Dạ Nhiên bị Vô Danh đụng phải ngã trên mặt đất, súng trong tay cũng bay ra ngoài,  văng đến trong bóng tối cách đó không xa, phát thứ hai kết thúc.

“Thiên Thiên! Thiên Thiên!” Sư Thanh Y một bên hô to, một bên khẩn cấp che vết đạn trên thân thể Sư Khinh Hàn cầm máu, nhìn Sư Dạ Nhiên ngã xuống đất, đột nhiên châm chọc đến muốn cười. Thuật bắn súng của nàng tất cả đều là Sư Dạ Nhiên cầm tay dạy nàng, khi đó Sư Dạ Nhiên nói với nàng, dạy nàng bắn súng là vì khiến nàng tự bảo vệ mình, sống thật tốt, hôm nay Sư Dạ Nhiên rốt cuộc lại hướng nàng nổ súng.

Thiên Thiên nhanh chóng  chạy đến, chuẩn bị cấp cứu.

Sư Khinh Hàn cong lưng, ở trong lòng Sư Thanh Y đè nặng tiếng nói, run rẩy: “A Thanh chạy mau, không….. Đừng đến gần ta.”

Trong lòng Sư Thanh Y run rẩy, cúi đầu nhìn  Sư Khinh Hàn, Sư Khinh Hàn không biết lúc nào đã trở mình cầm dao găm ở trong tay, tay nàng nổi lên gân xanh, tựa hồ đang kiệt lực chống cự, có thể dao găm kia sẽ cắm đến trên người Sư Thanh Y.

“….. Chạy đi.” Sư Khinh Hàn bật khóc, nói: “Đừng hận Dạ Nhiên, nàng bất đắc dĩ. Nàng bất đắc dĩ!”

Sư Thanh Y kéo Thiên Thiên lui lại, sau đó Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh chạy đến, Trường Sinh gắt gao nắm tay Sư Thanh Y, ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn Lạc Thần băng lãnh đứng ở xa xa.

Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn một trước một sau đứng lên, Chúc Cẩm Vân đứng cách đó không xa yên lặng không lên tiếng.

Ba người các nàng rất không thích hợp, Chúc Cẩm Vân cúi đầu, trong tay Sư Khinh Hàn gắt gao cầm dao gâm, máu tươi không ngừng chảy xuống. Lúc này Sư Dạ Nhiên ngẩng đầu lên, biểu tình của nàng đã hoàn toàn tan vỡ,  mặt đầy lệ ngân nhìn Sư Thanh Y, đột nhiên lại ôm đầu như phát điên, Sư Thanh Y thị lực kỳ giai, lập tức phát hiện trong mắt nàng có thứ gì đó đặc biệt nhỏ.

Tựa như sâu.

Nhớ đến Lạc Thần đã từng nhiều lần ngầm khiến bản thân đừng đến gần Chúc Cẩm Vân, còn nói tựa hồ nhìn thấy trong mắt Chúc Cẩm Vân có cái gì thoảng qua, Sư Thanh Y lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu được. Không chỉ riêng   Chúc Cẩm Vân, mà cả Sư Dạ Nhiên và Sư Khinh Hàn, trong thân thể các nàng đều có thứ gì đó.

Giống như sâu, còn rất quen thuộc.

Đã từng gặp qua ở nơi nào?

Sư Khinh Hàn mất máu càng ngày càng nhiều, sắc mặt trắng bệch, dao găm trong tay rơi xuống.

Sư Thanh Y đột nhiên tiến lên, kéo lấy Sư Khinh Hàn, Vũ Lâm Hanh phối hợp đưa cho nàng sợi dây thừng để nàng đem hai tay Sư Khinh Hàn trói phược ở phía sau, Sư Khinh Hàn thân chịu trọng thương, ngay cả trong thân thể có cái gì, lúc này cũng khó thoát. Sau khi trói xong, Thiên Thiên bắt đầu cầm máu cho Sư Khinh Hàn.

Sắc mặt Khương Cừu khôi phục rất nhiều, tay trái còn sót lại nâng kiếm, cười nhạo: “Nếu như không phải ta chịu ảnh hưởng của giao vực, các ngươi  làm sao có thể lấy một cánh tay của ta? Mùi vị cô độc, có dễ chịu hay không? Mặc kệ thế nào, ngươi đều thua.”

Sư Dạ Nhiên, Chúc Cẩm Vân, thậm chí là Sư Khinh Hàn bị buộc chặt hai tay chia ra nằm ba chỗ, yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y chưa bao giờ giống hiện tại cảm thấy các nàng xa lạ như vậy.

Nàng nâng ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Bốn phía quang ảnh lay động, xa xa một mạt bóng trắng tịch mịch, càng thêm xa không thể với tới.

“Cô độc.” Sư Thanh Y rốt cục kéo khóe môi, giống như thần kinh mà mỉm cười.

Hai cự thú ngân bạch một trước một sau mà đến gần, Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng đứng ở bên cạnh Sư Thanh Y, trầm thấp tê rống.

Xa xa sau lưng Quỷ Chủ không biết từ khi nào đã đứng một nhóm hắc y nhân mang mặt nạ quỷ, nhìn thân hình có nam có nữ, không ít thân hình giống nhau, như là đúc từ một khuôn mẫu.

Khương Cừu giương kiếm chém đến: “Không nên giữ lại, hôm nay tất cả đều phải chết.”

Dường như vương giả đứng trên đỉnh cao, kiếm của hắn tựa hồ thành cờ hiệu của một nhóm lớn người mặt quỷ, hắc y quỷ mặt hoặc cầm trường thương, hoặc chấp trường kiếm, hoặc vãn trường cung, đổ đến bên này như thủy triều.

Sư Thanh Y an bài người trong đội ngũ tản ra, ra hiệu.

Hai cự thú xông thẳng vào đám người.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!