Nàng bị áp giải đến trước mặt Tử Thiên Quân, vẫn chưa kịp hành lễ liền nghe được mấy đồng môn tốt bên cạnh hành lễ bẩm báo: “Bái kiến chưởng môn, bắt được một kẻ hành vi khả nghi lai lịch bất minh.”
” Chưởng môn, yêu nữ này miệng cũng rất cứng, hỏi cái gì cũng không nói, có cần giải đến hình đường dụng hình hay không.”
Bao Cốc thấy Tử Thiên Quân nhìn nàng, đang muốn ôm quyền hành lễ, người gác thanh kiếm gác trên cổ nàng mặt lạnh giọng nói cũng băng lãnh nói: “Đừng cử động.” Kiếm áp xuosng, trên cổ nàng trong nháy mắt chảy ra tơ máu.
Tử Thiên Quân nâng tay áo phất một cái, để đệ tử kia thu kiếm, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đệ tử Kim Đan kỳ đứng ở một bên nhảy ra nói: “Bẩm chưởng môn, lúc ta tuần tra phát hiện yêu nữ này hành vi khả nghi, vì vậy đến hỏi chuyện, nàng liền quay đầu bỏ chạy, bị ta cùng với các vị sư huynh liên thủ bắt giữ.”
Khóe miệng Tử Thiên Quân co rút, lại nhìn về phía Bao Cốc, nói: “Ngươi nói đi.”
Bao Cốc nói: “Tiểu Sư Thúc nói hôm nay là khảo thí, nàng nhìn thấy ta hôm nay có thời gian nhàn rỗi nên bảo ta đến.”
Khuôn mặt Tử Thiên Quân căng thẳng hỏi: “Vậy sao lại trở thành kẻ hành vi khả nghi, lai lịch bất minh còn bị bắt đến đây?”
Bao Cốc trầm thấp đáp một câu: “Đã nhiều năm không dùng đến thân phận lệnh bài, không biết ném đi đâu rồi.” Vài năm thời gian tu tâm dưỡng tính, sớm dưỡng được tâm tính cổ giếng không dao động, ngay cả giọng nói cũng không mang nửa phần gợn sóng.
Sắc mặt Tử Thiên Quân trầm xuống, trầm đến có thể chìm xuống nước. Hắn trách mắng: ” Hồ đồ! Thân là đệ tử Huyền Thiên Môn, ngay cả thân phận lệnh bài đều ném không thấy nữa, ngươi thế nào không đem bản thân ngươ đánh mất luôn đi?”
Bao Cốc lẳng lặng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, khí chất trầm ngưng, hoàn toàn không có nửa phần hoảng loạn, đạm nhiên đến dường như Tử Thiên Quân răn dạy không phải là nàng.
Đối mặt dáng vẻ này của Bao Cốc, Tử Thiên Quân ngay cả tâm tình giáo huấn nàng cũng không còn nữa, nói: “Tìm Phong Mộng Long lấy một tấm thân phận lệnh bài! Lui xuống đi!”
Bao Cốc trả lời một tiếng: “Vâng!” Ôm quyền hướng Tử Thiên Quân thi lễ., xoay người đi đến bên cạnh.
Một đám đông đồng môn vây xem mỗi người đều kinh ngạc nhìn về phía Bao Cốc. Vị cô nương này từ đâu đến, không mặc y phục môn phái, ngay cả thân phận lệnh bài đều đã đánh mất, đã đánh mất thân phận lệnh bài còn có thể không sợ hãi như vậy quả thực chính là lần đầu bọn họ thấy qua! Quan trong nhất là chưởng môn tựa hồ còn nhận thức nàng! Phải biết rằng ngoại trừ một đời đệ tử từng trải qua đại nạn diệt môn, đồng môn có thể được chưởng môn đển vào trong mắt cũng không!
Một giọng nói nghi hoặc vang lên: “Đây là… Bao Cốc sư muội?”
Một chúng đệ tử nghe được giọng nói kia, lập tức hành lễ: “Bái kiến Hoa sư thúc!”
Bao Cốc theo giọng nói nhìn lại chỉ thấy Hoa Sanh mặc trường bào đang bước đến. Nàng đã thay y phục chân truyền đệ tử, mặc chính là trường bào phiêu nhiên, giở tay nhấc chân khí độ siêu nhiên, thể hiện địa vị của nàng ở Huyền Thiên Môn không thấp. Dĩ nhiên, cảnh giới tu luyện cũng không thấp, Huyền Thiên Môn đều biết nàng là một trong các cao thủ Nguyên Anh Cảnh, vứt Bao Cốc Trúc Cơ tam giai xa một vạn dặm.
Bao Cốc khẽ gật đầu, gọi một tiếng: “Hoa sư tỷ.”
Hoa Sanh cười khúc khích nói: “Mấy năm không gặp, Bao Cốc sư muội hành sự vẫn khác người như thế.” Nàng nói xong, đến trước mặt Tử Thiên Quân hành lễ, rồi lại trở lại bên cạnh Bao Cốc.
Chúng đệ tử vây xem nghe được Hoa Sanh gọi “Bao Cốc sư muội.”, lại thấy vị nữ tử mang khăn che mặt cư nhiên chấp nhận, nhất thời ồ lên mỗi người đều hướng vị thần tài nổi danh lại thần bí của Huyền Thiên Môn mà nhìn lại.
Nhắc đến Bao Cốc, trong Huyền Thiên Môn không ai không biết, thậm chí có người nói nàng sẽ là chưởng môn tiếp theo của Huyền Thiên Môn! Ấn tượng của mọi người nói với nàng chính là thần bí, không ra cửa nhưng lại nắm trong tay nguồn kinh tế lớn nhất của Huyền Thiên Môn, truyền nhân tổ sư gia tuyển chọn, rốt cuộc một đời trong một thế hệ đệ tử có địa vị cực cao, tu vi thấp nhưng lại mấy lần cứu Huyền Thiên Môn trong nguy nan.
Hôm nay nhân vật thần bí nhất trong Huyền Thiên Môn ngay trước mắt, chúng đệ tử chưa bao giờ gặp qua Bao Cốc mở to hai mắt hiếu kỳ đánh giá Bao Cốc.
Hoa Sanh cười quan sát Bao Cốc nói: “Bao Cốc sư muội, vài năm thời gian, khí chất thần sắc cùng ngày xưa rất bất đồng, nếu không phải ngươi vẫn là phong cách hành sự ngày trước thì ta cũng không thể nhận ra ngươi nữa.”
Bao Cốc đã quen trầm mặc lẳng lặng nghe, không lên tiếng.
Hoa Sanh không nhìn thấy Bao Cốc dùng khăn the che khuất dung nhan, chỉ có thể nhìn nhìn thấy đôi mắt cùng cái trán, nếu như không phải nàng là người có phong cách hành sự độc nhất vô nhị cùng thái độ phá lệ khoan dung của chưởng môn nàng thật sự hoài nghi người đứng trước mặt không phải là Bao Cốc mà nàng quen biết. Khí chất, thần sắc, khí độ thậm chí ngay cả ánh mắt cũng thay đổi. Ánh mắ kia mờ ảo như có sương, linh hoạt kỳ ảo lại cô tịch cho nàng một loại lỗi giác rời xa thế tục.
Rõ ràng chỉ có Trúc Cơ tam giai, nhưng khí chất thần vận này khiến Hoa Sanh sinh ra một loại cảm giác xa cách vài ngọn núi.
Nàng vốn dĩ cho rằng bản thân bước vào Nguyên Anh Cảnh Bao Cốc còn đang Trúc Cơ tam giai, nếu gặp lại nàng nhất định có thể vượt trội Bao Cốc, nhưng lúc này nàng đã có một loại cảm giác được Bao Cốc làm trở nên thấp kém.
Điều này làm cho Hoa Sanh có vài phần không cam lòng.
Giờ khảo thí đã đến, tiếng trống vang lên.
Chư vị đệ tử Huyền Thiên Môn vào sân khoanh chân tọa tọa.
Giữa Huyền Thiên Viện chừa ra một khoảng sân trống.
Hoa Sanh nói: “Khảo thí bắt đầu!” Xoay người rời khỏi, ở trắc diện ngồi xuống một cái ghế.
Bao Cốc nhìn quanh một vòng, nhìn thấy hơn mười khuôn mặt quen thuộc. Những người này đều là đệ tử may mắn còn tồn tại sau đại nạn diệt môn, cũng là đệ tử đời thứ nhất của Huyền Thiên Môn. Những đệ tử này không ít người cũng giống như Hoa Sanh đã bước vào Nguyên Anh Cảnh, đã thu nhận đồ đệ tiếp tục truyền thừa.
Cảnh giới tu luyện tăng lên, thực lực cao hơn, địa vị cũng sẽ cao, ở Huyền Thiên Môn cũng có địa vị hết sức quan trọng, trên trường khảo thí cũng có thể ngồi trên ghế
Hoa Sanh, Phong Mộng Long, Lục Lôi mười mấy đệ tử đời thứ nhất ngồi trên những chiếc ghế đặt quanh sân đấu, phía sau mỗi người bọn họ đều đứng không ít đệ tử mặc y phục chân truyền đệ tử hoặc y phục nội môn đệ tử.
Trong sân đầy ghế ngồi nhưng không có vị trí của Bao Cốc. Nàng đang muốn xoay người tùy ý tìm một chỗ nhập tọa thì liền thấy hai đệ tử mặc y phục nội môn đệ tử mang đến một cái ghế cho nàng nhập tọa. Nàng nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi trên ghế.
Khảo thí, thật ra chính là đồng môn cùng cảnh giới so đấu với nhau, Chia làm Kim Đan kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Luyện Khí Kỳ ba loại tỷ thí.
Đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai đều vào sân, bất luận bối phận, chỉ luận cảnh giới.
Đệ tử vào sân tham gia khảo thí có thể tự động bước vào, cũng có thể khiêu chiến.
Huyền Thiên Môn có luật bất thành văn, khiêu chiến trong khảo thí nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì không được cự tuyệt. Nếu cự tuyệt không ứng chiến thì chính là không chiến mà hàng, việc này đối với Huyền Thiên Môn vốn tu luyện kiếm ý vốn dĩ hiếu chiến mà nói chính là một chuyện sỉ nhục, lúc trước Bao Cốc cùng đồng môn so đấu ném kiếm không chiến mọi người đều xôn xao, bị Phong Dịch trách mắng ngay tại chỗ!
Thứ hạng trong so đấu khảo thí trực tiếp ảnh hưởng dến tu tiên tài nguyên nhận được, người thứ hạng cao được thưởng nhiều, thứ tự cao thấp khác nhau thì tu tiên tài nguyên nhận hàng tháng cũng khác nhau. Đan dược, linh thạch, luyện tài không cần luận đến, nếu trong tỷ thí được trưởng bối sư môn nhìn trúng, thu làm chân truyền đệ tử trở thành trọng điểm bồi dưỡng, ban thưởng vài món pháp bảo cùng đặc biệt chỉ điểm tu luyện, lợi ích hơn cả mười năm khổ tu.
Huyền Thiên Môn thu đồ đệ coi trọng tư chất ngoại trừ Bao Cốc khác người ra, có thể vào môn phái mỗi người đều tư chất bất phàm, tính tình không chịu thua kém, khảo thí ngay từ đầu thì đã nổi lên sóng ngầm liều mạng muốn phân cao thấp, tranh tu tiên tài nguyên.
Tài phú của Bao Cốc còn nhiều hơn cả Huyền Thiên Môn, lại được Yêu Thánh, Tử Thiên Quân tự mình truyền thụ, dĩ nhiên không cần khảo thí tranh giành tài nguyên, lần này cho dù người đến cũng không dự định vào sân, im lặng ngồi bên cạnh quan sát.
Huyền Thiên Viện xây dựng rất rộng rãi, so đấu đồng thời tiến hành cũng không ngại chật chội. Có chưởng môn Tử Thiên Quân tọa trấn phía trên, mỗi một đài tỷ thí đều có phân công một vị Nguyên Anh Cảnh tọa trấn, tỷ thí trật tự tiến hành.
Đệ tử Luyện Khí Kỳ tỷ thí gần như không ai đến xem, đệ tử Trúc Cơ Kỳ so đấu cũng rất ít người quan tâm, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện đệ tử mới nhập môn nhưng xuất chúng vào sân mới có người đến xem. Đại bộ phận ánh mắt đều rơi vào sân đấu của đệ tử Kim Đan kỳ.
Bao Cốc ngồi đó, thân thể bất động đôi mắt không hề nhìn lướt qua sân đấu dù chỉ một cái.
Luyện Khí Kỳ đệ tử so đấu xác thực không có gì đáng xem.
Đệ tử Trúc Cơ Kỳ vô luận là kiếm pháp, thuật pháp đều rất sơ thiển, chỉ thỉnh thoảng có vài người đặc biệt nổi trội xuất hiện. Tỷ như thiếu niên trước đó gác kiếm lên cổ nàng , cảnh giới thấp nhưng sử dụng kiếm lại có chút bất phàm, xuất kiếm sắc bén quả đoán, kiếm chiêu tinh giản thực dụng, chú ý mỗi chiêu chế địch. Nàng chú ý đến thiếu niên mặt lạnh này là đệ tử của Lục Lôi!” Chân truyền đệ tử.
Nàng ở Huyền Thiên Môn chỉ tham gia qua một lần so đấu, so qua hai trận, trong đó một trận chính là đấu với Lục Lôi.
Trong lúc Bao Cốc thất thần, bỗng nhiên nghe được trên sâu đấu của đệ tử Trúc Cơ Kỳ truyền đến một tiếng, tựa hồ có người gọi tên nàng, đồng thời nghe được một tiếng ồ lên. Nàng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là một thiếu niên Trúc Cơ cửu giai tay cầm trường kiếm ôm quyền hướng về phía nàng. Nàng khẽ giật mình, trong mắt xẹt qua một tia hoang mang.
Thiếu niên kia lần thứ hai cao giọng nói: “Tại hạ bất tài, nghe nói Bao Cốc sư thúc dùng thực lực Trúc Cơ Nhị Giai đấu với cao thủ Kim Đan kỳ, tại hạ nguyện dùng thực lực Trúc Cơ cửu giai mời Bao Cốc sư thúc đấu một trận.”
Thật đúng là khiêu chiến với nàng!
Bao Cốc không muốn động. Để nàng động não nàng một tháng không nghỉ cũng không sợ mệt, nhưng khiến nàng động thủ nàng thực sự là lười động. Nàng hướng đệ tử khiêu chiến nàng nhìn lại, người này khuôn mặt xa lạ, tuổi ước có mười bốn mười lăm, mặc trên người chính là y phục chân truyền đệ tử, cầm trên tay chính là một bảo kiếm Kim Đan kỳ thuộc tính nước phẩm chất rất tốt, bên hông đeo ngọc bội, trên tay mang bao tay, dưới chân mang giày pháp bảo Kim Đan kỳ. Nàng phỏng chừng là đệ tử đắc ý của một vị sư huynh nào đó. Tình huống của nàng đặc biệt, theo lý không có người khiêu chiến nàng mới đúng, thứ nhất, tội gì động chạm vị thần tài này, thứ hai, nếu thua sẽ rất mất mặt, ngoài ra còn xấu hổ vì hoài nghi thực lực của nàng, đúng là không còn mặt mũi – dù sao nàng mới là vị nào tam gia. Hôm nay đệ tử này lên đài công nhiên khiêu chiến, hơn một nửa khả năng là một đệ tử đời thứ nhất nào đó muốn xem thực lực của nàng sâu cạn ra sao hoặc là muốn cho đệ tử hậu bối đến làm nhục nàng.
Thiếu niên kia giọng, lại dùng nội kình truyền âm mọi người trong sân đều nghe thấy.
Lập tức ánh mắt của mấy trăm người trong Huyền Thiên Môn Viện đều rơi vào trên người Bao Cốc.
Tác phong của Huyền Thiên Môn là đấu thua không mất mặt, trở về tăng cường tu luyện đấu lại là được, không dám ứng chiến vậy mới mất mặt.
Mấy trăm ánh mắt rơi vào trên người, Bao Cốc ngay cả không muốn động cũng chỉ có thể động.
Nàng đứng dậy, mũi chân giẫm mặt đất, thân mình phiêu nhiên nhảy lên thí đài, nói: “Ta vài năm không chạm đến kiếm, ngươi xác định muốn đấu với ta?”
Thiếu niên kia cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: “Đấu!”
Thí đài Trúc Cơ vốn vắng vẻ bổng nhiên tụ đầy người, thậm chí có đệ tử hô: “Bao Cốc sư thúc, lẽ nào ngươi lại sợ so đấu sao?”
Một “lại” , vạch trần chuyện so đấu trước đây của nàng.
Lúc trước nàng sợ chiến quăng kiếm, đám đệ tử này còn chưa vào cửa đây! Việc này là ai truyền đến tai đệ tử đời thứ hai?