Ta Vốn Phúc Hậu Chương 139

Đệ tử kia rút ra trường kiếm trên lưng. Đó là một thanh bảo kiếm thuộc tính kim, cũng là pháp bảo Kim Đan kỳ. Hắn nói với Bao Cốc: “Mời xuất kiếm.”
Bao Cốc nhìn bảo kiếm thuộc tính kim treo trên bầu trời trước mặt đệ tử kia, liền nhìn ra kiếm này phẩm giai không thấp, quanh thân linh quang lượn lờ, kiếm ý di động, dường như rất rắn chắc. Nàng cầm kiếm trong tay, nhắm mắt lại, phóng thích linh giác cảm nhận kiếm ý lưu động.
Bảo kiếm kim tính treo trên bầu trời kiếm ý đằng đằng, rõ ràng hiện ra phía trước cách nàng không xa.
Đấu chiến kỹ trong Huyền Thiên Kiếm bí quyết hiện lên trong đầu của nàng lại tản đi, tiêu tán vô hình.
Nàng tuy rằng sử dụng kiếm, nhưng dùng nhiều nhất chính là phi kiếm dưới chân, thanh kiếm trong tay sử dụng số lần ít đến đáng thương, nàng học kiếm chỉ học kiếm ý, đối với kiếm chiêu kiếm thức, chỉ ở lúc mới nhập môn vì để có nhất nghệ tinh hộ thân, ở tiểu viện của Sư Tỷ luyện qua vài ngày, thời gian còn lại chính là câu động khí tức Huyền Thiên Kiếm cảm thụ được kiếm ý chạm đến kiếm chiêu kiếm thức, nhất chiêu nhất thức đều khắc ở trong đầu nàng. Kiếm thức cực kỳ tinh diệu, nàng cũng đã từng truyền thụ lại cho Sư Tỷ. Nàng cần dùng kiếm pháp và Huyền Thiên Kiếm tổ sư gia lưu lại cùng sư huynh đối chiến sao? Bao Cốc cảm giác bản thân đối với kiếm nắm giữ không tốt, nàng sợ bản thân khống chế không được kiếm. Tựa như vừa rồi, nếu như lao tới trước mặt nàng không phải một thanh kiếm mà là sư huynh nàng, nàng có thể thu được thế kiếm không? Một khi thu không được kiếm thế, thứ bị chém vụn sẽ không phải là kiếm, mà là sư huynh nàng.
Bao Cốc mở mắt ra, ném thanh kiếm xuống mặt đất, nói: “Không thể so nữa.”
Tất cả ồ lên.
Đệ tử muốn cùng Bao Cốc so kiếm hỏi: “Đây là chịu thua sao?”
Tử Thiên Quân cũng nhíu chặt mi tâm.
Bao Cốc xoay người nhìn về phía Tử Thiên Quân nói: “Ta học nghệ không tinh, khống chế không tốt.”
” Xích! Bao Cốc, ngươi đây là sợ rồi sao?”
Phong Dịch nâng tay áo phất một cái, đem thanh kiếm Bao Cốc ném xuống đất cuốn đến trong tay Bao Cốc, nói: “Đệ tử Huyền Thiên Môn có thể bại, có thể tử chiến, nhưng tuyệt không thể chưa chiến đã hàng! Bao Cốc, ngươi ném kiếm, không chỉ vũ nhục kiếm trong tay ngươi, hơn nữa còn vũ nhục chính ngươi, đồng môn của ngươi! Nắm chặt kiếm trong tay ngươi, xuất chiến! Kẻ không dám chấp kiếm chiến đấu, không xứng làm đệ tử Huyền Thiên Môn.”
Hoa Sanh nói: “Bao Cốc, Ngọc Mật Sư Tỷ là đệ nhất kiếm trong số đệ tử Huyền Thiên Môn, ngươi thân là sư muội của nàng, đừng làm hạ uy phong của nàng hạ thanh danh của nàng.”
Bao Cốc trong lòng khẽ động, trầm thấp gọi một tiếng: “Sư Tỷ.” Nàng đã có bao lâu không gặp qua Sư Tỷ rồi, cũng không biết Sư Tỷ ở bên ngoài trôi qua có tốt không, có hay không gặp nguy hiểm, có hay không bị khi dễ. Đúng vậy, ngày nào đó Sư Tỷ trở về, nếu như biết nàng ném kiếm không dám chiến, chỉ sợ đối với nàng sẽ càng thêm thất vọng.
Nàng không vì cái gì khác, mà vì tranh khí thế, để Sư Tỷ không thất vọng đối với nàng, nàng cũng nên chiến.
Bao Cốc hít sâu, bình khí tĩnh tâm, ngưng thần hồi tưởng cảm ngộ kiếm pháp kiếm ý rời rạc trong đầu.
Tia kiếm ý kia chậm rãi hiện lên trong đầu của nàng.
Sự yên lặng cùng khí tức nhàn nhạt ngưng tụ xung quanh, nàng chấp kiếm mà đứng, lẳng lặng đứng sừng sững, bất động như núi.
Đệ tử cùng Bao Cốc đối chiến vận sức chờ phát động, phòng bị, nói: “Bao Cốc, nếu là ngươi chuẩn bị xong thì liền xuất kiếm đi. Nếu ngươi thắng, ta phục! Thừa nhận ngươi là cường giả trong số đệ tử Huyền Thiên Môn! Nếu ngươi chiến bại, ta đây cũng bội phục ngươi dám chấp kiếm nghênh chiến! Nếu ngươi không dám chiến hoặc không dám toàn lực ứng chiến, Huyền Thiên Môn trên dưới đều coi thường ngươi, đây là một trận đấu vì tôn nghiêm của ngươi.”
Bao Cốc nhìn về phía sư huynh thiên linh căn thuộc hệ kim, nói: “Sư huynh, ngươi phải cẩn thận một chút, ta sơ học kiếm thuật, học nghệ không tinh, khống chế không tốt lực đạo xuất kiếm.”
Có đệ tử bên ngoài sân cười khẽ, cười Bao Cốc khoác lát, còn sợ làm sư huynh kia bị thương.
Bao Cốc không để ý đến đệ tử bên ngoài cười nhạo, nói: “Ta không học qua kiếm pháp gì, từng ở Huyền Thiên Kiếm tổ sư gia truyền lại cảm ngộ vài chiêu, vẫn xin sư huynh chỉ giáo.”
Đệ tử thiên căn linh thuộc tính kim thận trọng gật đầu, nói: “Nếu có thể cùng chân truyền của tổ sư gia đấu kiếm pháp, thật là vinh hạnh của tại hạ, mời xuất kiếm.”
Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu. Nàng ngưng thần tĩnh khí chậm rãi đem linh lực trong đan điền quán chú vào bảo kiếm Kim Đan kỳ trên tay. Bảo kiếm được linh lực rót vào, thân kiếm rung động phát sinh một tiếng vang. Ngón tay nàng xiết chặt chui kiếm, bảo kiếm Kim Đan kỳ cầm trong tay phất động đến trước ngực, chân trái bước ra, thân hình hoảng động, tay phải cầm bảo kiếm hoành trước mặt, nói khẽ một tiếng: “Một kiếm xuất, thiên đại oanh!” Giương kiếm đâm tới, kiếm tựa cầu vồng thân phủ kiếm ảnh quỷ mị đâm thẳng trước người đệ tử thiên linh căn.
Một người một kiếm, nhân khí kiếm khí di động hòa thành nhất thể, không có bất luận hoa thức hư chiêu gì, cũng đã là kiếm ý như sấm sét cuồn cuộn, dùng thế phá không đánh tới .
Thoáng chốc nàng liền lao đến trước mặt đệ tử thiên linh căn kia.
Đệ tử thiên linh căn kia khẽ quát một tiếng, cầm trường kiếm trong tay, kiếm quang di động kiếm khí ngang dọc, dùng khí thế hoành giết tứ phương đánh vào Bao Cốc.
Bảo kiếm kim tính hóa thành hàng vạn hàng nghìn quang ảnh cấu thành kiếm thuẫn không một kẽ hở, giảo sát chi thế lao về phía Bao Cốc.
Hai thanh kiếm đánh vào nhau, phát ra tiếng kia loại va chạm, đãng ra một cổ năng lượng kịch liệt.
Bao Cốc phiêu nhiên nhảy lui lại, thân tựa phiên hồng đứng trên không trung, lại nói một câu: “Một kiếm hàn xuyên sơn hà phong!” Kiếm ý tràn ngập, năng lượng thuộc tính băng từ trên người nàng tản ra, lấy nàng làm trung tâm bốn phía đều phủ trong băng hàn, không khí xung quanh hạ nhiệt độ, ngay cả mặt đất cũng ngưng kết ra một mảnh sương lạnh.
Nàng lần nữa chấp kiếm đâm tới vị sư huynh trước mặt. Theo cự ly kéo gần, sương lạnh xung quanh trong nháy mắt toàn bộ dũng hướng trường kiếm trong tay khiến trường kiếm trong tay nàng hội tụ một cổ năng lượng hàn khí cường đại.
Sư huynh kia nhìn thấy Bao Cốc thế công mạnh mẽ, quát một tiếng: “Phá!” Hắn thủ trường kiếm, bay lên không, dùng lực đạo thiên địa khai sơn từ không trung bổ xuống, hung hăng dùng bảo kiếm trong tay bổ vào trường kiếm của Bao Cốc.
Kiếm của Bao Cốc bị ép xuống, hàn quang trên thân kiếm vỡ ra, khiến phạm vi dưới chân nàng bị kết băng. Nàng tay cầm trường kiếm như một con Hồ Điệp nhanh nhẹn bay lượn phiêu nhiên trong kiếm ảnh, xuyên qua hiểm địa ngang dọc kiếm ảnh. Bảo kiếm trong tay nàng như một con du long uyển chuyển lưu động, vẽ ra một đạo lại một đạo hình cung, nàng than nhẹ một câu: “”Nhất kiếm băng nhi sương hà toái.” Cổ tay khẽ chuyển, kiếm ý dật ra, hàn khí bốn phía trong nháy mắt vỡ tan, hơi nước ngưng tụ hóa thành hàn băng vỡ vụn mang theo kiếm khí lạnh thấu xương che trời phủ đất hướng vào đệ tử thiên linh căn.
Đệ tử kia cầm kiếm cấp tốc xoay tròn, quanh thân hắn trên dưới được kiếm quang bảo hộ không một kẽ hở, giống như quanh thân đầy bảo kiếm, nhân kiếm hợp nhất tấn công Bao Cốc. Băng phiên bắn về phía hắn bị hắn đánh thành hơi nước phiêu tán trong thiên địa.
Bao Cốc nói thầm một câu: “”Nhất kiếm lập nhi vạn vật xuân!” Linh khí hệ mộc rót vào thân kiếm, mộc linh cường đại từ trong thân kiếm tản ra, như xuân phong hóa vũ chui vào trong kim quang giảo sát.
Đệ tử kia cảm giác được Bao Cốc phóng ra năng lượng hệ mộc cư nhiên xuyên phá kiếm ảnh cuồn cuộn quấy lấy hắn, trong lòng dâng lên một tia cảm giác bất ổn, hắn thoáng nhíu mày, lần thứ hai hô một tiếng phá, bằng tốc độ nhanh nhất thế tấn công mạnh nhất nhắm vào Bao Cốc. Bảo kiếm trong tay hắn đánh vào trên bảo kiếm che chắn trước người Bao Cốc, Đinh đinh đang đang tiếng kim loại giao đụng vang lên như gió lốc mưa rào .
Bao Cốc cùng đệ tử kia mấy mươi lần kiếm liều mạng, trong chớp mắt hai thanh kiếm liền va chạm không dưới mấy mươi lần!
Đây không chỉ có là so tốc độ xuất kiếm, phản ứng, còn là so thực lực. Nếu thực lực yếu, kiếm khí thiếu, sức mạnh không đủ, thì sẽ sớm bị đánh bật ra.
Dưới sự tấn công toàn lực của đối phương, Bao Cốc dùng Trúc Cơ Nhị Giai đấu với Trúc Cơ thất giai hiển nhiên có chút cố sức, nàng không cách nào phân thần suy nghĩ kiếm quyết, cắn răng một cái, trực tiếp đem mộc năng lượng chuyển thành hỏa năng lượng. Hỏa gặp mộc, trong nháy mắt châm ngòi, năng lượng nóng rực từ trên người nàng, kiếm trong tay nàng cùng với mộc năng lượng tản ra xung quanh lúc nãy bốc cháy!
Đệ tử thiên linh căn chỉ cảm thấy bản thân đặt mình trong một biển lửa, kiếm trong tay cũng nóng đến dọa người. Hắn cắn chặt răng liều mạng công kích Bao Cốc. Kiếm như cuồng phong mưa rào giảo sát đánh tới.
Bao Cốc cầm trường kiếm trong tay liên tục huy vũ trên không trung, đằng đằng hỏa diễm vây quanh, nàng xoắn động thân ảnh giống như một ngọn lửa. Kiếm cùng người hợp nhất, mang theo hừng hực liệt hỏa đánh vào thế giảo sát của đệ tử thiên linh căn! Nàng khẽ quát một tiếng: “”Nhất kiếm phần xuyên thiên đại tịch!” Tiếng kim loại va chạm không dứt bên tai, hai kiếm va chạm hỏa hoa bắn khắp nơi, bảo kiếm cũng phát sinh từng đợt vang động. Kiếm tựa du long kiếm khí tựa hỏa hồng, hừng hực hướng kim sắc quang ảnh thiêu ra một lỗ thủng lớn đồng thời cũng đánh nứt một lổ lớn trên bảo kiếm. Trường kiếm trong tay Bao Cốc xuyên qua kiếm ảnh của đối phương, đâm thẳng yết hầu!
Một cái chớp mắt, trường kiếm trong tay nàng liền hướng vào yết hầu của hắn nhưng mũi kiếm mới vừa chạm được hộ thân ngọc trên cổ liền đột nhiên bạo xuất một cổ sức mạnh cường đại đánh bật Bao Cốc ra ngoài.
Bao Cốc bị đánh bật ra xa ba bốn trượng, nàng rơi trên mặt đất liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Đệ tử thiên linh căn tay cầm bảo kiếm kim tính khúc gối, nửa quỳ trên mặt đất, thẳng suyễn đại khí, cả người hư thoát ức chế không được run rẩy.
Đệ tử vây xem cũng khiếp sợ đến thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
Lần này giao thủ so đấu không chỉ có kiếm pháp, còn có so công lực. Bao Cốc cư nhiên vận dụng băng, mộc, hỏa năng lượng ba loại thuộc tính!
“Nhất xuất nhi thiên địa băng!”
“Nhất “Nhất hàn xuyên sơn hà phong!”
“Nhất “Nhất băng nhi sương hà toái!”
“Nhất kiếm lập nhi vạn vật xuân!”
“Nhất “Nhất kiếm phần xuyên thiên địa tịch!”
Ngũ kiếm liền đánh bại đối phương! Nếu không phải đối phương có hộ thân ngọc bội của chưởng môn hộ thân, chỉ sợ lúc này đã nằm trên mặt đất trở thành một cổ thi thể.
Bao Cốc nhìn đệ tử thiên linh căn kia, tay cầm lấy kiếm, trong lòng thực sự bị đè nén mà nghĩ: “Ta còn có vài kiếm chưa xuất ra đây.”
Phong Dịch quay đầu nhìn về phía Nam Sơn Nhất Kiếm không biết đã đến từ khi nào, nói: “Nam Sơn huynh, Bao Cốc rất có phong phạm của ngươi a!”
Nam Sơn Nhất Kiếm bình bình cho ra một lời bình: “Kiếm pháp tuy rằng tinh diệu, nhưng thiếu lực, cũng nhiều chỗ hở, chế địch, một kiếm đủ rồi.” Nói xong, phiêu nhiên xoay người, đi rồi.
Bao Cốc không nói nên lời nhìn phương hướng Nam Sơn Nhất Kiếm rời đi, trong lòng yên lặng phản bác: “Đây là ta ngộ được, lần đầu sử dụng, có được hay không?” Khiến nàng phiền muộn chính là nàng đánh thắng lại không có một chút thỏa mãn, chỉ cảm thấy đồng môn tỷ thí quá mệt mỏi. Nàng quay đầu nhìn Tử Thiên Quân, hỏi: “Cảm thấy, có thể không cần so đấu nữa không?”
Đệ tử Trúc Cơ thất giai được người khác đỡ đến bên cạnh ngồi xuống.
Tử Thiên Quân hỏi: “Còn có ai muốn ra sân?”
Bao Cốc nhất thời trong lòng một trận kêu rên: “Còn muốn đấu a!” Nàng vội vàng nói: “Không được Sư Công, ta khí hư kiệt giận, thoát lực rồi!” Khoanh chân ngồi xuống vận công điều tức.
Tử Thiên Quân, Phong Dịch thậm chí tất cả mọi người liếc mắt nhìn Bao Cốc, tất cả mọi người cảm thấy Bao Cốc chết cũng không biết xấu hổ!
Xem nàng thổ tức vững vàng hữu lực liền biết nàng đánh thêm hai trận cũng không có vấn đề, suy yếu, ngươi không phải làm nhục người cùng ngươi giao thủ sao?
Trong lúc nhất thời không ai ra sân.
Bao Cốc có thể không phải người thực lực mạnh nhất trong số đệ tử Huyền Thiên Môn, nhưng có thể thắng liên tiếp hai trận hơn nữa còn là cảnh giới Trúc Cơ Nhị Giai đấu với Trúc Cơ thất giai, xác thực có thể được cho là cao thủ trong số đệ tử, hơn nữa nàng đầu óc xoay chuyển nhanh có chủ kiến, gặp chuyện có thể ứng đối, xác thực là một lựa chọn tốt để dẫn đầu tuần sơn.
Đệ tử thiên linh căn giao thủ với Bao Cốc nói: “Ta bội phục! Nguyện cùng đội tuần sơn với Bao Cốc!”
Các đệ tử khác cũng không nói gì.
Tử Thiên Quân nói: “Phong Mộng Long, Hoa Sanh, Ngọc Mật ba người nghe lệnh.”
Phong Mộng Long, Hoa Sanh, Bao Cốc lập tức đi đến trước mặt Tử Thiên Quân ôm quyền lĩnh mệnh.
Tử Thiên Quân nói: “Ba người các ngươi dẫn năm đồng môn thay phiên tuần tra bên ngoài.”
Phong Mộng Long, Hoa Sanh lĩnh mệnh.
Bao Cốc chậm nửa nhịp, sau đó cũng nói: “Tuân mệnh.”
Tử Thiên Quân không chỉ tên người nào theo ba người bọn họ tuần tra bên ngoài, đương nhiên là để cho bọn họ tự chọn.
Đệ tử vốn thuộc Thủy Vân Trạch đều biểu thị nguyện cùng Phong Mộng Long tuần tra, đệ tử vốn thuộc Trác Vân Phong đương nhiên là đi theo Hoa Sanh thuộc cùng một mạch.
Cũng có đệ tử biểu thị nguyện cùng Bao Cốc tuần tra sơn môn, ngoại trừ đệ tử thiên linh căn trước đó cùng Bao Cốc tỷ thí, bốn người khác đều đều là đệ tử song linh căn, linh căn no đủ.
Phong Mộng Long, Hoa Sanh, Bao Cốc ba người đơn giản thương nghị, quyết định đội của Phong Mộng Long tuần tra trước, sau là Hoa Sanh, cuối cùng mới đến Bao Cốc, ba đội thay phiên, mỗi phiên là một ngày..
Đệ tử còn lại lần nữa phân tổ đội, phụ trách công việc tuần tra bên trong cánh sơn mô.
Bao Cốc đối với một đội người của nàng xem như quen mặt, đối với tên tuổi và mạch truyền thừa của bọn họ vốn dĩ không quen thuộc, nàng liền thỉnh giáo: “Chẳng hay các sư huynh tôn tính đại danh
Mấy người đều báo họ tên, Bao Cốc nhất nhất ghi nhớ.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!