Lúc hoàng hôn Bao Cốc cùng Ngọc Mật rốt cục đến địa giới Lưỡng Giới Sơn.
Lưỡng Giới Sơn bên trên là lục sắc nham thạch cùng thực vật xanh tươi lẫn nhau vào nhau, từ xa nhìn lại liền giống như bức tranh thủy mặc đường nét độc đáo.
Bao Cốc phi càng gần Lưỡng Giới Sơn, trong rừng tiếng chim càng không ngừng vang lên. Trong cách rừng càng có nhiều loại hoa cỏ thực vật, dược liệu , dã quả đa dạng tùy ý có thể thấy được.
Lưỡng Giới Sơn so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều.
Tâm tình của Bao Cốc không tốt, cho dù hoàn cảnh Lưỡng Giới Sơn so với trong dự đoán tốt hơn cũng không cách nào khiến nàng vui vẻ. Đối với nàng mà nói, chỉ cần là nơi thái bình có thể đặt chân cắm rễ là được, linh khí, thảm thực vật có tươi tốt hay không chỉ xếp thứ hai. Cho dù là một mảnh sa mạc nàng cũng có thể khiến nó bừng bừng sức sống, bất quá là phải tốn nhiều tâm tư cùng tinh lực một chút mà thôi.
Nàng tiến nhập sơn lâm., dán ngọn cây phi hành.
Bao Cốc do dự, trước tiên quyết định đến bên kia xem phong thổ. Nàng đi đến trước cửa thôn, đứng trên phi kiếm nhìn vào trong thôn, có học qua pháp trận nên nàng nhìn một cái liền nhận ra thôn này có bố trí pháp trận chống đỡ yêu thú. Một pháp trận rất bình thường, cho dù chút công phu lông da của nàng đều có thể bố trí so với pháp trận này cao minh hơn một chút.
Một đám hài đồng đang ở trong thôn chơi đùa, thấy nàng cùng Ngọc Mật chân đạp phi kiếm đứng bên ngoài, chỉ vào hai người các nàng kêu la: “Kiếm tiên, kiếm tiên.”, chạy vội đến cửa thôn ngẩng đầu nhìn hai người các nàng.
Người lớn trong thôn bị kinh động, đều nhìn hai người các nàng.
Bao Cốc đứng trên phi kiếm đánh giá thôn trang này, đại khái có ba bốn mươi gia đình, phân tán rải rác trong thôn. Tường nhà chỉ đá tảng xây nên, mái nhà trải một tầng dày cỏ tranh. Trước của mỗi ngôi nhà đều phơi da thú, như hổ, báo, sói, dê, thỏ, lộc các loại động vật đều có thể nhìn thấy. Dưới mái hiên, còn có thể thấy thịt khô rắc đầy muối đang được phơi nắng.
Một số nữ nhân ngồi trước cửa dùng gân thú để may da thú. Cảnh tượng này khiến Bao Cốc cảm thấy có chút quen thuộc, nàng đã từng dùng da thú, gân thú may y phục, hiện tại trong túi trữ vật của nàng còn có một bộ áo da hổ. Nàng nhìn thấy những nữ nhân kia đều có tu vi, thực lực Luyện Khí Kỳ.
Đám hài tử chạy đến dưới chân các nàng gọi “kiếm tiên” đa số cũng đều có tu vi trong người giống nhau đều là tam giai tứ giai, không nhìn kỹ rất khó nhận ra.
Một vị lão giả tướng mạo nhìn khoảng lục tuần chống quải trượng từ một gian nhà lớn bước ra, ngẩng đầu nhìn Bao Cốc cùng Ngọc Mật.
Bao Cốc cảm giác được lão giả lục tuần thực lực so với chính nàng còn cao hơn, đại khái là ở Trúc Cơ Mạt Kỳ.
Lão giả chậm rãi đi đến cửa thôn, chắp tay hỏi: “Nhị vị khách nhân từ đâu tới đây?”
Bao Cốc rơi trên mặt đất, ôm quyền khom người thi lễ, nói: “Lão nhân gia hảo. Sư tỷ muội bọn ta từ phương xa đến, trên đường đi qua quý bảo địa, có chỗ mạo muội xin thứ lỗi.”
Lão giả nga một tiếng, lại hỏi: “Muốn đến nơi nào?”
Bao Cốc đáp: “Thực không dám đấu diếm, chúng ta là theo sư môn di chuyển đến tận đây.” Nàng do dự, từ đống tạp vật trong túi trữ vật siêu lớn lấy ra hai khối ngọc bài, chính diện khắc ký hiệu Huyền Thiên Kiếm, mặt sau khắc xuống ba chữ Linh Vân Phong, lại lấy ra một khối ngọc bội một truyền âm ngọc phù cầm trong tay. Nàng đi đến trước mặt lão giả đem ngọc bài có ký hiệu của Huyền Thiên Môn cùng truyền âm phù nhất tịnh đưa cho lão giả.
Lão giả hoang mang nhìn về phía Bao Cốc, hỏi: “Đây là?”
Bao Cốc cười nói: “Ta biết ở đây nhiều yêu thú thường lui tới, nếu tương lai trong thôn gặp phải nguy hiểm, nhưng dùng truyền âm phù đưa tin cầu cứu cho ta biết.”
“Này…..” Lão giả kinh ngạc nhìn Bao Cốc, không dám nhận ngọc bài trong tay Bao Cốc. Trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ được lợi?
Ngọc Mật cũng rất ngoài ý muốn lườm Bao Cốc, không biết Bao Cốc đang muốn làm gì!
Bao Cốc vừa cười vừa nói: “Huyền Thiên Môn là tu tiên môn phái chính thống, nên che chở một phương. Ta là muốn cùng lão nhân gia kết thiện duyên, cũng muốn cùng lão nhân gia làm buôn bán.”
Lão giả nói: “Ta nơi này thâm sơn cùng cốc, không có buôn bán gì để làm.”
Bao Cốc nói: “Ta thấy người trong thôn đều dùng săn thú mà sống, già trẻ lớn bé đều có tu luyện, sơn lâm ngoài thôn lại khắp nơi đều có linh dược không người hái, người trong thôn chỉ dựa vào săn thú mưu sinh, mà bỏ qua linh dược mọc trên đất như cỏ dại.” Nàng nói xong, lại lấy ra ngọc giản có ghi chép linh dược linh quả trong tu tiên giới đưa cho lão giả, nói: “Đây là 《 bách cương linh dược linh thảo 》của tu tiên giới, ghi lại những linh thảo linh dược có trong tu tiên giới, lão nhân gia không ngại thì xem nhiều một chút, cũng thuận tiện nói cho người trong thôn một chút. Nơi đây linh quả linh thảo đều là cấp thấp, hiệu dụng không lớn, nhưng có thể dùng đến luyện đan, ta nguyện dùng linh thạch thu mua những linh dược linh quả này.”
Lão giả tiếp nhận ngọc giản trong tay Bao Cốc phóng xuất thần niệm dò xét, hắn suy nghĩ suy nghĩ một phen, kinh nghi bất định nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc nhẹ nhàng cười, lần thứ hai từ túi trữ vật lấy ra một khối ngọc bài ghi giá cả của một số loại linh dược nàng thường dùng lên trên đó, phẩm giai ,giá cả, độ hoàn chỉnh giá cả tương ứng đều viết nhất thanh nhị sở. Nàng đưa bảng giá cho lão giả, nói: “Đây là bảng giá, lão nhân gia mời xem qua. Nếu như lão nhân gia không tin ta, xem như ta là kẻ qua đường, vứt ra sau đầu cũng được. Nếu lão nhân gia tương lai hái linh dược muốn đổi thành linh thạch, liền dùng truyền âm phù này tìm ta, gặp phải cường đại yêu thú tập kích cũng có thể hướng ta cầu cứu.”
Lão giả đang cầm ngọc bài Bao Cốc cho hắn, hai tay đều đang run, cũng không dám đáp ứng. Lúc còn trẻ hắn từng ra ngoài hành tẩu, cũng nhìn ra được những ngọc thạch đều là trải qua đặc biệt ngưng luyện thượng phẩm mỹ ngọc, bọn họ là tán tu dùng không nổi thứ này. Hắn cũng biết ngoài thôn có linh dược, nhưng như vị tiểu cô nương này nói, linh dược hiệu dụng không lớn, nhưng nếu muốn lấy về luyện đan, cũng hoàn toàn không có phương pháp và đủ loại linh dược để luyện.
Bao Cốc ôm quyền nói: “Quấy rầy rồi, cáo từ.”
Lão giả hỏi: “Liền phải đi sao?”
Bao Cốc cười nói: “Chúng ta chỉ là đi ngang qua. Đây là thôn làng đầu tiên bọn ta nhìn thấy từ khi đến Lưỡng Giới Sơn, vì hiếu kỳ lại có một chút kinh ngạc mới đến trước thôn nhìn xem, quấy nhiễu rồi, mong rằng chớ trách.”
Lão giả nói: “Không trách không trách!”
Bao Cốc ôm quyền, xuất ra phi kiếm xoay người bay lên không trung.
Ngọc Mật yên lặng theo sát phía sau Bao Cốc, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Bao Cốc có chút đăm chiêu. Lúc nàng nhìn, Bao Cốc Bao Cốc quả thực đang khoe khoang nhàm chán, nhưng nàng biết Bao Cốc không phải người nhàm chán. Chẳng lẽ là vì thu mua linh dược? Linh dược trong núi không có người hái, sau này tùy tiện phái vài đệ tử đến hái là được rồi, còn có thể tiết kiệm chút linh thạch.
Sau đó lại phát hiện vài thôn trấn, Bao Cốc nhất nhất bái phỏng, đưa ra ngọc bài Huyền Thiên Môn, truyền âm phù, linh trân bách khoa toàn thư, bảng giá.
Ngọc Mật đi theo bên cạnh Bao Cốc quả thực không nói gì. Bao Cốc thật đúng là dự định thu mua nhân tâm sao?
Mắt thấy trời đã dần tối, yêu thú ngủ ngày đều từ sào huyệt đi ra, sơn lâm nơi nơi đều có bóng dáng yêu thú.
Cũng may Ngọc Mật thực lực không tầm thường, nàng không đi trêu chọc đám yêu thú, thì yêu thú cũng không dám trêu chọc nàng, mỗi con đều cảnh giác đề phòng thẳng đến Ngọc Mật bỏ đi.
Ngọc Mật nói: “Đã khuya rồi, phải tìm một chỗ dừng chân, hành tẩu như vậy quá nguy hiểm.”
Bao Cốc khó chịu trong lòng, vốn không muốn để ý Ngọc Mật. Nhưng nàng lại sợ bản thân không để ý đến Ngọc Mật, Ngọc Mật sẽ khó chịu, vì vậy rầu rĩ nói: “Về phía trước không xa đó là Nộ Yêu Tập Phong Sư Bá đã đánh dấu, chúng ta vào trấn nghỉ ngơi.”
Ngọc Mật “ân” một tiếng, xuất ra Ly Hỏa kiếm cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh. Yêu thú ở Lưỡng Giới Sơn rất nhiều cần phải cảnh giác, tuy nói phần lớn yêu thú thực lực cũng không phải rất cao nhưng nơi nơi đều có, đặc biệt là ban đêm, các loại yêu thú đều xuất hiện, ở đây quả thực trở thành thế giới của yêu thú, trong rừng đều là khí tức của yêu thú. Nàng cùng Bao Cốc giống như bia ngắm phát sáng trong đêm tối chờ bị tập kích, khiến nàng không dám sơ ý. Bao Cốc thì tốt rồi, đối với động tĩnh bên cạnh mắt điếc tai ngơ chỉ lo vùi đầu chạy đi.
Cũng may không cần tìm kiếm thôn trấn ở Lưỡng Giới Sơn nữa, hai người các nàng có thể ngự kiếm với tốc độ cao nhất, phi hành cực nhanh.
Đại khái gần nửa canh giờ, Ngọc Mật cùng Bao Cốc rốt cục xuất hiện bên ngoài Nộ Yêu Tập.
Nộ Yêu Tập nằm bên cạnh Nộ Yêu Hà, đứng bên ngoài nhưng vẫn tinh tường nghe được tiếng nước chảy cùng tiếng bọt nước bắn tung tóe lúc đại hình yêu vật cuồn mình khuấy động trong Nộ Yêu Hà, đèn lồng trên sống lúc sáng lúc tối.
Bao Cốc tinh tường cảm giác được dưới sông có một ánh mắt đang gắt gao nhìn thẳng nàng. Nàng lạnh nhạt nhìn Nộ Yêu Hà cách nàng không xa, quét mắt nhìn một khối đá đánh dấu ranh giới không biết là ai dựng lên, trên đó có khắc “Nộ Yêu Tập”, cất bước đi đến Nộ Yêu Tập.
Khiến nàng cảm giác ngoài ý muốn chính là Nộ Yêu Tập đặt ở nơi yêu thú thường lui tới nhưng cư nhiên ngay cả một pháp trận chống đỡ yêu thú cũng không có, lúc này vốn nên là lúc yên tĩnh vắng người, nhưng trong Nộ Yêu Tập lại là một mảnh náo nhiệt ầm ĩ.
Nàng nhìn thấy Ngọc Mật thu Ly Hỏa kiếm, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập phòng bị.
Đường phố ở Nộ Yêu Tập rộng rãi, bốn cỗ xe ngựa đi qua vẫn còn dư, trên đường tùy ý có thể thấy được rất nhiều vũng nước động, nơi chốn tràn ngập mùi cá.
Nhà cửa hai bên đường phố cũng không giống những nơi khác. Nhà cửa hai bên gần như đều là một căn, một viện hộ hộ độc lập, phân tán rất đều cũng không tương liên. Nhà gỗ, nhà đá, nhà thổ thạch, thậm chí còn có nhà được xây bằng những tảng đá lớn, kiến trúc khác biệt, thậm chí có chỗ chỉ có tường viện, không có gian nhà.
Ngọc Mật nhẹ nhàng nói: “Đây là chỗ người yêu hỗn tạp, ngươi nghìn vạn lần cẩn thận. Phía trước có quán trọ, nghỉ chân ở đó đi.”
Bao Cốc giương mắt nhìn lên chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một ngôi đại viện, kiểu dáng tiểu lâu hai tầng, ngoài cửa treo một loạt đèn lồng, tổng cộng năm cái, trên mỗi chiếc đèn lồng đều viết một chữ, viết là “Quán trọ Nộ Yêu Tập”. Xa xa nhìn thấy có ánh sáng chiếu ra từ quán trọ, chiếu sáng ra đường phố bên ngoài quán trọ, có lẽ đại môn quán trọ vẫn còn mở.
Nàng đi đến trước cửa quán trọ thì nghe được bên trong cực kỳ ồn ào, vừa nhấc đầu liền thấy bên trong đều là “người”. Bao Cốc cả kinh đôi mắt đều trợn tròn.
Quán trọ vốn dĩ ầm ĩ cũng thoáng chốc yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người nàng cùng Ngọc Mật.
Ngọc Mật cố sức vặn mi tâm.
Bao Cốc sắc mặt không đổi, tầm mắt từ trên người những người trong quán trọ lướt qua. Trong quán trọ những người hình thù kỳ quái chiếm hơn phân nửa, trên cơ thể không ít người còn có thể nhìn thấy động vật thủy sinh, có một số “người” trên mặt có hàm, cũng có một số người trên mặt có vảy, thậm chí có người chi biến hóa một nửa, thậm chí còn có một con cá so với nàng còn cao hơn một khoảng, rõ ràng là một cá lớn dùng đuôi chống đất đứng thẳng như người, đàng nhảy từ trên lầu xuống. Nàng cố sức dụi mắt, phát hiện bản thân xác thực không hoa mắt, thực sự không nhìn lầm.
Cũng may quán trọ này yêu tu tuy rằng nhiều, nhưng người cũng không ít, yêu cùng người ở cùng một chỗ.
Ở giữa đại môn, trên lối đi nhỏ, bên trái là yêu, bên phải là ngươi.
Bao Cốc không biết những người này có phải người tu tiên hay không, bởi vì bọn họ thoạt nhìn không giống với những người tu tiên bình thường nàng vẫn thấy. Người tu tiên trước đây nàng nhìn thấy phần lớn đều là tướng mạo xuất chúng, bất phàm, người ở đây lại cho nàng một loại cùng hung cực ác, hung thần ác sát. Ánh mắt nhìn hai người các nàng rất giống muốn ăn thịt người.
Ngọc Mật thầm nghĩ: “Còn không bằng ở ngoài sơn dã màn trời chiếu đất.” Nàng nói với Bao Cốc: “Đi thôi!” Xoay người muốn chạy.
Bao Cốc lại trực tiếp rảo bước tiến vào trong quán trọ, nói: “Chưởng quỹ, ta muốn một gian phòng hảo hạng!” Lại bỏ thêm một câu: “Yên tĩnh.”
Trong đám người ở bên phải bỗng nhiên có một tiếng: “Yêu, hảo xinh đẹp a!”
Bao Cốc phát hiện người trong quán trọ đều nhìn chằm chằm nàng cùng Ngọc Mật, nàng nặng nề mà “khái” một tiếng, hô lên: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người tu tiên a!” Cất bước vào trong quán trọ, trực tiếp đi đến quầy tiền. Nàng đem cánh tay đặt trên quầy tiền cao ngàng ngực nàng, nhìn chưởng quỹ ước chừng bốn mươi, nàng nhìn không ra thực lực của hắn sâu cạn thế nào, nói: “Muốn một phòng thượng hạng, yên tĩnh.”
Chưởng quỹ nói: “Là lần đầu tiên đến Nộ Yêu Tập đi! Vào bản điếm, sinh tử tự chịu. Tiểu cô nương tế da nộn thịt, cần phải cẩn thận bị bỏ vào nồi nấu a.”
Bao Cốc cười sáng lạn, nói: “Đa tạ chưởng quỹ nhắc nhở.” Nàng quay đầu nói với Ngọc Mật: “Sư Tỷ, ngươi nên ở cùng ta, đừng vào trong nồi để bị người ta nấu.”
Ngọc Mật liếc mắt nhìn Bao Cốc: “Tự lo cho chính mình đi.”
Trong đám người có một nhóm người chen đến, vây quanh Bao Cốc cùng Ngọc Mật ồn ào bàn tán, nhìn chung đều là lớn khiếm nhã, thậm chí có người đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ngọc Mật.
Trên người Ngọc Mật bốc lên bốc lên lam sắc hỏa diễm, lửa đốt nóng đến người xuất thủ vội vàng rụt tay lại. Một đám người vây quanh đùa bỡn khinh bạc sắc mặt cũng trở nên có chút xấu xí, đều lui lại phía sau.
Ngọc Mật băng lãnh nhìn chằm chằm chưởng quỹ hỏi: “Chưởng quỹ, trong quán trọ này, nổi lên xung đột giết người, ngươi có ý kiến gì không?”
Chưởng quỹ nói: “Mặc kệ khách nhân đánh nhau sống chết, bản điếm một mực mặc kệ, nhưng hư hao phải bồi thường gắp mười.”
Bao Cốc “ba” một tiếng ném một đống linh thạch trên quầy tiền, xoay người nói: “Sư Tỷ, lên, chỉ cần đánh hắn, những thứ hư hỏng tính trên người ta!” Dáng vẻ tiểu ma vương chỉ sợ thiên hạ không loạn.
” Thoạt nhìn tựa hồ có chút lai lịch a!” Một người nửa bên mặt mang mặt nạ từ trước bàn rượu đứng dậy đi đến , ôm song chưởng liếc nhìn Bao Cốc, nói: “Chính là một chút tu vi nông cạn mà dám đến đây sất láo, không sợ chết sớm sao?”
Sắc mặt Ngọc Mật băng lãnh liếc nhìn người đó, nói: “Muốn đánh nhau sao? Đi ra ngoài đánh!” Nói xong, cất bước đi ra ngoài quán trọ.
Bao Cốc lập tức đi theo phía sau Ngọc Mật, nói: “Sư Tỷ, tên nửa mặt này ta nhìn không ra thực lực.”
“Nguyên Anh Sơ Kỳ, ngươi dĩ nhiên nhìn không thấu.”
Bao Cốc hô lên: “Nhưng ngươi mới Kim Đan Cửu Giai…..”
Ngọc Mật khinh phiêu nói một câu: “Giết hắn, đủ rồi.”
Người đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Khẩu khí thật lớn!” Hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trên đường lớn.
Bao Cốc thầm nghĩ: “Sư Tỷ đây là muốn khai sát giới thị uy sao?” Nàng vội vàng quay đầu nói với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, giúp chúng ta chuẩn bị một gian phòng thanh tĩnh, còn có hạt dưa điểm tâm các loại.” Thuận lợi kéo lấy một cái ghế ngồi trước đại môn vẻ mặt kích động cùng hưng phấn chờ xem kịch.
Bên cạnh nàng bỗng nhiên xuất hiện một lão nhân tướng mạo vô cùng thô kệch, lão nhân kia hỏi: “Ngươi không sợ Sư Tỷ ngươi bị Hắc Diện giết sao?”
Bao Cốc không chuyển mắt nhìn Sư Tỷ nàng, cũng không quay đầu lại nói: “Không sợ, bị đánh chết đúng lúc cho ta hả giận!” Nàng nói xong mới phát hiện bên cạnh có thêm một người, quay đầu nhìn người kia hỏi: “Ai, ngươi là ai nha? Ngươi đừng ngồi trên ghế của ta! Cho dù ghế dài có thể ngồi hai người, nhưng ngươi lai lịch bất minh mục lão đầu ngồi bên cạnh ta là có ý gì?”
Lão nhân kia hèn mọn cười, nói: “Hắc hắc, lão đầu ta họ Tôn, nhân xưng Tôn Địa Long, tục xưng Lưỡng Giới Sơn vạn sự thông.”
Bao Cốc liếc xéo lão đầu hỏi: “Bán tin tức?”
Lão nhân kia đáp: “Đúng là! Ta thấy cô nương khí chất bất phàm, chắc là xuất thân tu tiên chính phái, sao lại đến nơi này?”
Bao Cốc không chuyển mắt nhìn chằm chằm Sư Tỷ, có vẻ cực kỳ nóng lòng xem Sư Tỷ cùng người khác đánh nhau. Nàng giống như tùy ý mà đáp: “Ta đối với tu tiên không có hứng thú, đến bên này buôn bán. Sư Tỷ ta là một võ si, nghe nói bên này hỗn loạn, nàng liền vội tới làm bảo tiêu cho ta kiêm khảo nghiệm.”
Ngọc Mật đứng trên đường, nàng xuất ra Ly Hỏa kiếm, cả người khoác lên hỏa quang, ánh mắt băng lãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm người đó, một cổ kiếm ý tiêu sát tràn ngập trên người nàng.
Tôn Địa Long lại gọi một tiếng: “Hảo kiếm! Sát khí hảo nặng!”
Nam tử mang mặt nạ cũng Ha ha ha ha cười to, hô lên: “Không đánh, khi dễ một tiểu cô nương có cái gì thú vị! Uống rượu đi!”
Tôn Địa Long hô lên: “Hắc Diện, ngươi sợ rồi sao!!” Hắn lại hỏi Bao Cốc: “Không biết tiểu hữu làm buôn bán gì?”
Bao Cốc nói: “Bán linh tửu, bán đan dược.” Nàng dứt lời lại đứng lên nói: “Thế nào lại không đánh a!”
Hắc Diện trực tiếp từ bên cạnh Bao Cốc đi qua, trở lại chỗ ngồi uống rượu.
Ngọc Mật cũng liễm đi hỏa diễm trên người đi đến bên cạnh Bao Cốc liếc Bao Cốc một cái, hừ một tiếng hỏi: “Cái gì gọi ta bị người đánh chết cho ngươi hả giận?” Lại lạnh lùng liếc Tôn Địa Long ngồi bên cạnh Bao Cốc, mười phần cảnh cáo. Người bên ngoài chỉ xem hai người giằng co một phen liền thu tay, nhưng có khi so cao thấp cũng không nhất định phải xuất kiếm.
Bao Cốc bỉu môi nặng nề mà hừ một tiếng, quay đầu nói với Tôn Địa Long: “Tôn lão đầu, nếu ngươi bán tin tức ngày mai ta tìm ngươi tìm hiểu tin tức. Hôm nay trễ rồi, phải nghỉ tạm.” Dứt lời liền trở vào quán trọ, đi đến trước quầy tiền, hỏi: “Chưởng quỹ, phòng ta cần đâu?”
Chưởng quỹ nói: “Chuẩn bị xong rồi! Cô nương là mấy ngày mấy ngày?”
Bao Cốc nói: “Ở mấy ngày ta còn chưa quyết định.” Nơi này thâm sâu khó lường, đừng nói là bản thân chưa nghĩ ra muốn ở mấy ngày, cho dù nghĩ xong rồi cũng không thể tiết lộ.
Chưởng quỹ đáp: “Vậy đó là ở một ngày tính tiền một ngày!” Hắn đem phòng bài cùng chìa khóa đưa cho Bao Cốc, nói với Bao Cốc: ” Viện số ba thanh tĩnh. Ngài lên chính lâu, bên trái cầu thang lầu hai, phòng trong cùng. Bên cạnh cầu thang lầu một có tạp dịch, nếu có phân phó trực tiếp tìm tạp dịch.” Nói xong lại đem số linh thạch còn dư trả lại cho Bao Cốc, nói: “Xin khuyên một câu, tiền tài đừng để lộ ra.”
Bao Cốc ân một tiếng, phóng xuất thần niệm quan sát linh thạch cùng phòng bài trên quầy tiền, không có gì khác thường, lúc này mới nhận lấy, nàng nói một tiếng: “Đa tạ!” Bắt chuyện Ngọc Mật một câu: “Sư Tỷ, đi thôi.” Lại quay đầu nhìn quanh những người và yêu kỳ quái kỳ quái quái, cười nhẹ một tiếng: “Nơi này thú vị.” Hướng hậu viện đi đến. Nàng biết ở chỗ này nếu như không có thủ đoạn cùng bản lĩnh sẽ bị ăn đến một chút bã cũng không còn. Vừa rồi nếu như thực lực của Sư Tỷ yếu đi một chút, hoặc là hai người các nàng biểu hiện yếu thế một chút, chỉ sợ bước vào cửa này thì không ra được nữa. Sư Tỷ vừa rồi thấy tình thế không ổn muốn rút đi nhưng mà đã chậm!