Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 114

Bao Cốc nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu kích động như vậy, liền biết đây tuyệt đối là thứ Huyền Thiên tổ sư gia lưu lại. Nếu như đây thực sự là vật Huyền Thiên để lại, như vậy việc làm rõ nó là cái gì cũng không phải quan trọng hàng đầu! Nàng nói với Đa Bảo Linh Hầu: “Tiểu hầu tử, ngươi yên tâm lát nữa ta sẽ đến đó.” Nàng nhìn phía Tử Thiên Quân, hỏi: “Sư công, hiện nay có bao nhiêu người biết hoặc đã thấy qua khối ngọc thạch này?” Nàng chậm rãi nói,: “Người của tứ đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ  đến Thành đánh Huyền Thiên Môn toàn bộ dã bị tiêu diệt, bọn họ tất nhiên còn có thể phái người đến tra xét, thậm chí vô cùng có khả năng khởi xướng một cuộc tấn công mới.”

Tử Thiên Quân trầm ngâm, hỏi: “Bao Cốc, nếu ngươi là chưởng môn, với tình cảnh lúc này, ngươi sẽ an bài Huyền Thiên Môn như thế nào?”

Bao Cốc không chút do dự nói: “Bỏ chạy lánh nạn. Hiện tại Huyền Thiên Môn đã không đấu nổi nữa, thương vọng trầm trọng hơn bất kỳ ai, bằng lực lượng hiện tại tuyệt đối chống đỡ không được tứ đại thế lực lần thứ hai liên thủ tập kích. Chúng ta phải lẫn trốn trước khi các thế lực lần nữa thăm dò nội tình Huyền Thiên Môn.”

Tử Thiên Quân lại hỏi: “Làm sao lẫn trốn?  Rút khỏi nơi này? Sau khi bỏ chạy làm sao dàn xếp? Hơn mười mấy đệ tử, nếu không sắp xếp chỗ chú chân ổn thỏa, một khi gặp phải tập kích, một chút mầm móng cuối cùng của Huyền Thiên Môn đều phải biến mất.” Hắn phun ra từng chữ, tầm mắt rơi vào trên khối ngọc thạch trước mặt, nói: “Huống hồ vật này thiết lập trùng trùng cấm chế, vững như bàn thạch khó có thể lay động, càng không cần nói đến di chuyển đi.”

Bao Cốc triển lộ túi trữ vật siêu lớn của bản thân ra trước mặt Tử Thiên Quân: “Nếu đem đệ tử Huyền Thiên Môn, Linh Vân Cố Phong đều di nhập vào đây, sư công nghĩ như thế nào?”

Tử Thiên Quân sớm biết Bao Cốc có kiện pháp bảo di dời không gian, đây cũng là mục đích hắn gọi Bao Cốc đến đây, nhưng khi trước mặt hắn không hề báo trước xuất hiện một tiểu thế giới vô hạn hắn vẫn không khỏi chấn kinh. Hắn thậm chí không nhìn thấy tu di không gian của Bao Cốc là loại pháp bảo gì, chỉ thấy được không trung vô thanh vô tức xuất hiện một cánh cửa cao bằng một người đứng. Hắn dùng thần niệm tham nhập thế giới kia,  chỉ nhìn thấy một mảnh hư vô.

Nam Sơn Nhất Kiếm nhìn thấy Bao Cốc triển lộ tu di không gian cũng không khỏi lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Bao Cốc nói: “Túi trữ vật siêu lớn của ta bên trong tuy rằng không nhật nguyệt cũng không có linh khí, nhưng cây cỏ điểu thú đều có thể sinh tồn, cái gì đều có thể chứa được. Sư Công cảm thấy ta đem Linh Vân Cố Phong cùng cá sư huynh sư tỷ Huyền Thiên Môn thu vào trong có được không?”

Tử Thiên Quân yếu ớt nhìn Bao Cốc, hỏi: “Túi trữ vật siêu lớn? Ngươi gọi tiểu thế giới này như vậy sao?”

Bao Cốc có chút xấu hổ rụt cổ xoa lỗ tai, nói: “Ta không biết tên của nó, chỉ biết là nó cái gì cũng có thể chứa được, chỉ đành gọi nó là túi trữ vật siêu lớn. Sư Công, ngài biết tên của túi trữ vật siêu lớn này sao?”

Tử Thiên Quân thầm nghĩ: “Ta ngay cả cái túi trữ vật siêu lớn này của ngươi cũng chưa thấy được là hình dạng gì, làm sao biết được tên nó?” Hắn hỏi: “Túi trữ vật siêu lớn này của ngươi từ đâu có được?”

Bao Cốc đem quá trình có được túi trữ vật siêu lớn đơn giản rõ ràng ngắn gọn kể lại.

Tử Thiên Quân nói: “Chưa từng nghe nói qua thứ này.”

Bao Cốc lại nhìn về phía Nam Sơn Nhất Kiếm hỏi: “Nam Sơn tiền bối  biết lai lịch và tên của túi trữ vật siêu lớn này sao?”

Nam Sơn Nhất Kiếm nói: “Nếu Đa Bảo Linh Hầu biết công dụng của nó, hiển nhiên đối với lai lịch của nó cũng có hiểu biết, sao ngươi  không hỏi nó?”

Bao Cốc nói: “Hỏi qua, nhưng cái gì cũng không hỏi ra được?”

Tử Thiên Quân nói: “Việc này không nên chậm trễ, Bao Cốc, ngươi nhìn xem có thể thu đi mật thất của tổ sư gia lưu lạ hay không?”

Bao Cốc nghe vậy liền biết trước đó Sư Công bọn họ nhất định đã từng động đến mật thất này nhưng không lay chuyển được, bằng không sẽ không bày pháp trận ở chỗ này, rồi lại gọi nàng đến. Nàng gật đầu lên tiếng trả lời: “Ân.”, lăng không nhảy lên trên ngọc thạch. Nàng rơi vào trên ngọc thạch, phát hiện ngọc thạch này ước có một trượng cao, bốn mặt không chút khe hở, chỉ phía giữa phía trên ngọc thạch có một tòa trận văn giống như  truyền tống trận đài. Bao Cốc hoài nghi trận văn này có thể là dùng để truyền tống vào bên trong ngọc thạch hay không, để chứng thực suy đoán của bản thân, nàng nhìn trung tâm trận văn, phát hiện trên trận văn tọa độ gì cũng không có, nàng muốn khắc một tọa độ cũng không có vị trí nào để khắc, thậm chí ngay cả lổ để khảm ngũ hành linh thạch thạch kích hoạt pháp trận cũng không có. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tử Thiên Quân, nói: “Sư Công, pháp trận này  không giống với pháp trận bình thường chúng ta nhìn thấy.”

Tử Thiên Quân nói: “So với truyền tống pháp trận chúng ta thường dùng  phức tạp cao thâm hơn rất nhiều. Ngươi thử dùng ngũ hành chân khí của ngươi kích hoạt pháp trận ngọc thạch xem.”

Bao Cốc nghe vậy điều động chân khí trong đan điền, dựa theo kim mộc thủy hỏa thổ trình tự lần lượt đem chân khí rót vào pháp trận, lại phát hiện pháp trận một chút phản ứng cũng không có. Nàng ngẩng đầu nhìn Tử Thiên Quân, hô lên: “Sư Công, ngũ hành chân khí vô dụng.” Đang nói, phát hiện ánh mắt của Tử Thiên Quân cùng Nam Sơn Nhất Kiếm  nhìn nàng có chút kỳ quái. Nàng thầm nghĩ: “Lẽ nào ta dùng sai rồi?” Lập tức ôm quyền nói: “Xin Sư Công chỉ giáo, ta nên vận dụng ngũ hành chân khí thế nào để kích hoạt pháp trận này.”

Đa Bảo Linh Hầu giơ lên móng vuốt khỉ chụp lên trán mình đồng thời che mắt, bộ dạng giống như ngay cả nó cũng nhìn Bao Cốc cũng không vừa mắt.

Khuôn mặt Tử Thiên Quân xanh lại trắng trắng lại xanh, hận không thể tìm một cái khe chui vào.

Nam Sơn Nhất Kiếm khoanh chân ngồi xuống, nói: “Bao Cốc, không nóng nảy, ngươi chậm rãi vận dụng.”

Bao Cốc nhược nhược gọi một tiếng: “Sư Công.” Đáng thương nhìn Tử Thiên Quân.

Tử Thiên Quân nặng nề mà thở dài, nói: “Bao Cốc, ngươi là thuộc tính ngũ linh căn, phải ngũ hành đồng tu.”

Bao Cốc nói: “Ân, ta có ngũ hành đồng tu.” Nếu như nàng không ngũ hành đồng tu,làm sao có thể một mình phóng xuất ra  năm loại chân khí!

Tử Thiên Quân hỏi: “Bao Cốc, lẽ nào ngươi không biết ngũ hành đồng tu, chỗ chân chính lợi hại chính là ngũ hành hợp nhất sao?”

Bao Cốc vẻ mặt mờ mịt nhìn Tử Thiên Quân.

Tử Thiên Quân hỏi: “Nói cách khác ngươi không tu luyện cách hợp nhất ngũ hành?”

Bao Cốc lắc đầu.

Tử Thiên Quân nói: “Nếu là tách riêng từng loại chân khí rót vào trận văn liền có thể kích hoạt, chẳng phải là tùy tiện tìm vài người thuộc tính bất đồng đến đều có thể ?”

Bao Cốc xấu hổ mỉm cười, không dám nhìn Tử Thiên Quân nữa. Nàng cúi đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu đứng trong trận văn, nói: “Tiểu hầu tử, đây là thứ tốt tổ sư gia lưu lại đi? Ngươi nhất định biết làm thế nào di chuyển nó, mau làm đi.”

Đa Bảo Linh Hầu cố sức lắc đầu, biểu thị nó cũng không dời được thứ này.

Bao Cốc hỏi: “Vậy ngươi biết đây là cái gì không?”

Đa Bảo Linh Hầu cố sức gật đầu. Nó vỗ vỗ đầu, bỗng nhiên dùng sức vỗ đầu, giống như đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Bao Cốc.

Bao Cốc nghi hoặc gọi: “Tiểu hầu tử.”

Đa Bảo Linh Hầu không để ý Bao Cốc.

Tử Thiên Quân nói với Bao Cốc: “Bao Cốc, ngươi dùng tiểu thế giới của ngươi thử xem có thể thu nó vào hay không.”

Bao Cốc theo lời dùng túi trữ vật siêu lớn hướng ngọc thạch thu nó vào, nhưng khối đại ngọc thạch cư nhiên vẫn nằm tại đó không chút sứt mẻ, mặt ngoài nổi lên một tầng quang vựng khiến nó tựa như ở vào một không gian khác. Nàng nghĩ thứ này nếu là Huyền Thiên tổ sư gia lưu lại, vậy Huyền Thiên Kiếm hẳn là cũng sẽ có cảm ứng, nhưng thanh kiếm kia ở trong đan điền của nàng  một chút phản ứng cũng không có.

Đa Bảo Linh Hầu chi kêu to một tiếng, nóng nảy nắm lấy lông trên đỉnh đầu nghiến răng.

Bao Cốc ngồi xổm nhìn Đa Bảo Linh Hầu, Đa Bảo Linh Hầu lần thứ hai xoay người không cho Bao Cốc nhìn nó.

Bỗng nhiên, ánh mắt nói sáng lên, sau đó một quyển da thú đặc biệt cũ rách xuất hiện trong lòng nó, nó giống như hiến vật quý dâng lên cho Bao Cốc.

Bao Cốc tiếp nhận sách cổ rách nát nhìn thấy cả lề sách đều hư hỏng, bốn bên cũng sắp mục thành bã vụn, điều kỳ quái nhất chính là vị trí trung ương còn có một vết tích bị bàn chân đạp lên rất rõ ràng. Bao Cốc không chút nghi ngờ việc Đa Bảo Linh Hầu chính là từ dưới lòng bàn chân rút quyển sách cổ này ra. Nàng cẩn cẩn dực dực mở quyển sách.

Quyển sách da này tuy rằng cũ nát, cũng may là da tính chất dẻo di, tựa hồ trải qua xử lý đặc biệt, dù rất lâu nhưng chữ viết cùng đồ án bên trên  vẫn rõ ràng như cũ, chỗ tổn hại phần nhiều là ngoài bìa, nhưng chỗ bị rách cũng có thể  ghép lại

Bên trái quyển sách có một họa đồ, trên đó vẻ một mô hình kiến trúc, nhìn kiến trúc cực kỳ giống Linh Vân Cố Phong trước khi bị hủy hoại. Kiến trúc này dưới có một gian gian phong, trong gian phòng đó bài trí cực kỳ đơn giản gần như chỉ có một bồ đoàn, nhưng hơi xéo trong phong có một cánh cửa , phía sau cửa còn có một cầu thang đi xuống, cầu thang này  kéo dài sang phía đông, còn dẫn đến trước một gian phong ngăn nắp phía dưới chính điện, giữa phòng còn có một tòa trận văn tương tự truyền tống pháp trận.

Bao Cốc cầm quyển sách nhìn căn phong dưới đất cùng ngọc thạch dưới chân nàng bắt đầu so sánh, phát hiện hai nơi này gần như giống nhau như đúc, duy nhất có chút bất đồng chính là nàng nhìn không thấy bên trong ngọc thạch dưới chân này có cái gì, trên bức họa đồ còn lại là về giá sách, trên giá sách đặt ngọc giản. Bao Cốc thầm nghĩ: “Lẽ nào khối ngọc thạch dưới chân ta là một thư phòng?” Nàng lập tức nhìn văn tự bên phải, lại phát hiện văn tự này xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới bản thân nàng hoàn toàn chưa thấy qua, căn bản không nhận ra. Nàng chỉ đành đưa quyển sách cho Tử Thiên Quân, hỏi: “Sư Công, ngài biết những chữ viết trên đó không?”

Tử Thiên Quân yếu ớt nhìn Bao Cốc, hỏi: “Ngươi không cảm thấy chữ này nhìn rất quen mắt sao?”

Bao Cốc lắc đầu. Nàng không cảm thấy những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này nhìn quen mắt, nàng không nhận ra chữ này, chữ này cũng không nhận ra nàng.

Tử Thiên Quân nặng nề thở dài, nói: “Đây là phù văn, văn tự biểu diễn bằng phù văn trận pháp.” Lúc này hắn không có sức lực đi dạy nàng những kiến thức liên quan đến phù văn, xem qua phù văn trên sách, nói: “Đây là sách Huyền Thiên tổ sư gia để lại. Hắn trải qua suy luận tính toán đến Huyền Thiên Môn có thể có gặp phải họa diệt môn, để đề phòng truyền thừa đoạn tuyệt, một thân tuyệt học thất truyền, hắn đem sở học suốt đời ghe chép trong sách chôn dưới Linh Vân Phong lưu lại cho người hữu duyên nhận được truyền thừa của hắn. Quyển sách này ghi chép phương phá phá giải Huyền Thiên thư khố (kho sách).”

Bao Cốc hỏi: “Sư Công, thế nào mở Huyền Thiên thư khố này?”

Tử Thiên Quân nói: “Người hữu duyên nhận được truyền thừa của lão nhân gia hắn, dùng Huyền Thiên Kiếm đưa vào trận văn ắt có thể mở được Huyền Thiên thư khố.”

Bao Cốc nhất thời muốn khóc, Huyền Thiên Kiếm chính là tổ tông của nàng, căn bản không nghe nàng sai khiến.

Tử Thiên Quân biết Bao Cốc hiện tại tu vi nhược đến đáng thương không dùng được Huyền Thiên Kiếm, hắn u oán nhìn Bao Cốc, nói: “Còn có một biện pháp.”

Bao Cốc lập tức nói: “Sư Công, ngài nói.”

Tử Thiên Quân nói: “Kích phát kiếm ý của Huyền Thiên Kiếm ẩn trong cơ thể ngươi, dùng kiếm khí Huyền Thiên Kiếm dẫn động Huyền Thiên thư khố tạm thời thu nó vào trong đan điền, đến lúc ngươi tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh có thể miễn cưỡng vận dụng Huyền Thiên Kiếm lại dùng Huyền Thiên Kiếm mở ra Huyền Thiên thư khố.” Hắn nghĩ đến việc chờ Bao Cốc tu luyện đến Nguyên Anh kỳ không biết phải chờ đến năm tháng nào, còn nghĩ đến vì bảo vệ Huyền Thiên thư khố này Huyền Thiên Môn đã tử thương vô số,  nhìn sắc viết mà muốn thổ huyết.

Bao Cốc vạn phần xấu hổ cúi đầu, nói: “Sư Công, ta thử qua rất nhiều lần, đừng nói kích phát kiếm ý  Huyền Thiên Kiếm, nếu như không phải nó vẫn luôn đánh bật phi kiếm của ta ra, ta thậm chí ngay cả sự tồn tại của nó cũng không cảm nhận được.”

Tử Thiên Quân rất có loại xung động muốn một chưởng chụp chết Bao Cốc.

Bao Cốc cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn nữa.

Nam Sơn Nhất Kiếm âm thầm lắc đầu.

Tử Thiên Quân tay áo vung lên đãng ra một đạo linh khí đánh vào đan điền Bao Cốc, một cổ kiếm ý cường đại trong nháy mắt từ đan điền Bao Cốc phóng ra.

Bao Cốc nhất thời cảm thấy một cổ sức mạnh cường đại vô cùng, một kiếm xấu xa vạn sơn, trong một kiếm ồ ạt phóng ra, nàng cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào vực thẩm, tâm niệm vừa động thì trong nháy mắt loại cảm giác này lại biến mất, sau đó dưới chân của nàng trống rỗng, nàng a hét thảm một tiếng, ngay cả phi kiếm đều không kịp xuất ra đã rơi xuống hố, ngã cấm đầu xuống đất.

Tử Thiên Quân thiếu chút nữa đã nghĩ mắng một câu: “Mất mặt.”, nhưng nhẫn nhịn, nuốt trở vào.

Bao Cốc lập tức đứng lên, phủi phủi bụi đất trên y phục, nàng nhìn đến Sư Công sắc mặt tương đương xấu xí, chột dạ cúi đầu không dám ngẩng lên, nàng nhìn vào đan điền của mình, vẫn như cũ không tìm được tung tích Huyền Thiên Kiếm, trái lại Huyền Thiên thư khố trước đó đường kính lớn hơn một trượng bây giờ rút thành  hạt đậu xanh  lơ lửng trong đan điền của nàng.

Tử Thiên Quân lòng tràn đầy phức tạp nhìn Bao Cốc, khóc không ra nước mắt. Huyền Thiên tổ sư gia lưu lại nhiều thứ tốt như vậy, toàn bộ rơi vào trong tay Bao Cốc, hết lần này tới lần khác Bao Cốc lại không dùng được!

Bao Cốc không dám nhìn Tử Thiên Quân, nàng cúi đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu hỏi: “Tiểu hầu tử, tổ sư gia tại Linh Vân Phong này còn lưu lại cái gì không?”

Đa Bảo Linh Hầu vò đầu, lại nghiêng đầu hồi tưởng, sau đó tiếp tục vò đầu.

Bao Cốc nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu như vậy liền biết phỏng chừng tiểu hầu tử cũng đã quên, nàng sợ bỏ sót gì đó, nhược nhược nhìn Tử Thiên Quân, nói: “Sư Công, để tránh chúng ta bỏ sót bảo bối gì đó tổ sư gia để lại trên Linh Vân Phong, chúng ta có cần đào Linh Vân Phong lên hay không.”

Tử Thiên Quân yên lặng nhìn Bao Cốc vài lần, cố sức gật đầu â một tiếng. Hắn triệu Phong Dịch đến, khiến Phong Dịch an bài Ngưu Trường An (ngưu trưởng lão) mang theo môn hạ đệ tử tẫn liệm di thể thi cốt rải rác ở Linh Vân Phong, hắn cùng Phong Dịch lại phụ trách động thủ đào núi di chuyển vào túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc.

Cho dù là người tu tiên Hóa Thần Kỳ cũng không có khả năng đem Linh Vân Phong đào tận gốc.

Phong Dịch tìm cách mang cắt ngang Linh Vân Phong di chuyển vào túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc.

Tử Thiên Quân lo lắng Linh Vân Phong quá lớn, Bao Cốc tu vi thấp, không cách nào dùng túi trữ vật siêu lớn thu vào. Hắn cảm thấy chẻ Linh Vân Phong thành từng mảng từ từ chuyển vào , thuận tiện có thể lộn ngược Linh Vân Phong xem tổ sư gia có còn chôn bảo bối nào bên dưới hay không.

Phong Dịch đồng ý đề nghị của Tử Thiên Quân, sau đó hắn liền vung tay xuất ra bảo kiếm cùng Tử Thiên Quân phá núi, bổ ra một khối lớn liền ném vào trong túi trữ vật siêu lớn, thỉnh thoảng sẽ đào ra một số thứ thuận lợi ném vào trong túi trữ vật của mình.

Nam Sơn Nhất Kiếm đang khoanh chân ngồi một bên nhìn thấy đều choáng váng,  khóe miệng không ngừng co quắp rồi lại co quắp.

Bao Cốc thấy Sư Công cùng sư bá của nàng đào hăng say như vậy, nàng dùng túi trữ vật siêu lớn nhận lấy núi đá Sư Công cùng Phong Sư Bá không ngừng ném đến, yên lặng quên đi bản thân biết Bàn Sơn Di Hải để tránh giẫm đạp lên mặt mũi của Sư Công và Phong Sư Bá. Tu vi của nàng thấp, thi triển không được thần thông lớn mang ngọn núi này di chuyển vào túi trữ vật siêu lớn, Đa Bảo Linh Hầu truyền công pháp cho nàng, nàng cũng không  thể truyền đi khắp nơi. Nàng càng không ngừng nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu, rất muốn hỏi một câu: “Tiểu hầu tử, ngươi có bản lĩnh dời ngọn núi này vào túi trữ vật siêu lớn của ta hay không.” Nhưng nàng không dám hỏi a, xem Phong Sư Bá cùng Sư Công một hồi lại đào ra một ít thứ tốt, dáng vẻ hăng hái mười phần, ai dám ngăn cản không cho hắn đào, nàng phỏng chừng bọn họ sẽ tức giận đánh người.

Bao Cốc phải thừa nhận, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Ai sẽ nghĩ đến bên dưới Linh Vân Cố Phong khúc khúc lách lách không hề ít các loại sơn động lâu năm a, mật thất a, phòng luyện đan a, phòng luyện khí các loại di vật a, tuy nói phần lớn đều hư hỏng rồi, sơn động mật thất cũng sụp, cấm chế pháp trận năm đó bày ra cũng hoàn toàn bị hủy, nhưng cũng có những thứ không hỏng a, tỷ như vật liệu luyện khí thuộc loại kim thạch, tỷ như một ít vật trang sức, tỷ như một ít vật liệu năm đó dùng bố trận. Chỉ là Huyền Thiên Môn sa sút đến mức chưởng môn cùng Hình Đường Trưởng Lão tự mình đến đào “tổ trạch”  tìm “trọng bảo” Cũng đủ khiến người ta thương tâm, nếu Huyền Thiên tổ sư gia có biết, chỉ sợ sẽ hai mắt ngấn lệ mà thổ huyết đi. Nhưng hết lần này tới lần khác Sư Công cùng sư bá đào ra đích thực là thứ tốt, có thể bán  được không ít linh thạch, có thể giúp thực lực Huyền Thiên Môn tăng lên không ít.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!