Nhận được tin nhắn trả lời, Hề Mặc cúi đầu đánh chữ, bên môi một tia cười nhạt nhẹ không thể phát giác: “Sợ hãi? Xem ra sau này có thể lĩnh hội sự sợ hãi của ngươi rồi.”
Phùng Đường Đường bên kia so với đường còn ngọt hơn, đã bị Hề nương nương nắm cán, hơn nữa còn không tự phát giác, thời điểm này Nguyễn Dạ Sênh không còn gì để nói, dĩ nhiên chỉ có thể thừa nhận: “Nô tỳ càng cảm thấy sợ hãi.”
Ngoan ngoãn một nửa, những tin nhắn sau đó vẫn mang theo một đống chữ sợ hãi có màu.
Những ký tự màu này ngược lại khiến những hàng chữ ngay ngắn trong tin nhắn của cô phát ra một tia sinh động.
Nhưng lúc Hề Mặc giao lưu bằng tin nhắn, cho đến bây giờ đều không dùng biểu tượng cảm xúc hay chữ màu, giống như khuôn mặt của cô vĩnh viễn tẻ nhạt. Hết lần này tới lần khác Nguyễn Dạ Sênh dùng ký tự màu vô cùng khả ái, mà Hề Mặc biết rõ Nguyễn Dạ Sênh cũng không phải loại người ôn nhu khả ái, chỉ là bên ngoài ác ý trêu đùa, bên trong phúc hắc, vì vậy loại cảm giác đối lập cường liệt khiến cô không khỏi có chút nóng nảy.
” Đừng gửi loại tin nhắn này cho ta.” Hề Mặc cảnh cáo.
Nguyễn Dạ Sênh trả lời rất nhanh, gần như trong tức khắc: “Không đáng yêu sao?”
” Đáng hận.”
Hề Mặc sau khi gửi đi tin nhắn, đột nhiên phát hiện bản thân giống như rơi vào trong cái bẫy tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng còn nói đến nghiệm túc.
Đầu ngón tay treo giữa không trung, dừng một chút, rất nhanh liền xóa hết toàn bộ tin nhắn.
Phùng Đường Đường lái xe nhìn Hề Mặc bên cạnh, thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, sắc mặt tựa hồ vô cùng phức tạp, nhịn không được có ý tốt quan tâm bạn bè hỏi một câu: “Nguyễn Nguyễn, ngươi liên lạc với ai vậy? Dường như không cao hứng cho lắm?”
” Nga.” Hề Mặc thu điện thoại di động, lười biếng vừa nhấc ánh mắt, đầy đủ triển lộ kỹ năng diễn xuất: “Hề tỷ của ngươi.”
Tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh lại đến, cô cũng không nhìn, không cần nghĩ cũng biết là những lời dư thừa. Chỉ cần có Phùng Đường Đường không rõ chân tướng ở bên cạnh, Nguyễn Dạ Sênh bên kia say này cô có thời gian sẽ trừng trị sau.
Ánh mắt Phùng Đường Đường sáng lên: “Hề tỷ lại có thể cùng ngươi liên lạc sao?”
” Ân.”
” Chị ấy nói gì với ngươi?” Phùng Đường Đường vừa hỏi vừa cẩn thận chuyển hướng.
Khó có được lúc nhìn thấy Hề tỷ nguyện ý gửi nhiều tin nhắn với một người như vậy, trước đây thông thường cô đều là lưu loát giải quyết, nếu như không phải chính sự càng lười đánh chữ phản ứng, hiện tại trái lại cho Nguyễn Nguyễn đãi ngộ đặc biệt, chẳng lẽ là việc này vô cùng quan trọng?
” Nói chính xác là việc về một bộ phim mới.” Hề Mặc trả lời rất tùy ý. Phùng Đường Đường kích động, lúc rẽ đường tay lái đều bẻ rất mạnh.
Hề Mặc: “…..”
” Là bộ phim mới Hề tỷ chuẩn bị quay sao? Lẽ nào….lẽ nào là bộ vẫn chưa tìm đường nữ phụ kia?” Phùng Đường Đường đem xe quẹo vào: “Nguyễn Nguyễn ngươi rốt cục có thể nhận phim rồi sao?”
Đôi mắt cô tràn đầy hy vọng, dường như đây là một cơ hội Nguyễn Dạ Sênh chờ đợi nhiều năm mới có được, cô cũng tự đáy lòng vì thế mà vui vẻ.
Hề Mặc nhìn cô vui sướng đến biểu lộ ra mặt, không nói chuyện.
Phùng Đường Đường mở máy hát, bắt đầu lải nhải: “Ta chỉ biết vai diễn đó ngươi diễn rất thích hợp, tuy rằng là nữ phụ , nhưng rốt cuộc cũng là nữ phụ phân lượng vô cùng nặng, Nguyễn Nguyễn ngươi diễn xuất tốt như vậy , nhất định có thể diễn rất thành công. Ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, theo sau làm việc là tốt rồi, căn bản không có quyền lên tiếng, thật ra ta vẫn rất muốn cùng Hề tỷ nhắc một chút đến ngươi, trước đây các ngươi không phải là bạn học cùng một học viên sao, nhưng ta sợ chị ấy mắng ta.”
Hề Mặc liếc mắt nhìn: “Ai? Thì ra Hề tỷ của ngươi hung dữ như vậy sao, còn mắng ngươi.”
Phùng Đường Đường nghiêm túc lắc đầu: “Thật ra cũng không phải. Cho đến bây giờ chị ấy chưa từng mắng ta, chính là nhìn cao cao tại thượng lạnh như băng, ta rất sợ làm sai cái gì sẽ khiến chị ấy bực tức. Ta nghĩ phải cẩn thận, nếu như ta phạm sai lầm chị ấy nhất định sẽ mắng ta, có thể không chỉ mắng mà trực tiếp ban ta ba thước lụa trắng, về quê dưỡng lão.”
Hề Mặc: “……”
Ngươi là cái gì đầu óc, não lại khuyết đến như vậy!
Mắng, mắng còn lãng phí thời gian, sức lực của hai phiến môi!
Phùng Đường Đường thật ra cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt, lúc trước tuyển cô cũng là vì cô nghe lời, tướng mạo cũng có thể xem như bộ mặt của công ty, cũng sẽ không đoạt nghệ sĩ danh tiếng. Trợ lý, không thể quá khôn khéo, nhưng cũng không thể quá vụn về, quá khôn khéo sẽ dễ dàng ở trên mạng tiết lộ tin tức, những tin tức cần bảo mật có thể khó giữ, trong giới không biết có bao nhiêu minh tinh bị gièm pha đều là những người bên cạnh tiết lộ. Quá vụn về ngốc nghếch cũng bị người ghét bỏ, Phùng Đường Đường ở công ty biểu hiện vừa vặn nằm trong giá trị trung bình, vừa đúng.
Hề Mặc nhớ đến lúc cô ở trước mặt mình quả thật là quy củ, những việc căn dặn đều có thể hoàn thành tốt, liền tạm thời nhẫn nhịn đầu óc khuyết thiếu của cô, cười nói: “Bộ phim mới đó, tạm thời không cần cân nhắc đến. Dù sao thì việc tìm ai đến diễn cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của nhà sản xuất và đạo diễn bên kia. Nếu như người bên sản xuất muốn nhét ai vào, liên quan trong đó, đạo diễn có đôi khi cũng không thể cự tuyệt.”
Giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, giống như nông trường thu hoạch rất nhiều loại rau quả. Phim ảnh là một vườn củ cải, bên trong cũng không ít hố đất (ám chỉ vị trí, đất diễn), rõ ràng nên là người nào có thực lực thì người đó được hố tốt, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn muốn đem cây củ cải ngoại lai nhét vào.
Cây củ cải có quyền có thể có đùi (ý chỉ có chỗ dựa), thậm chí còn không phải củ cải, có lẽ là một củ khoai lang, cũng có thể chọn được một cái hố thoải mái để nằm.
Về phần những cây củ cải hai bàn tay trắng hoặc không được yêu thích, chỉ có thể dời ổ.
Phùng Đường Đường cổ vũ: “Vậy không phải còn có hy vọng sao? Hề tỷ ở ngành phim địa vị rất cao, tuyệt đối là đệ nhất nữ chủ, cũng là người bảo đảm doanh thu cho phim, nghe nói bộ phim này tam mời tứ thỉnh, catse cao mời chị ấy đến, trước đây chị ấy cơ bản đều là đóng phim điện ảnh, không phải rất tình nguyện nhận phim truyền hình. Lời nói của Hề tỷ rất có phân lượng, nếu như chị ấy thực sự đề cử, ta cảm thấy là rất có khả năng.”
Hề Mặc nghiêng đầu, cảm giác một cân lời nói ngọt ngào cái gì “Địa vị rất cao”, “Tuyệt đối là đệ nhất nữ chủ”., “lời nói rất có phân lượng” Trái lại có chút dễ nghe rồi.
” Nguyễn Nguyễn.” Phùng Đường Đường hô một tiếng.
Hề Mặc quay đầu nhìn Phùng Đường Đường.
Phùng Đường Đường thấp thỏm hỏi: “Cho nên Hề tỷ rốt cuộc là nói với ngươi như thế nào?”
Hề Mặc nở nụ cười: “Thật ra cũng không có gì. Đường Đường, hiện tại cái gì cũng chưa xác định, ngươi cũng đừng nói ra.”
Phùng Đường Đường vội vã gật đầu: “Yên tâm ta biết, chưa xác định thì ai cũng sẽ không nói, công ty cũng đều có văn bản quy định rõ ràng.”
Hề Mặc nói bóng nói gió hỏi: “Ngươi thực sự hy vọng ta đi đóng phim như vậy sao?”
Phùng Đường Đường kinh ngạc: “Ngươi không phải luôn rất muốn đóng phim sao? Trước đây ngươi nói với ta, cho dù ở dưới ánh đèn diễn một lát cũng thỏa mãn rồi.”
Hề Mặc tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cây thoáng qua ngoài cửa kính, trong mắt phản chiếu quang ảnh rực rỡ.
Cũng không biết cô có đang nghe không, hay là có thực sự nghe vào hay không.
Phùng Đường Đường lái xe vào bãi đỗ xe, xe tắt máy im lặng, Phùng Đường Đường nhẹ giọng nói: “Có chuyện ta vẫn muốn hỏi từ rất lâu rồi, Nguyễn Nguyễn ngươi đừng cảm thấy ta xen vào việc của người khác. Trước đây ngươi rõ ràng là nữ chính, vì sao đến nay vẫn không nhận được phim?”
Hề Mặc xuống xe, đứng bất động.
“Có trời mới biết.” Hề Mặc mỉm cười: “Ta không có vận khí đi. Không phải cây củ cải có vận may.”
Cô chỉ có thể hàm hồ trả lời như vậy.
Dù sao cô cũng không phải Nguyễn Dạ Sênh.
Phùng Đường Đường nghĩ mình đã chạm đến chuyện thương tâm của Nguyễn Dạ Sênh, cũng thức thời không hề nhiều lời, trong lòng tự trách bản thân không chịu nổi hiếu kỳ lắm miệng hỏi nhiều.
Cô cùng Hề Mặc đi thang máy đến trước nhà. Hề Mặc cũng không biết Nguyễn Dạ Sênh ở tầng nào, lại ở phòng nào, vì vậy vẫn bất động thanh sắc theo sát bên cạnh Phùng Đường Đường, sẽ không đi phía trước, cũng sẽ không đi phía sau, vẫn duy trì khoảng cách giữa bạn bè.
Phùng Đường Đường vẫn đang bị tin tức Nguyễn Dạ Sênh có thể sẽ nhận được vai diễn ảnh hường vô cùng hưng phấn, làm sao biết bạn tốt Nguyễn Nguyễn của cô chỉ còn lại thân xác, bên trong lại là Hề nương nương khó khăn hầu hạ không hề giả chút nào.
Cô tựa như một cây kẹo bông rắc đường vui vẻ sải bước, ấn tầng trệt thang máy, đến lúc đứng ngoài cửa phòng, bước chân mới dừng lại.
Hề Mặc biết đây là phòng của Nguyễn Dạ Sênh không sai vào đâu được, vì vậy vô cùng dĩ nhiên lấy ra chìa khóa, mở cửa.
Lúc mở cửa còn đặc biệt thể hiện một chút thân phận “chủ nhân” căn phòng của cô.
Đôi mắt xinh đẹp câu hồn của Nguyễn Dạ Sênh, câu nhân như hoa như nguyệt , tâm nhãn của Hề Mặc cũng mười phần khôn khéo sắc bén, cô rất nhanh nhìn lướt qua cánh cửa, nhìn thấy kệ giày chia làm chủ khách khác nhau, vì vậy khom lưng mở tủ giày lấy dép lê cho Phùng Đường Đường.
Trong tủ giày dành cho khách không có mấy đôi, chứng tỏ khách đến nhà Nguyễn Dạ Sênh không có mấy người.
Phùng Đường Đường đổi giày đi vào, Hề Mặc mở tủ giày của Nguyễn Dạ Sênh nhìn một chút, thấy một đôi dép lê lông xù mềm mại khả ái đặt ở nơi dễ thấy nhất.
Hề Mặc: “…..”
Cho dù là một thiếu nữ có yêu thích sự khả ái hơn nữa cũng không thể che giấu được chuyện nữ nhân kia có bệnh!
Hề Mặc mặt băng bó, do dự chốc lát lúc này mới xỏ chân vào đôi dép màu lam mập mạp khuôn mặt như bánh mì kia đi vào trong. Thấy Phùng Đường Đường ở phía trước, nghiễm nhiên lại hóa than làm nữ chủ nhân nói: “Đường Đường muốn uống gì? Ta lấy cho ngươi.”
Phùng Đường Đường nói: “Uống nước là được rồi, để tự ta rót.”
Hề Mặc đối với Phùng Đường Đường rất hài lòng, lại bớt được một phần cơm cuốn gói.
Dù sao cô cũng không muốn hầu hạ người khác đi lấy đồ uống gì đó.
Hề Mặc dựa theo lời nói trước đó của Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại các vị trí, trên bàn trà đặt một phần văn kiện, là hợp đồng quảng cáo gần đây Nguyễn Dạ Sênh mới ký với một tạp chí. Trước khi Nguyễn Dạ Sênh ra ngoài hẳn là đã xem qua phần văn kiện này, Hề Mặc nhìn một chút, thời gian trên đó đã sắp đến, ngay cuối tuần, không còn mấy ngày nữa.
Là một tạp chí không in màu, khiến cô thay thế Nguyễn Dạ Sênh chụp ảnh bìa, quả thực là quá đề cao tạp chí này rồi.
Hề Mặc tìm một bìa kẹp hồ sơ, mạn bất kinh tâm thả văn kiện vào, lại thu dọn một số thứ.
Phùng Đường Đường thấy hành động này của cô, nói: “Mới vừa trở về liền quét dọn rồi sao? Ngươi mới xuất viện, nghỉ ngơi nhiều một chút, lát nữa ta phải đến chỗ Hề tỷ, không có thời gian, buổi tối ta đến giúp ngươi quét dọn.”
” Không phải quét dọn.” Hề Mặc cũng không ngẩng đầu lên: “Ta muốn dọn nhà.”
” Dọn nhà?” Phùng Đường Đường hiển nhiên bị quyết định bất thình lình làm kinh sợ: “Nơi này rất tốt, vì sao lại dọn?”
Diễn viên Hề Mặc quay đầu lại, yếu ớt liếc nhìn nàng một cái: “Bởi vì … căn phòng này, có ma a. Ta sợ.”
Phùng Đường Đường: “……..”