Ngọc Mật giận dữ nở nụ cười, nói: “Ngươi cho là trên người ngươi có trọng bảo thì sư môn không dám xử trí ngươi? Có Đa Bảo Linh Hầu theo ngươi sư môn sẽ không dám xử trí ngươi? Ngươi ngu ngốc rồi sao! Đa Bảo Linh Hầu tuy rằng theo ngươi, cũng bởi vì ngươi là đệ tử Huyền Thiên Môn, là truyền nhân của tổ sư gia. Một khi ngươi bị Huyền Thiên Môn trục xuất, lấy đi Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể ngươi, thì ngươi không còn là gì nữa! Bao Cốc, tuy rằng mọi người thăm dò không được tung tích Huyền Thiên Kiếm, nhưng trong tu tiên giới biết đâu lại có bảo vật có thể hút Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể ngươi ra!”
Bao Cốc hỏi: “Sau đó thì sao? Lại hình thành một cấm địa? Đợi một người ngũ linh căn chỉnh tề đầy đặn xuất hiện?”
Ngọc Mật nói: “Cấm hải tồn tại nhiều năm như vậy là bởi vì không biết ngũ linh căn chỉnh tề có thể hóa giải, nếu biết, thiên hạ người nhiều như vậy, chẳng lẽ còn tìm không được người thứ hai có ngũ linh căn? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ở Linh Vân Phong thành lập một chi yêu tu…. Ngươi… Người cùng yêu, bất đồng, từ xưa đã xuất hiện bao nhiêu yêu họa.”
Bao Cốc nói: “Tiểu Sư Thúc cũng là yêu tu.”
Ngọc Mật quát lớn: “Nhưng nguyên thần của nàng là người! Nàng chỉ là mượn yêu thân tu luyện!” Nàng hít sâu. Nói: “Ngươi đưa nhiều linh trân như vậy cho các phong, ngươi không cam lòng, ngươi luyến tiếc, ngươi muốn bồi dưỡng thân tín của chính ngươi để bảo vệ ngươi! Bao Cốc, các phong tuy không phải cùng một mạch Linh Vân Phong, nhưng bọn họ đều là người, không phải yêu! Hai bên khoảng cách, ai gần ai xa, ngươi không rõ? Ngươi tình nguyện tin yêu không tin người?”
Tử Vân Thù bước vào trong viện, hỏi: “Ồn ào cái gì đây? Cách thật xa đã nghe thấy Ngọc Mật trách cứ? Bao Cốc, ngươi lại chọc giận Sư Tỷ ngươi sao?”
Ngọc Mật nhìn Tử Vân Thù, nặng nề thở dài, lại oán hận trừng Bao Cốc, trái lại không mang chuyện Bao Cốc muốn bồi dưỡng một chi yêu tu nói cho Tử Vân Thù biết.
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói: “Ta cho Hộ Sơn Bà Bà một ít linh. Linh Vân Phong không hề ít yêu thú cùng yêu linh, ta nghĩ nhờ Hộ Sơn Bà Bà thu vài đồ đệ bồi dưỡng trở thành môn hạ của ta giúp Linh Vân Phong chúng ta lớn mạnh, Sư Tỷ nói ta có phạm vào môn quy.”
Tử Vân Thù cười nói: “Làm lớn chuyện a, thu mấy yêu phó (yêu tinh nô lệ) mà thôi, Ngọc Mật, việc này chỗ nào không hợp môn quy?”
Ngọc Mật thật sâu nhìn Bao Cốc, nói: “Nàng là muốn thăng cấp yêu thú, bồi dưỡng trở thành đệ tử Linh Vân Phong!”
Nụ cười của Tử Vân Thù đông cứng trên mặt, quay đầu nhìn về phía Bao Cốc, kêu lên: “Thu yêu tu làm đệ tử Linh Vân Phong?”
Bao Cốc chưa từng nhìn thấy sắc mặt Tiểu Sư Thúc khó coi như vậy, nàng không khỏi run rẩy.
Tử Vân Thù cất bước đi đến bên cạnh Bao Cốc, chăm chú nhìn Bao Cốc nói: “Được lắm, có bản lĩnh rồi a, chuyện lớn như vậy, chuyện hồ đồ như vậy ngươi cư nhiên tự ra chủ trương? Ngươi hiện tại đủ tư cách thu đồ đệ sao? Dù cho ngươi đủ tư cách thu đồ đệ, ngươi dám thu yêu tu vào cửa thử xem, ngươi xem toàn bộ môn phái trên dưới ai sẽ bỏ qua cho ngươi? Bao Cốc, không phải là ngươi ngại Huyền Thiên Môn bây giờ còn thiếu loạn sao?” Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Yêu loại ở các tu tiên môn phái đa số dùng linh dược tu luyện, đan dược phụ trở, nuôi thả chỉ cần tu luyện ra nội đan sẽ dùng máu lập huyết thệ trở thành yêu phó, nếu không sẽ bị tru diệt. Người cùng yêu oán hận chất chứa đã lâu, ngươi thu yêu làm môn hạ, cũng giống như nuôi dưỡng hậu họa! Bao Cốc, nếu ngươi muốn thu yêu phó, ta không có ý kiến, ngươi chỉ cần nhớ kỹ bản thân phải nhận lấy trách nhiệm đối với những việc yêu phó của ngươi gây ra thì được rồi. Nhưng nếu ngươi muốn thu yêu đồ làm môn hạ, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Bao Cốc đôi mắt rưng rưng nhìn Tử Vân Thù, nước mắt dần phủ mờ tầm mắt của nàng. Nàng cái gì cũng không nói, đứng dậy bước ra sân. Nàng đi đến ngoại viện, quay đầu lại nhìn hai người trong phòng, lớn tiếng quát: “Tu luyện ra nội đan sẽ bị giết lấy để tu luyện, sẽ thu làm yêu phó. Mạng của yêu loại thì không phải mạng sao? Các ngươi che chở ta, là bởi vì Đa Bảo Linh Hầu theo sau ta, ta có thể từ chỗ Đa Bảo Linh Hầu lấy ra các thứ tặng cho các ngươi. Nếu như ta không có Đa Bảo Linh Hầu, các ngươi còn có thể che chở ta như vậy sao?”
Ngọc Mật lạnh lùng chăm chú nhìn Bao Cốc, lạnh lùng nói: “Lúc ngươi ở nơi sơn dã khảo nghiệm Đa Bảo Linh Hầu còn đang bị phong ấn, là ai bảo vệ cho ngươi? Ngươi là ngũ phế căn nhập môn tu luyện, là ai cho ngươi đầy sân linh dược? Bao Cốc, khi đó ta không trông cậy vào ngươi có bao nhiêu tiền đồ, cũng từng nghĩ đến thu ngươi làm sai vặt, nhưng ngươi nói bọn ta vì mưu cầu bảo vật của Đa Bảo Linh Hầu mà bảo vệ ngươi, ngươi hỏi chính lương tâm mình đi! Đa Bảo Linh Hầu là huyền thiên tổ sư gia lưu lại, nó theo ngươi, tất cả những thứ của nó đều là của ngươi sao? Ngươi đem tất cả đồng môn Huyền Thiên Môn ném ở chỗ nào? Bọn họ lẽ nào không phải hậu nhân của huyền thiên tổ sư gia? Bọn họ không phải truyền nhân của huyền thiên tổ sư gia sao?”
Đa Bảo Linh Hầu ôm chặt cổ Bao Cốc hướng Ngọc Mật chi chi kêu to phản bác cho thấy lập trường của bản thân.
Tử Vân Thù đứng trong phòng trầm mặc không lên tiếng nhìn một người một khỉ trước sân, âm thầm thở dài, xoay người ngồi xuống trên ghế. Nàng để nhẹ giọng nói: “Bao Cốc, ngươi vào đây!”
Bao Cốc đứng bất động trong viện.
Tử Vân Thù nói: “Ta biết ngươi sợ hãi cùng nghẹn khuất, cũng biết vì sao ngươi bức thiết muốn bản thân lớn mạnh. Tu tiên, coi trọng tuần tự tăng tiến, thực lực lớn mạnh cũng phải như thế. Nuôi yêu đồ, cùng tà đạo có cái gì khác nhau? Nếu ngươi tự thân không đủ sức, cho dù cho nhiều ngoại lực hơn nữa giúp ngươi cũng vô ích, chỉ có thể là khủy tay hướng ra ngoài, vô ý một chút sẽ bị ngoại lực ngươi không cách nào khống chế làm hại. Ta biết ngươi thiện tâm, có thể ngươi đồng tình yêu loại, cảm thấy yêu cùng người như nhau nhưng Bao Cốc ngươi phải hiểu được nhân tính cùng yêu tính không giống nhau. Tựa như ta, nhân hồn yêu thân, cộng thêm nền tảng tu luyện cùng định lực thâm hậu, nhưng có đôi khi vẫn sẽ có một chút yêu tính. Trước đây ta quen ăn thức ăn chín, nhưng sau khi trở thành bạch xà, ngược lại cảm thấy ăn sống rất ngon, mỗi khi đến đêm trăng tròn chịu ánh trăng tẩy rửa, liền hưng phấn khó hiểu, muốn hóa thành một con bạch xà ngang dọc sơn lĩnh bò lên sơn đỉnh hấp thụ càng nhiều ánh trăng, mà không phải là hóa thành hình người tĩnh tọa tu luyện. Yêu cũng có yêu tốt, rất nhiều động vật đối với người không có ác ý nên sau khi thành yêu cũng không có ác ý, đối với loại yêu tinh này tu tiên giới cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ là khi lập huyết thệ, song phương tuân thủ khế ước hòa bình cùng tồn tại. Yêu phó chỉ thần phục người tu tiên mạnh hơn mình, chỉ cùng người tu tiên mạnh hơn lập huyết thệ, đây là người yếu thần phục cường giả, tuân theo cách làm của yêu loại. Yêu không phải người, yêu tính không giống nhân tính, ngươi thu yêu tu làm môn hạ, đó là dùng phương thức của con người đối đãi yêu, người cùng yêu đối xử bình đẳng thì sẽ sinh ra đại loạn. Tu tiên giới tồn tại nhiều năm như vậy, nếu yêu tu có thể cùng người tu tiên chung sống hoà bình, thì tại sao lại có hình thức tồn tại của hôm nay? Dù cho mọi người cùng chung chí hướng, nhưng tập tính cuộc sống cũng không giống nhau. Bên cạnh không nói, thử lấy ta làm ví dụ, ngay cả ta đã từng là người, hiện tại ta lại thích sống trong hang động dưới hồ sâu. Nếu ngươi muốn ta ở cùng một chỗ với ngươi, ngày nào đó lúc ta đang ngủ hoặc luyện công không cẩn thận hiện nguyên hình, chỉ sợ với tu vi hiện tại của ngươi, ngươi còn không kịp phản ứng thì đã bị ta đè chết. Hoặc cũng có thể đêm trăng tròn ta nhất thời kích động, thấy ngươi tế da nộn thịt, nhất thời không nhịn được ăn sống ngươi, ngươi phải khóc với ai?”
Ngọc Mật Tử Vân Thù đang ngồi chậm rãi giảng đạo lý cùng Bao Cốc, phá lệ ngạc nhiên. Tiểu Sư Thúc lúc nào trở nên tốt tính như vậy?
Bao Cốc nghe xong trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Vậy nếu như Hộ Sơn Bà Bà bồi dưỡng yêu tu để chúng nhận ta làm chủ, cùng ta lập huyết thệ thì sẽ không sai lầm, cũng sẽ không vi phạm môn quy?”
Tử Vân Thù gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ cần kết huyết thệ, yêu tu nhận chế ước với ngươi, liền không tính vi phạm môn quy, dù cho ngươi thu một nghìn một vạn cũng sẽ không có ai nói, chỉ cảm thấy ngươi có bản lĩnh có thể thu được nhiều yêu phó như vậy!”
Bao Cốc lại hỏi: “Ta đem ước định trước đó cùng Hộ Sơn Bà Bà kết làm huyết thệ, chỉ hạn chế trong vài điều cũng có thể sao?”
Tử Vân Thù không nghe được trước đó Bao Cốc cùng Hộ Sơn Bà Bà đã nói chuyện gì, hỏi: “Bao nhiêu điều?”
Ngọc Mật đem những ước định Hộ Sơn Bà Bà và Bao Cốc đã nói thuật lại cho Tử Vân Thù nghe.
Tử Vân Thù sau khi nghe xong gật đầu, nói: “Có thể! Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như yêu phó của ngươi gây rắc rối thì tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm về mọi hành vi của yêu phó.”
Bao Cốc trong lòng cân nhắc, nói: “Ta đi tìm Hộ Sơn Bà Bà!” Nói xong liền xoay người chạy vội tới bờ bên kia dòng suối nhỏ gọi : “Hộ Sơn Bà Bà., Hộ Sơn Bà Bà, ta có việc tìm ngài!”
Tử Vân Thù nhìn thân ảnh của Bao Cốc chạy vào sơn lâm âm thầm thở dài, nàng cười khổ nhìn về phía Ngọc Mật nói: “Tiểu sư muội này của ngươi so với ngươi còn có chính kiến hơn. Nàng là sợ các phong tiếp tục tìm nàng đòi thứ này thứ kia, không muốn dựa vào chúng ta che chở, muốn tự gây dựng lực lượng!”
Ngọc Mật đáp: “Tiểu Sư Thúc, ta thấy nàng tặng đi mấy thứ kia cũng rất đau lòng! Chỉ là nàng muốn bồi dưỡng một chi yêu tu, nàng… Cũng quá lớn mật rồi!”
Tử Vân Thù đạm nhạt cười nói: “Hộ Sơn Bà Bà lại có thể đơn giản mà bán mạng cho người khác sao? Nếu nàng không muốn, dù là ta và ngươi cũng không thể lay động nàng, huống hồ là Bao Cốc thực lực yếu nhất bối phận thấp nhất Linh Vân Phong chúng ta?” Nàng xoa nhẹ cái trán, nói: “Quay đầu lại ngươi xem chúng ta Linh Vân Phong một mảnh sơn lĩnh, cứ để Bao Cốc nhận yêu tu thuộc hạ đi, thuận tiện giúp trông coi mọi việc, đừng để Linh Vân Phong xảy ra náo loạn!”
Ngọc Mật cả kinh kêu lên: “Thật sự… Thật sự… Thật sự… Thật sự để Bao Cốc…..”
Tử Vân Thù cười nói: “Nàng chỉ là thu yêu phó mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì? Nàng thu yêu phó, lại lập huyết thệ, nhờ Hộ Sơn Bà Bà bồi dưỡng thay, ai có thể chỉ trích được?”
Ngọc Mật vỗ cái trán, kêu lên: “Trời ạ!Nhiều linh trân như vậy đều dùng nuôi yêu tu? Còn là nuôi nhưng không thể giết lấy tài nguyên tu luyện, nếu ngày nào đó cùng người khác động thủ, gọi ra một đám yêu tu…. Người khác sẽ nhìn Linh Vân Phong chúng ta như thế nào?”
Tử Vân Thù liếc xéo Ngọc Mật, nói: “Ngươi đã quên vạn yêu rồi sao? Chỉ cần có huyết thệ, không có gì phải lo lắng.”
Bao Cốc ở sơn lâm nhìn thấy Hộ Sơn Bà Bà, vừa thấy mặt liền xin lỗi Hộ Sơn Bà Bà, nói: “Bà bà, xin lỗi, ta……”
Hộ Sơn Bà Bà nói: “Ta đều nghe thấy.”
Bao Cốc xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta vẫn muốn thu nhận yêu tu, chỉ là phải kết lập huyết thệ…..” Đầu của nàng thấp đến không thể thấp hơn nữa.
Hộ Sơn Bà Bà nói: “Yêu tu kết huyết thệ khế ước thì sẽ có chủ, sau này ở tu tiên giới hành tẩu người bên ngoài không thể tùy ý giết hại. Nếu có người giết hại yêu phó của ngươi, huyết thệ trong tay ngươi tất có biểu hiện, có hiệu dụng tương tự Hồn Đăng ngưng hồn lúc ngươi nhập môn.”