Chương 194 : Lão thái
Theo nắp thạch quan mở ra, không biết có phải kiêng kỵ sẽ có thứ gì đó từ trong thạch quan nhảy ra hay không, mà mọi người đều nhanh chóng lui lại phía sau.
Vũ Lâm Hanh cùng Phong Sanh thậm chí giương súng, sẵn sàn lâm trận.
Lúc nắp quan mở ra một nữa, đột nhiên dừng lại, hiện trường yên lặng gần năm phút, không khí trầm lặng.
Nhưng cái gì cũng không phát sinh.
Không có ám tiễn bắn ra, không có khí độc, cũng không có thi thể ngồi dậy hoặc nhảy ra một con đại bánh chưng.
Tuy rằng Sư Thanh Y biết bản thân đã vô thức đem lão thái trở thành bánh chưng là đại bất hiếu nhưng trong thời khắc Lạc Thần mở nắp quan, nàng căn bản là không có biện pháp khống chế suy nghĩ của bản thân.
Lạc Thần từ phía sau quan tài bước ra, dùng đèn pin soi vào trong.
Sư Thanh Y vội vàng đến bên cạnh nàng, đèn pin trong tay cũng soi vào trong, theo đó nhìn thấy giữa thạch quan nằm một người.
Thấy người đó, trong lòng Sư Thanh Y ngũ vị tạp trần, nhất thời nói không nên lời.
Đó là một lão phụ nhân mang mặt nạ.
Đeo mặt nạ nên không nhìn thấy dung mạo, nhưng tóc người đó được bới lên, toát ra tư thái phúc hậu đoan trang chỉ có ở người cao niên, cũng chỉ người cao niên mới lựa chọn kiểu tóc này. Còn có đôi tay đan lại đặt trên bụng, tuy rằng thoạt nhìn bảo dưỡng không sai, da nhăn cũng không xem là nhiều lắm nhưng đủ để chứng tỏ tuổi tác rất lớn.
Nàng mặc một thân áo liệm hắc sắc, vải lót quan tài lại là mau đỏ, đen đỏ tương giao, vô cùng trang nghiêm, đốt ngón tay hơi gồ lên cổ tay phải đeo một chiếc vòng ngọc.
Ngoài ra còn có nhẫn ngọc, khuyên tai ngọc đầy đủ bộ trang sức ngọc.
Lạc Thần cũng không nói chuyện, mà chỉ liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhìn thẳng ánh mắt của nàng, hiểu rõ nàng có ý tứ, nàng đây là đang hướng Sư Thanh Y xác nhận.
Đúng lúc Vũ Lâm Hanh lên tiếng :” Sư Sư, đây là người……người yêu thương ngươi, bà ngoại sao?”
Sư Thanh Y có chút do dự mà gật đầu: “Ân.”
Tuy rằng thân hình lão phụ nhân còn có kiểu tóc đều vô cùng giống lão thái hơn nữa đây vốn dĩ là quan tài của lão thái, lão nhân gia nằm ở bên trong vốn là việc hợp tình hợp lý, nếu như không nằm ở bên trong như vậy mới lạ.
Nhưng dù vậy, Sư Thanh Y bởi vì không thấy được khuôn mặt, trong lòng vẫn mơ hồ có chút lo lắng.
Loại cảm giác này rất cổ quái.
Nàng đối với bà ngoại hoàn toàn ôm tâm trạng hoài nghi, mặc dù hôm nay đối mặt chính là thi thể của nàng nhưng nàng vẫn là hoài nghi nhiều hơn tôn kính.
Đây có lẽ là do lúc lão thái tại thế lưu cho nàng ấn tượng cổ quái khó hiểu.
Được Sư Thanh Y xác nhận, Vũ Lâm Hanh đưa hai tay tạo thành chữ thập, hướng thạch quan bái lạy :” Lão thái, chớ trách chớ trách, ta không phải có ý định muốn mạo phạm, ngài nhìn thì biết ta là người tốt, vô cùng kính già yêu trẻ. Người xem bên kia, đúng vậy, chính là khuôn mặt khối băng, là mặt tê liệt kia mở quan tài của ngài, còn có cháu ngoại của ngài, nàng mở to mắt nhìn mặt tê liệt mở quan tài của ngài, ngài nên hảo hảo mà giáo huấn cháu ngoại bất hiếu kia, nàng đây là đại bất kính, nên bị thiên lôi đánh xuống……”
Lạc Thần không gần không xa quan sát Vũ Lâm Hanh, tựa hồ làm theo ý thứ của Vũ Lâm Hanh, khuôn mặt càng phát ra băng lãnh như tượng băng.
Thấy Vũ Lâm Hanh giống như đang diễn hí kịch , đầu gối Sư Thanh Y khẽ nhấc huých vào sau gối Vũ Lâm Hanh, cảnh cáo nàng.
” Yên tĩnh một chút.” Sư Thanh Y nói.
Vũ Lâm Hanh cười híp mắt., không hề để ý, súng trong tay vẫn không buông xuống hướng về quan tài.
Mặc kệ nàng biểu hiện ra là thế nào tùy tiện nhưng lúc nên cẩn thận vẫn sẽ cẩn thận, rất nghiêm túc.
Nếu như giây tiếp theo lão thái đột nhiên khởi thi ngồi dậy, nàng nhất định sẽ không chút do dự một súng bắn rơi đầu lão thái.
Sư Thanh Y thấy nòng súng hướng quan tài, ngầm hiểu được.
Tay nàng chụp trên vai Vũ Lâm Hanh, liếc Vũ Lâm Hanh một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi đây là đại bất kính, cẩn thận thiên lôi đánh xuống a.”
Vũ Lâm Hanh chỉ về phía quan tài bên kia: “Biểu tỷ nàng càng phải bị thiên lôi đánh xuống a, nàng muốn tháo mặt nạ của bà ngoại ngươi.”
Sư Thanh Y vội vàng nghiêng mặt nhìn.
Thân thể Lạc Thần nghiêng xuống, tay phải cầm Cự Khuyết, chậm rãi đến gần thạch quan, tay trái đưa vào chỗ sâu tìm kiếm.
Nhất là lưỡi kiếm của nàng, đang đặt nằm nghiêng, vạn nhất có gì dị động, nàng có thể sẽ trực tiếp cắt rơi đầu thi thể trong quan tài.
Thiên Thiên đứng bên cạnh Lạc Thần, bất động thanh sắc nhìn động tác của nàng.
Sư Thanh Y cảm thấy lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đi tới bên cạnh Lạc Thần gần thạch quan, tay Lạc Thần đã chạm đến lễ khâu mặt nạ bên tai lão thái, chuẩn bị hạ thủ.
Bởi vì thạch quan rất lớn, nếu so sánh, di thể của lão thái nằm ở ở giữa có vẻ phi thường nhỏ bé gầy yếu. Đầu nàng gối lên gối ngọc, không biết vì sao, như vậy gần gũi quan sát, Sư Thanh Y phát hiện nàng nằm cũng không ngay ngắn, thân thể dường như có chút vặn vẹo, giống như có thể lăn ngang bất cứ lúc nào.
Trong thạch quan ngoại trừ di thể chính là một đống ngọc khí bồi táng, ngọc khí toàn bộ đều nằm ở một bên, chất thành đống, thậm chí có một số ngọc khí có vết rạn, hoặc trực tiếp vỡ vụn, bên còn lại trong thạch quan lại không có gì.
Trong thạch quan xuất hiện vết máu, thoạt nhìn còn rất mới, điều này làm cho Sư Thanh Y phải nhíu mày.
Có người đến trước bọn họ, cũng đã mở thạch quan này ra một lần, nếu không bên trong sao có thể xuất hiện vết máu, nhưng rốt cục là ai mở ra ?
Người đầu tiên Sư Thanh Y nghĩ đến chính là Sư Khinh Hàn, có thể nàng đã cùng nhóm người của nàng đến đây sau đó toàn bộ rời đi.
Nhưng nàng kính trọng mẹ nàng như vậy.
Đang lúc Sư Thanh Y suy tư Lạc Thần tay trái khẽ động, tháo mặt nạ của lão thái xuống, lập tức để lộ ra khuôn mặt già nua.
Đôi mắt nhắm chặt, trên mặt dày đặc nếp nhăn do năm tháng lưu lại, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Không sai, nàng là bà ngoại của ta.”
Trong trí nhớ, chính là khuôn mặt quen thuộc như thế này.
Ngoại trừ quen thuộc, Sư Thanh Y cũng không tìm được từ nào khác để hình dung, nếu như thực sự muốn nói, vậy chỉ có thể thêm một từ “cổ quái”.
Lúc lão thái còn sống, Sư Thanh Y rất ít tiếp xúc với nàng, hiện tại nàng nằm trong quan tài, Sư Thanh Y ngoại trừ cảm thấy quỷ dị cũng không có cảm thụ gì khác.
Trong tiềm thức, Sư Thanh Y thậm chí đã quên cúi đầu bái bà ngoại này.
” Thật là nàng sao?” Đôi mắt Lạc Thần thẳng tắp chăm chú nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y kinh ngạc.
” Lão nhân gia nàng lúc nào thì tàn phế hai chân?”
” Thật lâu thật lâu trước đây.” Ánh mắt Sư Thanh Y lướt đến hai chân, nhìn một chút, mới nói tiếp: “Trước đây ta xảy ra chút việc. Nói chung, trong trí nhớ của ta, nàng luôn ngồi xe lăn, nàng đi đứng bất tiện đã rất nhiều năm.”
Chờ một chút……hai chân.
Nói đến đây, Sư Thanh Y chăm chú nhìn chân lão thái, nhìn kỹ lần nữa.
Chân của lão thái có một tư thế vặn vẹo cổ quái, thoạt nhìn giống như rời ra, quả thật là dấu hiệu của tàn phế, nhưng nhìn kỹ lại rất không thích hợp.
Lạc Thần nói: “Hai chân nàng uống cong đến mức này, nhất định không phải tàn phế nhiều năm. Một người nếu tàn phế nhiều năm, dùng xe lăn thay chân, như vậy từ đầu gối trở xuống sẽ teo rút, xương cốt biến dạng, hoặc cứng nhắc, đến lúc nàng xuống khỏi xe lăn, nằm xuống duỗi chân ra, hai chân nhất định sẽ không phải như vậy.”
Sư Thanh Y vội vàng thuận tay kéo ống quần của lão thái lên, kéo đến đầu gối, chỉ thấy hai chân của lão nhân cùng đầu gối tách rời, chỉ còn lại một tầng da gắn kết.
Chính vì như vậy nên người này sau khi mặt thọ khố (quần đen), nhìn mới có vẻ giống người tàn tật như vậy.
Nếu như không phải Lạc Thần thận trọng, mà đổi thành những người khác, chỉ sợ cũng cảm thấy đây chỉ là vì lão thái tàn tật, mà sẽ không đi tính toán nàng tàn tật vài chục năm hay là vài ngày.
” Chân….chân của nàng, hình như bị đánh gãy.” Sư Thanh Y sợ run cả người, thân thể giống như ngã vào hầm băng.
Rõ ràng là bị đánh gãy.
Nếu như bị gãy chân khi đó toàn bộ chức năng vận động đình chỉ, mạch máu cũng không lưu thông, thì trạng thái sẽ không giống như trước mắt. Chỉ có lúc đang sống đem chân đánh gãy, máu không tràn ra được, bế tắc trong da thịt, phù thũng biến dạng, cuối cùng hình thành cảnh tượng khiến kẻ khác kinh hãi này.
” Lão nhân gia này, nàng được dịch dung, dịch dung thành khuôn mặt của bà ngoại ngươi, sau đó bị phong vào cổ quan tài này.”
Thiên Thiên là cao thủ dịch dung, nàng thở dài, chậm rãi lột mặt nạ dịch dung trên khuôn mặt thi thể xuống.
Sư Thanh Y ở một bên cũng cảm thấy bản thân ghê tởm đến muốn nôn.
Nàng gặp qua rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, nhưng đây là lần đầu tiên bị sự tàn nhẫn lãnh huyết của kẻ khác làm cho buồn nôn.
Đây chỉ là một lão nhân gia, đối phương thế nào nhẫn tâm như vậy, làm sao có thể hạ độc thủ.
Sư Thanh Y rơi vào một loại phẫn nộ cùng khiếp sợ, thật lâu cũng không muốn nói, những người khác cũng đều trầm mặc không nói, chờ Sư Thanh Y hồi phục tâm tình một chút, thấy khuôn mặt thật của lão nhân xa lạ, trong lòng lại một trận chua xót.
Vũ Lâm Hanh từ lâu giận dữ nói :” Thực sự là súc sinh. Không, súc sinh còn tốt hơn gắp trăm lần.”
Nàng dừng một chút. Lại nói: “Sư Sư, bà ngoại của ngươi không phải tiểu di cùng tỷ tỷ ngươi bọn họ hạ táng sao, lẽ nào bọn họ không biết di thể của lão thái bị đánh tráo, hay là hay nói……”
Vũ Lâm Hanh không nói tiếp, vẻ mặt lại lộ ra băng lãnh, gần như là khinh bỉ.
Trong lòng Sư Thanh Y lúc này hỗn loạn, nhớ đến một chi tiết Sư Khinh Hàn từng nói với nàng, nàng lắc đầu nói: “Lúc đó quả thật là tiểu di cùng tỷ tỷ ta tham gia hạ táng, nhưng……nhưng di thể nhập quan là do người khác lo liệu, người kia gọi….gọi là…..”
Sư Thanh Y trong đầu hỗn độn nhưng rốt cục cũng nhớ ra cái tên kia :” Tiểu di gọi hắn Khương thúc, hắn là lão hữu của bà ngoại lúc sinh tiền, di chúc di chúc bà ngoại đã viết nếu như nàng chết, nhất định phải để Khương thúc mang di thể của nàng hạ táng, những người khác đều không được đến gần.”
Ánh sáng lam sắc trong đôi mắt Thiên Thiên bắt lay động, rồi lại âm thầm lắng xuống, nàng nói :” Bà ngoại ngươi đã viết trong di chúc, chỉ cho phép Khương thúc kia đến gần, những người khác đều không được sao?”
” Tiểu di chính là nói như vậy.” Sư Thanh Y nói: “Ta cũng hỏi tỷ ta, hai người các nàng đều nói giống nhau.”
” Quả thật là như vậy.” Lạc Thần ở bên gật đầu: “Tiểu thư tiểu thư đúng là có nói lời đó.”
Lúc đó Sư Khinh Hàn nửa đêm tìm các nàng nói chuyện, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều có mặt, cũng biết rất nhiều bí mật.
“Nếu nói như vậy.” Vũ Lâm Hanh nói: “Đó chính là Khương thúc kia có vấn đề? Sư Sư, ngươi gặp qua hắn sao?”
” Chỉ thấy qua vài lần.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói: “Đứng ở xa nhìn thấy, hắn là lão hữu lâu năm của bà ngoại ta, hắn ở thành phố khác, có đôi khi sẽ đến thăm bà ngoại, ở lại một đoạn thời gian rồi mới rời đi, ta cùng hắn một chút cũng không quen thuộc.”
Vũ Lâm Hanh giơ một ngón tay lên :” Nhưng vì sao lão thái lại ở trong di chúc viết chỉ cho một mình Khương thúc này chạm vào di thể của nàng Lẽ nào Lẽ nào lão nhân gia nàng sớm có an bài, lẽ nào……”
Lẽ nào di thể lão nhân thay thế này cũng là nàng một tay chuẩn bị?
Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh muốn nói gì, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Lạc Thần quan sát một lúc tình huống trong quan tài, khẽ đẩy di thể lão nhân gia sang một bên nhưng lại phát hiện di thể không đẩy được, nàng nhíu mày nói: “Nàng bị cố định.”
Mọi người vừa nhìn liền phát hiện đúng là như vậy, di thể bị cố định trong quan tài, Lạc Thần ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm quan tài, cái gì cũng không phát hiện, cuối cùng nàng dời ánh mắt sang tấm bia đá màu trắng, phía trên tấm bi là một mảng vết tích đỏ nâu, là máu, hình như đã có người nào chạm qua bia đá này.
” Thanh Y, xem chừng chỗ này.” Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y gật đầu, Lạc Thần đi đến bên cạnh mộ bia, tay phải khoát lên đỉnh bia, dùng lực đè xuống.
Dưới lực đạo đáng sợ áp xuống, mộ bia bắt đầu lún xuống.
Rất nhanh, chỉ nghe một âm thành trầm nặng vang lên, thạch quan đột nhiên nghiêng sang một bên, giống như một cái bập bênh, chỗ nghiêng qua lộ ra một thông đạo.
Sư Thanh Y lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bởi vì thạch quan nghiêng sang một bên, những thứ bên trong dĩ nhiên cũng lăn sang một bên, ngọc khí chôn cùng nhất định được đặt ở hai bên nhưng do hiện tại quan tài lệch vị, khiến tất cả ngọc khí dồn sang một bên, bởi vì trọng lực tác dụng, những ngọc khí dễ vỡ dĩ nhiên sẽ nát vụn.
Mà di thể của lão nhân gia kia bị cố định, nên không thể lăn sang bên, mà vẫn nằm tại chỗ, nhưng tư thái vẫn sẽ có chút biến hóa.
Thảo nào lúc trước Sư Thanh Y quan sát cảm thấy nàng có vài phần kỳ quái.
Lạc Thần đi trở lại, đưa tay sờ xuống dưới thân lão nhân, chậm rãi tìm kiếm, sau đó tay phải phát lực, cẩn thận nhổ đinh dài dưới thân lão nhân ra, cuối cùng bế nàng từ trong quan tài ra.
Trong lòng Sư Thanh Y càng thương cảm, chỉ cảm thấy lão nhân này thật sự quá thê lương, đang sống bị người khác đánh gãy chân, sau khi chết còn bị đinh dài cố định, không được chết yên.
Lạc Thần đem di thể lão nhân đặt xuống một chỗ sạch sẽ trên mặt đất, hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể an bày di thể ở chỗ này, mặc kệ ở nơi nào đều tốt hơn so với bị đóng đinh trong quan tài.
Nhóm người hướng di thể lão nhân gia bái lạy, sau đó trở lại bên cạnh thạch quan.
” Ai xuống trước?” Vũ Lâm Hanh nói.
” Ta trước.” Thiên Thiên nói, sau đó nghiêng người đi vào, thắt lưng nàng mềm mại thanh mãnh, giống như rắn bò vào thông đạo.
Vũ Lâm Hanh cùng Phong Sanh theo sau, cuối cùng chỉ còn lại Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người.
Lạc Thần vẫn không nói chuyện, hình như đang đợi những người khác đều rời khỏi, Sư Thanh Y đứng tại chỗ, ánh mắt ôn nhu nhìn Lạc Thần.
Trước đó tình thế cấp bách, nàng thậm chí không có cơ hội nói vài câu cùng Lạc Thần, hiện tại tất cả đều yên ổn, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả.
Trước đó trong thông đạo Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần có chuyện gì đó giấu trong lòng , nhưng Lạc Thần cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nàng rốt cục muốn nói gì?
Đôi môi Lạc Thần khẽ động, Sư Thanh Y từ trong đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn thấy một tia bất đắc dĩ.
” Thanh Y.” Lạc Thần nắm Cự Khuyết trong tay, nắm thật chặt.
” Ân?” Sư Thanh Y cảm thấy khẩn trương trước nay chưa từng có, nàng chỉ có thể miễn cưỡng cười, nhẹ giọng trả lời nàng.
Lạc Thần trầm thấp nói: “Sau khi xuống dưới kia, nếu ngươi nhìn thấy nữ nhân mang mặt nạ quỷ, lập tức bỏ chạy, nghìn vạn lần đừng đến gần nàng. Ta muốn ngươi cách nàng càng xa càng tốt.”
Giọng nói của nàng vĩnh viễn thanh lãnh ôn nhu, làm cho người nghe không cách nào chống cự, mà câu nói cuối cùng kia nếu nói là mệnh lệnh chi bằng nói là cầu xin.