Chương 100: Phân liệt
Sư Thanh Y đối với động tác bất ngờ của nữ nhân kinh hãi đến sắc mặt một lúc xanh một lúc trắng, vô thức dùng sức chà xát ngón tay,
Nàng lớn như vậy vẫn chưa thấy qua ai dám đối với nàng cợt nhã làm càn. Trước đây tiếp xúc qua người nhiều, cũng chỉ có Tiêu Ngôn hành vi phóng đãng một chút, bất quá hắn cũng chỉ là ngoài miệng nói muốn chiếm tiện nghi một chút mà thôi nhưng chưa từng động tay động chân qua.
Rõ ràng đây là thân thể của Thiên Mạch nhưng lại tự xưng “Thiên Thiên”, nữ nhân kia thấy Sư Thanh Y vẻ mặt lạnh nhạt, lại càng cười vui vẻ hơn:” Cố sức chà xát như vậy, ngươi đây là đang ghét bỏ ta sao? Ta lại không bị bệnh, ngươi còn sợ truyền nhiễm sao?”
Sư Thanh Y vốn có chứng ưa sạch nhẹ, hiện nay ngoại trừ người yêu duy nhất, bài xích bất cứ hành động thân mật nào, nên nghe như vậy liền nhíu mày, càng thêm khó chịu.
Lạc Thần đột nhiên tiếp lời: “Ngươi không bị bệnh sao?”
Lời này lạnh như băng, Sư Thanh Y nghe thấy liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phía sau.
Lạc Thần khoanh hai tay, đôi mắt sâu thẳm không có bất kỳ gợn sóng nào, bình thản ung dung ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Sư Thanh Y lại biết nàng đang tức giận.
Thiên Thiên từ trên mặt đất ngồi dậy, chậm rãi mà phủi phủi bụi trên quần áo, nhìn về phía Lạc Thần, biếng nhác nói:” Ngươi đây là đang mắng ta sao?”
Lạc Thần nói: “Không có hứng thú.”
Thiên Thiên: “…..”
Lạc Thần liếc mắt dò xét Thiên Thiên hờ hững nói: “Một thể hai hồn, bệnh cũng không nhẹ.”
Thiên Thiên không chút tức giận mà hỏi lại:” Đây là bệnh sao? Thế nào ngược lại cảm thấy rất tốt.”
Lạc Thần giống như luyến tiếc, chỉ nhìn chằm chằm mà không thèm nhắc lại.
Lộ ra khuôn mặt tê liệt, nói cái gì cũng không đáp lại, thật giống như đánh vào bông vải, khiến Thiên Thiên tự dưng sinh ra cảm giác không thú vị.
Người sáng suốt vừa nhìn tình huống liền biết đây là điển hình của chứng tâm thần phân liệt. Trong một thân thể đồng thời tồn tại hai nhân cách, cũng có thể nhiều hơn, nhũng nhân cách nhau không ngừng kịch liệt tranh đấu giành quyền khống chế thân thể, ngươi tranh ta đoạt, có đôi khi thậm chí so với chém giết đổ máu trong hiện thực còn tàn khốc hơn.
Sư Thanh Y trong lòng cân nhắc một chút, do dự hỏi: “Ngươi cùng Thiên Mạch, rốt cục ai là chủ nhân cách, ai là nhân cách trong?”
Thiên Thiên cười khanh khách:” Chủ nhân cách dĩ nhiên là ta. Nàng bất quá lệ thuộc vào ta mà thôi.”
Bên tai Sư Thanh Y vang lên lời nói trước khi hôn mê của Thiên Mạch “đừng tin”, dừng một chút, hạ giọng nói: “Ngươi nói dối.”
Ánh sáng trong mắt Thiên Thiên lay động, cười khanh khách nhìn về phía Sư Thanh Y: “A Nguyễn, ngươi nói như vậy khiến ta rất thương tâm a.”
Thiên Thiên cùng Thiên Mạch bất đồng, Thiên Mạch nội liễm, cũng không nói nhiều, tâm tình đại thể che dấu dưới mặt nạ, không dễ dàng lộ ra ngoài, còn Thiên Thiên cử chỉ cợt nhã, luôn luôn mỉm cười, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, Sư Thanh Y liền quyết định cùng nàng phân rõ giới hạn, nghiêm túc nói: “Ta không phải A Nguyễn, cũng không nhận ra ngươi, xin không nên tùy tiện đến gần người khác.”
“Chặc chặc.” Thiên Thiên than thở:” Trước đó một đoạn thời gian xác thực là bị nàng chèn ép, không cách nào khống chế thân thể, nhưng thầm trí của ta vẫn rất tỉnh táo, có một số việc biết rất rõ. Lúc đó nữ nhân kia cũng gọi ngươi A Nguyễn, hơn nữa liên tục gọi rất nhiều lần, nhưng ngươi cũng không có phản đối a, thậm chí còn đáp ứng giúp nàng đi tìm lăng huyết. Ngươi rõ ràng chính là phân biệt đối xử, thật khiến người khác khổ sở.”
” Nàng so với ngươi tốt hơn.” Sư Thanh Y thẳng thắn.
Chí ít là người đứng đắn, sẽ không tùy tiện hôn tay người khác.
Thiên Thiên trắng mắt liếc nàng, cười nhạo: “Bất quá chỉ là giả vờ thanh cao, sau đó phát bệnh lại giả đáng thương, gọi vài tiếng “A Nguyễn ta đau quá”, “A Nguyễn ngươi đừng đi”, các ngươi liền tin nàng? Trên đời này người van xin như vậy nhất định là không có tự trọng, vừa nhìn người nọ đầu tiên là không nói đạo lý, về sau lại trái ngược mà nỉ non vài câu “ta đau quá”, “ta rất sợ”, liền đồng tình nàng, những gì nàng nói đều là thật đến không thể thật hơn, mà đến phiên ta nói, ngược lại trở thành kẻ nói dối thuần thục.”
Sư Thanh Y: “….”
Nữ nhân này quả nhiên không phải ngọn đền khô dầu, miệng thật độc.
Thiên Thiên liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: “Ngươi biết vì sao nàng lựa chọn mang mặt nạ không? Bởi vì nàng muốn giả vờ, muốn che lắp, muốn trốn tránh.”
Sau khi dừng lại một lát, nàng khẽ cười nói: “Còn ta, lại không cần.”
Đang lúc nói chuyện, nàng nhấc tay, mặt nạ liền rơi xuống mặt đất.
Tiếng kim loại cương lãnh va chạm vang lên, mặt nạ cứng rắn nằm trên mặt đất, lăng một vòng, sau đó bất động.
Diệp Trăn trông chừng Thạch Lan đang hôn mê ở bên kia, nhìn thấy cảnh này, miệng đột nhiên mở lớn, nửa ngày không khép lại được.
Lạc Thần mắt lạnh mà nhìn, Sư Thanh Y cũng cẩn thận mà xem.
Đường nét rất đặc trưng, chỉ cần liếc mắt nhìn liền không thể quên được.
Diệp mi tinh tế, môi anh đào mỏng, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên sắc u lam, tràn ngập phong tình.
Khuôn mặt này vô cùng tinh xảo, nếu như Thiên Mạch thuộc loại nữ nhân trầm mặc nghiêm nghị, đường nét ngũ quan rõ ràng, cảm giác chính là mỹ lệ nhưng lạnh như băng không thể tiếp cận. Thế nhưng hiện tại là Thiên Thiên đang nắm giữ thân thể, khóe mắt khẽ cong, sóng mắt lưu chuyển, khóe môi khẽ nhếch, cư nhiên lộ ra mười phần xinh đẹp phong tình, một cái nhíu mày, một tia cười đều toát lên sự quyến rũ mị hoặc.
Cho nên nói, bề ngoài bất quá chỉ là một túi da.
Chỉ có nhân tâm thao túng nó mới có thể khiến nó lộ ra khí chất khác biệt.
” Ngay cả khuôn mặt cũng che giấu, không dám để cho người khác nhìn thấy, ngươi còn hy vọng nội tâm nàng có bao nhiêu chân thật?” Thiên Thiên thoải mái nói.
Vừa vặn lúc này, hai con rắn nhỏ từ trong tay áo bò ra, vốn dĩ chúng nó nghe lời Thiên Mạch, hiện tại cư nhiên cũng ra ngoài hùa theo Thiên Thiên, Thiên Thiên nhìn Kim mềm nhẹ cười, ngón tay đùa giỡn cái lưỡi của nó.
Nàng một bên đùa, một bên cười nói: “Tiện nhân chính là thích giả vờ. Kim, ngươi nói đúng không?”
Rắn là súc sinh, làm thế nào hiểu được, nhưng lại vui vẻ liếm ngón tay nàng.
Sư Thanh Y nhìn một người một rắn, nhìn thật lâu, đột nhiên mặt không chút thay đổi đứng lên, nói với Lạc Thần:” Chúng ta đi thôi.”
Lạc Thần gật đầu, ra hiệu cho Diệp Trăn mang Thạch Lan theo, Thạch Lan hôn mê bất tỉnh, Diệp Trăn không thể làm gì khác hơn là cõng nàng.
Thiên Thiên cũng đứng lên, nhìn bóng lưng của Sư Thanh Y nói: “A Nguyễn, ngươi vẫn không tin ta sao?”
Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại nói:” Hai người các ngươi, ta lựa chọn ai cũng không tin.”
Mặc kệ ai là chủ nhân cách, ai là trong nhân cách, ai cũng không tin.
Bất quá cũng chỉ là người vừa quen biết không lâu, cũng không nắm rõ mục đích, dĩ nhiên không cần phải tin tưởng. Tuy rằng nữ nhân một thể hai hồn này trên nhiều phương diện đều có liên quan đến quỷ lâu cùng những những bí mật rắc rối phức tạp trước đây nhưng nếu đối phương đã muốn che dấu không nói, dĩ nhiên không cần phải trong tình huống nguy cấp này lãng phí thời gian.
Vốn là vì thương hại dáng vẻ phát bệnh thống khổ nên muốn giúp đỡ đi tìm lăng huyết, thật không ngờ nhân cách vừa thay ra lại rất vui vẻ khỏe mạnh nên cũng không cần quan tâm đến nữa.
Đối với bệnh nhân tâm thần phân liệt có các nhân cách tranh đâu với nhau, nàng từ chỗ Chúc Cẩm Vân cũng biết được một ít.
Chúc Cẩm Vân từng nói qua, khi hai nhân cách dùng chung một cơ thể, bất kể là chủ hay thứ thì suy cho cùng vẫn đều là chủ nhân của cơ thể. Loại đấu tranh này người ngoài căn bản không có quyền nhúng tay vào, chỉ cần xen vào giúp đỡ bất kỳ một nhân cách nào áp chế nhân cách khác cũng là một hình thức mưu sát vô nhân đạo, cho nên nếu như gặp phải loại bệnh nhân hiếm thấy này Chúc Cẩm Vân sẽ không tiếp nhận trị liệu.
Đi vài bước, Lạc Thần đột nhiên bất động thanh sắc mà kéo tay của Sư Thanh Y, ở trên ngón tay trái của nàng chà xát vài cái.
Nhẹ nhàng ôn nhu, tinh tế chuẩn mực mà chà xát, muốn đem vết tích của người khác lưu lại xóa đi, nhưng vẻ mặt vẫn là nhạt nhẽo vạn năm bất biến.
Một giây đó, Sư Thanh Y bị nàng xoa tay, trong lòng thật cảm thấy rất buồn cười.
Thiên Thiên nhìn nhóm người Sư Thanh Y đi xa, ánh đèn khuất sau những pho tượng đá, tựa như mộng cảnh chập chờn.
Nàng đứng yên tại chỗ thật lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Chờ lúc ánh sáng gần như biến thành một điểm nhỏ, nàng mới bước nhanh theo sau.
Trên đường Sư Thanh Y vừa đi vừa tìm kiếm, cuối cùng lần lượt tìm được Phong Sanh cùng Tô Diệc đang rơi vào ảo giác, còn có Trần Húc Đông.
Ba người cũng giống như trong dự liệu, tuy rằng phân tán đến những vị trí khác nhau nhưng có cùng một tình trạng đều là mi tâm nhíu chặt, cả người run rẩy. Tô Diệc và Phong Sanh không nói mê nên không thể nào suy đoán được thứ làm bọn họ sợ hãi, nhưng Trần Húc Đông lại không ngừng lặp lại những câu tương tự như “ta không muốn chết, ta muốn hòa cùng Duệ tử sống thật tốt”, rõ ràng hắn đã bị cổ trùng ký sinh dằn vặt đến tinh thần ngày càng sa sút.
Chẳng qua là thế nào cũng tìm không được Vũ Lâm Hanh.
Nơi này tuy lớn nhưng Sư Thanh Y cho rằng dựa theo sự thay đổi phương vị của các pho tượng thì có thể tìm được, nhưng lại không tìm được vết tích gì, Nguyệt Đồng cũng không thấy bóng dáng.
Trước mắt đã là cầu thang, nếu đi tiếp chính là tầng năm.
Phong Sanh nhìn thấy Sư Thanh Y soi đèn pin đến chỗ cầu thang, vẻ mặt không khỏi lo lắng nói:”Nhất định còn bỏ sót chỗ nào đó, chúng ta tìm lại một lần nữa đi. Sư tiểu thư, ta nhớ chúng ta còn một chỗ chưa tìm, là ngay góc nhỏ ở phía bắc.”
Nơi đó là chỗ Âm Ca đang trốn, Sư Thanh Y thở dài lắc đầu: “Trước đó ta chính là từ chỗ đó đi ra, không có.”
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, trầm tư suy nghĩ, nói:”Mặc dù đang ở trong ảo cảnh nhưng người cũng sẽ vì nguyên nhân nào đó mà di chuyển, tương tự như mộng du, có thể Lâm Hanh đã lên tầng trên. Tình hình tầng năm chúng ta không thể nào nắm chắc, nếu nàng thật sự đã lên đó sợ rằng không ổn.”
Lúc này Thạch Lan đã hồi phục ý thức, có thể tự mình đi lại, Sư Thanh Y để Diệp Trăn thả nàng xuống, lạnh lùng thấp giọng căn dặn: “Ngươi tốt nhất không nên giở trò. Bọn ta có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi, bất quá hiện tại không phải lúc, đợi khi tìm được Vũ Lâm Hanh rồi sẽ nói.”
Thạch Lan cắn môi.
Trầm mặc vài giây, Thạch Lan lúng túng hỏi: “Các ngươi……có thấy một thiếu nữ mặc giá y hay không?”
Vẻ mặt nàng rất khẩn trương, những ngụy trang trước đây tựa hồ đều dỡ xuống, thoạt nhìn vô cùng lo lắng.
Sư Thanh Y nâng mắt nhìn nàng :”Ngươi nói muội muội của ngươi sao?”
Ánh mắt Thạch Lan sáng lên, vội vã nói:”Đúng vậy, đúng vậy, nàng hiện tại ở nơi nào? Trước đó ta rõ ràng đã nhìn thấy nàng ở tầng bốn, kết quả nàng vẫn nhất định cùng ta chơi trốn tìm, cố ý trốn đi, ta căn bản không tìm được nàng.”
Sư Thanh Y không nói lời nào.
Thạch Lan hạ thấp tư thái nói:” Sư tiểu thư, xin ngươi, ta xin ngươi nói cho ta biết. Nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được muội muội, ta sẽ đem toàn bộ những chuyện ta biết nói với ngươi, một chữ cũng không bỏ sót, nếu như ta có nửa câu nói dối hãy để thiên thần lôi đánh chết ta.”
Người Miêu tin tưởng thần linh, không dễ dàng hướng thần linh thề thốt, lần này Thạch Lan thật sự rất chân thành.
Sư Thanh Y nhìn nàng một cái, gọi Tô Diệc đến ghé vào lỗ tai hắn căn dặn vài câu, Tô Diệc gật đầu, sau đó cùng Diệp Trăn cầm đèn pin đi ra ngoài.
Thạch Lan không biết Sư Thanh Y muốn làm gì, còn muốn nói tiếp nhưng Sư Thanh Y đột nhiên nâng tay cắt ngang nàng, ra hiệu đừng lên tiếng.
Trên lầu hình như có âm thanh chi chi truyện tới, nghe có chút giống như khỉ trong vườn bách thú đang kêu.
Bầu không khí lập tức đọng lại.
Âm thanh chi chi này phát ra trong chốc lát lại đứt đoạn, khiến người nghe khó chịu như lỗ tai bị châm một cây kim.
Lạc Thần mang theo đèn mỏ đi trước lên cầu thang, bước chân nhẹ đến không có tiếng động, ánh sáng của đèn mỏ khiến chiếc bóng cao gầy của nàng khẽ lay động đỗ dài trên bậc thang trùng điệp.
Đi một lúc, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên một bậc thang trước mặt.
Trên đó có một vật ngân quang lóng lánh, Lạc Thần cúi người nhặt lên.
Một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ, thuộc về Vũ Lâm Hanh, rõ ràng là bị ngoại lực rất lớn kéo xuống.
Lạc Thần đem đồng hồ cất vào, đứng trên cầu thang lạnh nhạt nói:” Tất cả lên lầu.”