Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 52

Chương 57 : Bày tỏ

Đôi mắt Lạc Thần đen kịt, lẳng lặng chăm chú nhìn Sư Thanh Y, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt thắt lưng nàng, ôm nàng vào lòng.

Khoảng cách gần kề, dán chặt vào nhau vô cùng mờ ám, khiến bất cứ người nào cũng phải mặt đỏ tim run, vậy mà sắc mặt Lạc Thần vẫn nhạt nhẽo như nước. Nếu không nhờ ánh đèn trong phòng khách phản chiếu chút ôn nhu trong đôi mắt nàng, Sư Thanh Y thực sự nghĩ rằng nữ nhân này chính là một khối băng điêu khắc.

Phòng khách im lặng như tờ.

Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế ôm lấy cổ Lạc Thần. Bầu không khí yên ắng thực sự dày vò người khác đến phát điên, càng lúc càng khó chịu. Nàng trông thấy nét mặt Lạc Thần trước sau không đổi, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, hơi men dần dần tan đi.

Chóp mũi Lạc Thần suýt soát chạm vào khuôn mặt của Sư Thanh Y, một hồi lâu mới cất giọng nói khẽ: “Thanh Y, ngươi say rồi”.

Hơi thở của Lạc Thần, giọng điệu nhẹ tựa lông hồng lọt vào tai Sư Thanh Y, đôi tay nàng cuối cùng mất đi chút sức lực cuối cùng, không ôm nổi nữ nhân trước mắt nữa.

“Có biết bản thân đang nói gì không?”, Lạc Thần tiếp tục truy vấn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y mấp máy môi đầy khó khăn, muốn đáp nhưng không sao nói nên lời.

Nàng đang nói gì sao?

Đang làm gì sao?

Ban nãy nàng thực sự say, nhưng lúc này đã chầm chậm tỉnh táo trở lại, tỉnh táo đến mức không thể nào tỉnh táo hơn.

Ban nãy nhờ rượu mới lớn mật thổ lộ, không chút giấu diếm tình cảm tận sâu trong lòng, thực ra đây cũng là ván cược lớn nhất trong cuộc đời Sư Thanh Y. Sau khi hỏi vấn đề ấy, nội tâm nửa tỉnh nửa say của nàng thấp thỏm, khát vọng chờ đợi Lạc Thần có thể cho nàng một đáp án.

Hiện tại, Lạc Thần quả thực đã cho nàng một đáp án.

Nhưng thật đáng cười, nữ nhân này không đáp ứng nàng, cũng không cự tuyệt nàng, thậm chí không có chút biểu cảm đặc biệt nào, chỉ xem lời nói của nàng như ma men, không thể coi là thật.

Sư Thanh Y cảm thấy đầu mình đau nhói như sắp nứt ra. Nàng buông thỏng tay, thoát khỏi lồng ngực của Lạc Thần, cuộn tròn một góc trên sô pha, không nói lời nòi, lẳng lặng xoa xoa mi tâm.

Nàng lui người tránh xa Lạc Thần thêm chút nữa, một chữ cũng không thốt ra, thân ảnh đơn bạc, hiu quạnh, trên khuôn mặt vẫn còn sót lại một phiến đỏ ửng khiến người khác nhìn yêu thích, nhưng không còn vì tác dụng của cồn, mà do sâu trong lòng nàng cảm thấy thật xấu hổ, quẫn bách.

Cũng may, xem như rượu giúp nàng che giấu. Dù sao dáng vẻ của nàng lúc này chính là một con ma men say bí tỉ, bình đã vỡ thôi thì dứt khoát đập nát*, cùng lắm cũng chỉ cho rằng nàng uống say nên khó chịu mà thôi.

*bình đã vỡ thôi thì dứt khoát đập nát: ý nghĩa của câu này đại khái là những sự việc tồi tệ đã xảy ra, cứ mặc kệ nó tiếp tục phát sinh, dù có tiến triển theo hướng xấu hơn cũng không quan tâm.

Ai sẽ trách cứ lời nói, việc làm của một kẻ say chứ?

Hành vi, ngôn ngữ chịu tác động của cồn trở nên khoa trương, điên cuồng, không thể so đo được.

Tương tự như thế, ai sẽ quan tâm lời bày tỏ của một con ma men? Lời bộc bạch yếu ớt, mong manh, chẳng qua cồn ngấm vào nhiều quá, đầu óc nóng bừng mới vô thức thốt ra, bị người khác cho rằng nói năng hồ đồ, không có thành ý. Khó trách Lạc Thần không có phản ứng.

“Ngươi uống chút nước đã, ta vào bếp nấu trà giải rượu cho ngươi, nếu không sáng mai thức dậy sẽ rất nhức đầu”, Lạc Thần cầm một ly nước đưa cho Sư Thanh Y, nhưng nàng vẫn cúi thấp đầu, không nhận lấy. Lạc Thần thấy nàng không động đậy, đành đỡ cầm của nàng, cẩn thận đút cho nàng từng ngụm từng ngụm.

Ngay cả nước khi vào miệng cũng đắng chát, có thể so với nước mắt rồi.

Lạc Thần giúp Sư Thanh Y uống nước xong, liền tiến vào phòng bếp, bỏ dấm và đường vào nồi nấu lên, thoáng cái đã có một chén dấm đường, sau đó mang đến phòng khách, chờ độ ấm vừa phải lại đút cho Sư Thanh Y uống từng chút một.

Nước dấm đường là phương thức cổ truyền dùng để giải rượu rất hiệu quả. Sư Thanh Y uống xong, cảm thấy tay chân dễ chịu hơn nhiều, cảm giác khó chịu do hơi cồn cùng dần dần giảm bớt.

Đầu óc của nàng tuy đã tỉnh tảo trở lại, thân thể cũng thoải mái hơn, nhưng vẫn không dám đối mặt với Lạc Thần. Nàng cứ cuộn tròn như ốc sên trốn trong vỏ, một hồi lâu cũng không thốt ra lời nào, Lạc Thần cũng im lặng, ngồi cạnh nàng trên ghế sô pha.

Một lúc sau, Sư Thanh Ý len lén giương mắt lên, khẽ liếc nhìn Lạc Thần đang ngồi bên cạnh, trông thấy dáng vẻ nàng gầy yếu, bỗng thấy thương nàng vô cùng, rốt cuộc gom hết can đảm, lên tiếng: “Lạc Thần, đã khuya rồi, về phòng ngủ đi”.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”, Lạc Thần nhìn nàng hỏi.

“… Khá hơn nhiều rồi”, Sư Thanh Y cất giọng lí nhí, mềm nhũn: “Ban nãy ta uống say”.

Lạc Thần bình thản gật đầu: “Um”.

“Tửu lượng của ta không cao, lúc uống say thường hay hồ ngôn loạn ngữ, ngươi đừng để ý, đừng… đừng để trong lòng”, Sư Thanh Ý cất lời, đáy lòng như thể bị đao nhọn lăng trì.

Những lời nói ấy thực sự không phải thốt ra lung tung, tất cả đều là tình cảm chân thật trong lòng nàng, nhưng rơi vào hoàn cảnh lúc này chỉ có thể nói dối lấp liếm.

Nàng thực sự hi vọng nữ nhân này sẽ để những lời nói của nàng trong lòng, rồi lại sợ nữ nhân này vì những lời nói ấy mà chán ghét nàng, vì thế trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, hi vọng Lạc Thần không để ý đến nữa.

“Nào…”, Lạc Thần xem như không nghe thấy, tránh né câu nói của Sư Thanh Y, đứng lên đưa tay cho nàng, nói: “Về phòng”.

Sư Thanh Y nương theo động tác của Lạc Thần, để nàng dìu vào phòng ngủ. Nguyệt Đồng đang nép vào góc sàn gần sân thượng lim dim thiếp đi. Sư Thanh Y khoác áo tắm ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Lạc Thần mở điều hòa, nhìn Lạc Thần lấy một chiếc áo ngủ từ trong tủ ra đặt lên tay nàng, nhìn Lạc Thần giúp nàng làm tất cả mọi chuyện.

Mỗi một việc nhỏ nhất nữ nhân này làm đều cẩn thận, tỉ mỉ như thế, chăm chóc nàng đến độ khiến nàng cảm giác như uống phải một chén độc dược.

Chén độc dược này trộn lẫn mật ngọt, đã thấm sâu vào lục phũ ngũ tạng của Sư Thanh Y, nàng không thể trốn chạy, cũng không muốn trốn chạy, cho dù là độc chết người thì sao, cũng rất ngọt ngào.

“Ta đã giúp ngươi tắt chuông báo thức. Ngươi uống rượu, ngày mai nên ngủ thẳng một giấc, như vậy sẽ thoải mái hơn”, Lạc Thần dặn dò xong, cúi đầu, mỉm cười với Sư Thanh Y, nói khẽ: “Ngủ ngon”.

 Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Sư Thanh Y bàng hoàng nhìn bóng lưng của nàng dần khuất xa, bên tai bỗng vang lên giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu của một nữ nhân.

Thanh Y, ta vĩnh viễn cũng không rời xa ngươi.

Sư Thanh Y vẫn ngồi ngây ngốc, Lạc Thần đã bước đến cạnh cửa, giơ tay tắt đèn. Phòng ngủ trở nên tối mịt, chỉ có chút ánh sáng heo hắt từ đèn hành lang mờ nhạt chiếu vào.

Ánh sáng kia rơi xuống vai Lạc Thần, mái tóc của nàng được phủ lên tầng sáng vàng nhu hòa.

Bóng lưng nàng phiêu hốt như mộng, có lẽ thực sự sẽ rời đi.

Lạc Thần, đừng đi!”, Sư Thanh Y đứng bật dậy từ cơn mê muội, chạy đến bên cạnh Lạc Thần, ôm lấy tấm lưng của nàng từ phía sau.

Nàng ôm rất chặt, gương mặt mơ hồ dính sát vào lưng Lạc Thần, hận không thể khảm chính mình vào thân thể nữ nhân này.

Thân thể Lạc Thần dường như cừng đờ, để mặc Sư Thanh Y phía sau ôm nàng, không nhúc nhích.

“Ta thích ngươi”, hai tay của Thanh Y thắt chặt trước bụng Lạc Thần, giọng nói nỉ non có phần nghẹn ngào: “Bây giờ không phải ta say xỉn nói lung tung, ta rất tỉnh táo, không thể nào tỉnh hơn”.

Lạc Thần cúi gầm đầu, đưa lưng về phía Sư Thanh Y, mái tóc dài che đi hơn nửa dung mạo, ánh sáng mờ nhạt ngoài hành lang khắc họa rõ đường nét trên khuôn mặt nàng.

Cuối cùng, nàng dường như cũng tìm lại được món bảo vật mà bản thân ngày đêm nhung nhớ, khẽ mỉm cười như trút đi được gánh nặng.

“Ta biết ngươi cho rằng ta say nói nhăng nói cuội, cho rằng ta đang đùa giỡn nên mới không so đo với ta. Có lẽ… có lẽ ngươi cảm thấy, ta say rồi mới dám nói những lời này với ngươi, không tôn trọng cảm giác của ngươi, chuyện này… những chuyện này đều không quan trọng, đã không còn quan trọng nữa. Lúc này, ta rất tỉnh táo, ta biết rõ bản thân mình đang nói gì, đang làm gì”.

Sư Thanh Y ôm chặt thắt lưng Lạc Thần, trong lòng như vụn vỡ, đau nhói, nói: “Ta biết trước đây ngươi từng gả cho người khác, nếu ngươi không thể chấp nhận một nữ nhân cũng không sao cả. Ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi không cần phải đáp lại gì cả. Ta chỉ cầu xin ngươi, đừng ghét bỏ ta, đừng vì chuyện này mà lựa chọn rời đi, trốn tránh ta… Qua đêm nay, mọi chuyện vẫn như trước, không có gì thay đổi. Ta chỉ  muốn nói cho ngươi biết, ta thực sự thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi…”

Nàng lặp lại mấy lần liên tục, ngón tay nắm chặt áo ngủ của Lạc Thần, nắm thật chặt, như thể đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng tối hôm nay.

Lạc Thần vẫn trầm mặc, không có bất kì động tác nào.

Sư Thanh Y ôm lấy nàng, cái ôm này là điều cuối cùng điên cuồng nhất nàng sẽ làm, khẽ thút thít: “Ngươi để ta ôm một lát, một lát thôi, nhanh thôi… sẽ qua nhanh thôi”.

Thân thể Lạc Thần khẽ cử động, cuối cùng chậm rãi xoay người lại. Nàng thoáng cúi đầu, ánh mắt đen kịt, sâu thăm thẳm hơn cả màn đêm, nói: “Còn nhớ món quà ngươi tặng ta không? Cự Khuyết”.

Trên lông mi Sư Thanh Y lấp lành vài giọt nước, thoáng ngây người nhìn nàng.

“Ngươi đã tặng quà cho ta, ta cũng phải có qua có lại”, Lạc Thần một tay đặt sau gáy của Sư Thanh Y, một tay áp lấy má của nàng, thì thầm: “Ta muốn tặng ngươi một món quà”.

Đầu ngón tay Lạc Thần nóng bỏng, chậm rãi trượt xuống môi Sư Thanh Y vuốt nhẹ, nóng đến độ muốn thiêu đốt đôi môi kia.

Môi Sư Thanh Y khẽ mấp máy, dưới sự vuốt ve của đầu ngón tay Lạc Thần, ý thức nàng bắt đầu sụp đổ.

“Mở miệng”, đáy mắt Lạc Thân ẩn ướt ý cười, ôn nhu ra lệnh cho nàng.

Sư Thanh Y lờ mờ đoán được đây là chuyện gì, hai tay gắt gao ôm chặt lưng Lạc Thần, hé hờ môi.

Khuôn mặt của Lạc Thần dán sát lại gần, một tay nâng cầm của Sư Thanh Y, hơi thở của nàng thơm ngào ngạt, mềm mại lại có chút nóng ấm. Khi nàng ngậm lấy cánh môi mình, Sư Thanh Y run rẩy đến mức tan chảy. Đôi môi nóng rực, ướt át của hai người quấn vào nhau, không một khe hỡ. Vì Sư Thanh Y hé môi nên đầu lưỡi Lạc Thần dễ dàng thâm nhập vào, triền miên dây dưa với Sư Thanh Y.

Với Sư Thanh Y, nụ hôn này quả thực có nghìn vạn kinh hỉ*, nàng ngẩn ngơ ngỡ rằng bản thân đang nằm mộng. Nhưng cảm giác môi kề môi, ướt át, chìm sâu này lại rất chân thực. Nàng dẹp bỏ tất cả suy nghĩ, để mặc nụ hôn này dẫn dắt nàng lên mây.

*kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng

Tay của Lạc Thần dường như còn muốn thăm dò thân thể của Sư Thanh Y, lòng bàn tay dán chặt lên đường cong của nàng, mỗi một lần vuốt ve, chẳng hề do dự, dứt khoát vô cùng.

Bàn tay Lạc Thần càn rỡ sờ mó, giống hệt cá gặp nước, thâm nhập vào vạt áo của Sư Thanh Y dò xét, bơi lội tung tăng quanh vòng eo trần trụi của Sư Thanh Y.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!