“Thất phu nhân, ta nghĩ đến còn có việc chưa làm xong, xin cáo lui trước.” Lục Sa đỏ mặt chuẩn bị chạy trốn, tâm vốn yên tĩnh bất loạn nhưng lần này lại rối loạn.
Nếu như để Lục Sa rời đi như vậy, lần sau gặp mặt lại không biết đến năm nào tháng nào nàng dĩ nhiên không thể để Lục Sa cứ như vậy mà chạy thoát, đặc biệt là lúc nàng cảm giác được Lục Sa đối với nàng cũng không phải hoàn toàn là bất vi sở động, nàng càng không thể để Lục Sa chạy thoát.
Thôi Loan Thúy kéo cổ tay Lục Sa, cũng không để nàng rời khỏi đều là nữ tử Thôi Loan Thúy tuy rằng thoạt nhìn văn tú nhu nhược nhưng sức lực cũng không nhỏ hơn Lục Sa.
” Đừng đi.” Giọng nói của Thôi Loan Thúy mang theo khẩn cầu, nàng chưa bao giờ nghĩ đến thì ra bản thân có thể nói với người khác như vậy.
Cũng có thể là Lục Sa cũng không phải chân chính muốn trốn tránh, tượng trưng mà giãy dụa một chút, không đành lòng, một nữ tử tâm cao khí ngạo năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, nếu nói không động tâm thì ngay cả bản thân nàng cũng không tin, nhưng nàng sợ, một lần bị tình cảm tổn thương trái tim vỗn dĩ không hề sợ hãi tình ái cũng trở nên khiếp đảm.
” Thất phu nhân…..” Lục Sa không tự giác gọi một tiếng.
” Thanh Loan, ta vốn tên là Thanh Loan, ngươi có thể gọi ta như vậy.” Dòng dõi thư hương có gia phong nghiêm cẩn, hậu thế cẩu thả làm sao dám dùng cái tên vốn có bôi nhọ gia môn cho nên sau khi bị bắt làm ca kỹ liền đổi tên, không muốn thế nhân biết đến.
Thanh Loan. Tương truyền Phượng Hoàng chia năm loại, Phượng Hoàng thanh sắc là thần điểu, xích sắc phần lớn là nhân phượng, thanh sắc thì phần lớn là loan, nên còn gọi là thương loan. Thuật lại Thanh Loan là một trong năm loại Phượng Hoàng, đôi cánh xanh như bầu trời, dưới ánh mặt trời phiếm ra quang mang nhu hòa, không cách nào niết bàn, thích ăn hỏa diễm.
Loan Thúy, Thúy Loan, Thanh Loan, thì ra là thế, trong lòng Lục Sa âm thầm suy nghĩ một lần lại cả kinh, tên này nhất định là kiêng kỵ của thất phu nhân, là người thân thiết mới có thể biết, vừa nghĩ đến thất phu nhân đã xem nàng như người thân, trong lòng liền phát nhiệt.
” Thất phu nhân…..” Thanh Loan, tên thân mật như vậy nàng gọi không được, nàng vốn định mở miệng cự tuyệt nhưng nói đến bên mép dĩ nhiên lại nói không ra bất cứ lời tuyệt tình nào.
” Thanh Loan.” Thôi Loan Thúy ngữ khí kiên định lần thứ hai sửa đúng.
Lục Sa vẫn gọi không ra miệng, chỉ là trong lòng có vô số gợn sóng lưu động, không dám quá mức hoảng loạn. Thứ được đặt ở nơi hắc ám không thể gặp ánh sáng thì ra chỉ là gợn sóng thong thả lưu động, đã có một chút áp chế không được nữa rồi, muốn tìm nơi phát tiết. Tình của nàng, vốn dĩ chính là nồng đậm lại nồng nhiệt, sau khi thu lại từ trên người Liễu Phi Nhân liền không chỗ gửi gấp nữa, nàng không muốn tùy ý đặt lên trên người một người khác.
Nhưng Thôi Loan Thúy muốn chính là nồng nhiệt của nàng, giống như hỏa diễm, nàng cần một tình cảm mãnh liệt như vậy, khiến trái tim băng lãnh của nàng nóng lên.
” Ta không ép ngươi, ta biết ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhớ kỹ đem ta đặt ở trong lòng ngươi, ngày nào đó có dũng khí rồi thì đến tìm ta, ta sẽ đi theo ngươi, chuyện khác ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp.” Thôi Loan Thúy nói xong, nhét thứ gì đó vào trong tay Lục Sa.
Lục Sa vừa nhìn, là một khối ngọc xanh biếc, vừa nhìn đã biết đó là thuý ngọc giá trị xa xỉ, Lục Sa khước từ không dám nhận vật trân quý như vậy.
” Khối ngọc này là thứ duy nhất mang theo từ Thôi gia, từ nhỏ ta đã đeo trên người, ta cực kỳ trân ái, ngươi thay ta cất giữ trước, không phải tặng ngươi, chỉ là cho ngươi thay ta tạm thời bảo quản, được không? Ta không muốn ngày nào đó lúc Hầu gia lại đánh ta, tổn hại khối ngọc này.” Thôi Loan Thúy cũng biết Lục Sa tất nhiên sẽ không nhận, chỉ đành tìm một lý do khiến Lục Sa nhận lấy ngọc này.
” Ta chỉ là tạm thời bảo quản, ngày khác sẽ trả lại.” Lục Sa chần chờ chốc lát, cuối cùng nhận lấy khối ngọc.
” Ngọc cần người dưỡng, nhớ kỹ theo đeo nó bên người.” Thôi Loan Thúy căn dặn, đây xem như vật đính ước nàng tặng Lục Sa, dĩ nhiên muốn Lục Sa đeo bên người, giống như nàng thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng ấy.
Lục Sa đỏ mặt, đây vốn là vật thất phu nhân mang trên người, rồi lại bảo nàng đeo, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thân mật, tóm lại dường như nàng nhận lấy là không quá thỏa đáng, giống như tín vật vậy, vừa nghĩ như vậy cả người cũng không tự tại nhưng hết lần này tới lần khác đã đáp ứng rồi, hiện tại đổi ý cũng không còn kịp, chỉ có thể kiên trì gật đầu.
” Mặc dù ta không thích ngươi mặc nam trang nhưng tóm lại đi lại bên ngoài mặc nam trang thuận tiện hơn một chút, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra người là thân nữ tử, ngực vẫn là không buộc thì tốt hơn, bản thân cũng tự tại một chút.” Tay Thôi Loan Thúy xoa ngực Lục Sa, trịnh trọng nói, hoàn toàn không quan tâm khuôn mặt sắp bốc cháy của Lục Sa, chỉ cảm thấy xúc cảm không tốt. Dĩ nhiên Thôi Loan Thúy đã hoàn toàn quên lúc nàng cùng Liễu Phi Nhân an ủi lẫn nhau, nàng còn lười chạm vào thân thể Liễu Phi Nhân, nhưng đối với Lục Sa Thôi Loan Thúy cảm thấy tâm tư của nàng dường như giống với nam tử, dĩ nhiên muốn đụng chạm thân thể, càng muốn thay nàng đem băng ngực khó chịu kia cởi ra.
Lục Sa thật muốn đem tay và cả người thất phu nhân cùng nhau đẩy ra nhưng nàng chung quy không cách nào thô lỗ đối với thất phu nhân, chỉ là nắm lấy bàn tay thất phu nhân đang đặt trước ngực mình, sau đó lại buông ra. Nàng dĩ nhiên cũng không muốn băng ngực, ngực nàng vốn dĩ không nhỏ, khi bó buộc lại dĩ nhiên khó chịu nhưng nàng nghĩ nếu bản thân đã vận nam trang thì nên làm cho đến cùng, để người khác không nhận ra thân phận, hành sự sẽ thuận tiện hơn, làm sao dự đoán được hôm nay sẽ bị thất phu nhân không chút khách khí mà nói ra như vậy. Nàng cảm thấy thất phu nhân vẫn luôn có thể khiến nàng thất thố, khiến nàng vẫn giống như nha hoàn trong thâm trạch trước đây, nhăn nhó không ngớt, nói mấy câu là có thể đánh nàng trở lại nguyên hình, điều này khiến nàng lần nữa muốn trốn chạy.
” Thất phu nhân, nếu Hầu gia có yêu cầu, đừng cự tuyệt hắn, ta không muốn ngươi bị hắn khó xử.” Lục Sa cuối cùng lo lắng nói, nàng không muốn thất phu nhân lại bị Hầu gia đánh. Nàng ấy vốn là thiếp thất của Hầu gia, dù sao Hầu gia cơ thiếp đông đảo cũng sẽ không thường xuyên chiêu thất phu nhân thị tẩm, cùng Hầu gia cứng đối cứng đối với thất phu nhân mà nói tuyệt đối là không có lợi.
” Yên tâm, ta có chừng mực.” Thôi Loan Thúy tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt, biết bản thân đang làm gì, hơn nữa biết bản thân muốn cái gì.
” Thất phu nhân…..” Lục Sa nhìn thấy Thôi Loan Thúy dáng vẻ không cho là đúng, thì càng thêm lo lắng.
” Ngươi đây là quan tâm ta sao?” Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa vẻ mặt sầu lo, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, tay nàng lại lần nữa đặt trước ngực Lục Sa, đem thân thể dường như không có xương cốt tựa vào người Lục Sa, ngữ khí câu hồn thái độ rất tốt, hỏi. Sau khi lưu lạc phong trần kỹ xảo câu nhân nào mà nàng không biết đây, chỉ là nàng không muốn dùng với người khác mà thôi, chỉ làm một bông hoa thanh cao, không lấy lòng người khác mà chỉ để cho người khác đến lấy lòng nàng.
Lục Sa mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy thất phu nhân lúc này so với ngũ phu nhân còn biết câu người hơn, vốn tưởng rằng thất phu nhân lãnh đạm, thật ra lại không phải, trong lòng thất phu nhân sợ là còn nóng hơn cả ngũ phu nhân, sợ là trong lòng ngũ phu nhân mới thực sự là lạnh, mới có thể đối với ai cũng gặp dịp thì chơi. Nghĩ đến Liễu Phi Nhân, trái tim đang xao động không ngớt của Lục Sa mới lạnh đi, thu hồi lý trí.
” Thất phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, ta nên xuất phủ rồi.” Lục Sa không được tự nhiên đẩy Thôi Loan Thúy ra, chỉ cảm thấy thất phu nhân không nên như vậy, lần thứ hai cáo từ, tuy rằng Hầu phủ này hơn phân nửa đều biết thân phận của nàng nhưng chung quy là cải nam trang, ở lâu trong nội viện của nữ tử thì không tốt.
” Ân.” Dù sao thì quan hệ của phu nhân cùng Mị phu nhân ở Hầu phủ cũng không phải bí mật gì nữa, việc nữ nữ, hôm nay Hạng Huy tuyệt đối không muốn thấy phát sinh trên người nàng, Lục Sa ở lâu quả thật không tốt, để tránh liên lụy Lục Sa Thôi Loan Thúy liền để Lục Sa rời khỏi.