Bởi vì Vân Phù Môn quấy rầy, Vân Ca tạm thời đem những thứ lấy từ từ Quy Nhất Tông buông xuống.
Nhưng rất nhanh đã nghĩ đến, nguyên nhân rất đơn giản.
Buổi tối đến, Vân Ca, Huyễn Mạt còn có Lâm Duyên vẫn ngủ trong rừng, đối với tu sĩ mà nói, buổi tối rừng rậm nguy hiểm luỹ thừa cơ hồ là mãn cấp, nhưng đối với nhóm người mang theo một con cửu cấp Băng Thú như Vân Ca, Huyễn Mạt mà nói, linh thú nguy hiểm nhất đã ở bên cạnh các nàng rồi, như vậy những thứ khác lại có cái gì đáng sợ, ngược lại là những linh thú khác sợ tiếp cận các nàng!
Vân Ca ngủ ở một chỗ cách Huyễn Mạt không xa, lúc một thân thể ấm áp dán đến, Vân Ca bấm mạnh vào lòng bàn tay, khiến cảm giác buồn ngủ nặng nề rút đi.
Trong lòng Vân Ca có một loại tâm tình phức tạp không biết nên nói như thế nào, nhưng nhiều năm kinh nghiệm khiến Vân Ca không có bất kỳ động tác nào, thân thể giống như đã lâm vào ngủ say.
Huyễn Mạt ôm chặt lấy Vân Ca, chỉ cần người này ở bên cạnh nàng, trong mắt còn có thể thấy nàng, như vậy nàng liền có thể khống chế ác ma trong lòng mình, không phải sao?
Vươn tay đem người ôm vào trong lòng, Huyễn Mạt đột nhiên có loại xung động muốn khóc, Huyễn Mạt nghĩ, có phải nàng không nên gặp phải Vân Ca hay không, tiếp tục sống trong bóng tối, nếu là như vậy, Vân Ca vẫn còn đang sống dưới ánh mặt trời, sống trong sự truy phủng của mọi người, mà không phải tình cảnh như hiện tại, cũng không thể bị người đuổi giết, nhưng… trái tim Huyễn Mạt từng đợt đau nhói, nhưng nếu như vậy, nàng sẽ sống ở một nơi Vân Ca không thấy được, nàng cũng nhìn không thấy Vân Ca, vực sâu vạn trượng, không có sức sống, tất cả hy vọng của nàng dâng trào trong nháy mắt lúc nàng gặp Vân Ca, nếu như không có Vân Ca, nàng phải làm gì bây giờ?
Huyễn Mạt đời này rất ít cảm thấy khủng hoảng, thậm chí chưa từng chân tay luống cuống, đó là trước khi gặp được Vân Ca.
Nhưng, sau đó, Vân Ca mang đến ràng buộc không cách nào dứt bỏ!
Như thế nào lại yêu người này? Huyễn Mạt đã quên.
Nhưng làm thế nào cũng không quên được, Vân Ca xoa đầu nàng, nói: “Sư tôn sẽ bên cạnh ngươi cả đời, cho nên không phải sợ.” Trước đó, nàng chưa từng sợ bất cứ thứ gì, nhưng sau đó, nàng lại sợ, sợ người này sẽ rời đi. Sợ người này thuộc về người khác….
Huyễn Mạt cho là nàng đã đủ cường đại, nhưng nghĩ đến người này sẽ tốt với người khác, trở thành thê tử của người khác, sau đó sẽ không nhìn thấy nàng nữa, trái tim Huyễn Mạt trầm nặng đến khó chịu, “Tinh khiết thiện chi tâm” Trong truyền thuyết gần như thoáng chốc tràn ngập hắc ám.
“Có thể ngươi chỉ là thuận miệng nói ra….nhưng ta lại vô cùng quan tâm….” Dịch thể ấm áp theo gò má chậm rãi chảy xuống, Huyễn Mạt nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay mang theo hơi lạnh có chút run rẩy phác họa sườn mặt của Vân Ca, sau đó Huyễn Mạt từng chữ từng chữ chậm rãi nói, mỗi một chữ tựa hồ đều mang theo đau đớn không cách nào diễn tả: “Ngươi nói…. Sẽ ở bên cạnh ta cả đời…..”
Vân Ca nghe đến đó, trái tim thoáng chốc giống như bị ai bóp chặt, thật chặt, khiến Vân Ca nhất thời không cách nào hô hấp.
Lúc nàng xem những thứ Quy Nhất Tông đưa cho nàng, trong lòng đã có suy đoán nhưng thật sự nghe được Huyễn Mạt nói, trong lòng nàng vẫn là hỗn loạn….
Vân Ca cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua chuyện như vậy. Trong thế giới kia, cũng không phải không có chuyện như vậy, nàng rất thích một thế giới cực kỳ khuôn khổ, nhưng, đối với Vân Ca mà nói, nữ nhân thích nữ nhân loại chuyện này giống như chuyện của thế kỷ thứ hai, cách nàng phi thường xa xôi, Vân Ca cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một người đồng tình thích nàng.
Nếu như người này là một người xa lạ Vân Ca có thể nghĩ đối phương có bệnh, nếu như là bạn bè bình thường, Vân Ca sẽ cảm thấy đối phương có thể đã nhận định lệch lạc về tình cảm.
Nhưng người này là Huyễn Mạt.
Vân Ca tâm loạn như ma, Huyễn Mạt ở trong mắt của nàng không chỉ là đồ đệ, mà cũng là ký thác duy nhất của nàng ở thế giới này, một điểm tựa tình cảm.
Lúc dịch thể ấm áp rơi vào cổ của Vân Ca càng lúc càng nhiều, Vân Ca rốt cục vẫn phải mềm lòng.
“Quỷ thích khóc….” Vân Ca thở dài, trong khoảng thời gian này số lần nàng thở dài đã là vừa quá đoạn thời gian trước gấp mấy lần.
“Sư tôn….” Người nào đó vốn dĩ còn đang khóc, đôi mắt sưng đỏ, trợn to nhìn Vân Ca…
Vân Ca không khỏi cảm thấy Huyễn Mạt ngơ ngác ngoài dự đoán lại có chút đáng yêu…
“Khóc đến y phục của vi sư đều ướt…..” Vân Ca ngồi dậy thuận lợi đem người ôm vào trong lòng.
Huyễn Mạt còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Vân Ca cắt đứt: “Ta xem qua ghi chép của Quy Nhất Tông.”
Huyễn Mạt trầm mặc, nàng không biết Quy Nhất Tông đã ghi chép gì về Phật Tu, nhưng nàng cũng không phải một Phật Tu đơn thuần, bên trong huyết mạch của nàng không chỉ có huyết thống thô bạo thuộc về ma tu, còn có nữ nhân kia….
“Phật Tu tu chính là đại ái.” Vân Ca thở dài: “Chỉ cần không có chấp niệm, không có cái gọi là tiểu ái, như vậy thế nào cũng sẽ không nhập ma.” Mặc kệ Phật Tu này rốt cuộc có nguyện ý hay không, nói cách khác Phật Tu không thể có tiểu ái cái mà người thường gọi là ái tình.
Vân Ca lúc nhìn thấy nguyên nhân đó, sửng sốt một chút, sau đó có một cảm xúc rất không rõ rãng. Nàng cũng nói không rõ cảm thụ trong lòng mình lúc đó là gì.
“Đau không?” Vân Ca xoa nhẹ vị trí trái tim của Huyễn Mạt, có chút đau lòng hỏi, trong ghi chép, có nói qua bởi vì Tinh khiết thiện chi tâm cùng tâm ý của Huyễn Mạt xuất hiện đối lập, nên mỗi một khắc đều phải chịu trùy tâm đau.
“…..” Huyễn Mạt vẻ mặt ngơ ngác, nàng thật không ngờ Vân Ca lại dùng loại ngữ khí này hỏi nàng, nàng bây giờ còn nhớ kỹ lúc trái tim nàng không theo bản thân khống chế, phạm vào sai lầm đó, biểu tình chán ghét kia của Vân Ca….
“Thế nào lại phát ngốc rồi?” Vân Ca nhìn Huyễn Mạt như vậy, cảm thấy từng cơn đau nhói.
Thời gian Vân Ca ở thế giới kia, có một người bạn giao tình cũng không tệ lắm, sở thích của nàng ấy chính là phim Hàn, sau đó sẽ nước mặt nước mũi phổ cập cho nàng, ai ai ai yêu ai ai ai, sau đó hảo ngược ngược ngược….
Vân Ca chỉ có một ý nghĩ, thế giới này còn có tình yêu sao, chẳng qua là những người tịch mịch nhàm chán dùng để lừa dối những người càng thêm tịch mịch nhàm chán mà thôi.
Nhưng là bây giờ, Vân Ca nhìn Huyễn Mạt, trái tim nàng hình như có cảm giác tê dại đau đớn thế nào cũng không thể xem nhẹ.
“Sư tôn….” Huyễn Mạt nỗ lực khiến bản thân không khóc.
Vân Ca nghe được giọng nói, cúi đầu liền thấy Huyễn Mạt mím chặt môi, nỗ lực để bản thân không bật khóc, nhưng cả người thoạt nhìn so với khóc còn khó chịu hơn.
Thiếu nữ bởi vì không mang mặt nạ, dùng chính là dung mạo vốn có, khuôn mặt tinh xảo, da trắng như ngọc, nhưng bởi vì nén khóc, cả gương mặt đều đỏ bừng, cộng thêm mao nhung bạch sắc càng tản ra bạch quang mơ hồ, càng nhìn càng cảm thấy đáng thương, trong mắt quang mang liễm diễm.
“Sư tôn….đừng vứt bỏ ta….”Đôi mắt Huyễn Mạt sưng đỏ, ngữ khí thậm chí có chút hèn mọn.
Vân Ca hồi phục tinh thần, liền thấy Huyễn Mạt dáng vẻ như vậy, xoa đầu Huyễn Mạt, sau đó nhíu mày: “Vì sao chưa từng tin tưởng vi sư?”
Vân Ca thật sự không nghĩ ra, Huyễn Mạt từ đầu đến giờ, mỗi lần phạm vào sai lầm lớn, hoặc là gặp chuyện gì đó, đều sẽ nói những lời này.
“Sư tôn….”
“Huyễn Mạt.” Vân Ca đem người ôm vào trong ngực: “Ở trong lòng ngươi, sư tôn là hạng người gì?”
Huyễn Mạt mới vừa muốn nói chuyện, Vân Ca lại cắt đứt: “Ở trong lòng ngươi, có phải vi sư bởi vì ngươi là một tiểu cô nương khả ái hoạt bát, cho nên vi sư mới có thể thu dưỡng ngươi , mới có thể đối tốt với ngươi ?”
Huyễn Mạt mở to hai mắt, chẳng lẽ không đúng sao?
Vân Ca thấy biểu tình này của Huyễn Mạt liền khẳng định là đúng như thế rồi, thật không biết nên nói gì, lúc trước Lâm Linh cũng là hoạt bát đáng yêu , cũng là tiểu cô nương, nhưng nàng đối với Lâm Linh không hề có loại cảm giác thân cận này.
“Vi sư cho tới bây giờ không phải bởi vì ngươi là tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu nên mới thích ngươi.” Vân Ca thở dài.
Lâm Duyên ở một bên muốn tìm chết nghe được câu này rốt cuộc trên mặt nhăn nhó vặn vẹo, hoạt bát đáng yêu? Còn tiểu cô nương? Đại sư tỷ, ngươi nghiêm túc sao?
“Sư tôn….”
“Đối với vi sư mà nói, ngươi chính là ngươi, không cần ngụy trang, cũng không cần bởi vì ta đi sắm vai một người khác, lúc nhỏ ngươi yêu ớt nhỏ bé, vi sư sẽ đem ngươi mang theo trên người, cũng sẽ không vì ngươi nhu nhược mà không cần ngươi, nếu ngươi cường đại rồi, vi sư vẫn sẽ mang theo ngươi trên người, sẽ không bởi vì lý do đó mà không cần ngươi. Ngươi hiểu không?” Vân Ca ngữ trọng tâm trường nói.
Nàng có thể tiêu trừ tâm ma của Huyễn Mạt hay không, nàng không biết, nhưng nàng phải tận lực khiến Huyễn Mạt đừng sợ hãi như vậy.
Vân Ca không thể cho Huyễn Mạt những thứ khác, bởi vì nàng…. Không làm rõ được nàng bây giờ rốt cuộc là cảm thụ gì, cho nên không thể đáp lại bất kỳ tình cảm gì của Huyễn Mạt.
“Sư tôn….” Huyễn Mạt lẳng lặng ôm Vân Ca, sau đó vùi đầu vào bụng Vân Ca, nhẹ nhàng mà thì thầm: “Sư tôn….”
Vân Ca cũng ôm lấy Huyễn Mạt: “Trước tiên ngủ đi, ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, ngoan.”
Huyễn Mạt ngoan ngoãn nằm xuống, Vân Ca đau lòng nhìn ánh mắt đã có chút sưng đỏ, cuối cùng cũng rơi vào mộng cảnh.
Nếu như nói, đổi thành người khác, đổi một phương thức biểu đạt khác, phản ứng của Vân Ca tuyệt đối không phải là thế này.
Vân Ca rất ít trốn tránh gì đó, theo nàng, không cần phải trốn tránh, cái gì chính là cái đó, trốn tránh cũng không thể thay đổi được gì, nhưng đối mặt Huyễn Mạt tuyệt vọng bật khóc, Vân Ca lần đầu tiên lựa chọn trốn tránh.
Nàng thật sự không biết ngoại trừ trốn tránh nàng còn có thể nói gì, cũng may Huyễn Mạt cũng không cường thế, cũng không muốn một kết quả xác định.
Đợi được Vân Ca triệt triệt để để ngủ rồi, người bên cạnh mới mở mắt, nhìn người đã ngủ say nhưng vẫn nhíu mày, nhìn thật lâu, không chịu dời mắt.
Người nào đó ở bên cạnh giả làm người chết bây giờ là thật sự muốn chết, là cái lông gì sao nàng luôn nhìn thấy những tình tiết quái dị này a! Nữ chủ biến thái này tuyệt đối không phải nàng viết ra!
Có thể nói một chút sao? Vì sao kịch bản cùng thể loại đều đã hướng con đường nữ cường chạy hết tốc lực, nhưng cái lông kịch tình nào lại nhằm phía ngược tâm bách hợp văn mà chạy mãi không về rồi?
Còn có! Nàng thẳng thẳng tắp tắp! Nữ chủ cong, tuyệt đối không có nửa cái lông liên quan đến nàng! Bản thân nữ chủ đột biến gen! Nàng thẳng thẳng tắp tắp ! Lâm Duyên gật đầu, nàng chính là thẳng thẳng tắp tắp!
Lâm Duyên mơ mơ màng màng, cũng không biết tại sao nàng vẫn luôn cường điệu vấn đề này…..
Lâm Duyên à đừng có tự lừa gạt bản thân, cũg có ngày ngươi cong cong dòng thui. Haha