Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 432

Chương 432: Chăn

Nhất Thủy nghe được, lại không thể nghe rõ ràng. Bất quá hắn hiện tại lo lắng nhất bất quá chính là có thể ăn đồ ăn vặt hay không, cùng với đợi buổi tối nghỉ ngơi, có thể gặp Vô Thường Lang Quân đi lại trong phòng hay không.

Hắn cảm thấy có chút sợ hãi, rụt cổ nói: “Vậy ta về phòng trước.”

Đang muốn đóng cửa, hắn lại dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Được rồi, lúc ngươi mang đồ ăn vặt đến, không nên gõ cửa, trực tiếp đứng ở bên ngoài gọi tên của ta là được rồi. Ta tạm thời chưa ngủ, sẽ nghe thấy được.”

Hắn thực sự bị Vô Thường Lang Quân hù dọa vỡ mật, sau khi nghe nói lang quân đều là gõ cửa trước, cho nên hắn đối với chuyện gõ cửa có nhiều e sợ.

“Được.” Lạc Thần đáp.

Nhất Thủy rốt cuộc yên tâm, quay lưng đóng cửa lại, cả quá trình cũng không dám quay đầu lại.

Cửa phòng đóng chặt, Lạc Thần lúc này dường như mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng rũ mi, nhìn Sư Thanh Y trong ngực, sóng mắt hàm chứa nhiều cảm xúc phức tạp.

Bất đắc dĩ, ẩn nhẫn, càng nhiều là một loại miễn cưỡng áp chế, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ cùng với chút gió, là có thể lập tức thổi bùng ngọn lửa.

Sư Thanh Y hai gò má hồng nhuận tựa hoa đào, dán rất gần, mỗi một lần hô hấp dường như đều mang theo hương khí câu người.

Lúc này nàng đang nhắm mắt, cho dù đôi tay hạnh kiểm xấu, nhưng dáng vẻ vẫn vô tội hoàn toàn không biết gì đối với tất cả đang phát sinh. Dụ hồng cùng trắng nõn dụ hoặc hòa hợp cùng một chỗ, cho dù là người thanh tâm quả dục đi nữa cũng không cách nào chống cự.

Lạc Thần nhắm mắt, lúc mở mắt ra, nàng khẽ dời ánh mắt đi một ít, ôm Sư Thanh Y xoay người, dọc theo hành lang trở về phòng.

Ai biết mới vừa đi chưa được vài bước, mồi lửa cũng đã đến. Bàn tay Sư Thanh Y đặt trên đỉnh tuyết phong chạm nhẹ vào đóa hồng mai tiên diễm.

Cả người Lạc Thần cứng đờ.

Vốn dĩ Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, dọc đường từ hậu viện đến phòng khách, lên cầu thang, lại đi qua một đoạn hành lang, cộng lại đã xem như một đoạn đường dài. Bất quá Lạc Thần nội tức hồn hậu, hô hấp ổn định, bình thường cho dù bế nàng đi một đoạn đường dài như thế, cũng là việc cực kỳ dễ dàng.

Nhưng lần này hoàn toàn bất đồng.

Cùng một quảng đường, không chỉ có Nhất Thủy dọc đường nói hết chuyện này đến chuyện khác, kéo dài thời gian, càng ma người chính là Sư Thanh Y dọc đường không ngừng có những cử chỉ mờ ám, hai tay Lạc Thần vốn dĩ có thể ôm lấy một người rất vững vàng lúc này đã bắt đầu có chút run nhẹ.

Mà lúc này Sư Thanh Y ấn một cái, triệt để khiến cánh tay nàng tê dại.

Ý thức được không thích hợp, Lạc Thần sợ bản thân khó chống đỡ, lập tức thả Sư Thanh Y xuống. Sau đó một tay đỡ vai Sư Thanh Y, tay kia ôm lấy thắt lưng, dùng thân thể của mình làm điểm tựa, để Sư Thanh Y đứng thẳng người.

Hai chân của Sư Thanh Y mặc dù chạm đất, nhưng cũng rất khó đứng vững, bàn tay cũng trượt ra khỏi quần áo của Lạc Thần, buông xuống tại bên người, hỗn loạn mà nghiêng ngã tựa vào người Lạc Thần.

Lạc Thần lập tức ôm lấy nàng.

Sư Thanh Y cảm giác được ôm ấp của nàng, lập tức giống như một viên kẹo cao su dính người, hai tay lại một lần nữa câu cổ Lạc Thần, nghiêng đầu tựa vào vai nàng.

Đột nhiên bị thả xuống, ý thức của Sư Thanh Y khôi phục chút ít, thì thầm hỏi: “Chăn….chăn của ta đâu?”

Trước đó trong mơ hồ nàng ngủ rất thoải mái, chỉ cảm thấy mình được một đám mây ôn nhu nhất trên thế giới vây quanh, miễn bàn có bao nhiêu thích ý. Đám mây kia rất mềm mại, có kẹo ăn, tùy tiện vuốt ve chỗ nào cũng mềm mại, còn hương khí lượn lờ.

Nàng hốt hoảng cho rằng mình đã nằm xuống, mơ thấy mình đang say.

” Còn có… Giường của ta đâu?” Sư Thanh Y lại hỏi.

Lại không biết thực tế nàng xem thân thể của Lạc Thần là giường, hai tay là chăn, dọc đường được Lạc Thần bế đi.

Hiện tại giường và chăn đều biến mất không thấy, trong lòng nàng khó chịu, giống như kẻ ngốc tìm kiếm khắp nơi.

Lạc Thần lúc này thực sự không có cách nào với nàng. Nói chuyện với nàng, nàng lại nói đầy lời say, ôm nàng, nàng lại giãy dụa, cứ như vậy, tâm hoả cũng bị nàng nhen nhóm, nhưng rồi lại chỉ có thể nhìn nàng đôi mắt đỏ rực, không thể chạm vào nàng.

” Đừng tìm.” Lạc Thần nghỉ ngơi chốc lát, cảm giác tê dại của hai tay đã hòa hoãn, lại lần nữa bế Sư Thanh Y lên: “Chăn cùng giường đều trở lại rồi.”

Sư Thanh Y cảm thấy thân thể của mình lại được nhẹ nhàng nâng lên, lúc này mới an tâm, nói: “… Thực sự trở về, ta còn tưởng rằng bị người khác đoạt đi rồi.”

” Không ai dám đoạt.” Lạc Thần trấn an nàng: “Đều là của ngươi.”

” Không chỉ là… Của ta.” Sư Thanh Y híp mắt suy nghĩ, cả người thư thái xem bả vai của Lạc Thần là gối đầu: “Cũng là của ngươi. Ta… Ta muốn ngủ cùng ngươi, dĩ nhiên là giường của chúng ta, Chăn… Của chúng ta, ngô, còn có… Gối đầu.”

Lạc Thần yên lặng nghe nàng nỉ non, bước chân vội vã.

Hiện tại mỗi một giây đều là dày vò, mà đoạn hành lang này không ngắn, nàng phải sớm đưa nàng ấy về phòng.

Chỉ là trước đó Lạc Thần đi rất chậm, mặc dù vẫn bị Sư Thanh Y dày vò, nhưng bước đi vô cùng ổn định. Mà Sư Thanh Y đang say, không phân biệt được, cảm thấy thoải mái mà vùi vào ngực nàng, giống như nằm trong ổ chăn ấm áp, tràn ngập bao dung và cảm giác an toàn.

Hiện tại Lạc Thần đi nhanh hơn, Sư Thanh Y liền cảm thấy có chút khác thường.

Nàng và Lạc Thần mỗi đêm cùng ngủ, dưỡng thành thói quen, trong tiềm thức cho rằng bên cạnh nàng chính là Lạc Thần, tay liền vô thức lục lọi. Thế là tay nàng vừa vặn chạm vào khuôn mặt của Lạc Thần, khẽ nói: “Lạc… Lạc Thần, giường đang di chuyển.”

Lạc Thần bị nàng xoa nhẹ khuôn mặt giống như vuốt ve một chú mèo, bất đắc dĩ hai tay lại không rảnh rỗi đi ngăn cản, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, tùy ý nàng vuốt.

Sư Thanh Y nào biết tình cảnh hiện tại của Lạc Thần, còn ngây ngô hỏi: “Đang di chuyển… Ngươi cảm giác được sao?”

“… Chưa từng.” Lạc Thần biết đã lay động đến nàng, lập tức t thả chậm bước chân: “Bây giờ thế nào?”

Có đôi khi tay của Sư Thanh Y xoa đến, sắp che mất tầm mắt nàng, nàng cũng chỉ có thể khẽ ngước mặt lên, miễn cưỡng nhìn thẳng về phía trước.

“Giường… Lại bất động rồi.” Sư Thanh Y cũng không biết Lạc Thần đã thả chậm tốc độ, chỉ  cho rằng xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, nói: “Một lúc có, một lúc không, là…là động đất…động đất sao?”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y dọc đường lẩm bẩm, Lạc Thần thật vất vả mới ôm nàng đến trước cửa phòng của các nàng, nhẹ nhàng buông nàng xuống, một tay đỡ lấy nàng, tay kia vặn nắm cửa.

Hai chân chạm đất, Sư Thanh Y lại bắt đầu mơ hồ mà quấn quýt: “… Giường và chăn thế nào lại biến mất?”

Nàng vừa nói, cả người vừa treo trên người Lạc Thần.

Lạc Thần dẫn theo nàng đi qua cửa phòng, nhấn công tắc đèn, căn phòng bừng sáng, sau đó nàng nhanh chóng đóng cửa. Cửa phòng khép kín sau lưng các nàng, phát sinh một tiếng vang trầm muộn.

Sư Thanh Y ảm đạm lui hai bước, vừa vặn thối lui đến mép cửa, lưng dán chặt vào cánh cửa.

Nàng hiện tại cảm thấy trời đất quay cuồng, dựa lưng vào cửa, lại cho rằng mình đang nằm xuống, hoang mang nói: “Chờ một chút… Giường trở về.”

Thế nào giường và chăn luôn nhất thời có, nhất thời không, hơn nữa có đôi khi còn động đất, là đang trêu đùa nàng sao.

Nàng tức giận.

Sư Thanh Y bĩu môi, cảm thấy rất không cao hứng, luôn cảm thấy có người đổi giường của nàng, trước đó rõ ràng rất mềm mại, hiện tại sao lại cứng rắn lạnh lẽo như vậy.

Nàng buồn ngủ mông lung dùng tay vỗ nhẹ lên ván cửa, rất không hài lòng: “Trên giường cũng không kê nệm, một chút cũng… Cũng không mềm mại.”

Hôn ám sớm bị ánh sáng thay thế.

Tất cả vẻ đẹp của nàng, giờ phút này đều được thắp sáng. Đôi môi bĩu ra hồng nhuận ướt át, cũng rõ ràng như thế, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một chút ửng hồng, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài lay động, không một chỗ nào không mê người.

Lạc Thần tiến về phía trước một bước, nhìn vào nàng, ánh mắt dường như chợt thất thần, chỉ là nhìn nàng như thế, hô hấp cũng đã nhanh hơn một chút, nàng nói: “Thanh Y, lên giường ngủ thôi.”

Sư Thanh Y lại lắc đầu: “… Đây là giường a.”

” Nơi này không phải.”

Sư Thanh Y lẩm bẩm, nói: “Ngươi gạt ta…Đây không phải giường thì là cái gì? Ta chỗ nào cũng không muốn đi, sẽ nằm ở chỗ này.”

” Ngươi nhất định phải ở chỗ này sao?” Quang ảnh trong mắt Lạc Thần giống như thủy triều dao động.

“…Phải, ta sẽ ở đây.” Sư Thanh Y hy vọng nàng có thể đồng ý, ngữ khí vừa mềm mại vừa nũng nịu.

“Được.” Đáy mắt Lạc Thần sâu thẳm, lại tiến lên một bước.

Trước đây nàng cực kỳ có kiên trì, cho dù nội tâm gợn sóng, vào phòng ngoài vẫn luôn là bình thản. Trước đây lúc vào phòng, nàng sẽ không bức thiết muốn mở cửa, ngược lại trước tiên là lo lắng cho Sư Thanh Y, vài lần vào cửa vẫn ôm nàng không buông tay, để Sư Thanh Y treo ở trên người nàng, sau đó mới ép nàng lên cánh cửa, cùng nàng thân mật.

Sư Thanh Y còn đang nói chuyện: “Không có nệm… Khó chịu, ta phải đi lấy một tấm nệm, bằng không….ít nhất bên dưới cũng phải…lót chăn mới đúng.”

Lạc Thần vươn tay trái, đỡ lấy người nàng, từ kẽ hở giữa nàng và cánh cửa mà luồn vào.

Một tay đỡ lấy gáy nàng, cánh tay cũng chống cạnh mặt nàng, để tránh đầu nàng đụng vào ván cửa, ôn nhu nói: “Ta lấy nệm cho ngươi, bất quá không được êm lắm.”

Sư Thanh Y đã ngấm men say, đầu ngã về sau, muốn thử xem tư vị của tấm nệm, xem có phải thực sự giống như Lạc Thần nói, không được êm lắm hay không.

Kết quả thử một lần, Lạc Thần cảm giác được đầu của nàng ngã về sau, lập tức dùng lòng bàn tay mềm nhẹ đỡ lấy đầu nàng, đồng thời theo quỹ đạo cùng lực đạo, phối hợp nâng đỡ đầu nàng lên.

Sư Thanh Y nhất thời híp mắt cười rộ lên: “Ngô….Còn rất co dãn, tấm niệm này đi, ta cảm thấy vô cùng…. Vô cùng tốt.”

Nàng cảm thấy thoả mãn, thứ tốt như thế, nàng dĩ nhiên cũng hy vọng Lạc Thần có thể hưởng thụ được.

Thế là tay nàng vươn về phía trước, ngón trỏ câu lấy cổ áo của Lạc Thần, kéo Lạc Thần cúi xuống: “Ngươi đến đây…cùng ta…ngủ.”

Lạc Thần bị nàng kéo xuống thân thể nghiêng về phía trước, dán chặt vào người nàng.

Sư Thanh Y lại nói: “…Còn thiếu chăn. Ngươi chờ một chút, ta nghĩ…nghĩ biện pháp.”

Nói là nói như thế, nhưng dáng vẻ đần độn này của nàng, có thể nghĩ biện pháp gì.

Lạc Thần vẫn duy trì tư thế cánh tay kê sau lưng nàng, tay phải đỡ thắt lưng nàng, thân thể dè lên người nàng, giữa hai người không hề có khoảng cách, Lạc Thần thấp giọng nói: “Chỗ này có một tấm chăn, ngươi thử xem, cảm thấy thế nào?”

Sư Thanh Y không mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên người xác thực có thứ gì đó, nàng đưa tay sờ, xúc cảm vô cùng mềm mại, còn có hương thơm thấm vào cốt tủy.

Trên thế giới sao lại có loại chăn vừa mềm vừa thơm như thế?

Sư Thanh Y xoa nhẹ vài cái, cảm thấy vô cùng khoan khoái, đem khuôn mặt vùi vào trong đó, thậm chí muốn ôm lấy tấm chăm thơm mềm này lăn vài vòng.

Lạc Thần tùy ý nàng ôm mình, một tay bảo vệ đầu của Sư Thanh Y, một tay vỗ về sau lưng nàng, đem nàng đè trên cánh cửa, thực sự giống như tấm chăn, ôn nhu vô hạn mà ôm lấy nàng.

Nàng cho nàng tất cả, bao dung, mênh mông như biển cả.

Rồi lại có thể thu nhỏ bằng phạm vi một tấm chăn ấm áp, chỉ mang đến sự thư thích cho một mình nàng.

“Tấm chăn này quá…thoải mái.” Sư Thanh Y ôm nàng cọ cọ, yêu thích không buông tay.

Đôi môi của hai người đã gần trong gang tấc.

Ám quang trong mắt Lạc Thần thâm trầm hơn, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Rõ ràng khó có thể kiềm chế như vậy, nhưng lo lắng ở sâu trong nội tâm, rồi lại ngay ranh giới cố kỵ gia cố thêm tầng tầng gông xiềng.

Ngón tay của Lạc Thần siết chặt, ôm Sư Thanh Y, cố gắng hết mức điều chỉnh hô hấp của mình.

Hiện tại Sư Thanh Y tràn ngập lệ khí, giống như đi trên dao nhọn, cho dù khó nhịn như bây giờ, Lạc Thần vẫn cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng, sẽ không thực sự chạm vào nàng.

Hai người cứ như vậy tựa lưng vào cánh cửa, một người trầm mặc không nói, một người nói lời say.

Sư Thanh Y lộn xộn, đồng thời lại hỏi Lạc Thần: “… Ngươi có mệt không?”

” Không mệt.” Lạc Thần trầm thấp nói.

Đâu chỉ là không mệt.

Nàng đã gian nan đến mức có thể cả đêm không ngủ.

Sư Thanh Y mông lung nói dối, rõ ràng buồn ngủ nhưng vẫn nói: “…Ta cũng không mệt.”

Lại yên tĩnh chốc lát.

Gương mặt Sư Thanh Y dán vào hõm vai nóng rực, tư duy của nàng đã sớm bị men rượu che phủ, cho rằng bản thân cũng không phải ra ngoài mạo hiểm, mà vẫn đang ở trong căn nhà trước đây, đang cùng Lạc Thần ôm nhu ngủ. Trước đây đến buổi tối, nếu như nàng hỏi Lạc Thần có mệt hay không, trong lòng kỳ thực đang mang một loại tâm tư không thể nói rõ.

Lo lắng đối với lệ khí, hiện tại nàng không thanh tỉnh nên nhất thời cũng không ý thức được nguy cơ.

” Ngày mai ta không đi làm, sáng mai có thể thức dậy…trễ một chút.” Sư Thanh Y đỏ mặt, nhỏ giọng ám chỉ: “Vậy chúng ta có thể… Ngủ trễ một chút.”

Lạc Thần dĩ nhiên nghe ra ý tứ của nàng, rồi lại nhận thấy một chút kỳ lạ trong ngôn ngữ của nàng, liền hỏi: “Thanh Y, ngươi có biết lúc này ngươi đang ở nơi nào không?”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!