Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 429

Chương 429: Mỹ cảnh

Những lời này vô cùng ngắn gọn, nghe vào lại như thời gian đảo ngược, hoảng nhiên như mộng.

Sư Thanh Y ngây người, câu này dường như nói lên tiếng lòng nàng, gật đầu nói: “Được, vậy ngươi quay lại, ngày mai ta sẽ nghiêm túc xem lại chứng cứ này.”

Nàng dừng lại một lúc, đôi mắt mông lung men say chăm chú nhìn Lạc Thần: “Nếu như ta phát hiện ngươi gạt ta, ta sẽ thực sự… Thực sự phạt ngươi, ta… Ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”

“Được, ngươi không nương tay.” Lạc Thần nhận được sự đồng ý của nàng, liền mở điện thoại bắt đầu quay video.

Sư Thanh Y thấy nàng giơ điện thoại quay mình, một loại lo lắng trong tiềm thức nhất thời theo men say nảy mầm, nhắc nhở bản thân phải chú ý hình tượng. Ngày thường nếu như Lạc Thần chụp ảnh cho nàng, nàng sẽ luôn làm đủ loại chuẩn bị, chỉ hy vọng đem một mặt tốt đẹp nhất của bản thân lưu lại cho Lạc Thần, huống hồ đây là quay phim, nàng càng phải chú ý.

Sư Thanh Y nghĩ vậy, khuôn mặt càng nóng, tạm thời dựng xe đạp, xoay người sang chỗ khác, nói: “Ngươi… Ngươi chờ một chút, cho ta một chút thời gian.”

Lúc mọi người đối diện ống kính, sẽ luôn đặc biệt chú ý dáng vẻ của mình, sẽ lo lắng tóc mình có chỉnh tề hay không, khuôn mặt có tinh xảo hay không, quần áo có ngay ngắn hay không, dù sao đây chính là hình ảnh sẽ được lưu giữ lâu dài.

Lạc Thần biết nàng nghĩ gì, hạ điện thoại xuống, tạm thời không ghi hình nàng nữa.

Sư Thanh Y đưa lưng về phía Lạc Thần, lập tức vuốt lại mái tóc, cũng chỉnh lại quần áo.

Chờ nàng cảm thấy thỏa đáng, lúc này mới quay lại: “Hiện tại….được rồi, ngươi quay đi.”

Lạc Thần lại lần nữa mở điện thoại, vừa quay phim, vừa đi đến bên cạnh Sư Thanh Y. Hai người cự ly rất gần, chỉ cách một chiếc xe đạp, một người bên này, một người bên kia.

Lạc Thần nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt từ cằm của nàng, trượt xuống đến cần cổ thon dài.

Sư Thanh Y bị ánh mắt của nàng nhìn đến sống lưng tựa hồ có chút tê dại, nói: “Ngươi… Ngươi nhìn cái gì?”

“Lệch rồi.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y sửng sốt, theo ánh mắt của Lạc Thần cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện cổ áo của mình lệch sang một bên, xương quai xanh nửa che nửa lộ, bộ dạng quần áo không chỉnh tề do say rượu.

Vốn dĩ chỉ là vì muốn lưu lại một ấn tượng tương đối tốt đẹp trong đoạn video, không nghĩ tới say đến hồ đồ, ngón tay không cách nào chuẩn xác nghe theo sai bảo, trong đầu nghĩ kéo sang trái, lúc kéo lại kéo sang bên phải, trực tiếp khiến quần áo càng thêm hỗn loạn.

Sư Thanh Y: “….”

” Vốn dĩ đảo hoàn hảo, mới vừa rồi là ngươi muốn chỉnh lý, cho nên mới bị lệch.” Lạc Thần vươn tay đặt lên cổ áo của nàng, thay nàng chỉnh lại cổ áo.

” Vậy… Tóc của ta thì sao?” Sư Thanh Y dùng tay vuốt tóc mình, có chút khẩn trương, rất sợ mái tóc cũng lộn xộn.

Lạc Thần mềm nhẹ nói: “Đẹp.”

Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm.

Đổi thành ngày thường, nghe Lạc Thần nói từ này, nàng nhất định xấu hổ đỏ mặt, không biết nên đáp lời như thế nào mới tốt. Nhưng sau khi say, nàng cũng không dễ ngượng ngùng như vậy, sau khi nghe xong, ngược lại vô cùng vui vẻ nhìn Lạc Thần lộ ra một nụ cười thỏa mãn, lại hỏi: “Vậy… Vậy ngươi có thích hay không?”

Lạc Thần khen nàng xinh đẹp, thoạt nhìn nàng cũng rất hưởng thụ.

Điện thoại vẫn đang quay hình, Lạc Thần đang thông ống kính, nhìn nàng trên màn hình điện thoại, lần thứ hai bị hỏi lại bất người không phản ứng kịp.

” Ngươi…sao ngươi không trả lời?” Sư Thanh Y hỏi.

Ngón tay của Lạc Thần chuyển đến  một nút chọn trên màn hình, Sư Thanh Y phát hiện tay nàng cử động, lập tức xem thấu tâm tư của nàng, nhíu mày nói: “Có phải ngươi muốn ấn nút tạm dừng hay không? Không…. Không được, hiện tại ngươi phải trực tiếp nói với ta, sao có thể chỉ cho phép ngươi ghi hình ta, chờ đến lúc ngươi phải lên tiếng, liền…liền tạm dừng? Ngươi còn sợ lời mình nói sẽ bị ghi lại sao? Như vậy không công bằng.”

Lạc Thần dời ngón tay đi: “….”

” Ta còn chưa bấm.” Trong mắt nàng hiếm khi lộ ra vẻ cam chịu, bất đắc dĩ nói.

” Vậy vừa rồi có phải ngươi đã có suy nghĩ này hay không?” Sư Thanh Y sau khi say, nói chuyện trực tiếp, ngược lại làm cho người ta khó có thể chống đỡ, đôi mắt nàng đỏ rực, nói: “Ngươi không thể nói dối, bằng không ngươi chính là…. Khi dễ ta.”

Nàng đã nói như vậy, Lạc Thần chỉ đành thừa nhận: “Vừa rồi trong lòng ta quả thật có suy nghĩ như vậy.”

“Suy nghĩ này có phải rất bất hảo hay không? Có phải ngươi đã làm sai hay không?” Sư Thanh Y thẳng sống lưng, hai tay chắp sau lưng, thần sắc nghiêm túc như một vị tiên sinh giáo huấn Lạc Thần, nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, từ trước đến nay chưa thấy qua vị tiên sinh nào xinh đẹp như thế.

“Quả là bất hảo.” Lạc Thần thoáng hạ thấp người, ngoan ngoãn nhận sai trước vị tiên sinh miệng đầy lời say trước mặt.

” Ngươi… Ngươi ý thức được bản thân sai lầm là tốt rồi.” Sư Thanh Y cũng rất hài lòng trước thái độ của nàng, khoát tay áo, quyết định không để bụng: “Sau này không nên như thế nữa, đã nói là chứng cứ, dĩ nhiên phải ghi hình liên tục, không cho phép bỏ sót một chi tiết nào, ai biết sau này ngươi có nhân lúc ta uống say, tiếp tục gạt ta hay không.”

” Cam đoan sẽ không.” Lạc Thần đáp ứng nàng.

Có lẽ là trước đây bị thủ đoạn khom lách của Lạc Thần hãm hại nhiều lần, Sư Thanh Y còn không quên cảnh giác mà bổ sung một câu: “Nếu như ngày mai ta xem lại không nhìn thấy đoạn video này, bao gồm câu ta vừa mới nói, vậy thì sẽ phạt ngươi… Phạt rất nặng.”

“Vâng, tiên sinh.” Lạc Thần nói: “Tiên sinh đã căn dặn, ta tất nhiên không dám làm sai.”

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần gọi mình là tiên sinh, nhất thời mặt mày hớn hở, đuôi thỏ cũng sắp đắc ý đến vểnh lên trời. Cũng không biết là men rượu khiến nàng hưng phấn, hay là lời nói của Lạc Thần thực sự khiến nàng quá mức vui vẻ, nàng nói tiếp: “Vấn đề vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời? Ngươi nói tóc ta đẹp, vậy ngươi… Có thích hay không?”

Nàng hiện tại cũng không vòng vo gì nữa.

Nàng chỉ là muốn nói về mái tóc của mình, không nghĩ tới gì khác, nhưng Lạc Thần nói xinh đẹp, là muốn chỉ tất cả thuộc về nàng.

Mở camera điện thoại thu lại chứng cứ, điều này làm cho Lạc Thần trả lời chậm chạp hơn rất nhiều, tựa hồ đang cân nhắc kỹ lưỡng.

Sư Thanh Y lại vô cùng mong đợi mà nhìn nàng.

Đại khái là sau một lúc cân nhắc, Lạc Thần nghiêng mặt đi, nhìn đồng ruộng cách đó không xa, rốt cuộc nói: “Thích.”

Đôi mắt Sư Thanh Y sáng hơn rất nhiều, ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: “Trả lời như vậy còn rất hời hợt, ngươi phải nói…. Đặc biệt thích. Ngươi… Hũ nút, thêm một phó từ hình dung mức độ khó khăn như thế sao.”

Nàng luôn luôn nghiêm túc, say, còn không quên quấn quýt vấn đề từ loại.

Lỗ tai Lạc Thần dường như nhiễm một mảnh đỏ ửng, bất quá nàng đã đáp ứng rồi, mặc kệ khó khăn cỡ nào, cũng phải làm được, nàng thấp giọng nói: “…Thật sự rất thích.”

Sư Thanh Y nhất thời nở nụ cười: “Ta cũng đặc biệt thích mái tóc của ngươi, vừa thơm vừa đẹp.”

Dường như là muốn thưởng cho Lạc Thần vì nàng rốt cuộc đã nói ra miệng, Sư Thanh Y đến gần, vươn tay nhấc một lọn tóc buông xuống trước ngực Lạc Thần, ngay cả dây lụa ngân sắc cũng nâng ở trong tay, hôn khẽ lên đó.

Trong tiềm thức nàng cảm thấy hôn môi là vô cùng nguy hiểm, cho dù hiện tại tùy tâm sở dục nhưng nàng cũng không dám vượt giới, rất sợ sẽ làm bị thương đến Lạc Thần.  Muốn biểu đạt tình cảm của mình, tối đa cũng chỉ dám hôn nhẹ lên tóc.

Lạc Thần đứng bất động, hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ run, điện thoại trong tay cũng cố định  giữa không trung.

Sư Thanh Y hôn xong, lại lần nữa đẩy xe đạp, miễn miễn cưỡng cưỡng chạy về phía trước. Cả người thư sướng nói không nên lời, bị gió thổi, nàng thậm chí cảm thấy mình còn có thể uống thêm vài chén lớn.

Cạn ly!

Không, cạn chén!

Lạc Thần đứng ở tại chỗ yên lặng một hồi lâu, phát hiện Sư Thanh Y đã xiêu xiêu vẹo vẹo chạy được một khoảng cách, lập tức bước nhanh đuổi theo.

Sư Thanh Y quay đầu nhìn Lạc Thần bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ quái, nói: “Đây….thật sự là sườn núi sao?”

Xưa có chỉ hươu bảo ngựa.

Nay có chỉ đường phẳng nói dốc núi.

Lạc Thần nói: “Là sườn núi.”

Được Lạc Thần xác nhận một lần nữa, Sư Thanh Y lại cảm thấy nàng ấy hiện tại đang quay video, nhất định không dám lừa gạt nàng, cho nên cũng bỏ đi sự nghi ngờ: “Đây… Đây là sườn núi, ngươi không thể chạy, ngươi còn chưa học được, quá nguy hiểm. Nếu như từ sườn núi thả dốc xuống phía dưới, ngươi sẽ bị ngã, bất quá dù sao cũng là sườn núi, có độ dốc, ta… Ta còn không bóp phanh, nhất định là chạy rất nhanh, ngươi có thể nhìn rõ ta làm mẫu không?”

Lạc Thần vẫn cầm điện thoại ghi hình, đồng thời nói: “Thấy rõ.”

“Thấy rõ là tốt rồi.” Bánh xe thong thả xoay chuyển trên mặt đường đất bằng phẳng, Sư Thanh Y bị ám thị đây là sườn núi, lại cảm thấy tốc độ xe nhanh như điện chớp.

Nàng đạp rồi lại đạp, phát hiện Lạc Thần vẫn luôn theo bên cạnh xe đạp của nàng, cảm thấy không thích hợp, nói: “Ta thả dốc nhanh như vậy, ngươi… Ngươi làm thế nào đuổi kịp?”

Lạc Thần bước tiến rất nhẹ nhàng đi về phía trước, mặt không đổi sắc nói: “Ta dùng khinh công.”

Sư Thanh Y bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào, cái này….cũng rất hợp lý.”

Tiếu ý bên môi Lạc Thần gần như sắp giấu không được, chỉ đành cúi đầu, nhìn cảnh trí xa xa, lúc này mới quay đầu lại, thần sắc khôi phục bình thường.

Nàng sợ Sư Thanh Y bị ngã, bước chân nhẹ nhàng theo bên cạnh, rồi lại đặc biệt chú ý động tác của Sư Thanh Y lúc đạp xe. Chỉ cần chiếc xe có dấu hiệu mất thăng bằng, có dấu hiệu ngã xuống, nàng có thể nhan hchosng ổn định thân xe, cũng đỡ được Sư Thanh Y.

Một người đạp xe, một người bên cạnh ghi hình, đồng thời không quên bảo vệ.

Sư Thanh Y đạp rất chậm, gió đêm thổi lên gương mặt của nàng, phất nhẹ qua mái tóc.

Xe nhất là một mảnh sơn sắc đen kịt, bị màn đêm che phủ, ánh đèn thưa thớt, tô điểm chút ánh sáng cho sơn thôn xa xa phía trước. Những hộ dân sáng đèn gần đó ngược lại cũng không ít, ánh đèn chiếu xuống đồng ruộng cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy được, có thể thấy vài con bù nhìn cô độc đứng trên bờ ruộng.

Men say tích tụ trong lục phủ ngũ tạng dường như bị gió đêm thổi tan, tốc độ đạp xe của Sư Thanh Y cũng nhanh hơn.

Lạc Thần điều chỉnh bước tiến, nhanh nhẹn theo bên cạnh nàng.

Hai người thỉnh thoảng nói vài câu, bất quá phần lớn đều là Sư Thanh Y nói lung tung, Lạc Thần mỉm cười đáp lại, không quên ghi hình lại những gì trước mắt.

Quay phim và chụp ảnh không giống nhau, mỗi ngôn hành cử chỉ của Sư Thanh Y trước ống kính đều ghi vào điện thoại.

Từ màn hình nhìn Sư Thanh Y, lại là một loại cảm giác khác.

Nàng quay đầu trong gió đêm, nhìn lại, đôi mắt tựa hồ rơi đầy tinh tú. Mỗi một nụ cười của nàng, đều được bắt lấy, được phóng đại vô hạn, là mỹ cảnh thế gian khiến người ta muốn mang cất giấu.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!