Dò Hư Lăng Hiện Đại – Chương 427

Chương 427: Ái Cực

Sư Thanh Y thấy nàng đồng ý, đôi mắt híp lại khẽ cong lên, tựa như tinh quang ngưng tụ, cười đến xán lạn tự đáy lòng.

Trong đôi mắt đỏ bừng, hàm chứa đại thể là khí tức lãnh lệ,  thời khắc mở rộng đáy lòng như bây giờ, càng đáng quý trọng.

Cảm giác say chếnh choáng khiến nàng trút bỏ gánh nặng vẫn mang trên lưng bấy lâu nay, nàng là tự tại, giống như một tiểu cô nương thuần túy, tiếu ý trong mắt ngọt ngào tựa như rót đầy mật ngọt.

Ngọt ngào cùng men rượu xen lẫn, trở thành rượu rượu quế hoa thơm ngọt.

“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y cảm thấy hài lòng, cũng không ủy khuất nữa, dịu dàng nhìn lại, ngoài miệng nhẹ giọng gọi tên nữ nhân trước mặt.

“Thế nào?” Lạc Thần sắc mặt vỗn dĩ có chút câu thúc bó buộc, trong tiếu ý ngọt ngào thư thả của nàng cũng buông lỏng, đến gần vài bước, chờ Sư Thanh Y nói tiếp.

Bất quá không cần phải nói, dáng vẻ này, nhất định cũng đều là lời say.

” Ngươi thật tốt.” Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần không chớp mắt.

Lạc Thần khẽ giật mình, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.

Sư Thanh Y dang hai tay, cho một cái ôm siết, ôm lấy thân thể của Lạc Thần.

Khuôn mặt nàng  bị men rượu đốt nóng dán lên cần cổ hơi lạnh của Lạc Thần, dường như muốn hạ nhiệt mà cọ cọ, nàng nói: “Rất thích ngươi.”

Lạc Thần bị Sư Thanh Y ôm bất ngờ không kịp trở tay, bất quá rất nhanh tiến về phía trước, bàn tay mềm nhẹ ôm lấy thắt lưng của nàng, trong mắt đè nén một chút mừng rỡ  khó phát hiện.

Ngoài miệng lại trêu chọc nàng: “Đáp ứng theo ngươi học đi xe đạp, nên liền nói thích ta sao?”

“… Mới không phải.” Sư Thanh Y lập tức hừ nhẹ.

“Vậy vì sao lại nói như vậy?”

” Không… Không vì sao cả.” Đầu của Sư Thanh Y cọ đi cọ lại trên vai nàng, vài sợi tóc lướt qua nhột nhạt: “Nhất định là phải có lý do gì đó, mới có thể nói thích sao?”

Nàng mượn men say, vàng thật không sợ lửa nói: “Ta chính là đặc biệt… Đặc biệt thích ngươi.”

Đại khái bình thường Sư Thanh Y cũng rất hiếm khi trực bạch như thế, vẻ vui mừng trong mắt Lạc Thần càng sâu sắc, cẩn thận lắng nghe.

Bình thường Sư Thanh Y đều rất nội liễm, ngại đem sự quyến luyến cuồng nhiệt nói ra ngoài miệng, hiện tại hoàn toàn bị men say che khuất lý trí, lời trong lòng gì cũng nói ra miệng. Thậm chí cũng không cần tính logic  với ngữ cảnh gì nữa, một giây trước nàng còn đang lo lắng Lạc Thần có khả năng không đáp ứng học xe đạp mà khổ sở, một giây sau, nàng nói thích, đó chính là thích.

Nàng mỗi thời mỗi khắc, đều đang thích Lạc Thần.

Tình cảm tích tụ trong lòng, vượt qua thương hải tang điền.

Nhưng có thể vô câu vô thúc không hề lo lắng như thế mà tùy ý nói cho nàng ấy biết, nàng rất thích nàng ấy, thời khắc như thế, có thể được bao nhiêu lần.

Lạc Thần khẽ ngửi hương thơm trên tóc Sư Thanh Y, giọng nói khẽ run mà đáp lời: “Ta cũng vậy.”

“… Cũng cái gì?” Sư Thanh Y cọ cằm, mơ hồ hỏi nàng.

Lạc Thần trầm mặc chốc lát, lỗ tai dần dần phiếm hồng.

“… Rốt cuộc là cái gì?” Sư Thanh Y đưa tay dắt lấy dây buộc tóc của Lạc Thần, tựa hồ như thúc giục mà tiếp tục hỏi.

 Mạt hồng nhuận  lan tràn dọc theo vành tai trắng nõn của Lạc Thần, dừng một chút, Lạc Thần có phần câu nệ mà nhẹ giọng nói: “Đó là cũng giống như ngươi.”

“Như nhau…. cái gì?” Sư Thanh Y lúc này tựa hồ không hỏi được đáp án sẽ không bỏ qua, giả vờ có khuông có dạng.

Lạc Thần nắm tay nàng khẽ động, nhưng vẫn yên lặng không nói.

Sư Thanh Y cúi đầu xuống, nhìn tay nàng: “Vì sao ngươi không trực tiếp mở miệng nói cho ta biết?”

Ánh mắt ngà ngà say của nàng dường như hàm chứa đầy mị lực, liếc nhìn nàng một cái, đều như là bị nàng làm cho áy náy thêm một chút, đả động tâm tình.

Lạc Thần cùng nàng đối điện, đôi môi mỏng hơi mấp máy, muốn nói lại thôi.

Đầu của Sư Thanh Y đầu càng tựa sát vào vai Lạc Thần, trong miệng cắn dây buộc tóc, khẽ kéo, lúc này mới như là ngậm được kẹo, nghiêng đầu gối lên vai Lạc Thần, vô cùng thỏa mãn, nói: “Rất thích… Ngươi có thể nói cho ta biết.”

Nàng rất  thích sợ dây buộc tóc này, càng yêu người buộc tóc đang xuất hiện trước mặt nàng.

Đối với nàng mà nói, đây tựa như từng đóa hoa tuyết ký ức, tất cả quy tụ trở vể bên cạnh nàng.

Tất cả cực khổ đều đã sớm bị thời gian vùi lấp, bây giờ, nàng rốt cuộc tìm được ánh sáng của vãng tích, ôm ấp người nàng yêu nhất.

“Muốn….Muốn nghe ngươi nói….” Mặc dù cũng không ý thức được mình đang nói gì, nhưng trong giọng nói của Sư Thanh Y bắt đầu xen lẫn nghẹn ngào.

Lạc Thần nghe tiếng nàng nghẹn ngào, càng cảm giác được Sư Thanh Y quấn quýt si mê đối với dây lụa trắng này, nghĩ đến điều gì đó, hai tay đang ôm Sư Thanh Y đột nhiên siết chặt, gần sát bên tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Thích ngươi.”

” Yêu ngươi.” Lạc Thần lại nói.

Giọng nói của nàng càng thêm run rẩy: “Mãi mãi không rời xa ngươi.”

Sư Thanh Y say, nghe một cách mơ hồ, chỉ biết là vui mừng, yêu là từ ngữ như thế nào, khiến nàng hài lòng dường như muốn bay lên, tầng mây mang theo nàng, dường như còn hòa lẫn mùi rượu.

Mà từ ngữ như thế, nói ra từ trong miệng Lạc Thần, là hiếm có cỡ nào.

Lạc Thần luôn đem tình yêu của mình cất giấu trong từng chi tiết nhỏ nhặt, giấu trong những lời nói cong cong lách lách, ẩn dưới thủy đàm xưa nay thoạt nhìn lặng yên không gợn sóng.

Nhưng hiện tại, nàng dĩ nhiên liên tiếp nói với Sư Thanh Y ba câu.

Sư Thanh Y nở nụ cười, giọt lệ nóng rực không hề dự báo trước mà rơi xuống, thấm vào mái tóc dài của Lạc Thần.

Nàng ngây ngốc dùng lưng bàn tay lau khóe mắt, híp mắt nói: “… Ta rất hài lòng.”

Càng nói càng nghẹn ngào, nàng cảm thấy đầu óc ảm đạm, say đến thậm chí cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, chỉ là mờ mịt tiếp tục lau nước mắt, nói: “Rõ ràng rất hài lòng…ta…ta vì sao phải khóc?”

Nàng thật nghĩ không hiểu.

Xuất phát từ bản năng sâu thẳm nhất trong lòng lại hiểu rất rõ ràng.

Lạc Thần dáng vẻ say rượu ngây ngô của nàng, khóe mắt lại càng đỏ, nàng khẽ buông tay, đỡ thân thể Sư Thanh Y ngay ngắn ngồi dậy, gần gữi mà nhìn nàng.

Trên khóe mi của Sư Thanh Y còn vươn một giọt nước mắt, Lạc Thần vươn tay, thay nàng lau đi.

Sư Thanh Y ngoan ngoãn ngồi yên, khẽ ngước mặt, tùy ý nàng lau.

” Không phải là khóc. Ngươi say, uống rất nhiều rượu.” Khóe mắt Lạc Thần nhiễm một tia ẩm ướt, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Rượu từ khóe mắt chảy ra mà thôi.”

Dù sao thì Sư Thanh Y cũng đã say, rất dễ dàng trêu chọc, muốn nàng đi hướng tây thì nàng đi hướng tây, cùng nàng nói một nàng cũng tin là một.

Chờ nàng tỉnh rượu, cũng nhớ không rõ.

“… Ngươi nói bậy.” Thân thể Sư Thanh Y lay động, lập tức biện bạch thay bản thân: “Rượu thế nào sẽ từ trong mắt chảy ra.”

” Ngươi đến đây.” Lạc Thần nắm tay nàng, dẫn nàng đến cạnh bàn cờ trước đó.

Sư Thanh Y nhắm mắt theo Lạc Thần đi trở về.

Lạc Thần lặng lẽ dùng ngón tay điểm nhẹ vào chén rượu, đầu ngón trỏ dính một ít rượu, sau đó xoay người, dùng một ngón tay khác lau đi nước mắt trên mi Sư Thanh Y, lúc này mới đổi thành ngón trỏ, đưa đến bên môi Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nghiên đầu, hoang mang nhìn ngón tay của Lạc Thần.

Sau một lúc lâu, khuôn mặt vốn dĩ say đỏ, càng đỏ lên một cách quỷ dị.

Ánh mắt nàng liếc Lạc Thần một cái: “Ngươi… Ngươi làm gì?”

Lạc Thần nói: “Ngươi nếm thử, nước mắt của ngươi.”

Đối với người say mà nói, loại thủ đoạn nhỏ dễ hiểu loại này, căn bản cũng sẽ nhìn không  ra, thậm chí ngay cả ngôn hành cử chỉ cơ bản cũng có  khả năng không khống chết được.

Lạc Thần dường như hiểu rất rõ Sư Thanh Y sau khi say rượu, sẽ hồ đồ như thế nào, nên vô cùng khí định thần nhàn mà đùa với nàng.

Sư Thanh Y vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên đầu ngón tay của Lạc Thần.

Lạc Thần đứng bất động, ngón tay bị nàng liếm khẽ động một tý.

Sư Thanh Y niếm thử, thần sắc mê man.

“Thực sự là rượu?” Lạc Thần hỏi nàng.

“…Phải.” Sư Thanh Y xác nhận xong, gật đầu.

“Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi, từ khóe mắt ngươi lau xuống, đó là rượu. Sự thật là ngươi uống quá nhiều nên rượu chảy ra thôi.” Lạc Thần nghiêm túc nhìn nàng, khóe môi mang theo ý cười như có như không.

Sư Thanh Y nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.

Nàng kỳ thực là không tin.

Nhưng rồi lại không nghĩ ra vị rượu này là từ đâu tới.

Nếu như đổi thành bình thường, nàng giảo hoạt khôn khéo như thế, kỹ xảo phức tạp gì lại không thể nhìn thấu. Mà trước mắt, thậm chí cũng không thể xưng là kỹ xảo, tối đa chỉ là trò trêu chọc trẻ con ngây thơ mà thôi.

Người say không say khướt đã tính là tốt lắm rồi, thần trí căn bản không bị bản thân khống chế, nhận thức có thể bình thường đi nơi nào, rất nhiều người ngôn hành cử chỉ càng không chút ăn khớp. Men say trong đầu Sư Thanh Y quấy nhiễu nàng, khiến nàng cảm thấy mình sắp chìm vào đáy biển, cả thân thể đều bắt đầu trôi nổi.

Nàng nghĩ mãi vẫn không thông, rồi lại tràn đầy hiếu học, nắm chặt lấy ngón tay Lạc Thần, dán sát vào, nếm thử tư vị một lần nữa.

Rượu vừa rồi đã bị nàng liếm đi rồi, hiện tại còn lại cũng chỉ có da thịt ấm áp cùng nhẵn nhụi quen thuộc, đầy tính đầu độc.

Chỉ nếm một chút đã có thể trong nháy mắt khiến đáy lòng cuồn cuộn rung động.

Lạc Thần muốn rút tay lại cũng không kịp, Sư Thanh Y vừa nắm lấy tay nàng, không cho nàng di chuyển, vừa tỉ mỉ quan sát biểu tình của nàng.

Thời gian dường như dừng ở thời khắc này, ánh đèn lồng chiếu lên người Lạc Thần, có thể thấy ngực nàng phập phồng dao động.

Lạc Thần siết chặt nắm tay, tựa hồ miễn cưỡng bình phục, lúc này mới chậm rãi nói: “Trước kia cũng đã bảo ngươi đừng uống rượu, ngươi uống rượu dễ say, không nghe lời ta.”

“Ngươi cùng ta…nói nhiều như vậy, có phải ngươi đang muốn kéo dài thời gian hay không?” Sư Thanh Y lúc này trở nên cảnh giác giống như một chú mèo, đôi mắt chăm chú nhìn Lạc Thần: “Ngươi kỳ thực căn bản không muốn cùng ta học đi xe đạp?”

Lạc Thần liễm mi.

Kéo nửa ngày, còn tưởng rằng Sư Thanh Y sẽ này chuyện này, kết quả lại bị Sư Thanh Y lách trở về, có thể thấy được đối với xe đạp việc này nàng nhớ mãi không quên.

“Không có việc này.” Lạc Thần thở dài, biết mình tránh không khỏi nữa, chỉ có thể phối hợp nàng: “Ta lập tức học, xin tiên sinh chỉ giáo.”

Đuôi lông mày của Sư Thanh Y khẽ nhếch lên độ cong đắc ý, lôi kéo Lạc Thần bước nhanh đến bên cạnh chiếc xe đạp giấu trong sân, nói: “Nhanh, ngươi lên trước.”

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, nhìn chằm chằm chiếc xe đạp một lát, chỉ còn kém chút nữa là có thể nhìn ra một lỗ thủng. Qua thật lâu, lúc này mới dường như chấp nhận số mệnh, một tay đỡ lấy tay cầm.

Sau đó chân dài khẽ nhấc, ngồi lên yên xe, đỡ thẳng chiếc xe đạp vốn đậu nghiêng một bên.

Sư Thanh Y tràn đầy mừng rỡ, tiếp tục nói: “Sau đó đạp lên.”

Lạc Thần: “…”

Nàng đặt một chân lên bàn đạp, một chân chống xe đạp ngược lại vô cùng dễ dàng, dáng người cũng đoan trang đẹp mắt.

Nhưng lúc hai chân phải giẫm lên bàn đạp, lại dừng lại.

Nàng nghiêng khuôn mặt nhìn về phía Sư Thanh Y, không nói gì thêm, nhưng biểu tình lại ngưng trọng như lâm đại địch. Thời gian đọng lại đáng kể, dường như đang trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc nào đó.

Sư Thanh Y đi đến bên cạnh nàng, hai tay giúp Lạc Thần đỡ lấy yên sau.

Nàng mặc dù say hồ đồ, nhưng dạy đạp xe, rồi lại lộ ra vẻ chăm chú, có nề nếp nói: “Ta đỡ giúp ngươi, ngươi cứ  giẫm lên bàn đạp, yên tâm đạp về phía trước, không cần lo lắng bị ngã, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”

Lạc Thần quay đầu lại, yếu ớt liếc mắt nhìn nàng: “Đây là một việc nguy hiểm sao, còn cần bảo vệ?”

Sư Thanh Y lúc này cũng mặc kệ, vặn mi nói: “Ta chính là muốn bảo vệ ngươi.”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!