Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 14

Phụ nhân kia hơi nheo mắt  lại, hình như có chút đăm chiêu thì thào cái tên này, cách hồi lâu mới yếu ớt nói một câu: “Ngươi chính là…..tiểu hài tử Tuyết Y cứu về.”

Mộ Phi gật đầu, vẫn quỳ bất động, đêm hôm khuya khoắc xông vào phòng ngủ quấy rối người bệnh nghỉ ngơi thật sự là thất lễ, mà vị này thất lễ, mà vị bệnh bệnh này đúng là sư phụ thường xuyên nhắc đến “Dưỡng mẫu “- Phan Thị lão phu nhân của Chú Kiếm Sơn Trang. Mộ Phi yêu ai yêu cả đường đi, bản năng đối với mẫu thân sư phụ sản sinh sùng kính, rất sợ bản thân đắc tội lão phu nhân lại khiến sư phụ thêm phiền.

Nhưng mà Phan Thị cũng không chút nào có ý tứ trách cứ, nàng như tình như mê, nhẹ nhàng buông xuống cái sưởi tay, cố gắn tay nâng tay gọi Mộ Phi đến: “Đến đây, để ta hảo hảo nhìn ngươi……”

Mộ Phi thụ sủng nhược kinh đứng dậy, run rẩy ngồi xuống trên giường của lão phu nhân. Đối mặt trưởng bối hiếu kỳ mà từ ái tỉ mỉ, hơi có chút không được tự nhiên nên càng đỏ mặt, nhưng cũng không dám đối diện. Nàng nghĩ thầm lão phu nhân đối với nàng nổi lên hứng thú nhất định sẽ hỏi nàng gia thế cùng tình hình gần đây! Trong đầu đang muốn sắp xếp ngôn ngữ, không ngờ Phan Thị cái gì cũng không hỏi, dường như chỉ nhìn nàng một cái thì có thể xem thấu tất cả bí mật của hài tử này.

Đầu ngón tay tiểu tụy thon gầy tinh tế vuốt ve trên mặt Mộ Phi, ánh mắt Phan Thị buồn bã cô tịch cũng có một tia vui mừng, ách một tiếng lẩm bẩm: “Ngươi bái Tuyết Y làm sư sao? Tướng mạo trời sinh rất tốt, tương lai nếu như hành tẩu giang hồ xuất đầu lộ diện, thật có một chút đáng tiếc a!”

Mộ Phi thích nhất được người tán thưởng, môi đỏ khẽ động, tiểu má lúm càng hộ rõ như nụ hoa, đẹp đến khiến người không đành lòng dời mắt.

Một già một trẻ hai người cứ như vậy vừa gặp đã quen, rất hợp ý nhau. Mộ Phi từ trong miệng Phan Thị biết được rất nhiều cố sự của Chú Kiếm Sơn Trang. Thì ra lão phu nhân nguyên danh gọi Phan Dong lúc còn trẻ cũng từng đại danh lừng lẫy trên giang hồ, nữ hiệp  phong thái tuyệt sắc. Ai biết sau này Ngũ Long Hội lại đột nhiên trở mặt cùng bá chủ giang hồ “Thương Lãng Các”, đem nữ nhi duy nhất gả vào Nam gia cùng Nam Chấn Anh kết lương duyên.

Không ngờ cuối cùng, Nam Chấn Anh vì Phan gia đúc huyết kiếm Càn Khôn giai đoạn cuối cùng lại thất bại, mất thần kiếm tương trợ, Phan tổng đà chủ bị Thương Lãng Các Các chủ “Thiên Diện Vu Tông” giết chết, Ngũ Long Hội bị diệt… Mà Phan Dong vì Nam Thiểu Khanh khó sinh nên sinh đến ba ngày ba đêm, cuối cùng nhi tử khỏe mạnh ra đời, nàng lại suýt nữa kiệt sức mà chết. Lão trang chủ Nam Chấn Anh quãng đời còn lại một mực cảm thấy có lỗi với Phan gia, hắn cự tuyệt nạp thiếp, mãi đến sau này nhận Nam Tuyết Y làm con nuôi, mới bù đắp được tiếc nuối không thể sinh thêm con nói dõi.

Từ sau đêm đó ngẫu nhiên gặp gỡ, Mộ Phi  ngoại trừ mỗi ngày chuẩn bị công khóa chính là đi Càn Khôn biệt uyển làm bạn với Phan Thị, nghe nàng nói trời nam biển bắc, giang hồ truyền kỳ gió nổi mây phun. Phan Thị lâm bệnh nên cảm thấy tịch mịch cũng chỉ có trước mặt Mộ Phi mới hoàn toàn cởi mở thao thao bất tuyệt. Từ chuyện đời trước nói đến lúc nhỏ của Thiểu khanh Tuyết Y hai huynh muội, khen ngợi nữ nhi khắc khổ thế nào, thiên tư kinh người thế nào, dường như là “Vì kiếm mà sinh”. Mộ Phi nghe được động dung không ngớt, nhìn hai tay đầy thương tích, nguyện vọng muốn quay về xưởng ngày một tích lũy cường liệt hơn.

Ba nha hoàn chăm sóc Mộ Phi rất nhanh phát hiện Mộ Phi cùng lão phu nhân có gặp gỡ, nhưng ngại bối phận không thể đắc tội của lão phu nhân, bọn nha hoàn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, ai cũng không dám bẩm báo với Thiếu trang chủ.

Mãi đến  một buổi trưa đầu tháng ba, Nam Tuyết Y có thời gian nhàn rỗi tự mình đến Càn Khôn biệt uyển thăm mẫu thân lúc này mới kinh ngạc phát hiện  sự tồn tại của Mộ Phi .

Mộ Phi cũng rất kinh ngạc nhìn sư phụ, chỉ thấy nàng y phục thiển sắc song điệp phượng vĩ váy, nhanh nhẹn thanh thoát, tóc mai buông xuống đầu cài Linh Lung ngọc trâm, trên vành tai một đôi khuyên tai bạch ngọc dịu dàng lân quang. Sư phụ tính thích thanh nhã, trên người cực ít phụ sức. Lần này đeo một đôi khuyên tai lại thêm chút kinh diễm phong tình. Dung mạo thanh lãnh vì tâm tình dao động hơi phiếm hồng, ngược lại giống như tô một lớp son, ôn nhuyễn động nhân.

” Phi Nhi!” Nam Tuyết Y gần như cắn chặt răng gọi nàng: “Ngươi thế nào lại ở chỗ này?!”

Mộ Phi dính bên cạnh Phan Thị, cố ý lộ ra nụ cười ngây thơ, làm như tìm được chỗ dựa vững chắc, không hề sợ sư phụ chất vấn một chút nào.

” Tuyết Y…..” Phan Thị quả nhiên tự mình đón chuyện,  bệnh sắc tái nhợt so với trước kia khá hơn rất nhiều: “Ngươi a, thu một tiểu đồ nhi khả ái như vậy chỉ biết cất giấu, nếu sớm một chút mang nàng đến vấn an ta, bệnh của ta nói không chừng đã khỏi rồi.”

Nam Tuyết Y liễm mi rũ mắt, tất cả lời nói đều bị nghẹn trở lại.

” Còn có a……” ánh mắt rời rạc do bệnh lâu ngày của Phan Thị bỗng nhiên ngưng tụ, nghiêm nghị lẫm lẫm không buông tha nói: “Gọi Thiểu Khanh đến đây cho ta, nương hảo hảo trừng trị hắn!”

” Nương?” Nam Tuyết Y ngạc nhiên không thôi nhìn mẫu thân, mi tâm không tự chủ được mà nhíu chặt.

” Hừ, hắn nhằm vào Phi Nhi như thế nào, ta tất cả đều đã biết!” Phan Thị tức giận hừ lạnh, nói: “Bảo hắn đến trước mặt ta qua, không quỳ năm sáu canh giờ không được trở về! Sau này trong trang ai dám khi dễ Mộ Phi ta sẽ đến hỏi tội hắn!” Nàng tiện đà bất động thanh sắc khép hờ mắt, khí thế dứt khoát hoàn toàn không giống người bệnh nặng khiến Nam Tuyết Y không cách nào cự tuyệt.

“Vâng…..” Chỉ đành thì thào đáp ứng, Nam Tuyết Y hơi ghé mắt, hung hăng trừng Mộ Phi. Mộ Phi hoàn toàn không cho là đúng, còn hướng nàng dùng sức chớp mắt vài cái, chỉ còn kém thè lưởi nhăn mặt.

Nam Tuyết Y quả thực vừa tức giận vừa buồn cười, hài tử này dĩ nhiên hướng lão phu nhân cáo trạng, thực sự là càng lúc càng tinh ranh !

……………………………………………………………….

Ánh trăng như sương, dây đàn rung động.

Cầm Phường ba mặt nước vây,thủy liêm róc rách tô đậm vẻ rất khác biệt của tiểu lâu. Phong Linh vỏ sò dưới mái hiên, theo gió đêm phất động phát sinh âm hưởng thanh thúy, cũng gợi lên khí tức thần bí mà mờ mịt ở bờ bên kia. Thủy quang diệu động trên rèm cửa, hợp cùng thân ảnh cao gầy đánh đàn  trong lầu các mộng ảo như sương.

Nam Tuyết Y cúi đầu thanh tĩnh, thuần khiết như tuyết, đầu ngón tay lẳng lặng gảy huyền cầm, nhưng âm rung vẫn chưa được điều nàng đang tìm cầm ý trong cảnh đẹp. Thuở nhỏ học cầm, trong bóng đêm độc tấu nhưng lại không có cảm hứng ngâm vịnh dưới trăng, hoặc là giải bài tâm sự. Nàng chỉ thích yên lặng  suy tưởng trong tiếng đàn, quên mất đúc kiếm, quên mất việc làm ăn trong nhà cùng các loại phiền muộn,  quên tất cả.

Nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, đánh vỡ tiếng nước cùng tiếng đàn giao thác hài hòa, bước chân kia đi qua thủy liêm, bước trên cầu gỗ, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa Cầm Phường. đôi mắt Nam Tuyết Y vỗn khép hờ chợt mở, nàng nhìn thấy một thân ảnh đơn bạc quen thuộc, gió đêm thổi đến, sa  trướng khởi vũ xung quanh nàng.

“Phi Nhi?” Nàng có chút khó tin nhìn ái đồ, Mộ Phi đội mũ lông hồ ly, váy lụa mỏng như cánh ve  nhiễm hơi nước, giống như vừa đi ra từ một nơi rất nóng. Mộ Phi nổ lực ổn định hô hấp, sau đó nàng chậm rãi đến gần Nam Tuyết Y, nhãn thần ôn tồn trong suốt, mang theo nhu quang như ngọc bích.

Trong tay còn cầm một chiếc khăn đỏ bọc lại  hình thù kỳ quái.

Không biết có phải ảo giác không, Nam Tuyết Y bỗng nhiên cảm thấy Phi Nhi gầy đi, gầy nhưng vóc dáng có vẻ cao hơn. Chậm rãi, đã không giống một tiểu hài tử cuộc mình trong bóng tối của trước kia nữa.

Nàng uốn gối, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Nam Tuyết Y.  Có vẻ vô cùng mệt mỏi, một tay tự nhiên đặt lên sau gáy trắng nõn của sư phụ, đầu cũng tựa lên vai sư phụ yếu ớt thở dốc, tay kia đem khăn đỏ đặt vào lòng bàn tay Nam Tuyết Y.

“Sư phụ…. Tặng cho ngươi.”

Nam Tuyết Y lấy làm kinh hãi, lập tức mở khăn ra. đó hình như là một cây trâm vừa mới rèn thành hình, xù xì, thô ráp cát tay. Nam Tuyết Y run rẩy nắm chặt nó trong lòng bàn tay, một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời phút chốc tràn ngập lòng nàng, tựa như một cổ kinh hỉ chảy ra dòng nước ấm, lại cũng giống như đau lòng. Phôi hình này rất lạnh lẽo, nhưng nàng lại cảm thấy càng cầm càng nóng, nóng đến tận đáy lòng nàng.

“Sư phụ, sau khi  ta rèn xong đã xin công tượng phường gia công giúp ta mài trang sức, nhưng bọn hắn không chịu giúp ta. Ta chỉ đành… Chỉ đành như vậy mà giao cho sư phụ. Vốn dĩ muốn tự mình rèn một cây trâm đặc biệt tặng cho người, sư phụ cài nhất định rất đẹp.”

Mộ Phi mỉm cười, nhìn ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào người sư phụ, tóc dài buông xuống, dung nhan tựa ngọc, tiếng đàn mịch mịch phát ra giữa những ngón tay, hô hấp mềm nhẹ như u lan. Sư phụ chính là đẹp như vậy, vĩnh viễn đều giống như tiên tử tĩnh mặc, giống như một đạo ánh sáng ấm áp cứu vớt nàng, cho nàng dựa vào.

Mộ Phi hai tay quấn lấy cổ Nam Tuyết Y, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, tựa vào bờ vai mềm mại chậm rãi nhắm mắt lại.

“Sư phụ, dạy ta luyện kiếm đi…..”

Nam Tuyết Y tùy ý nàng tựa nàng ôm, nàng cúi đầu nhìn tay Mộ Phi, băng vải ma sát đến rách, vết máu loang lổ. Thì ra Mộ Phi lén lút trở về xưởng mấy ngày chịu đựng đau đớn do vết thương chưa khỏi để làm xong vật này. Chính là muốn tặng cho nàng?!

“Phi Nhi, ngươi vì làm thứ này mà bị thương sao?” Nàng nghẹn ngào phun ra vài chữ, Mộ Phi không, đã tựa trên vai Nam Tuyết Y ngủ say.

Nam Tuyết Y từ năm mười ba tuổi đã không ngừng nhận được lễ vật, sính lễ các nhà từng rương đưa đến muốn cưới nàng vào cửa. Vàng bạc châu báo, vòng ngọc gấm vóc… Nhưng thứ đó dù cho đã phủ đầy bụi nhưng nàng vẫn chậm chạp chưa xuất giá, vẫn cô độc.đã nhiều năm như vậy, nàng từ lâu đã chết lặng đối với các loại tặng phẩm, nhưng hôm nay nàng lại nhận được cây trâm khó coi này, thậm chí là thô ráp xấu xí.

Lễ vật  khiến nàng xúc động, chính là từ tiểu đồ nhi mười tuổi tâm tư thanh thuần.

Nàng cẩn thận quan sát Mộ Phi, phát hiện mi gian của nàng có tiếu ý đầy thỏa mãn, như có như không phập phồng theo hô hấp. Nhìn dung mạo chưa hết nét trẻ con như cách một tầng sương, không biết là ánh trăng quá mông lung hay là hai mắt đẫm lệ mà mông lung. Nam Tuyết Y không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của nàng, nhưng khó có thể khống chế mà khẽ hôn lên trán nàng:

” Phi Nhi, ta sẽ dạy ngươi, cái gì ta đều dạy cho ngươi……”

………………………………………………………………………

Núi sâu Bích Vân Thiên, tuyết phủ trắng xóa.

Tuyết rơi vô thanh vô tức, cả tòa Bích Vân Sơn núi non trùng điệp đều phủ một tầng ngân bạch.Sau khi tuyết rơi cây bạch dương cao to tố, cành cây cũng bọc tuyết trắng, tựa như ngân kiếm chọc trời. Dòng suối trên núi cũng kết băng, trở thành ngân hà trong suốt chốn nhân gian, kéo dài uốn khúc. Cùng bầu trời lam sắc, đẹp đến chấn động lòng người.

Hoa tuyết bay lả tả, bao trùm dấu chân vội vã khắp thâm sơn, trong dấu chân này có khắc vô số vết tích của năm tháng, đợi người tìm kiếm, rồi lại yên lặng biến mất trong thiên hạ.

Mộ Phi vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên sư phụ dạy nàng luyện kiếm, các nàng ở Chú Kiếm Sơn Trang luyện công, cát bay đầy trời. Long Dương, Cung Lăng, Huyền Anh ba người bọn họ cũng đứng ở một bên quan sát học tập. Hai tay Nam Tuyết Y khẽ động , Thí Thủy Kiếm từ trong tay áo xuất ra được cổ tay mềm mại không xương của  nàng bắt lấy! Sau đó nàng bắt đầu thi triển, đạo kiếm quang vụt ra từ tay áo, chính là chiêu thức lúc trước dùng để cứu Mộ Phi từ tay sát thủ Ô Y.

Mộ Phi rất lâu chưa từng nhìn thấy sư phụ, nàng si ngốc nhìn, ngay cả sư phụ liên tục truyền dạy tâm pháp đều không nghe rõ :

” Phu vi kiếm giả, kỳ chi dĩ hư, khai chi dĩ lợi, hậu chi dĩ phát, tiên chi dĩ chí. Hư thực biến hóa, xuất sau đến trước, mới là kiếm thuật vô thượng!”

” Kiếm pháp Nam gia có mười tám thức, vì vậy còn gọi là thập bát kiếm. Bát kiếm cơ bản nhất lại chia làm nghênh phong thiết phiến, hồng hà quán nguyệt, ô vân yểm nguyệt, viên hầu hiến quả, tiên nhân chiếu chưởng, băng hà giải đống, phi hồng viễn âm cùng ẩm hồng thiên ngoại! Học thập bát kiếm nhanh thì ba bốn năm, chặm thì bảy tám năm. Thập Bát Kiếm học thành tức là xuất sư, trở thành kiếm khách của trang, phụ trách bảo vệ an toàn của sơn trang cùng áp hàng. Ba vị sư huynh sư tỷ cũng sắp luyện đến thập nhị kiếm, nếu có một ngày ngươi luyện xong Thập Bát Kiếm, vi sư sẽ truyền cho ngươi Thí Thủy Kiếm Pháp. Thí Thủy Kiếm Pháp là vi sư thuở nhỏ nghiên cứu kiếm phổ cùng Nam gia Thập Bát Kiếm dung hợp mà thành, thiên hạ chỉ có mình ta biết.”

Ngữ khí bá đạo mang theo kiếm phong sắc bén, tiện đà thu lại trong tay áo, mềm mại rơi xuống đất. Nam Tuyết Y ném một thanh kiếm nhẹ cho Mộ Phi để nàng thử mấy chiêu, Mộ Phi lúng túng nhấc kiếm, chỉ cảm thấy cổ tay như nhấc nghìn cân dị thường chậm chạp, nàng chỉ đành xuất ra mất chiêu phòng thân học được trong cung, Nam Tuyết Y lắc đầu thở dài, sư huynh sư tỷ cũng cười nàng động tác chậm chạp như ốc sên tường.

Ngày hôm sau, Nam Tuyết Y dẫn nàng rời khỏi sơn trang, tĩnh tọa điều tức ở sâu trong Bích Vân Sơn. Tố y thiếu nữ không hề hối thúc nàng sử dụng kiếm mà chỉ tự mình bẻ cành cây dài nhỏ để Mộ Phi cầm chặt trong tay, sau đó dùng cành cây từng chiêu chỉ dẫn nàng. Ánh dương quang từ chạc cây cao cao đổ xuống, khiến thân ảnh các nàng dường như ở vào đáy biển thâm u thậm chí là thiên ngoại tiên cảnh. Trong sơn lâm chim hót thú gầm, lại không chút nào ảnh hưởng đến tâm tình bình thản. Lúc luyện đến hứng trí, Nam Tuyết Y sẽ nắm lấy cổ tay Mộ Phi cùng nàng huy vũ cành cây trong tay sau đó nhìn nhau mỉm cười.

” Sư phụ, sư phụ! Ngươi sẽ cầm tay dạy ta luyện kiếm sao?”

Mộ Phi hoan hỉ nhảy nhót, sau đó nàng chậm rãi vứt bỏ cành cây trong tay, đổi thành nhuyễn kiếm, kiếm nhẹ, cho đến thiết kiếm to nặng.!

Ngày qua ngày, năm lại một năm.

Trường kiếm niên hoa vị hư độ, bốn năm chỉ trong một cái chớp mắt.

” Sư phụ!” Một tiếng thét kinh hãi phá không truyền đến, khắp bầu trời phất phới hoa tuyết bỗng nhiên bị kiếm khí đánh tan, thiếu nữ thân khoác nhung bào tuyết trắng bị buộc lui lại phía sau. Chỉ thấy người kia gần như chân đạp gió tuyết huy kiếm mà đến, Nam Tuyết Y hai tay nhẹ vũ động, hai tuyết tụ bá một tiếng giũ ra đủ ba trượng, dẫn theo chân khí vừa đủ đuổi theo Mộ Phi! Mộ Phi cầm kiếm vững như bàn thạch, càng không đấu lại lại càng kích phát hiếu thắng.

Nàng khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay thoát vỏ mang theo sát khí hướng thẳng tuyết tụ của Nam Tuyết Y, vẻ mặt Nam Tuyết Y kêu ngạo mà lãnh lãnh, tuyết tụ thu lại, thân ảnh hai sư đồ dường như quấn thành một thể khó phân ta ngươi, chân khí vô hình cùng kiếm khí  ngoan lệ chống đối của Mộ Phi giao phong đến cực hạn, đầy đất phong tuyết gào thét.

Nam Tuyết Y nắm đúng thời cơ, nàng điểm chân nhảy lên, thân vũ giữa không trung, hai tuyết tụ có thể đoạt mệnh bỗng nhiên bành trướng kinh chuyển, Thí Thủy Kiếm vẫn ẩn trong tuyết tụ giống như một đạo thiểm điện cực mỏng từ giữa không trung đổ xuống, đôi mắt mặc sắc thâm thúy như bóng đêm vô tận, lúc nàng quan sát phong thái tuyệt đại tao nhã khiến người khác cảm thấy chỉ nhìn một cái thì sẽ chìm đắm vào ma chướng hoặc địa ngục, một kiếm kia hoa mỹ, kinh thiên địa khiếp nhân tâm.

” Sư phụ!” Mộ Phi kinh hô một tiếng, dùng hết toàn bộ nội lực nhảy lên né tránh chiêu thức kia, đập vào mắt chỉ có tuyết rơi dày đặc. Thân thể nàng mặc dù né được, nhưng lại cảm thấy kiếm quang vô hình vô chất vẫn đang đuổi theo nàng, không bắt được thân thể của nàng sẽ không bỏ qua! Nếu sư phụ bức nàng ra chiêu như vậy…..nhãn thần của Mộ Phi ngưng đọng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, một khắc trước khí rơi xuống nàng đồn lực, kiếm quang từ tay nàng như cuồng phong cuốn ngang tai,”xoảng” một tiếng va chạm vang lên, thực sự hoàn toàn đánh tan nhất chiêu tập kích bất ngờ của Nam Tuyết Y vừa rồi!

Tuyết tuyết chậm rãi ngưng định.

Thiếu nữ y phục bạch sắc đứng trong tuyết thở dốc, sau đó chậm rãi vươn tay vỗ ngực, khóe môi lại hé nở tiếu ý say lòng người.

Bốn năm chính là qua nhanh như vậy, nàng đã cao lớn hơn rất nhiều, gần như đã sắp cao bằng Nam Tuyết Y. Mái tóc đã sớm mọc dài, như tơ như đoạn theo gió phất động. Hai má tròn trĩnh khi bé trở nên tiêm gầy lả lướt, chiếc cằm lả lướt tinh mỹ đến ôn nhuận tựa bạch ngọc. Hàng mi dài như phiến quạt, da thịt hơn tuyết, mi gian toát ra thanh lãnh, nhất điểm hồng do bỏng lúc ở xưởng đã nhạt đi,  lại tựa hồ vẽ rồng điểm mắt trên dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết như tranh của nàng, trở thành một dấu chu sa.

Nàng nhấc kiếm hướng Nam Tuyết Y đi tới, bước chân nhẹ nhàng có chút chao đảo, tuyết ở nơi sâu Bích Vân Sơn tựa hồ rất lớn, nàng lại hồn nhiên không biết, hắc đồng sâu thẳm như nước hồ mùa thu, cũng không che giấu được cổ tuổi trẻ xán lạn nhiếp tâm nhiếp phách:

” Sư phụ, ta lại luyện thành một kiếm nữa!”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!