Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 12

Cung Lăng một mực phỏng đoán tâm tư Nam Tuyết Y.

Là nữ đệ tử Nam Thiểu Khanh rất sủng ái, Cung Lăng mười ba tuổi vẫn đều là tâm tư kín đáo, tính tình băng lãnh thẳng thắn, cũng không ngây thơ rực rỡ giống như nữ hài cùng tuổi, hỉ nộ ái ố cũng không che giấu mà trực tiếp đọng ở trên mặt. Cung Lăng chính là không thích Mộ Phi, cho nên nàng sẽ không giống Huyền Anh ôn nhu hòa khí, cũng sẽ không giống Long Dương bắt đầu mang theo tiểu lễ vật cùng lấy lòng Mộ Phi. Lẽ nào chính là bởi vì Nam Tuyết Y nhạy cảm nhìn ra nàng đối với ái đồ nhà mình không vừa mắt , vì phòng bị tương lai sư tỷ muội sinh hiềm khích, cố ý  an bài như vậy để nàng cùng Mộ Phi ở chung, kéo gần cảm tình ?

Cung Lăng cũng không nuốt trôi, ai kêu tiểu quỷ đầu không biết trời cao đất rộng trước mặt mọi người chống đối sư phụ của nàng, đả thương sư huynh của nàng, còn mạc danh kỳ diệu được nhị sư phụ lần đầu tiên bất công chiếu cố !

Ánh mắt mặc sắc bịt kín một tầng ánh sáng lạnh , lam y thiếu nữ bất động thanh sắc tiến vào xưởng.

Mộ Phi   tại chỗ này “Khảo nghiệm” đã hơn mười ngày, nhị sư phụ nhắc nhở dĩ nhiên trong lòng Cung Lăng hung hăng mà đè nén. Nàng mỗi ngày theo lệ đến xưởng nhìn vài lần xem tiểu quỷ kia còn  sống hay không, chỉ xem như đi ngang qua cho có lệ. Dựa vào cái gì muốn nàng đi theo phía sau Mộ Phi chăm sóc bảo vệ, môn quy Chú Kiếm Sơn Trang sâm nghiêm, từ trước đến nay cực kỳ coi trọng năng lực tự lập tự học của đệ tử. Lúc trước Nam Thiểu Khanh đem nàng cùng Long Dương Huyền Anh dẫn vào xưởng, mấy tháng không thấy bóng người chẳng quan tâm đến, sống quá đoạn thời gian không thấy mặt trời, mới đổi lấy cơ hội chạm kiếm.

Thiếu trang chủ Nam Tuyết Y càng là như vậy, có người nói nàng bốn tuổi liền đi theo lão trang chủ vào xưởng quan sát đúc kiếm, bảy tuổi bắt đầu động thủ, mười hai tuổi đúc được xử nữ “Bộ kiếm quang” Dùng nghìn vạn lần kim ngân bán cho phái Thiên Sơn Tây Vực, từ đó thành danh giang hồ.

Mỗi người đều là sống như vậy. Nam Tuyết Y nhất quán làm việc có nguyên tắc Nam Tuyết Y dựa vào cái gì mà xếp Mộ Phi vào trường hợp đặc biệt, khiến Cung Lăng  thân là sư tỷ chiếu cố nàng đây? Cung Lăng vào xưởng, trong hỗn độn tiếng rèn đúc, người đến người đi ầm ĩ tìm kiếm bóng dáng Mộ Phi.  Tiểu nha đầu mười tuổi này quá thực qua ngày không phải dễ, mỗi ngày đều thấy nàng mồ hôi nhễ nhại, cả người đều bị lửa huân giống như khối than đen. Thường bị các công tượng gạt sang một bên không cho nhúng tay vào, chỉ đành giống như một cái đuôi chạy theo sau phía sau, từ lò luyện  này chuyển đến lò luyên khác, dường như không học được ở chỗ nào cả, hơn mười ngày rồi nhưng chưa từng nghĩ  đúc tác phẩm gì báo cáo kết quả công tác.

Nhìn bộ dáng xui xẻo  đang “giãy dụa trong liệt hỏa” Của Mộ Phi , trong lòng Cung Lăng rốt cục bình thản rất nhiều. Nàng thậm chí cũng đã dần tin cái gọi là bí mật thân thế mà toàn bộ trang trên dưới bàn tán sôi sục, huynh muội Nam gia nghiêm lệnh phong tỏa. Bởi vì đã sớm biết Mộ Phi xuất thân cao quý ăn không được khổ, Nam Tuyết Y mới đối với nàng vài phần chiếu cố, phá lệ thương tiếc đi!

— Mộ Phi tựa như Phượng Hoàng trên cửu thiên gãy cánh rơi vào địa ngục, suýt nữa rơi tan xương nát thịt. Nàng bé nhỏ yếu ớt, hèn mọn xen lẫn trong thế giới nguyên bản không thuộc về nàng. Cho dù có Nam Tuyết Y thương yêu che chở cho nàng, nhưng nàng cần phải thành tài, nếu không sẽ không thoát khỏi số phận thép kém chỉ có thể đối mặt với thời gia vô kỳ hạn ở xưởng, hoặc là tự nguyện rời sư môn.

Ngẫm lại, thật đúng là thê thảm không gì sánh được!

Cung Lăng xưa nay mặt lạnh tâm lạnh cũng có chút than tiếc, thiếu nữ áo lam cầm trong tay một thanh trường kiếm tìm kiếm trong góc, nhất thời tìm không được bóng dáng Mộ Phi nữa! Trong lòng nàng chấn động một chút trở nên luống cuống, xưởng này nơi nơi đều là lò luyện kiếm trị nhiệt độ cao, nguy hiểm không chỗ nào không có. Cung Lăng đem đầu lĩnh công tượng kéo ra khiến trách, lòng như lửa đốt nơi tìm người trong công xưởng khổng lồ. Tìm quanh đến vòng thứ ba, rốt cục ở bên cạnh một kiếm trì cực hẻo lánh tìm được thân ảnh gầy yếu mảnh khảnh kia.

Trong xưởng có lớn nhỏ mười kiếm trì, chuyên dùng cho công tượng múc nước nhúng kiếm, rửa tay rửa mặt.

Nàng bình an vô sự ngồi xổm bên cạnh hồ rửa tay, nước gợn phản chiếu khuôn mặt non nớt ngăm đen tiều tụy, sau khi chậm rãi rửa sạch bụi bẩn, làn da tuyết trắng lộ ra hồng ngân do bị bỏng, dính nước càng thêm đau rát. Nước hồ lạnh như băng rốt cục khiến cả người khó chịu muốn chết giảm bớt vài phần, Mộ Phi cô đơn ngồi cạnh hồ, không biết đang mơ mộng cái gì, nhãn thần trống rỗng tịch mịch.

Cung Lăng chán nản, cắn răng nắm chặt kiếm trong tay, không hảo hảo ở lò luyện nghiên cứu học tập, đã vậy còn quá nhàn nhã mà chạy loạn khắp nới hại nàng tìm đến thiên hôn địa ám, thật muốn xông lên hảo hảo giáo huấn nàng!

“Lăng sư tỷ?” Bốn phía không khí chợt đông lạnh, Mộ Phi lập tức liếc mắt thấy được một bóng người. Thân thể nàng run lên, lúc phát hiện Cung Lăng trong nháy mắt hơi kinh ngạc, lại có loại mất mát nói không nên lời.

Khí tràng lạnh thấu xương của thiếu nữ kia thật sự có vài phần tương tự sư phụ, nhưng vì sao không phải sư phụ? Sư phụ lúc nào mới có thể đến đón nàng đi ra ngoài.

Mộ Phi mở ra lòng bàn tay, tự mình cầm cây búa học tập rèn đúc bất quá mấy ngày, lòng bàn tay nguyên bản non mịn của  nàng đã đầy thương tích tựa hồ sắp sưng phồng. Nàng cúi đầu nhìn tay mình, cũng lảng tránh ánh mắt băng lãnh dõi theo của sư tỷ. Lúc bái sư Mộ Phi tràn đầy lòng tin, nàng thuở nhỏ cùng đệ đệ tiếp nhận giáo dục từ thái phó cùng hàn lâm đại học sĩ, tự nhận thiên tư thông tuệ đức nghệ thi thư mọi thứ sở trường. Nàng chưa từng nghĩ đến khảo nghiệm trong xưởng đúc kiếm sẽ gian nan hắc ám như vậy, nàng bắt đầu hoài nghi bản thân ngu dốt, hoài nghi bản thân trên phương diện đúc kiếm là một khối gỗ mục không thể điêu khắc, sẽ làm sư phụ cực độ thất vọng.

Nàng chỉ nghĩ đến sư phụ, nghĩ Nam Tuyết Y cũng từng trải qua  khổ cực tương  tự, nghĩ bản thân đang đi chính là con đường nàng đã từng đi. Chỉ có như vậy Mộ Phi mới có thể tìm được một tia kiên trì một tia dũng khí, khiến nàng không đến mức trong khói huân lửa cháy khó chịu đến sắp hít thở không thông!

Lúc Mộ Phi ngẩng đầu tìm Cung Lăng, thiếu nữ áo lam lạnh lùng kia từ lâu đã đi không thấy tung ảnh: “Aiz….” Mộ Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng biết sư tỷ không thích nàng, ánh mắt vừa rồi… Quả thực tựa như châm nhọn từng cây muốn xuyên thấu nàng.

Mộ Phi đột nhiên bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, vô thức che ngực, nhớ đến cơn ác mộng lần trước. Bàn tay thon gầy của Đông Phương sờ lên đầu đầy châu ngọc cùng mũ phượng nữ đế, giữa ngón tay nàng đột nhiên xuất hiện kim sắc hàn quang, hướng ngực Mộ Phi đâm thẳng xuống.

“Cây trâm, cây trâm làm ám khí!” Mộ Phi đột nhiên bật người đứng lên, đôi mắt như bảo thạch trong đêm tối lóe ra tinh quang. Nàng nghĩ đến ánh mắt tức giận của sư phụ cùng nhãn thần đáng sợ trong ác mộng, lấy đó làm linh cảm, nàng biết có thể làm gì trình cho sư phụ báo cáo kết quả rồi!

…………………………………………………..

Cung Lăng tròn năm ngày chưa từng đến xưởng xem Mộ Phi, để nàng tự sinh tự diệt. Bất đắc dĩ đến ngày thứ năm, lúc tiệc rượu Nam Tuyết Y hỏi đến tình hình của Mộ Phi, Cung Lăng trong lòng căng thẳng, miệng lưỡi lưu loát nói Mộ Phi khiêm tốn thỉnh giáo thế nào, nhu thuận nghe lời, chịu khổ nhọc, đem biểu hiện của nàng dùng sức tô son trát phấn một lần. Nam Tuyết Y cúi đầu nghe, đôi mắt mặc sắc liễm trong bóng mờ của hàng mi, khiến người không thấy rõ ánh sáng lóe ra trong đó.

Cung Lăng biết, nàng chỉ là bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đối với ái đồ đã nóng lòng ra một thân mồ hôi.

Chỉ đành lại đi vào xưởng, để tránh trên người Mộ Phi thực sự xảy ra biến cố gì, ngay cả nàng có sư phụ Nam Thiểu Khanh che chở, cũng chỉ sợ không chịu nổi trách nhiệm.

Nàng vừa đến liền lấy làm kinh hãi, chỉ thấy  tiểu nha đầu mười tuổi đứng bên cạnh liệt hỏa hừng hực, một thân y phục mùa hạ khinh bạc, tay áo gần như xắn đến vai. Không biết mất bao nhiêu nỗ lực mới chiếm được một luyện kiếm đài, nàng không đủ cao, dưới chân còn kê vài khối đá. Một tay vững vàng cầm cây búa, một tay thỉnh thoảng điều chỉnh huyền thiết dài không đến một thước trên đài. Cây búa trong tay từng cái hung hăng đập xuống, thần thái chuyên chú đến gần như thành kính, vững vàng chờ đợi  biến hóa rất nhỏ của huyền thiết.

Cung Lăng đến gần quan sát, càng ngạc nhiên bật thốt lên hỏi: “Phi Nhi, ngươi đây là muốn rèn…..trâm cài sao?”

Mộ Phi lúc này mới lưu ý sư tỷ đến gần, nàng vẫn không chuyển mắt bận rộn, khóe môi khẽ nhếch, tiểu má lúm khả ái lộ ra mềm nhẹ sáng lạn.

Nàng chính là muốn rèn  một cây trâm tinh xảo lả lướt tặng sư phụ, thường ngày cài trên tóc, tức là vẽ rồng điểm mắt, vừa là ám khí phòng thân!

Cung Lăng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, càng xem càng cảm thấy thú vị, không khỏi trêu tức nói: “Ngươi nghĩ như thế nào mà lại rèn trâm, không phải là muốn cài vào lúc xuất giá đấy chứ?”

Mộ Phi dừng tay  một chút, làm như đang nghĩ đến việc xa xôi khó có thể tưởng tượng. Nàng nhìn Cung Lăng,  nụ cười mang theo vẻ thỏa mãn khó hiểu : “Ta không phải rèn cho bản thân, ta muốn tặng cho sư phụ!”

Cung Lăng cả kinh đến mắt đều trợn to : “Cái gì? Ngươi tặng sư phụ? Ngươi rèn trâm tặng cho sư phụ?!”

Mộ Phi vẻ mặt ngây thơ gật đầu, tiếu ý càng thêm tinh khiết xán lạn: “Đúng vậy, có gì không thể sao?”

Lúc trước Nam Tuyết Y đi Lâm An chính là vì hộ tống một cây Phượng Hoàng đến Thương lãng các đại phái đệ nhất võ lâm, trên đường trở về cứu được Mộ Phi. Cho nên, nàng muốn rèn một cây trâm làm tác phẩm khảo nghiệm đương nhiên là không gì đáng trách. Nhưng tặng trâm ngụ ý cực kỳ sâu xa, nàng có thể nào mang tặng cho nhị sư phụ!

” Làm sao vậy sư tỷ?” Mộ Phi phát hiện sắc mặt Cung Lăng càng ngày càng khó coi, trừng mắt nhìn, trong lòng có chút không đúng: “Không thể tặng sao? Có phải  có kiêng kỵ  gì hay không a?”

Cung Lăng xoắn xuýt không biết làm sao mở miệng, lẽ nào thực sự nói cho nàng biết trong tập tục phương nam đều là nam tử tặng trâm cho  nữ tử  mình ngưỡng mộ trong lòng, bày tỏ ý muốn truy cầu hoặc là một đôi ái lữ ý hợp tâm đầu, nam tử tặng trâm làm tín vật đính ước. Nếu như nói cho Mộ Phi, nàng có thể lý giải sao? Khiến nàng hiểu rõ việc nam nữ quá sớm, sợ rằng không tốt lắm.

Cung Lăng liếc mắt nhìn Mộ Phi, vừa lừa gạt vừa khuyên nhủ: “Phi Nhi, tặng trâm quả thật là có điểm chú ý. Nếu như tặng trâm cho khuê nữ, ý là chúc phúc nàng sớm ngày tìm được phu quân giao phó cả đời. Phi Nhi, không phải ngươi hy vọng sư phụ ngươi xuất giá đi a?”

Mộ Phi ngây ngẩn cả người như là bị đả kích sâu nặng, tay cầm búa của nàng bắt đầu run lên, nàng cắn môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Không ngờ do dự một lát nàng lại tiếp tục động tác, thậm chí đập đến ác liệt kiên quyết hơn nữa. Nàng chăm chú nhìn huyền thiết không ra hình dạng, hỏa lô chiếu vào trong mắt nàng toát ra mông lung:

“Ta vẫn muốn tặng cho sư phụ… Sư phụ rất tốt với ta, nàng người tốt nhất đối với ta ngoại trừ mẫu thân ta! Đối với kẻ hai tay vụn về như ta , ngoại trừ cái này, ta rất khó tự tay vì nàng làm cái gì khác. Sư phụ sẽ không thành thân, sư phụ vĩnh viễn đều là sư phụ của ta! Nàng sẽ không bỏ lại ta đi thành thân!”

Nàng nói, nàng xoay người dúng kẹp nhấc lên khối huyền thiếc dài không đến một thước, lập tức nhúng vào chảo nước làm nguội bên cạnh, huyền thiết nóng đỏ “ti —” một tiếng , chảo nước bốc lên nhiệt khí.

” Ngươi…. Ngươi hài tử này quả thực không thể nói lý!” Cung Lăng trách mắng, nàng rốt cuộc kiến thức Mộ Phi có bao nhiêu thị sủng mà kiêu, nàng làm sao có thể nói ra những lời không phân lớn nhỏ như vậy, không để tôn trưởng vào mắt!

Mộ Phi tự mình vớt huyền thiết ra, Cung Lăng trước mắt đã phất tay áo rời đi. Mộ Phi khẽ thở dài một tiếng, cổ tay tinh tế lại trầm ổn lần thứ hai dùng búa đập xuống, không ngờ một lần dập này đột nhiên hỏa hoa văng khắp nơi, Mộ Phi lập tức nâng tay ngăn trở mặt mình, tay cũng đã bị nước nóng hung hăng làm bỏng!

” A! “Nàng đau đớn hô một tiếng, cây búa trong tay loảng xoảng nện trên mặt đất, vẩy ra tia lửa làm bỏng tay phải vốn đầy máu bầm của nàng, lập tức máu tươi chảy ra. Mộ Phi dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải, nhưng này đau đớn thấu xương làm cho cả người nàng thoáng chốc vô lực, nước mắt tràn mi, ngay cả gọi đều gọi không ra một tia khí lực.

” Sư tỷ….. Lăng sư tỷ……” Tiếng gọi trầm khàn suy yếu đến sắp nghe không thấy, nàng lảo đảo đuổi theo Cung Lăng muốn xin giúp đỡ, đau đớn lan tràn toàn thân khiến nữ đồng mười tuổi  không kìm nén được nữa, bưng bàn tay vô lực chảy máu không ngừng ngã trên mặt đất.

……………………………………………….

Nghe nói Mộ Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nam Tuyết Y một chút cũng không chậm trễ mà chạy tới y quán.

Từ mấy năm nay Nam gia dựa vào đúc kiếm đổi lấy gia đại nghiệp đại, giàu ngang một nước, sau khi  lão trang chủ qua đời lão phu nhân lại quanh năm nằm trên giường bệnh, Nam Thiểu Khanh lấy hiếu làm đầu, liền xây dựng một y quán riêng trong trang, từ Thần y cốc mời đến năm vị lão đại phu y thuật cao siêu, trường kỳ ngồi chẩn.

Biết rõ trong  Chú Kiếm Sơn Trang không thiếu các loại  thuốc bỏng cùng kim sang dược nhưng trong lòng Nam Tuyết Y vẫn vô cùng lo lắng, một khắc không nhìn thấy thương thế của  Mộ Phi thì một khắc không thể an ổn. Các loại sự cố trong xưởng nàng đã thấy rất nhiều,  nhẹ thầy xước da bị phỏng, nặng thì đứt tay tàn phế, thậm chí xảy ra một vài vụ  học đồ thao tác vô ý bị lửa nuốt chửng, chôn vùi tuổi xuân.

“Thiếu trang chủ đến — “Tiếng thị đồng ngoài cửa truyền báo vừa mới lọt vào tai thì Nam Tuyết Y đã nhẹ như gió đi vào phòng. Ánh mắt băng lãnh đảo qua, liền nhìn thấy thân thể gầy yếu tái nhợt ngồi yên trên giường sau bức rèm che, thị nữ y quán bưng một chiếc khay đầy dược bình cùng băng vải, lão y sư râu tóc bạc phơ đang ở bên tai Mộ Phi căn dặn gì đó, bàn tay mảnh mai quấn băng vải vô lực đặt trên đầu gối, dường như vừa mới băng bó thỏa đáng.

Mộ Phi thấy nàng đến, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời, đôi môi khô khốc tái nhợt hơi  mở ra muốn gọi nàng ” Sư phụ”, nhưng không biết vì sao muốn nói lại thôi, ánh mắt buông xuống ngưng mắt nhìn tay bị thương,  lệ quang ngấn nơi khóe mắt.

Nam Tuyết Y không biết nàng rốt cục vì sao lại bị thương, chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng đau đớn, hài tử này rốt cục tới khi nào mới có thể khiến nàng bớt lo!

“Khái!” Lúc sư đồ nhìn nhau phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan, Nam Thiểu Khanh mặc kim cẩm phục chắp tay mà đứng, nét mặt lộ vẻ thờ ơ, rồi lại phá lệ lưu ý nhất cử nhất động của muội muội nhà mình. Cung Lăng đứng phía sau hắn bất động như điêu khắc, đôi mi thanh tú nhíu chặt, biết rõ không chắm sóc Mộ Phi chu toàn nên hoảng sợ tự trách. Cẩn cẩn dực dực bước ra, chắp tay gọi: “Nhị sư phụ…..”

Nam Tuyết Y mặt không biểu tình nhìn Cung Lăng, không nói một lời so với muôn vàn chỉ trích càng làm cho người hít thở không thông.

Tựa như mặt hồ ôn nhu yên tĩnh đột nhiên bị một đạo lãnh kiếm đâm thủng, không chỗ nào không áp lực làm cho Cung Lăng muốn thoái thác cũng không được, quỳ gối trước mặt Nam Tuyết Y: “Là lỗi của Cung Lăng, thân là sư tỷ nhưng không chiếu cố tốt tiểu sư muội, phụ sự phó thác của nhị sư phụ, Cung Lăng cam chịu tất cả trách phạt!”

Nam Thiểu Khanh chợt nâng tay ý bảo Cung Lăng chớ có lên tiếng, trưng ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa, nhưng đôi mắt thâm u kia lại lộ ra lãnh trào cười như không cười: “Tuyết Y, ngươi để Lăng Nhi nhập xưởng chỉ dẫn chăm sóc Mộ Phi vốn là mở ra tiền lệ, Lăng Nhi không thể nào giúp đỡ cũng là trong tình lý. Hơn nữa nàng là người  trước tiên mang Mộ Phi sau khi bị thương đến y quán chữa trị, hết lòng quan tâm giúp đỡ… Ngươi hẳn là không đến mức vì ngoại nhân bị thương một chút mà đối với đồ nhi trong nhà không buông tha đi?”

Hắn từng chữ một “Ngoại nhân”, “Đồ nhi trong nhà” Châm chọc sự tồn tại của Mộ Phi, tận khả năng phân rõ giới hạn.

“Ta không trách cứ Lăng Nhi.” Nam Tuyết Y bất động thanh sắc khắc chế tâm tình, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể dẫn nàng trở về.”

“Tuyết Y!” Nam Thiểu Khanh mày kiếm nhíu chặt, hiển nhiên không ngờ tới muội muội thẳng thắn đuổi người.

“Mời, các, ngươi, đi, ra!” Nam Tuyết Y trầm giọng, phun ra từng chữ lập lại một lần. Tay áo tuyết trắng trực tiếp phất bức rèm che nhìn Mộ Phi, bóng lưng cô tịch, đối với ca ca ích kỷ đến cực điểm không thèm để tâm.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!