Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 11

Một khắc theo Nam Tuyết Y bước vào xưởng đúc kiếm, Mộ Phi đã bị tất cả trước mắt chấn động đến gần như ngừng lại hô hấp. Nàng lúc này mới phát hiện, chỗ chân chính tinh túy của bề ngoài phồn hoa của Chú Kiếm Sơn Trang. Nàng đi vào không phải sơn động to lớn bình thường, mà là trái tim chống đỡ toàn bộ số phận của sơn trang.

 Hỏa quang chiếu sáng xuyên qua thạch đạo chật hẹp ở trung tâm, dường như tiến nhập chính là một lò luyện thiêu đốt thật lớn. Sóng nhiệt đập vào mặt mà đến, Mộ Phi chăm chú theo sau Nam Tuyết Y cùng ba sư huynh sư tỷ đi vào trong. Rốt cục, dưới sự dẫn dắt của Nam Tuyết Y các nàng bước qua ba đạo thạch môn, các loại tiếng người ầm ĩ, tiếng hô hoán, rèn đúc cùng liệt hỏa đốt cháy, nhúng kiếm làm lạnh xèo xèo trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian.

Bỗng nhiên trong tầm nhìn trống trải xuất hiện rất nhiều dây xích, công tượng giương búa đạp thép rèn đúc kiếm, cùng xe đẩy một cái tiếp một cái qua lại liên tục giữa  đài luyện kiếm cùng hồ đúc kim loại ,”chuyển công” vận chuyển thành phẩm  các giai đoạn.

Nơi này hắc ám oi bức như trong tưởng tượng, ngẩng đầu ngưỡng vọng, có ánh sáng theo hơn mười lổ thông gió thổi vào, rất có cảm giác ếch ngồi đáy giếng.

“Thiếu trang chủ!” Công tượng đúc kiếm nhìn thấy Nam Tuyết Y đến, đều ngừng tay hành lễ. Nam Tuyết Y chỉ là gật đầu mỉm cười, sau đó lập tức khoát tay ý bảo bọn họ tiếp tục làm việc. Mộ Phi thực sự mở rộng nhãn giới, không kịp nhìn cục diện Khí thế ngất trời trong xưởng, mà theo sư phụ đi sâu vào trong càng đi càng nóng không chịu được, dường như từ băng thiên động bước thẳng đến ngày mùa hè nắng

chói chang.

Nam Tuyết Y nắm tay nàng, chỉ cảm thấy đôi tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình nóng ướt mồ hôi, biết nàng nhất định là nóng đến chịu không được nữa. Dừng lại bước chân thay Mộ Phi cởi áo bông đỏ thẫm cùng nhất kiện ngoại sam, thay nàng cầm trên tay. Đầu ngón tay hơi lạnh phất qua khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực của Mộ Phi, thoải mái đồng thời cũng không quên tùy thời chỉ điểm khảo nghiệm: “Đến lúc quen rồi sẽ không cảm thấy nóng nữa. Chỉ có đến xưởng, mới xem như chân chính đến Chú Kiếm Sơn Trang! Phi Nhi, lúc này thấy kiếm đài  hồ đúc bố trí, ngươi có nhìn ra huyền cơ gì không?”

“Huyền cơ?” Mộ Phi gãy gãy mũ lông tuyết trắng, lại nóng đến lập tức gở xuống cũng bất chấp ngượng ngùng. Trong lòng nàng vẫn ôm 《 đao kiếm đao kiếm lục 》, 《 khảo công ký 》 cùng 《 tương kiếm 》 ba bản thư quyển, nhưng lại không thể trước mặt sư phụ tìm đọc, chỉ đành dùng mắt liều mạng quan sát.

Long Dương, Cung Lăng cùng Huyền Anh ba người đứng ở một bên cũng hiểu mà không nói nhìn Mộ Phi, ước gì nhị sư phụ sớm khảo nghiệm nàng, chỉnh tiểu tính tình tâm cao khí ngạo của nàng một lần. Không ngờ Mộ Phi lại chỉ suy nghĩ  chốc lát, liền kéo góc áo Nam Tuyết Y rất có lòng tin trả lời:

“Sư phụ, đồ nhi đoán rằng… hỏa diêu này, luyện kiếm đài thai kiếm trì đều là bố trí theo ngũ đại công tự trong đúc kiếm. Đầu tiên, đồ nhi suy đoán xưởng này còn có một mật đạo bí mật dùng để chứa nguyên liệu đúc kiếm. Tỷ như….. Tỷ như trong sách ghi chép qua huyền thiết sa cùng hồng đồng. Mật đạo kia có thể thông đạo lúc chúng ta mới tiến vào. Sở dĩ muốn từ mật đạo đem nguyên liệu đưa đến trung tâm xưởng, đồ nhi đoán rằng bí quyết độc nhất vô nhị trong thuật đúc kiếm Nam gia có khả năng rất lớn chính là nằm trong nguyên vật liệu…..”

“Ngay sau đó chúng ta tiến vào trung tâm xưởng, đồ nhi phát hiện những  công cụ luyện kiếm, kiếm đài cùng kiếm trì bố trí dường như phù hợp với trình tự đúc kiếm,  khuôn mẫu, chế thuốc, luyện, đúc kim loại cùng gia công thành kiếm xếp theo trình tự. Trong ghi chép liên quan đến thuật đúc kiếm cổ, thường là đúc Kiếm Sư một tấc cũng không rời lò luyện cùng luyện kiếm đài, một mình hoàn thành toàn bộ quá trình đúc kiếm. Mà với tài lực khổng lồ của Nam gia, có thể thuê làm thậm chí bản thân bồi dưỡng công tượng đúc kiếm. Từng công tượng đều có thể nắm vững một công đoạn, chỉ có chuyển công mới chuyển huyền thiết đã rèn qua lại các nơi. Từ đó suy luận, công tượng đúc kiếm mỗi người phụ trách một công đoạn ai cũng có sở trường riêng, tiết kiệm rất nhiều thời gian, chính là các chuyển công sẽ tương đối vất vả.”

Nàng vừa dứt lời, Long Dương cùng Huyền Anh hai mặt nhìn nhau, ngay cả Cung Lăng đều nhịn không được hít một hơi. Huyền cơ của Chú Kiếm Sơn Trang sở dĩ có thể duy trì cao sản cao chất, uy chấn giang hồ một kiếm vạn kim thật đúng là bị nàng nói trúng sắp đến tám phần! Có thể thấy được tiểu nha đầu này xác thực có chút thông minh, vài ngày thời gian thì đã học thuộc lý luận quá trình đúc kiếm, lần đầu tiên vào xưởng thì có thể từ quan sát nắm được mấu chốt, năng lực tự học có chút kinh người a!

Hàng mi của Mộ Phi chớp động,  dường như cực kỳ khẩn thiết chờ đợi sư phụ đáp lại. Nam Tuyết Y như có chút đăm chiêu nhìn nàng, cho dù ánh mắt vẫn như cũ tĩnh lặng như nước, cũng giấu không được kinh hỉ cùng sủng nịch rất nhỏ trong lòng nàng.

“Phi Nhi, ngươi rất thông minh, sẽ học rất nhanh!”

đạm nhạt cổ vũ như tuyết hoa rơi xuống, nhưng lời nói quả quyết khiến trong lòng Mộ Phi rung động, khiến tiểu oa nhi mười tuổi vui vẻ đến có chút lâng lâng.

Ngay sau đó, Nam Tuyết Y dẫn nàng lách qua những luyện kiếm đài, nhìn kỹ toàn bộ quá trình luyện đúc bảo kiếm. Thậm chí là tự thể nghiệm, dẫn nàng đến cạnh hỏa lò hừng hực, đôi tay tinh tế như ngọc cầm chiếc búa to nặng, nhẹ nhàng giống như không hề gì,  trên đài nhất thời hỏa hoa văng khắp nơi: “Luyện then chốt ở chỗ quan sát độ lửa, 《 khảo công ký 》 có nói, đúc kim chi trạng, hắc trọc khí kiệt, thanh bạch thay đổi, thanh bạch khí tận, thanh khí thay đổi, sau đó có thể đúc. Nói chính là phải quan sát màu sắc khi nấu chảy, phán đoán tạp chất trong nguyên liệu, phải nung luyện đúng độ.”

“…. Đúc được bảo kiếm chỉ là một phôi thép, mặt ngoài thô ráp, cần phải đưa vào gia công phường gia công lại. Bao gồm gọt để thân kiếm trơn bóng bằng phẳng, cùng với khảm  phụ vật, phối kiếm cụ, cuối cùng đưa vào khai phong đài mà lưỡi…”

…………………………………………………………

Nam Tuyết Y tự tay rèn một phôi thép nung đỏ dài ước chừng ba thước đặt trên hỏa lò, ánh lửa đỏ chiếu trên dung nhan thanh lệ tuyệt trần của nàng, trên trán chảy ra không ít mồ hôi. Mộ Phi kinh ngạc nhìn nàng  động tác thành thạo, đó là một đôi tay cỡ nào  khóe léo, có thể huy kiếm sát nhân vô hình, lại đúc đến đúc ra danh kiếm truyền lại đời sau, còn từng ở đầu thuyền đánh một khúc 《 việt nhân ca 》, lại từng trắng đêm không ngủ từng mũi kim vì nàng làm mũ lông.

Dáng vẻ Sư phụ kiếm không còn là thiếu nữ mười bảy tuổi thường ngày ôn nhu nội liễm, mi gian hiện vẻ cẩn thận tỉ mỉ chuyên chú cùng nghiêm nghị, kinh nghiệm đầy mình, uy phong lẫm lẫm Mộ Phi nhìn nàng giống như cách một tầng băng sương vô hình, sùng bái trong lòng cũng sâu thêm vài phần.

“Phi Nhi, đang suy nghĩ gì?” Nam Tuyết Y bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt tiếu ý nhẹ liễm, trên mặt chính là một tia cực kỳ chuyên chú cao ngạo cùng nghiêm khắc, lập tức đem Mộ Phi từ trong thất thần kéo trở về.

“Sư phụ……” Mộ Phi lúng túng xoắn ngón tay, cắn môi mở miệng nói: “Ngươi…. Ngươi có thể chậm một chút  không, ta, ta còn nghe không hiểu!”

Nam Tuyết Y mỉm cười: “Ta biết, nhưng vi sư hiện tại cho dù nói tỉ mỉ hơn nữa ngươi cũng rất dễ quên, ngay cả Long Dương bọn họ lần đầu tiên đến cũng là kiến thức nửa vời. Dù sao thì ngươi phải có một tháng thời gian ở chỗ này trải nghiệm, tự tay làm một lần, còn hơn ta dạy cho ngươi trăm lần.”

“A?!” Mộ Phi vừa sợ vừa giận: “Sư phụ, ngươi nói ta phải ở chỗ này một tháng? Theo  bọn họ đúc kiếm sao?”

Nam Tuyết Y lạnh lùng gật đầu, không cho nàng chút cơ hội mặc cả :” Không sai! Ngươi phải đúc phôi bán thành phẩm  cho ta xem, không nhất định phải là kiếm, dễ một chút thì chủy thủ phi tiêu hoặc là trùy hình ám khí đều được, thẳng đến đúc thông qua khảo nghiệm của ta. Đây là quy củ bản môn, nếu là ngay cả như nhau đều làm  không được, ngươi cũng không cần học kiếm nữa!”

“Vì…. Vì sao a sư phụ?” Mộ Phi nhìn hỏa lò huân đen khuôn mặt cùng công tượng cường trán mà vẻ mặt sợ hãi: “Vì sao nhất định phải đúc qua kiếm mới có thể học kiếm a, đồ nhi không biết, sư phụ!”

Nam Tuyết Y buông huyền thiết trong tay, nguyệt sắc váy được lửa chiếu đỏ ửng, vẻ mặt nghiêm nghị nói : “Thần thức sinh thân thể, hình giả sinh chi cụ. Kiếm chỉ là đồ vật, nếu như không có khí cùng thần khống chế, nếu như ngươi không dùng tâm cảm thụ nó dung nhập nó, như vậy kiếm chính là vật chết, chỉ là một công cụ giết người băng lãnh. Vi sư cho ngươi trước học đúc kiếm, trong quá trình này thể nghiệm tìm hiểu. Chỉ có như vậy ngươi mới có thể hiểu, kiếm trong tay là bất di bất dịch, mới có thể dụng tâm quý trọng nó……”

Nàng nói, kiếm quang trong tay áo khẽ động, trước mặt bốn đồ nhi xuất ra đích”Thí thủy kiếm” của bản thân. Đây là lần đầu tiên Mộ Phi thấy rõ thanh bảo kiếm lúc trước cứu tính mệnh bản thân. Kiếm kia thân cực mỏng cực mềm dẻo, giống nước chảy, rồi lại lãnh triệt tận xương.

“Ta bảy tuổi đúc kiếm, mười năm nước sâu lửa nóng, kiếm…. Chính là hồn của ta!” Nàng nhàn nhạt nói một câu,  hắc đồng liễm diễm uyển chuyển, ánh mắt các đồ nhi chưa từng rời khỏi thanh kiếm , Nam Tuyết Y thu kiếm phút chốc xoay người, lại dẫn các nàng đến một chỗ thần bí.

Lần thứ hai bước vào đạo động đen kịt giao thác, rời đi xưởng tinh luyện kim loại, lách vào chính là một mê cung càng thêm khó phân biệt phương hướng. Rốt cục đi đến chỗ nhìn như đầu cùng, Nam Tuyết Y đem lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên thạch môn, tay nàng nhìn như chưa từng cố sức, thân thể cũng chưa động chân khí. Nhưng thạch môn kia dĩ nhiên lại giống như có cảm ứng chậm rãi chuyển động, vang lên một tiếng, cho đến hoàn toàn mở rộng, khiến kẻ khác thán phục không ngớt!

Có một cơ quan thạch môn tinh diệu như vậy, nơi này rốt cục là dùng làm gì đây?

– Nhưng mà ngoài dự liệu của Mộ Phi chính là đây chỉ là một gian mật thất cực kỳ bình thường.

Bốn vách tường chật hẹp âm lãnh, bố trí thành dáng vẻ của thư phòng.  Trường án cửu xích, trên bàn đầy thư tịch,giấy bút vừa nhìn đều là thượng phẩm. Mộ Phi đang không biết nguyên do nên muốn mở miệng hỏi sư phụ, thì đã thấy một bên Long Dương, Cung Lăng cùng Huyền Anh ba người thần sắc kinh ngạc cổ quái, không chuyển mắt mà chăm chú nhìn vật gì đó phía trên. Mộ Phi lập tức theo bọn họ ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên gần đỉnh mật thất treo ba thanh bảo kiếm.

Ba thanh kiếm này tựa hồ mới được đúc, hai thanh vỏ kiếm gỗ lim,  một thanh vỏ kiếm hắc đàn. Trên vỎ điêu khắc hoa vĂn cực kỳ tinh xảo hoa lệ, một bả có khắc thỦY mặc thanh sơn, một thanh có khắc hoa mẫu đơn, một thanh khác  là giao long bàn vân trực thượng cửu thiên. Tam kiếm nhất tề treo trên vách tường như có sinh mệnh cùng linh tính nhìn mấy thiếu nữ thiếu niên.

“Long Dương, Lăng Nhi, A Anh… Trước mắt các ngươi nhìn thấy, chính là nguyên nhân vi sư muốn các ngươi cùng đến đây.” Nam Tuyết Y cũng ngưỡng vọng nhìn ba bảo kiếm, trong ánh mắt toát ra thâm trọng mong đợi, chậm rãi giải thích:

“Ba thanh kiếm này đến từ mỏ thiết Côn Lôn Ngọc Hư Phong, mỏ cực kỳ trân quý. Ca ca ta ba năm trước đây ở Côn Lôn chỉ lấy được năm khối huyền băng thiết, nhắc nhở ta mang ba khối đúc kiếm cho các ngươi, hai khối khác dùng làm chấn trang chi bảo sau này. Ba thanh kiếm này tên là “Họa ảnh”, “Khuynh thành”, cùng  “Vong ưu”. Kiếm tính quá mức âm hàn, với thể chất cùng công lực hiện tại của các ngươi không thể khống chế. Cho nên….đợi đến các ngươi mười sáu tuổi, sẽ đem tam đại bảo kiếm truyền cho các ngươi.”

Ba người lập tức quỳ xuống đất, chỉnh tề một tiếng đồng dạng kích động: “Đệ tử thụ ân hổ thẹn!”

Nam Tuyết Y nở nụ cười khó có thể nắm bắt: “Bảo kiếm đã gần trong gang tấc, làm sao có thể khiến bản thân xứng đáng với nó không cần vi sư  phải nói lại nữa. Long Dương, A Anh, hai người các ngươi có thể trở về, Lăng Nhi tạm thời ở lại một chút.”

Cung Lăng lộ vẻ kinh ngạc, Long Dương cùng Huyền Anh nhìn nhau, lại nhìn một chút Cung Lăng, khom người trở ra.

“Sư phụ…. Sư phụ….” Sư huynh sư tỷ chân trước mới vừa đi, Mộ Phi liền kéo góc áo Nam Tuyết Y làm nũng, ánh mắt như sao diệu động: “Vì sao bọn họ đều có kiếm a, ta cũng muốn kiếm, sư phụ cũng đúc cho ta một thanh đi!”

Nam Tuyết Y quay đầu lại, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm lả lướt tinh xảo của nàng, sâu kín nói :” Nga? Phi Nhi muốn kiếm như thế nào đây?”

“Ta… Ta…..” Mộ Phi buông xuống hàng mi, thế mới biết bản thân đối với kiếm hoàn toàn không hiểu biết, nhất thời không biết trả lời thế nào, lắp bắp.

Nam Tuyết Y từ chối cho ý kiến mỉm cười, dắt bàn tay bé nhỏ kia đi đến trước mặt Cung Lăng. Thiếu nữ mười ba tuổi vẫn cúi đầu đợi nhị sư phụ phân phó, trong kính cẩn nghe theo lại mang theo một tia lãnh đạm.

“Lăng Nhi.” Trong ánh mắt nhu hòa của Nam Tuyết Y có một loại áp lực vô hình, khiến kẻ khác không cách nào thoái thác, nàng dẫn tiểu phiền toát kia đến bên cạnh Cung Lăng: “Năm đó ba huynh muội các ngươi trong xưởng thể nghiệm mấy tháng, chỉ có ngươi giao ra tác phẩm khiến người khác hài lòng. Vi sư hiện tại đem Phi Nhi tạm thời giao phó ngươi chăm sóc, nàng tuổi nhỏ, một mình ở lại xưởng ta lo lắng…..”

“Đệ tử cẩn tuân Sư mệnh!” Cung Lăng không suy nghĩ nhiều chỉ đành ôm quyền ứng thừa, sắc mặt cương lãnh, trong lòng nhất thời có chút bất an.

Recommended Articles

3 Comments

  1. trời ui bi giờ mình mới biết page edit PSKT TvT mừng muốn chớt luôn à :”< cám ơn editor nha nha nha <3333333333

    1. đừng vội mừng a~ bởi vì ta chỉ edit tới chương 14 thôi nàng ơi~~~~

      1. ố ồ ồ D: tại mình click thẳng vô chap từ DHL hèn gì ko thấy cái Note người để TvT thôi thì tiếp tục hóng dò mộ vậy :))

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!