Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 10

Trăng như sương tuyết, đế đô ngọc kinh, thâm cung tưa biển.

Cung điện đang ngủ yên trong màn đêm giữa tường cao vây quanh, chỉ còn một số ngọn đèn mông lung trong sương trong tuyết, như ẩn như hiện. Long xa đang được người hộ tống đi trên con đường trong cung, trên tường tuyết đọng dưới ánh trăng phiếm lấy một tầng thanh lam  quang sắc, cung đạo thẳng tắp kéo dài, dung nhập càng sâu vào bóng tối phía trước.

Lát sau, long xa chậm rãi dừng lại ở một góc tường hoang vắng , Nữ Đế Đông Phương Đông Phương cung trang đỏ thẫm mơn trớn tuyết đọng trên mặt đất. Chói mắt giống như một đoàn hỏa diễm nhúng chàm! Tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên đến lãnh cung này, nàng từng bước trầm ổn, theo gió lạnh yếu ớt lại thanh duyệt ngâm xướng, rất nhanh tìm được bóng dáng của một người cạnh cái thu thiên (xích du) .

— Nữ Nhi mười tuổi của nàng  Đông Phương Nhược Tình, đang chân trần ngồi trên thu thiên xướng một thủ khúc không biết tên, hai chân mảnh khảnh tán ra ánh sáng oánh ngọc. Tiểu công chúa ngày thường cực mỹ, váy hồng nhạt, ngũ quan dường như phỏng theo mẫu thân từng đao khắc ra, thiên sinh lệ chất, ngưng nhiên thôi xán. Đôi mắt sâu như đêm tối, tiếng ca êm tai trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thấy Nữ Đế rốt cục đình chỉ phần tự tiêu khiển tự nhạc.

” Mẫu hậu, ngươi đến xem ta sao?” Nàng khẽ nhếch đuôi lông mày, nhưng vẫn ngồi trên thu thiên không xuống hành lễ.

Đông Phương Đoan Hoa đang muốn mở miệng, đại thái giám Triệu Tổng Quản rất được sủng ái  bên cạnh nàng đã thật sâu thở dài, đính chính nói: “Công chúa điện hạ, nên đổi giọng xưng mẫu hoàng rồi.”

Đông Phương Nhược Tình giật mình, môi anh đào khẽ nhếch, nhưng lại cảm thấy hai chữ kia xa lạ khó có thể chống cự. Lẽ nào mẫu thân của nàng đúng như trong đồn đãi.

” Người trong nhà hà tất câu nệ nhưng chuyện này, Tình Nhi muốn gọi cái gì thì là cái đó.” Đông Phương Đoan Hoa cong môi cười yếu ớt, dung mạo được ánh trăng cắt thành góc cạnh sáng tối hai nửa. Nàng chỉ mới hai mươi tám tuổi, tao nhã chưa từng suy, nhưng tất cả đều ma luyện thành siêu việt thâm trầm cùng cao ngạo. Ngay cả trong mắt thân sinh nữ nhi, đều cảm thấy nàng cao không thể với tới, tình cảm lạnh nhạt không giống mẫu thân.

” Tình Nhi……” Nàng bước đến bên cạnh nữ nhi độc nhất, trên mặt có vẻ tức giận: “Đã là giờ nào rồi, không ở tây cung hảo hảo nghỉ ngơi, lại chạy đến đây hồ nháo!”

Đông Phương Nhược Tình buông xuống ánh mắt không biết suy nghĩ gì, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, đáp phi sở vấn thì thào một câu: “Mẫu hậu, trưởng công chúa đã rất nhiều ngày chưa từng đến.”

Đông Phương Đoan Hoa biến sắc, ánh mắt vốn  thâm trầm tựa biển lại kết xuất một tầng băng sương:” Cái gì trưởng công chúa, ngươi chính là trưởng công chúa!”

Đông Phương Nhược Tình ngồi trên thu thiên, đem phản ứng của mẫu thân thu hết đáy mắt. Nàng mím môi, không chút nào sợ hãi áp lực trong mắt Nữ Đế tiếp tục nói: “Ta nói chính là Trầm Mộ Phi cùng thái tử đệ đệ, ta đã lâu không thấy bọn họ……”

” Nàng…. Trước kia thường đến gặp ngươi.”

” Không. Từ năm sáu tuổi phát hiện sự tồn tại của ta, hàng năm nàng  đến chỗ ta, số lần cùng gần bằng mẫu hậu.”

Đông Phương Nhược Tình nói, cũng không lưu ý nàng nói trực tiếp như vậy sẽ làm Nữ Đế khiến người trong thiên hạ đều  phải sợ hãi này tức giận. Mi tâm của nàng giăng một tầng băng sương, trong cô đơn mang theo một tia bất đắc dĩ.

Đông Phương Đoan Hoa nhìn nữ nhi dung mạo cực kỳ tương tự bản thân, nàng hôm nay hỏi bản thân những chuyện này là bởi vì tưởng niệm bạn bè sẽ không bao giờ trở về kia sao?

” Tình Nhi.” Đông Phương Đoan Hoa trầm thấp gọi, ánh mắt sâu sắc mang lãnh quang khó có thể phỏng đoán  tình tự chân thực trong lòng Nữ Đế: “Bọn họ đều đã chết, chỉ có ngươi sống! Ngươi là Công Chúa duy nhất, bởi vì ngươi là nữ nhi  của ta!”

Đông Phương Nhược Tình run lên, Nữ Đế cũng đã phất tay áo xoay người, giống như mẫu tử ở chung mấy năm nay, vĩnh viễn đều là ngắn đến khiến tâm lạnh lẽo.

” Mẫu hậu!” Đông Phương Nhược Tình nhảy xuống thu thiên,  bất ngờ gọi nàng, muốn níu giữ hoa  bào  mạt đỏ thẫm phiêu nhiên : “Ta, ta còn có thể có huynh đệ tỷ muội khác sao?”

Nàng đây là đang khẩn cầu hay là đang truy vấn đáp án? Mẫu hậu trẻ tuổi  như vậy, vì sao không thể vì nàng sinh thêm vài đệ đệ muội muội, tương lai ngôi vị hoàng đế cũng có một kẻ kế thừa.

Không ngờ nghi vấn nhìn như thiên kinh địa nghĩa hợp luân thường này lại là một cây chùy đánh thẳng vào nội tâm Đông Phương Đoan Hoa, nhấc lên quá khứ ẩn giấu nàng chống cự bị chạm đến. Đông Phương Đoan Hoa mi tâm nhíu chặt, sắc mặt lãnh định tái nhợt càng thêm khiến người khó nắm bắt. Nàng đưa lưng về phía nữ nhi, chữ chữ thê lãnh, không lưu tình chút nào cự tuyệt nói: “Sự ra đời của ngươi đã là ngoài ý muốn, tuyệt không có lần thứ hai!”

Đông Phương Nhược Tình thất hồn lạc phách nhìn theo long xa rời đi, mặc cho từ tiểu cung nữ tây cung đuổi theo vì nàng phủ thêm cừu bào chống lạnh, đều hồn nhiên bất giác.

Ngoài ý muốn? Rốt cục là ngoài ý muốn thế nào, khiến nàng từ khi ra đời đã bị thân mẫu giam ở lãnh cung không thấy mặt trời, thẳng đến mẫu thân soán vị đăng cơ, nàng đã đột nhiên thay thế địa vị trưởng công chúa của Trầm Mộ Phi . Mà thân phụ không thể cho ai biết của nàng là ai?!

Mẫu hậu không thương nàng, thậm chí không vừa mắt nàng, mười năm như một ngày. Đông Phương Nhược Tình cô độc đứng trong gió lạnh, từ nay về sau tâm sự trùng trùng, không bao giờ vô tư ngâm xướng trên thu thiên dưới ánh trăng như năm đó  nữa.

……………………………………………………..

” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Triều bái một tiếng như nước thủy triều xâm nhập mộng cảnh của nàng, ác mộng lại nữa rồi.

Mộ Phi cố sức che hai tai thậm chí ngồi xổm trên mặt đất không thể đứng lên, tiếng hô to đinh tai nhức óc giống như lời nguyền vĩnh viễn, kéo dài không dứt rót vào giấc mộng của nàng. Nàng thường mộng thấy  đôi tay nắm lấy hư không của mẫu thân trước khi chết, mộng thấy đầy đất thi thể, mộng thấy thân thể đệ đệ bị Ô Y chém thành mảnh nhỏ. Giống như có vô số oan hồn đang kêu gào trong mộng của nàng, đem yếu đuối đau đớn cừu hận nàng tự cho là đã vùi lấp tất cả đều nhổ tận gốc, dằn vặt đến Mộ Phi không thể ngủ yên.

” Đừng hô, các ngươi đừng hô —” Nàng rốt cục nhịn không được thất thanh thét chói tai, quỳ gối giữa Thái Cực Điện ba mươi sáu bậc. Phía sau tất cả đều là quan viên thân mặc quan phục đỏ thẫm tường vân ám văn. Bọn họ phủ phục trên mặt đất như con rối  mất đi linh hồn, Mộ Phi lảo đảo đứng lên, hung hăng đẩy ra những người đó, không ngờ quan viên bị đẩy ngã thân thể nghiêng ngã trên mặt đất, tứ chi bất động trong miệng vẫn hô to vạn tuế, hình ảnh cực kỳ quỷ dị kinh khủng!

Ngay sau đó, Mộ Phi rốt cục thấy được hai mẫu tử thân mặc cung trang kim loan điểu phượng, mũ phượng ngạo nghễ xuất thế, Đông Phương Đoan Hoa nắm tay nữ nhi của mình khoan thai bước xuống, khuôn mặt của nàng lại giống như cách một tầng sương mù dày đặc nhìn thế nào cũng nhìn không rõ. Mộ Phi không biết dũng khí từ đâu đến mà đối diện người đang đến, sau đó nàng nhìn thấy Đông Phương Nhược Tình Đông, tiểu Công Chúa cùng tuổi với nàng, nữ hài thường ngồi thu thiên ca hát dưới ánh trăng.

Trong mộng Đông Phương Nhược Tình không phải dáng vẻ vốn có,  mỗi nụ cười của nàng đều cực kỳ giống Đông Phương Đoan Hoa. Nàng nhíu mi tâm, trong ánh mắt lộ vẻ thâm ý trào phúng, môi mỏng lộ ra tiếu ý, xinh đẹp quỷ quyệt không hợp tuổi của nàng.

“Trả phụ hoàng cho ta, trả phụ hoàng cho ta!”

Hận ý như cháy thiêu đốt trong ngực làm cho Mộ Phi không chỗ chạy trốn, nàng đột nhiên xông lên dùng hết toàn lực đẩy vào ngực Đông Phương Đoan Hoa: “Trả phụ hoàng lại  cho ta! Yêu hậu, ngươi yêu hậu này!”

Tiếp theo, Mộ Phi thấy rõ Đông Phương Đoan Hoa mặt như điêu khắc yêu hậu kia tay không nhanh không chậm vươn ra sau gáy mình, bất ngờ…. Phượng trâm tràn đầy hàn quang hướng ngực Mộ Phi  đâm tới!

” A!” Mộ Phi thét chói tai giật mình tỉnh giấc, chăn bông đè nặng trên ngực khiến nàng thở không nổi, nàng xốc  chăn lên bỗng dưng ngồi dậy, đưa tay sờ ngực bản thân, nơi này ngoại trừ trái tim kịch liệt nhảy động cùng thấm ướt mồ hôi ngoài ý muốn cũng không giống như trong ác mộng bị Đông Phương Đoan Hoa dùng trâm đâm trúng, máu tươi chảy ra.

Mộ Phi thoáng thư hoãn một hơi thở, mới từ trong ác mộng trở lại hiện thực căn bản không chú ý đến vẻ mặt lo lắng của tiểu nha hoàn bên giường, sắc trời cũng đã sáng. Nàng dùng tay xoa thái dương đau nhức, không ngờ lại muốn chui vào ổ chăn tiếp tục ngủ.

” Ai u tiểu tổ tông!” Nha hoàn Yên Hồng một tay kéo nàng từ ổ chăn ra, nha hoàn Thúy Liễu tay mắt lanh lẹ đem một khối khăn mặt lạnh lẽo dán lên khuôn mặt Mộ Phi giúp nàng thanh tỉnh: “Canh giờ đã đến, không thể ngủ tiếp, thức dậy thôi!” Yên Hồng hống nàng, mà Mộ Phi lại bỏ qua khăn mặt Thúy Liễu đưa đến, vẻ mặt ngây thơ hỏi :” Giờ nào a?”

Yên Hồng thực sự là không có cách nào với nàng, từ  khi cẩn tuân phân phó của Thiếu trang chủ chiếu cố tiểu tổ tông này, mỗi ngày gọi nàng rời giường quả thực so với lên trời còn khó khăn! Mấy ngày trước đây Thiếu trang chủ bố trí công khóa cho nàng, nàng ngủ thẳng đến mặt trời lên cao lại thức đêm đọc sách ngược lại cũng không có gì, nhưng hôm nay Thiếu trang chủ muốn gặp mặt nàng kiểm tra việc học, nếu như nàng lại điên đảo ngày đêm như vậy thì làm sao cho tốt! Đôi mi thanh tú của Yên Hồng  nhíu chặt từ trên án thư ôm qua ba bản đại thư, nhất nhất vứt trên giường Mộ Phi để nàng nhận rõ tình thế:

” Ngươi đã quên nha, sư phụ ngươi cho ngươi bảy ngày thời gian xem hết ba quyển sách này, giờ Thìn tam khắc  hôm nay đến xưởng đúc kiếm gặp nàng,  không được chậm trễ, tự giải quyết cho tốt!”

《 đao kiếm lục 》, 《 khảo công ký 》, 《 tương kiếm 》, ba quyển sách này rốt cục trong lúc Mộ Phi buồn ngủ mông lung trở nên rõ ràng, mà ba quyển sách này vừa hôi vừa dày lại tối nghĩa khó hiểu sách dường như nhất nhất biến thân thành khuôn mặt dữ tợn xấu xí, miệng rộng cười nhạo nói:

” Phi Nhi, Phi Nhi, ngươi sẽ đến trễ thôi!”

Mộ Phi run rẩy phủng ba quyển sách vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thương cảm hỏi :” Yên Hồng tỷ tỷ, vậy hiện tại…. Giờ nào rồi?”

Yên Hồng hung hăng trắng  mắt liếc nàng : ” Giờ Tỵ sắp đến , Thiếu trang chủ phỏng chừng  đã chờ ngươi rất lâu rồi!”

Trong lòng Mộ Phi đang cầm ba quyển sách, bữa sáng cũng không kịp ăn mà hướng phía xưởng đúc kiếm chạy.Bước chân mềm nhẹ chạy qua hành lang gấp khúc trùng trùng đường sỏi Lưu Âm Thủy Tạ, Thanh Trì ở thủy tạ trong sương sớm nhàn nhạt phát sáng, mông lung mờ mịt.

Nắng sớm ở Chú Kiếm Sơn Trang luôn mông lung,hơi nước nhè nhẹ lạnh lạnh thấm ướt xiêm y cùng da thịt của nàng. Mới vừa rồi ác mộng vẫn khiến lòng nàng sợ hãi chưa tan, sau một khắc nàng đã theo phương hướng  trong trí nhớ tìm kiếm thân ảnh Nam Tuyết Y. Trong lúc nhất thời có một chút tựa như xa cách mấy đời, không biết đang ở phương nào.

Một đường hướng bắc lại chạy qua mấy lương đình hoa viên, xưởng đúc kiếm thật lớn dường như núi non trùng điệp Bích Vân Sơn kéo dài mà được rốt cục đập vào mắt. Nhà xưởng thật lớn giống như giữa lâm viên Thanh Sơn mở một cái miệng lớn, rậm rạp phô thiên cái địa kỳ hoa dị thảo dọc theo cửa động sinh trưởng. Mộ Phi thả chậm bước chân, mơ hồ thấy hồng quang tán ra từ cửa động, cảm thụ được một  tầng sóng nhiệt kỳ diệu.

Nam Tuyết Y y phục thiển hồng, khoác hồ cừu tuyết trắng đứng trước cửa nhìn xung quanh, thẳng đến Mộ Phi lúng túng vâng dạ chạy đến trước mặt nàng. Bên cạnh nàng còn đứng ba thiếu niên thiếu nữ thần thái phi dương, chính là ba đồ nhi của Nam Thiểu Khanh: Long Dương, Cung Lăng cùng Huyền Anh.

” Phi Nhi…..” Vẫn là giọng nói trầm thấp quen thuộc, nhưng cũng không ôn nhu như ngày trước mà mang theo một tia tức giận rõ ràng. Nam Tuyết Y nhìn nàng , đôi mắt đen nhiễm sương mù ẩm ướt, tựa như bảo thạch thanh u.

” Sư phụ…..” Mộ Phi cúi đầu không dám nhìn nàng, muộn tuy là lỗi nhỏ nhưng nàng rất sợ Nam Tuyết Y vì vậy mà có ấn tượng xấu về nàng, vẻ mặt hối hận giải thích: “Đồ nhi đêm qua đọc sách quá trễ, ngủ….ngủ quá giờ.”

Nam Tuyết Y thấy nàng đầu đầy mồ hôi, thở dài :” Làm sao vậy, gần đây ngủ không tốt sao?” Trong lòng Mộ Phi trong lòng, nàng gần đây quả thật càng ngủ càng ít, có khi cả đêm ác mộng liên tục không được an bình. Không biết có phải áp lực tâm lý sau khi bái sư không, vẫn luôn nóng lòng cầu thành. Nhưng nàng lại không muốn Nam Tuyết Y lại bận tâm vì nàng, chỉ đành giấu diếm nói: “Không có việc gì sư phụ, đồ nhi chính là tham ngủ, xin sư phụ trách phạt!”

Nam Tuyết Y không thể nhịn được mỉm cười, chính nàng cũng không quá mười bảy tuổi, chưa bao giờ nghĩ đến sớm như vậy lại thu phải một tiểu đồ nhi. Rất có cảm giác thành tựu đồng thời cũng lo lắng bản thân học thức nông cạn, đạo hạnh không đủ. Đối với tiểu đồ nhi duy nhất này đương nhiên là tận tâm tận lực, sủng ái lại nghiêm khắc: “Vi sư nhìn ngươi chính là vài đêm không ngủ ngon, nếu như có chỗ nào chiếu cố không chu toàn, hoặc là có tâm sự gì thì cứ nói cho ta biết. Ngươi cho dù đối với người khác đều xa cách vạn dặm, cũng phải tín nhiệm ta! Ở trước mặt ta không được có việc giấu trong lòng, hiểu không?”

” Vâng….” Mộ Phi vẫn cúi đầu, lời nói chân thành khiến nàng như mộc xuân phong, cảm động đến nước mắt dâng trong vành mắt, suýt nữa thì khóc.

Nam Tuyết Y than nhẹ lắc đầu, chợt nhấc tay thay Mộ Phi chỉnh lý vạt áo mất trật tự, Mộ Phi cúi ôm chặt ba quyển sách trước ngực, mi tâm  nhăn chặt tựa hồ đang nỗ lực hồi tưởng nội dung trong sách, rất sợ sau một khắc  Nam Tuyết Y sẽ mở miệng khảo nghiệm. Nam Tuyết Y thấy nàng bộ dạng rối rấm cũng quên đi ý nghĩ trách mắng , theo thói quen xoa nhẹ mũ lông trên đỉnh đầu Mộ Phi, cười nâng cằm của nàng lên : “Đến đây, trước tiên gặp qua sư huynh sư tỷ của ngươi đi!”

Mộ Phi rốt cục ngẩng đầu lên, đi đến trước mặt ba người lớn tuổi hơn nàng một chút, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Sư huynh, sư tỷ.”

Thiếu niên đeo kiếm rất khó xử, vốn định tránh xa Mộ Phi rồi lại nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Lần trước cùng tiểu oa nhi này “bất hòa” nhận thảm thống giáo huấn vẫn rõ ràng trước mắt, sau khi  náo loạn một hồi phong ba xuất gia cuối cùng được nhị sư phụ mang về thu làm môn hạ, rất có dáng vẻ bỏ công bồi dưỡng! Vì vậy Long Dương cũng không dám xem thường nàng nữa, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thân thể dần dần khôi phục sắc mặt hồng nhuận, càng thêm tinh xảo hoạt bát của tiểu nha đầu kia !

” Sư muội.” Hắn nhược nhược lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú cứng nhắc nỗ lực nở một nụ cười. Mà bạch sam thiếu nữ, tam sư tỷ Huyền Anh lại vẫn mặt mang tiếu ý thân thiết. Nhị sư tỷ Cung Lăng kéo căng mặt lạnh, nhãn thần sáng như tuyết tự do chuyển dời giữa Long Dương cùng Mộ Phi, lúc nàng phát hiện Long Dương lại có một chút sợ Mộ Phi, không khỏi thay sư huynh cảm thấy bất bình,  đối với chuyện này có chút khó có thể tiêu tan.

Nhìn sư đồ này đi a, một mặc hồ cừu, một đội mũ lông, đứng chung một chỗ ăn ý nói không nên lời. Trong lòng Cung Lăng không giải thích được, nhị sư phụ  xưa nay ngoài chuyện đúc kiếm thì đối với chuyện bên ngoài chẳng quan tâm, tính tình thanh lãnh đạm mạc thế nào sẽ đối với tiểu quỷ lai lịch bất minh chiếu cố như vậy đây? Lẽ nào đây là cái gọi là ” Đích”Mệnh lý hữu duyên”? Cung Lăng lạnh lùng nhìn Mộ Phi, trong lòng trong mắt đều không thích nàng, nhưng cũng kiêng kỵ uy thế của Nam Tuyết Y nên không thể biểu hiện ra ngoài.

” Long Dương.” Giọng nói của Nam Tuyết Y đánh vỡ trầm mặc quan sát giữa mấy sư huynh muội: “Ca ca ta quyết tâm không đến sao?”

” Ách —” Long Dương do dự một lát,  vẫn là thuật lại tường tận lời Nam Thiểu Khanh: “Sư phụ nói hắn một mình gánh vác chuyện lớn chuyện nhỏ trong trang, không có thời gian, nếu nhị sư phụ cố ý thu Mộ Phi thì toàn quyền phụ trách tất cả của nàng, nói…. Tin tưởng bản thân nhị sư phụ có thể dạy dỗ tốt Mộ Phi, không cần hắn nhúng tay vào, cũng không cần Mộ Phi nhận vị sư phụ kiêu ngạo như hắn. Còn nói cái gì hai người không thiếu nợ nhau, sinh tử do mệnh các loại…..”

” A…..” Nam Tuyết Y hừ lạnh một tiếng, thật ra nàng căn bản không cần Nam Thiểu Khanh nhúng tay cùng nàng dạy dỗ Phi Nhi, bất quá chỉ quyển kiếm phổ Vũ Đương kiếm pháp cùng kiếm pháp Nam gia tự nghĩ ra, sau khi tự nàng học thành vẫn bị Nam Thiểu Khanh giấu kín. Hôm nay nàng sai Long Dương thăm dò  xem ca ca có nguyện ý giao ra kiếm phổ  hay không,  chính la đáp án như vậy! Nàng dạy Mộ Phi đúc kiếm thuật đương nhiên là không có vấn đề, nhưng nếu Mộ Phi muốn học kiếm pháp, nàng cũng chỉ có thể dựa vào ký ức đến dạy.

Nhìn ánh mắt  Mộ Phi ngây thơ thuần khiết, tràn ngập chờ đợi, trong lòng Nam Tuyết Y âm thầm phát thệ, nàng  không tin thiếu vài bản kiếm phổ thì nàng sẽ không làm được chức sư phụ này!

” Đi thôi Phi Nhi.” Nam Tuyết Y dắt tay nàng đi vào hang động hồng quang nhợt nhạt, ánh mắt thanh liệt lưu chuyển, tố y nhẹ nhàng như tuyết lại có một loại xinh đẹp thiên sinh cùng chấp nhất: “Vi sư dẫn ngươi vào xưởng  học tập kiếm, dựa theo môn quy,chờ người có thành phẩm trình lên, vi sư sẽ dạy ngươi sử dụng kiếm !”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!