Phi sắc Khuynh Thành – Chương 8

Nam Tuyết Y nhìn nàng hoạt bát bước trên sơn đạo gồ ghề, bước tiến nhìn như khoan khoái mà cấp thiết, thẳng đến dung sâu trong rừng rậm, tựa như cánh bướm vũ động  giữa trần thế, sặc sỡ mà run rẩy.

Nam Tuyết Y nhất thời ngơ ngẩn, nhớ đến đôi mắt đen nhánh lại sợ hãi như chú nai của  Mộ Phi lúc mới gặp gỡ, lúc cùng đi thuyền nàng tùy hứng khóc nháo. Nàng đã từng cho rằng gặp nhau tức là một loại cơ duyên, cứu giúp cũng là một loại bảo vệ, duyên đến duyên đi, đúng là ngắn như vậy sao!

Thiếu nữ Kiếm Sư mười bảy tuổi tâm loạn như ma, dẫn ngựa vội vã đuổi theo Mộ Phi, nàng không muốn khiến tâm tư thật vất vả mới kiên định lại dao động, vì vậy hai người tiếp tục dắt tay đi, đi lướt qua rừng cây lặng im như nước.

Vượt qua Bích Vân Sơn  là một cánh đồng bát ngát cát cùng cỏ hoang, phóng ngựa đến đầu cùng cánh đồng chỉ thấy một tòa ni cô am độc lập ngoại thế. Giờ Dậu đã qua, hoàng hôn buông xuống. Tường ngói hoàng sắc có tàn tích của năm tháng, phong cách cổ xưa trang trọng, đèn nhang lượn lờ thấp lên, buông xuống dưới trời cao.

Tuệ Tâm Sư Thái  thân mặc áo cà sa trụ trì đứng chờ trước am, phía sau cũng có mười mấy nữ ni trẻ tuổi. Nam Tuyết Y nắm tay Mộ Phi, dẫn nàng đến trước mặt sư thái.

“Thiếu trang chủ.” Sư thái chấp hai tay, khẽ cúi người. Nam Tuyết Y lập tức đáp lễ, các loại tâm tình phức tạp đều đông cứng trong ánh mắt cuối không mặt mũi nào mở miệng. Tuệ Tâm Sư Thái lại từ ái mà quan sát Mộ Phi vài lần, liền nắm lấy tay nàng dẫn vào Đại Hùng bảo điện.

Mộ Phi rất tự giác quỳ gối trước tượng phật, phật tượng kim quang chiếu ra một tầng kim sắc nhiễm trên khuôn mặt non trẻ của nàng. Nàng nghe phía sau các loại âm thanh sắp xếp chuẩn bị, tất cả đệ tử Bích Vân Am tựa hồ đều tụ tập ở đây, các nàng nhắm mắt tĩnh tọa trên bồ đoàn, sau đó nhất tề niệm kinh.

Mộ Phi nỗ lực bình tĩnh, nỗ lực chấp nhận. Đây là cuộc sống sau này của nàng, ngoài ra còn có lựa chọn nào khác?

Nam Tuyết Y không cần nàng nữa, tuy rằng nàng vẫn đứng phía sau nhưng không biết khi nào sẽ xoay người rời đi.

Trong tiếng niệm kinh của chúng ni, một đôi tay tiều tụy nhẹ nhàng tháo búi tóc của Mộ Phi, xeo mái tóc đen nhánh của nàng : “Mộ Phi.” Tuệ Tâm Sư Thái trầm giọng gọi :” Ngươi cũng biết đợi ngươi ở phía sau là gì, đúng không?”

“Đệ tử biết.” Mộ Phi trả lời mơ hồ run rẩy, hai tay chắp lại, nỗ lực trả lời nghiêm túc cùng không hối hận: “”Thanh đăng hoàng quyển, làm  bạn phật tiền, chuyên tâm tu hành, quên…. Tất cả việc trần thế…”

Nam Tuyết Y mạnh quay mặt đi, nàng rơi vào tâm trạng hỗn loạn cùng mâu thuẫn, đẩy Mộ Phi vào phật môn  như vậy, nàng thực sự có thể quên tất cả, thực sự có thể vui sướng sao?

“Tốt….” Tuệ Tâm Sư Thái thở dài, dao cạo băng lãnh đặt trên cái trán oánh nhuận nhẵn nhụi của Mộ Phi sau đó trong từng trân đau rát, thấy được tóc đen rơi xuống đầy đất.

Nam Tuyết Y nhìn nàng quy y, chỉ cảm thấy tất cả đã thành kết cục, trong lòng hổ thẹn cũng giảm đi một chút.

Nàng đờ đẫn đi đến bên cạnh Mộ Phi, vươn tay nghĩ ôm nàng thêm lần nữa , nhưng lai rụt trở về. Từ nay về sau hài tử này sẽ trở thành “người ngoài thế tục” , ân tình đã từng cứu giúp hôm nay buông xuống, từ nay không liên quan đến nhau.

“Phi Nhi.” Nam Tuyết Y nghẹn ngào mở miệng: “Hảo hảo chiếu cố bản thân, nghe lời sư thái, hảo hảo sống tiếp! Ta…. Ta đi đây!”

Bên cạnh một làn gió mát phất qua nàng thực sự đi rồi! Mộ Phi bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy cơn gió nhẹ kia cắt lên da thịt, kinh hồng lược ảnh tựa như ngày ấy ra tay cứu giúp, tay áo phi dương.

Tiếng kinh trong Đại Hùng bảo điện dừng lại, lễ quy y kết thúc, Mộ Phi run rẩy đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, đột nhiên kinh hoảng đứng lên giống như điện giật. Trong đại điện vô số đôi mắt xa lạ chăm chú nhìn nàng, thương xót gần như muốn xem thấu nội tâm yếu đuối của nàng. Tiểu ni cô mang đến một bộ phật y, mà giọng nói của Tuệ Tâm Sư Thái lại thúc giục :

“Từ nay về sau, vứt bỏ tục danh, quy tâm phật môn, ban pháp hiệu —”

Không nghe được pháp hiệu là cái gì Mộ Phi đã giống như mũi tiễn lao ra khỏi Đại Hùng bảo điện, thẳng hướng mà chạy!

Nàng dĩ nhiên chạy đến đại môn Bích Vân Am, đuổi theo người dẫn ngựa độc hành. Ngay cả Tuệ Tâm Sư Thái đều sững sờ ở tại chỗ không lấy lại tinh thần,  lúc mọi người đuổi theo ra ngoài đã thấy Mộ Phi cô độc đứng giữa cánh đồng bát ngát, hướng phía bóng lưng chưa đi xa gọi lớn :

“Nam Tuyết Y! Ngươi thực sự bỏ lại ta mặc kệ rồi sao?!”

Nam Tuyết Y như bị sét đánh mà dừng bước, đây là làm sao vậy? Nàng thế nào lại ra đây? Không phải đã quy y rồi sao?! Nàng vạn phần kinh ngạc cũng không dám quay đầu lại, cấp bách chạy trốn thì một tiếng đã từ phía sau truyền đến:

“Ngươi chờ ta một chút được không? Ta đổi ý rồi, ta không  muốn xuất gia nữa! Nam Tuyết Y, ngươi dẫn ta trở về có được hay không?” Âm thanh mang theo khóc nức nở cầu xin càng lúc càng gần, Nam Tuyết Y cảm thấy  tâm tư bản thân vốn do dự bất định bị xé rách, khiến nàng khó có thể kiên trì. Nàng sải bước lên lưng ngựa dùng sức thúc ngựa như điên, tuấn mã hí lên, lập tức bỏ lại bước chân đuổi theo của Mộ Phi.

Chuyện lớn như vậy nói đổi ý liền đổi ý, Nam Tuyết Y liều mạng nghĩ đến lời ca ca răn dạy, an nguy gia nghiệp, giang hồ hiểm ác đáng sợ cùng tiền đồ mờ mịt. Phi Nhi ta nên làm thế nào với ngươi, làm thế nào mới tốt!

Móng ngựa giẫm lên bụi bặm lao đi, che mờ tầm mắt của nàng nghẹn lại hô hấp của nàng. Nàng vô cùng sợ hãi, cảm giác bị người vứt bỏ giống như hắc ám thiên toàn địa chuyển nuốt chửng nào, nước mắt tràn mi như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả cao ngạo cố chấp cùng  chút tự tôn vốn nhỏ bé trong nàng. Bước chân của Mộ Phi cũng không chống đỡ được bao lâu, nàng rốt cục khóc lớn, hai mắt đẫm lệ liều lĩnh đuổi theo thân ảnh điên cuồng giục ngựa.

“Ta biết ta sai rồi! Ta sẽ nghe lời, ta không bao giờ tùy hứng không bao giờ hồ đồ nữa! Cầu xin ngươi dẫn ta đi có được hay không. Nam Tuyết Y! Đừng  bỏ ta ở lại đây! Mang ta quay về Chú Kiếm Sơn Trang. Các ngươi khi dễ ta thế nào ta cũng không chấp nữa! Ta xin ngươi, đừng đi! Đừng bỏ lại ta —”

Nàng khóc “cầu xin ” Nam Tuyết Y đừng đi.

Nam Tuyết Y rốt cục nhịn không được quay đầu lại, này vừa nhìn liền cảm thấy lệ sắp chảy ra, tất cả không muốn, áy náy, thương tiếc đối với Mộ Phi đều bài sơn đảo hải mà tuôn ra. Nàng kéo dây cương, tiếng khóc gọi tê tâm liệt phế phía sau khiến cả người nàng nhất thời  đều hoảng hốt không biết làm sao. Mà đúng lúc này, phía sau lại truyền đến một tiếng gọi thê lương, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Phi bỗng nhiên té ngã trên mặt đất, tăng ni Bích Vân Am đuổi theo, vừa kéo vừa đỡ nàng.

“Phi Nhi!” Dây cương đột nhiên hung hăng ghì lại, Nam Tuyết Y gấp đến độ không rảnh quay đầu lại, trực tiếp nhảy xuống chạy trở về. Nàng từ trong một đám nữ ni kéo Mộ Phi ra, chỉ thấy khuôn mặt nàng đầy lệ ngân cùng bụi đất, dáng vẻ chật vật không thua gì ngày đó bị Ô Y truy sát. Hai mắt đẫm lệ đỏ bừng phản chiếu  dáng vẻ vô cùng lo lắng cùng hối hận của Nam Tuyết Y, nàng đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Phi, cái đầu tròn một sợi tóc cũng không còn, nhưng lại càng khiến ngũ quan của nàng thêm rõ ràng tinh xảo, thanh tú tuyệt tục khiến người đau xót.

” Ngươi trở lại làm gì? Không phải nhẫn tâm bỏ lại ta rồi sao ?” Mộ Phi vừa thấy nàng khóc còn dữ hơn mình, cả người đều tựa như lá khô trong gió nhẹ nhàng rung động :” Vì sao các ngươi đều phải bỏ lại?? Phụ hoàng như vậy, nương như vậy, đệ đệ như vậy ngay cả ngươi cũng như vậy! Nam Tuyết Y, vì sao? Ngươi cứu ta làm gì, vì sao ngươi không để ta chết đi!”

“Phi Nhi!” Nam Tuyết Y muốn nghiêm mặt phản bác nàng nhưng lại khóc đến lệ rơi đầy mặt, lại có một chút không biết nên khóc hay cười: “Ngươi không muốn xuất gia thế nào không nói sớm một chút, tóc đều cạo hết mới khóc cho ta xem! Ngươi nghĩ rằng trong lòng ta dễ chịu sao, ngươi nghĩ rằng ta không muốn giữ ngươi bên cạnh chiếu cố ngươi sao ? Ta thế nào lại cứu một tiểu yêu tinh như ngươi!”

Mộ Phi không cãi lại, lao vào lòng Nam Tuyết Y, khóc đến ngực nàng ướt một mảng lớn. Nam Tuyết Y gắt gao ôm nàng, cùng nàng khóc cùng nàng run rẩy, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong những ngày quen biết Mộ Phi, cho tới hôm nay Mộ Phi mới chân chính mở rộng nội tâm cho đi tín nhiệm, Nam Tuyết Y chưa từng nghĩ Mộ Phi lại ỷ lại vào nàng như vậy, khiến nàng cũng không buông bỏ được, vứt cũng không ra.

Tuệ Tâm Sư Thái chậm rãi bước đến chỗ hai người đang ôm nhau khóc, như có  chút đăm chiêu nhìn các nàng, tiếu ý sâu xa, như phật đà tìm hiểu chúng sinh.

Nam Tuyết Y cảm thấy xấu hổ vạn phần, nàng lập tức đỡ Mộ Phi đứng lên,: “Sư thái, ta…..” Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của sư thái, lại nhìn một chút Mộ Phi còn đang gạt lệ trong lòng mình, hai má phiếm hồng, ngấn lệ nở nụ cười:

“Ta luyến tiếc Phi Nhi, nàng cũng luyến tiếc ta……”.

Một lời nói thẳng ra lần thứ hai lựa chọn, từ nội tâm, càng thêm kiên định lựa chọn. Tuệ Tâm Sư Thái gật đầu mỉm cười: “A di đà phật, nếu là số mệnh của nàng trần duyên chưa dứt, thì  ngươi mang nàng đi đi ! Chỉ là, Thiếu trang chủ làm sao ăn nói với trang chủ?”

” Ta không cần nói gì với hắn, tất cả sau này của Phi Nhi đều do ta phụ trách.” Nam Tuyết Y đè thấp giọng nói cực kỳ mềm nhẹ thong thả, lại vén sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, ổn định tâm tình. Nàng thoải mái cười, mi tâm khẽ nhíu, ánh mắt thanh lãnh, lại thoáng qua một tia kiên quyết không dễ lay động: “Nếu như triều đình tra xét đến sơn trang, ta sẽ dẫn nàng rời đi, sát thủ đuổi tới chân trời góc biển thì ta mang nàng chạy trốn đến chân trời góc biển. Bắt không được người, với địa vị giang hồ của Chú Kiếm Sơn Trang, nữ đế giang sơn vẫn chưa ngồi ổn lại muốn đuổi tận giết tuyệt cũng không phải chuyện dễ, cần gì tạo nghiệt đến tận đây, chịu thế nhân lên án!”

Tuệ Tâm Sư Thái cười không nói, Nam Tuyết Y ngữ điệu mềm nhẹ : “Nói chung, ta đã quyết bảo vệ nàng, ai cũng đừng nghĩ tổn hại đến một sợi  tóc của nàng!”

Mộ Phi lập tức sửng sốt, đôi mắt khẽ chớp, cũng càng thêm ủy khuất kéo góc áo Nam Tuyết Y: “Ta…. Ta đã không còn tóc nữa!”

Nam Tuyết Y cả kinh, lúc này mới ý thức được bản thân lỡ lời. Lập tức hối hận không kịp mà khom thắt lưng, ôm sát Mộ Phi vào lòng, vẻ mặt tươi cười hống nàng :” Tiểu ngốc tử, còn có thể dài ra a!” Nói xong, hôn một cái lên cái đầu trơn bóng của nàng. Mộ Phi đỏ mặt, lập tức nín khóc mỉm cười. Dù sao vẫn là tâm tính hài tử, từ sau này nương chết, đã thật lâu không ai hôn nàng nữa.

Mới vừa rồi khóc đến giống như sinh ly tử biệt, hai người rốt cục hòa hảo như lúc ban đầu, Mộ Phi dùng sức lau lệ trên mặt, chợt ra khỏi ngực Nam Tuyết Y làm ra một động tác khiến kẻ khác không tưởng được, nàng chậm rãi quỳ xuống đất, trịnh trọng khấu đầu dưới chân Tuệ Tâm Sư Thái: “Đệ tử bất hiếu, quy y nhưng không thể chuyên tâm hướng phật, vô duyên nhận được giáo huấn của sư thái, cầu sư thái khoan thứ!”

Nam Tuyết Y kinh ngạc, tinh tế suy xét câu nói cực kỳ tôn kính lại tự thẹn kia, Phi Nhi đây là…. Đã trải qua biến cố đau khổ, thoáng chốc hiểu chuyện rồi sao?

Tuệ Tâm Sư Thái cũng dừng một chút, ngữ điệu bình thản như một làn khói trước phật đài, ôn nhu than thở: “Hảo hài tử, nhân sinh nơi nào không phải duyên, nhân sinh nơi nào không phải đường. Kiếp này không hối hận kiếp này đến, kiếp sau hữu duyên kiếp sau dời…”

Mộ Phi mười tuổi không cách nào hiểu thấu đáo đạo lý trong lời của nàng, sau đó Tuệ Tâm Sư Thái liền dẫn các đệ tử các đệ tử trở lại.

…………………………………………………

Hoàng hôn buông xuống, Nam Tuyết Y ôm Mộ Phi lên ngựa, hai người cùng cưởi một con ngựa trở về, lăn qua lăn lại không công một ngày đường gian khổ, ngẫm lại có chút buồn cười, nhưng cũng chưa từng hối hận.

Mộ Phi được Nam Tuyết Y kéo vào trước ngực, có chút không an phận mà giãy dụa. Nàng bỗng nhiên xoay người dán sát khuôn mặt Nam Tuyết Y, lúng túng nói: “Ngày đó, ngày đó ta không phải cố ý đến Nam Đường  thuỷ tạ….”

” Ta biết.” Nam Tuyết Y cười cắt lời, chuyện cũ thực sự không giải thích, mặc dù nàng cùng Mộ Phi ở chung không lâu nhưng cũng nhờ xuất gia lần này đối với tâm tư của nàng nhìn thấu triệt: “Là ta không chiếu cố ngươi tốt, hẳn là nên sắp xếp nha hoàn cùng ngươi, để tránh ngươi ban đêm sợ tối không thể ngủ.”

Mộ Phi xấu hổ quẫn bách cúi đầu, hàng mi dài của Nam Tuyết Y khẽ run,  khẽ động khóe môi chợt lộ ra một mạt tiếu ý vân đạm phong khinh: “Nếu ngươi dự định ở lại, sau này ngươi là một phần tử của Chú Kiếm Sơn Trang thì phải biết việc này. Ta cùng với Nam Thiểu Khanh cũng không quan hệ huyết thống, ta là dưỡng nữ của Nam gia.”

“A?!!” Mộ Phi cả kinh thân thể mềm mại run lên, lại được Nam Tuyết Y dìu đỡ để tránh nàng ngã xuống. Nam Tuyết Y bất động thanh sắc, dường như đang nói một chuyện không liên quan đến mình: “Ta không biết thân sinh phụ mẫu, lúc còn mặc yếm thì đã bị vứt bỏ trước cửa Chú Kiếm Sơn Trang,dưới khối Kiếm Thánh thạch. Có người nói ngày ấy hạ đại tuyết, quanh thân  ta đều bị tuyết bao trùm gần như đông chết. Sau đó lão trang chủ Nam Chấn Anh đã cứu ta, cũng đặt tên là Tuyết Y. Nam gia chỉ có một con trai độc nhất, lão phu nhân thương ta như con ruột, trưởng thành một chút bởi vì thiên tư xuất chúng vì sơn trang đúc được hảo kiếm, nên mọi người mới chính thức xem ta như một phần không thể thiếu trong sơn trang, tôn ta là nhị tiểu thư, Thiếu trang chủ.”

” Nhiều năm trôi qua, Nam gia đối đãi ta vô cùng tốt, cho nên ta cũng không oán hận thân sinh phụ mẫu.” Nam Tuyết Y nói, dây cương run lên, mang theo Mộ Phi giục ngựa, dung nhan tuyệt sắc thanh lệ, tố y nhẹ nhàng vũ động :” Cho nên ta tất nhiên muốn cứu ngươi, bởi vì chúng ta đồng mệnh tương liên.”

…………………………………

Lại trở về chuyện Chú Kiếm Sơn Trang, chuyện thứ nhất  Nam Tuyết Y làm đó là dẫn Mộ Phi đến Lưu Âm Thủy Tạ của nàng.

Phân phó hạ nhân thu dọn gian phòng đối diện phòng mình, đệm chăn mới tinh, đổi mới gia cụ bằng gỗ tử đàn, văn phòng tứ bảo, thư tịch tranh chữ, vòng ngọc, phỉ thúy trân châu, còn có một ít son bột bây giờ còn không dùng được, ngân trâm, nhẫn ngọc, vòng tai trang sức, lược ngà cùng y phục bốn mùa cùng tơ lụa vải vóc đều mang đến.

Đãi ngộ như vậy, gần như so với ba ái đồ của Nam Thiểu Khanh đều tốt hơn.

Nam Thiểu Khanh đương nhiên là rất là căm tức, có người nói sau khi  Nam Tuyết Y dẫn người về hai huynh muội ồn ào không dưới bốn năm lần, Nam Tuyết Y quyết tâm không nhượng bộ, hai huynh muội Khư khư cố chấp đến vài ngày không nói chuyện. Nam Tuyết Y chờ tâm tình của Mộ Phi hoàn toàn điều chỉnh lại, còn nàng thì đến Càn Khôn biệt uyển vấn an lão phu nhân cùng thăm đệ đệ bị thương nặng.Nếu như có lão phu nhân ra mặt chủ trì, Nam Thiểu Khanh cho dù có ba lá gan cũng chỉ có thể nén giận. Huống hồ thời gian tiểu công chúa cùng tiểu  thái tử mất tích đã hơn một tháng, phía trên có ba cổ thế lực phản loạn đều đang âm thầm tìm kiếm hậu duệ hoàng thất, muốn dùng danh chính ngôn thuận khởi sự cũng chỉ có Đông Phương Đoan Hoa. Nữ đế vì ngồi vững vương vị bận rộn sứt đầu mẻ trán, thời gian bày mưu nghĩ kế đều là việc bình định, cũng không rảnh phân tâm tìm người diệt khẩu nữa.

Mộ Phi được Nam Tuyết Y che chở, người trong trang cũng vì an nguy bản thân giữ bí mật về thân thế của tiểu công chúa, mọi người vẫn là nhìn nàng không vừa mắt nhưng mỗi ngày nàng đều giống như da trâu dính bên cạnh Nam Tuyết Y, như hình với bóng cùng ăn cùng ở, mặc cho ai cũng trêu chọc không được.

Mà Mộ Phi, thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, không có tóc thật là xấu hổ, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều giam bản thân trong phòng không đi ra ngoài gặp người. Nàng thậm chí ngay cả gương cũng không dám soi nữa, mỗi lần sờ đầu đều sẽ hối tiếc không kịp, thở dài thở ngắn.

Nam Tuyết Y thấy nàng như vậy cũng không phải biện pháp, Thục trung thâm sơn sương lạnh, nàng không có tóc dễ cảm lạnh sinh bệnh. Vì vậy Nam Tuyết Y suy nghĩ nửa ngày nhớ đến mùa đông  năm nay làm áo lông còn lại không ít lông hồ ly, vì vậy nàng lục tung tìm được lông hồ ly, lại tìm trong trang không ít len dạ, đêm đó Nam Tuyết Y cả đêm không ngủ may cho Mộ Phi một lễ vật nhỏ.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!