Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 7

“Người đâu a! Cứu cứu ta……”

Long Dương càng không ngừng kêu khóc, chữ chữ lời lời tựa như nghiền qua lòng Mộ Phi khiến nàng càng thêm lo sợ. Mũi hắn dường như thực sự bị đánh hỏng, mặc cho Long Dương làm sao xiết chặt lỗ mũi máu tươi vẫn chảy ra, vết máu như con rắn nhỏ trườn dài từ mũi thẳng đến vạt áo hắn, nhiễm đỏ tảng lớn.

 Trong đầu Mộ Phi chỉ còn một ý nghĩ, lập tức tránh mặt mới là thượng sách. Cho dù Long Dương thương tích không nhẹ nhưng  nàng kiên trì cho rằng thiếu niên khiêu khích nàng rõ ràng là hắn sai trước, nàng chỉ cầu tự bảo vệ mình mà thôi!

Nữ hài mười tuổi từ trong tuyết lạnh rung giãy dụa dựng lên, sau đó nàng mới bước vài bước, đã bị “người tận mắt trông thấy ” Thình lình chặn đường, chỉ thấy hai thiếu nữ trẻ tuổi kinh hãi nhìn chăm chú vào một mảnh hỗn loạn dưới tàng cây mai vàng, phía sau còn không dưới mười gia đinh.

Người tới đúng là hai thiếu nữ thần bí nàng đụng phải khi qua đường sỏi sau khi tháo chạy trong đêm nghe trộm Nam gia huynh muội đối thoại. Một lam y xinh đẹp, một tuyết trắng nhu váy, búi tóc kết đôi, kiếm không rời tay.

Hai người kia cũng không nhìn Mộ Phi mà chỉ kinh hoàng vô cùng nhìn về phía Long Dương đang nỗ lực ngồi dậy, trong miệng vội vàng hô lên :” Sư huynh, sư huynh ngươi làm sao vậy?”

Thì ra hai tỷ tỷ lớn tuổi hơn nàng một chút này cũng là đồ đệ của Nam Thiểu Khanh thực sự là oan gia ngõ hẹp, hai mặt thụ địch!

Chúng gia đinh vây quanh Long Dương một trận luống cuống tay chân như kiến bò trên chảo nóng, hơn nữa có vẻ Long Dương ở Chú Kiếm Sơn Trang địa vị quả nhiên khác biệt. Mộ Phi sững sờ ở tại chỗ bị người bỏ qua, nhưng cũng không còn ý nghĩ trốn tránh. Chỉ thấy thiếu nữ lam y lưu loát bóp cái mũi vẫn chưa gảy của Long Dương điều chỉnh thân vị nỗ lực cầm máu, thấy hiệu quả không lớn mi tâm của nàng càng nhíu chặt, vốn là khóe mắt băng lãnh không gợn sóng bắn ra lưỡng đạo hàn quang, thẳng hướng Mộ Phi, ánh mắt như kim nhọn.

“A Anh.” Lam y thiếu nữ mở miệng phân phó sư muội của mình :” Nhanh đi mời đại phu.”

“Vâng, sư tỷ.” Tam sư muội bạch y thân hình khẽ động liền muốn ly khai, không ngờ nàng mới bước ra hai bước liền đứng ở tại chỗ kinh hãi hô lên :” Sư phụ!”

Nam gia huynh muội quả nhiên đứng cánh nơi xảy ra chuyện không quá hai mươi trượng, Nam Thiểu Khanh phía trước, Nam Tuyết Y phía sau. Ngay sau đó âm thanh giày bó trầm nặng từng bước đến gần, như là muốn đem lòng tự trọng nhỏ bé của Mộ Phi không chỗ trốn chạy. Khiến Mộ Phi hoảng hốt nhất chính là ánh mắt Nam Tuyết Y nhìn nàng phức tạp nan giải như vậy, vốn là ánh mắt trong vắt ôn nhu đều đông cứng thành một tầng băng sương, sâu không thấy đáy.

Mà Nam tức giận trên mặt  Thiểu Khanh càng sâu, nhãn thần của hắn phút chốc phát lạnh, tức giận cuồn cuộn đồng thời còn có một chút lạnh lùng cười cợt như mắm được nhược điểm của kẻ khác.

Một khắc kia tiểu công chúa lưu vong mười tuổi liền bình tĩnh trở lại, nếu là có một số người cố ý không dung nàng, dù cho nàng mọi chuyện cẩn thận không để lại kẽ hở, sớm muộn cũng khó thoát mệnh số mặc cho người xua đuổi!

Sau một khắc, Nam Tuyết Y lập tức cúi xuống bóp chặt lỗ mũi chảy máu của Long Dương, ngón tay hung hăng phong huyệt vị ở cổ cùng ngực thiếu niên, cũng ý bảo Long Dương há miệng mà thở, chậm rãi điều tiết.

“Phi Nhi!” Đôi mắt mặc sắc tràn đầy nóng vội, Nam Tuyết Y lạnh giọng gọi nàng, đang muốn mở miệng hỏi chân tướng  sự tình liền phát hiện trên cổ tinh tế trắng noản của Mộ Phi dĩ nhiên trải rộng vết ngân hồng sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì khí tức không thông mà đỏ ửng. Mà hài tử này áp lực ho khan, đầu hướng Nam Tuyết Y trong ánh mắt cũng là đề phòng cùng tuyệt vọng, không còn cảm giác đã từng tốt đẹp cùng ỷ lại nữa.

“Khăn tay……” Mộ Phi đón nhận ánh mắt Nam Tuyết Y, bàn tay chỉ vào một chiếc khăn lụa đã bị người nhào nát, Nam Tuyết Y đã chợt hiểu tất cả.

“Ta nên làm thế nào với công chúa điện hạ đây?” Nam Thiểu Khanh lúc này nghiêng người xuống, cười như không cười lộ ra lãnh lệ cổ quái khó có thể nắm lấy: “Đã đến đường cùng cũng không an phận, đem phong khí kiêu căng  cùng thủ đoạn dơ bẩn trong hoàng thất của  ngươi đến trong trang, trước đây thì nghe trộm huynh muội ta nói chuyện, sau đó lại đả thương ái đồ của ta. Thiếu Khanh là nên tự nhận không biết quản giáo, hay là nên tiễn loan giá công chúa quay về cửu trọng cung tường, vì bản thân tranh công xin thưởng?”

” Ca ngươi nói quá lời rồi!” Nam Tuyết Y trong lòng  run lên, phóng người lên che ở trước người Mộ Phi không đồng ý hắn đến gần. Nói thẳng trào phúng như vậy ngay cả Nam Tuyết Y là người ngoài đều cảm thấy chữ chữ xuyên tim khắc cốt ghi xương, đối với Mộ Phi vết thương lòng chưa lành càng là thêm dầu vào lửa! Nàng cực lực áp chế oán giận đối với ca ca :” Ngươi luôn miệng nói lo lắng nàng bại lộ thân thế, hiện tại vì sao  lại trước mặt nhiều người như vậy chọc thủng thân phận Phi Nhi sợ thiên hạ không loạn?! Bất quá là hài tử tuổi nhỏ cãi nhau ầm ĩ, nếu như ca ca cố ý truy cứu như vậy vết ngân trên cổ Phi Nhi lại giải thích thế nào!”

“Nhị sư phụ, ta…….” Long Dương nức nở đứng dậy, sau khi cầm máu vẻ mặt kinh hoảng càng thêm trắng bệch.

Nam Thiểu Khanh thu ánh mắt, nhợt nhạt câu dẫn ra đường cong nơi khóe môi càng thêm sắc bén như đao: “Tốt a Mộ Phi, tuổi nhỏ mà đã hiểu được ăn miếng trả miếng dùng bạo chế bạo, cùng phụ hoàng đoản mệnh của ngươi đúng là giống nhau! Chúng ta Chú Kiếm Sơn Trang cứu ngươi thu lưu nhĩ hảo cung phụng ngươi ăn ở, ngươi lại lấy oán trả ơn như vậy, Nam mỗ cũng chỉ có thể tự trách số phận  không tốt, cứu độc xà bị rắn cắn, thiên chi kiêu nữ lương tâm chó cắn!”

“Ca!” Nam Tuyết Y lớn tiếng bảo hắn ngưng lại ngôn ngữ độc ác đến cực điểm, tức giận đến môi đỏ chuyển trắng, không cách nào khống chế mà run rẩy.

Mộ Phi lại dường như từ lâu chết lặng, hai tay mở ra trước mặt. Ngữ điệu rất nhẹ, không chút khách khí mà trả lời lại một cách mỉa mai: “Đến đây a, trói ta đến gặp quan phủ lập công đi, tốt nhất là để vị yêu hậu soán vị Trầm gia ta tự mình  đến tiếp kiến ngươi, sau đó Chú Kiếm Sơn Trang không chỉ ba trăm người biến mất mà ngay cả bị diệt thế nào cũng không biết. Ngươi cho dù bản lĩnh cao hơn nữa cũng rơi vào kết cục chôn cùng bản công chúa a! Hơn nữa, người cứu ta là Thiếu trang chủ, mới không phải kẻ ti tiện, kém cõi, vô sỉ , tiểu nhân  ngươi!”

Nói ra từng chữ, ánh mắt Mộ Phi đã nóng rực như lửa, khí thế tranh phong theo từng chữ châu ngọc đốt đến chân Nam Thiểu Khanh. Nam tử khoác trường bào rốt cục bạo nộ, từ trong tay áo xuất ra một thanh đoản kiếm đâm thẳng mà đến. Nam Tuyết Y nhích người bắt lấy cổ tay đang điên cuồng không khống chế được, lớn tiếng kêu ca ca dùng thân che chắn, mà mấy đồ đệ đứng ở một bên ngây người cũng tiến lên ngăn cản, dù sao thì công đạo tại nhân tâm. Trong lúc nhất thời trong mai lý hỗn loạn náo động, một phen gà bay chó sủa.

Cuối cùng, Nam Thiểu Khanh phát điên giọng nói từ trước đám người che chở Mộ Phi vọng ra, thê lương mà quyết tuyệt :

“Tiễn chân yêu nghiệt này! Tiễn chân mối họa này ! Tuyết Y, nếu trong mắt  ngươi còn có ta ca ca này…… Ta dùng thân phận trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang lệnh cho các ngươi, mang nàng đi!!!”

…………………………………………………………………….

Ánh trăng thủy sắc chiếu qua cửa sổ, chiếu ra một thân ảnh đơn bạc gầy yếu.

Năm ngày sau, Trường Đình biệt uyển. Nam Tuyết Y đứng lặng trước cửa , thật lâu cũng không có dũng khí bước vào. Nàng nhiều lần chuẩn bị những gì sắp nói, đây đường hoàng mượn cớ vì lý tưởng của bản thân mà sinh ra lựa chọn gian nan, cùng với lo lắng chu toàn muốn bảo vệ nàng mà “liên tục hống nàng lừa gạt nàng”.

Nàng không cách nào dự liệu sau khi  Mộ Phi lại chính tai nghe được câu nói kia từ trong miệng nàng sẽ có phản ứng như thế nào, thậm chí lúc những lời này đọng lại trong lòng Nam Tuyết Y nàng cũng đã hổ thẹn tự trách,  tâm hung hăng co rút đau đớn, gần như không cách nào hô hấp.

Đầy viện tràn ngập hương hoa, nàng hơi xiết chặt nắm tay, chỉ có gió đêm thổi qua bên cạnh.

Cuối cùng nàng vẫn đẩy cửa bước vào, thân ảnh ôn nhuyễn cùng ánh trăng chiếu rọi. Trong khuê phòng, ngồi xếp bằng ngồi trên giường, tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, cho dù nghe thấy động tĩnh phía sau nhưng cũng không quay đầu lại. Thân thể gầy yếu ngồi đồng chung đồng, quật cường bất khuất trước sau như một.

“Phi Nhi, ta nghĩ……” Nam Tuyết Y bỗng nhiên mở miệng, ôn nhu như cát chảy dưới ánh trăng, mặc cho đè thấp thế nào đều ẩn giấu không được phập phồng run rẩy :” Ta nghĩ, đưa ngươi đến một chỗ an toàn hơn!”

Mộ Phi không trả lời, thậm chí động cũng không động một chút, vẫn như cũ lưu cho Nam Tuyết Y bóng lưng băng lãnh.

” Xin lỗi !Phi Nhi…….” Thấy nàng không chút nào phản ứng, Nam Tuyết Y trong lòng áy náy càng sâu, nàng ngồi vào trên giường, hương thơm thanh lãnh trên người lập tức  quấn lấy Mộ Phi.

— Nàng đã từng cho rằng đó là chỗ dựa an toàn.

“Vượt qua Bích Vân Sơn sau Chú Kiếm Sơn Trang có một tòa Bích Vân Am xây dựng ở sơ dã phía bắc. Trụ trì Tuệ Tâm Sư Thái võ công cao cường lại học thức uyên bác, nàng là bạn cũ của phụ thân ta, ta đã xin nàng….. Thay ta chiếu cố ngươi.”Hàng mi dài của Nam Tuyết Y rũ xuống có một chút ẩm ướt, kiều nhan như tuyết ngọc ẩn trong tối càng lúc càng không nhìn rõ,: “Phi Nhi, e rằng tính cách của ngươi thực sự không thích hợp ở Chú Kiếm Sơn Trang, ngươi cùng ca ca ta đều nóng nảy kiêu ngạo như nhau, ta….. Ta tiễn ngươi đi Bích Vân Am tu hành, nơi dó càng an toàn hơn nữa cũng thanh tịnh, còn có thể cho ngươi số thoải mái một chút……”

Mộ Phi không nói  một lời, nàng bỗng nhiên dùng tay phải nắm lấy tay trái, nhưng vẫn băng lãnh tịch mịch như vậy. Xem ra Nam Tuyết Y rốt cục thôi giãy dụa, nàng cuối cùng lựa chọn duy trì lập trường của ca ca  tiễn chân bản thân, cũng khó trách, một bên là ca ca vài chục năm huyết thống tình thâm cùng an nguy gia nghiệp , một bên là cô nhi hoàn thất bị truy sát, đổi thành ai, đều sẽ lựa chọn bên thứ nhất.

Trong lòng Mộ Phi giễu cợt, chỉ cảm thấy hoàn toàn nhìn thấu đạo lí đối nhân xử thế rồi, đều là tàn nhẫn lạnh nhạt như nhau. Nàng vốn tưởng rằng sau khi   bản thân rời khỏi sơn trang sẽ lưu lạc đầu đường, bán mình làm nô thậm chí bán thân thanh lâu đều có khả năng, không nghĩ tới Nam Tuyết Y lại muốn đưa nàng xuất gia — trực tiếp nhìn thấu hồng trần.

“Đệ đệ ngươi, hắn…. Ta đã mời ba vị Trưởng Lão của thần y cốc dùng bí thuật ngày ngày trị liệu, ta sẽ chăm sóc hắn, đến khi hắn hồi phục tỉnh lại.” Nam Tuyết Y kinh ngạc nhìn Mộ Phi, chỉ cảm thấy bóng lưng mảnh khảnh tựa như băng sơn, cũng sẽ không tan chảy nữa :” Phi Nhi, ta biết ngươi oán ta, chỉ cần nhĩ hảo sống sót, dù cho tương lai ngươi trưởng thành đến tìm ta trả thù cũng không sao! Ta chỉ muốn ngươi bình an sống sót……”

Đầu vai Mộ Phi run nhè nhẹ, khiến Nam Tuyết Y bỗng nhiên muốn từ sau ôm lấy nàng, rồi lại hung hăng nhịn xuống sự mềm lòng nhất thời. Mộ Phi từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, lần trước đả thương Long Dương nàng đã biết đạo lý  họa là từ  miệng mà ra, nói ra đều là sai dù cho bất luận tâm tình thần thái gì cũng là sai, vậy đơn giản không nói không nhìn không lên tiếng! Nàng hãy còn ngồi thân thể càng lúc càng cứng nhắc.

Nam Tuyết Y giả vờ lạnh lùng quay đầu đi, nàng mười bảy năm sinh mệnh chưa bao giờ đau lòng vô lực như hôm nay, vốn là ân nhân cứu mạng cuối cùng lại đâm thêm một đao trong trái tim vốn có trăm ngàn vết thương của nàng ! Khi đó Nam Tuyết Y cho rằng bản thân có thể cứu được Mộ Phi, nàng tự thẹn không năng lực bảo vệ nàng, đưa nàng đến một chỗ rất tốt, nếu có thể bình an lớn lên không bao giờ chịu bất luận ủy khuất gì nữa. Nhẫn tâm thì lại làm sao.

“Sáng mai, để ta tiễn ngươi!” Ngôn giản ý minh mà bỏ xuống một câu nói, một khắc Nam Tuyết Y xoay người rời đi Mộ Phi rốt cục nhịn không được rơi lệ, thấp giọng khóc trong bóng đêm khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.

…………………………………….

Bích Vân Sơn quả nhiên không phụ danh tiếng của nó, bích vân thiên trọng, cổ mộc bất đồng, lưu hà cao chiếu.

Trời vừa sáng Nam Tuyết Y mang theo Mộ Phi khởi hành vào núi. Nàng dắt một con tuấn mã hắc sắc to lớn, Mộ Phi đeo tay nải ngồi trên lưng ngựa, Nam Tuyết Y nắm dây cương từng bước thâm nhập rừng rậm Thanh Sơn, hướng phật môn cảnh địa.

Một đường cốc cảnh u tuyệt, chỉ có tiếng nước róc rách. Hai người cũng không nói thẳng đến chính ngọ mặt trời lên cao, Nam Tuyết Y dẫn ngựa lên núi, dưới ánh thái dương chảy ra một tầng mồ hôi. Mộ Phi nháo loạn muốn tự mình xuống ngựa đi, thượng tung hạ nhảy, Nam Tuyết Y lo lắng nàng bị sơn đạo gồ ghề làm ngã, đem “Thí Thủy” Bảo kiếm vốn không rời tay đeo trên lưng, chợt gắt gao dẫn tay Mộ Phi, mặc cho nàng giãy thế nào cũng không buông ra.

Nếu là người không rõ chân tướng thấy được tình cảnh này, nhất định sẽ nghĩ tỷ tỷ dẫn muội muội lên núi dạo chơi , hóng gió ngoạn cảnh, rất thích ý!

Đi đến giữa sườn núi, Nam Tuyết Y quyết định dừng lại nghỉ tạm một hồi. Nàng lấy túi nước ra uống vài ngụm, sau đó đưa đến trước mặt Mộ Phi. Mộ Phi đứng trên vách đá dựng đứng giữa sườn núi nhìn xuống, dãy núi xa xa tầng tầng lớp lớp đạm nhạt nhập phía chân trời, xung quanh mây khói lượn lờ núi cao gió lớn. Đôi mắt đêm qua Mộ Phi khóc đỏ sưng đỏ đến giờ vẫn chưa hết, nàng quay đầu lại nhìn Nam Tuyết Y, người đó váy trắng thuần lưu vân vờn quanh, hơn nữa tiên linh thoát tục, phảng phất giống như trong suốt dưới ánh dương quang tái nhợt.

Nàng vẫn như cũ là người thứ ba trừ phụ hoàng cùng mẫu mà trong lòng Mộ Phi tôn kính, lại muốn đem bản thân vĩnh viễn vứt bỏ trong phiến sơn lâm này.

Mộ Phi vung tay , bình nước  Nam Tuyết Y đưa đến đổ hơn một nửa. Nàng  giận dỗi chắp tay bước đi, chốc lát cũng không nghỉ ngơi mà lại bước trên sơn đạo: “Đi mau! Đến Bích Vân Am sớm một chút, nhĩ hảo sớm một chút thoát khỏi gánh nặng như ta!”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!